• Edit: Cá Muối •
“Cậu ấy muốn gϊếŧ tôi, tôi cũng phải đứng yên sao?” Đường Nhất Đồng đột nhiên nâng con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Triệu Hà.
Triệu Hà nghe xong sắc mặt biến đổi, sau đó quát lên: “Nói bậy gì đó? Chị con sao lại gϊếŧ con?”
Đường Nhất Đồng cười châm chọc, nghĩ đến cảnh tượng lúc Đường Oản đòi phí sinh hoạt, đột nhiên suy nghĩ vừa chuyển, liền nói:
“Muốn tôi chịu đựng cũng không phải không thể, nhưng để tôi bị đánh lại không có tiền đi bệnh viện? Chịu đói cũng không thể mua cơm ăn sao?”
Lời này vừa nói ra, giờ phút này Đường Vạn Tùng mới phát hiện, Đường Nhất Đồng mười lăm tuổi lại thấp hơn rất nhiều so với những thiếu niên cùng tuổi, thân thể cũng đặc biệt gầy yếu.
Mà trên người hắn cũng là quần áo cũ rách.
Trong lúc nhất thời, mặt già của Đường Vạn Tùng không khỏi đỏ lên.
Tuy rằng ông ta không thích đứa con trai Đường Nhất Đồng này, khi biết Đường Oản khi dễ hắn cũng không quản, lại không nghĩ rằng, hắn bị Đường Oản chỉnh thảm như vậy.
Ông ta nhanh chóng nói: “Ba đã biết, ngày mai ba để người chuẩn bị cho con hai vạn! Không đủ lại nói với ba!”
……
Đường Nhất Đồng hạ xuống đôi mắt đầy trào phúng: “Vâng, cảm ơn ba. Không có chuyện gì nữa, con về phòng trước.”
Sau đó cúi đầu xoay người, bộ dáng buồn bã đi vào phòng chứa đồ.
Vừa vào phòng, điện thoại trong túi liền vang lên âm thanh.
Mở ra liền thấy tin nhắn của Đường Oản: [ Đem đồ vật muốn mang theo thu thập một chút, thứ không đáng giá ném đi, ra ngoài chúng ta lại mua! ]
Nhìn thấy tin nhắn này, trên mặt Đường Nhất Đồng tức khắc lộ ra biểu tình ôn nhu lại kích động.
Lúc trước khi nghe Đường Oản phải rời khỏi Đường gia, hắn còn lo lắng đề phòng sợ cô thật sự phải đi, lại không nghĩ rằng, thế mà ngay từ đầu cô đã đánh chủ ý dẫn hắn cùng đi.
Lần đầu tiên, Đường Nhất Đồng nếm được tư vị có người thời khắc đều để hắn trong lòng.
Sau đó, hắn ở trên điện thoại gõ một chữ ' Được ' lập tức gửi đi.
……
“Tích! Độ hảo cảm của Đường Nhất Đồng là 70%! Ký chủ ngươi thật giỏi nha!” Tiểu Khả Ái kích động không thôi.
“Vậy ngươi còn không mau kêu ta ba ba!” Đường Oản nghe xong cười nói.
Vừa nghe được lời này, Tiểu Khả Ái lập tức không phục: “Không được! Ta mới là ba ba!”
Chỉ có nó mới được người khác kêu ba ba thôi sao?
Đường Oản nghe xong câm nín giật giật khóe miệng, tiểu gia hỏa này đối với hai chữ ba ba vô cùng chấp nhất.
……
Ngày hôm sau vì chuyện muốn chuyển nhà nên dự định trở lại trường học cũng phải từ bỏ.
Chẳng qua hiệu suất của Đường Vạn Tùng cũng rất cao, sáng sớm liền tìm được một căn nhà nội thất hoàn thiện ở gần trường học, nhanh chóng an bài thảo đáng.
Trong lòng Đường Oản cực kỳ vừa ý, trên mặt lại là biểu tình khó chịu thở phì phì, nhìn thoáng qua Triệu Hà có chút đắc ý bên cạnh Đường Vạn Tùng, chỉ vào rương hành lý quát Đường Nhất Đồng:
“Còn thất thần làm gì? Không thấy tôi muốn chuyển nhà sao? Còn không biết xách hành lý cho tôi? Cho dù tôi dọn ra ngoài, cậu cũng không chiếm được thứ tốt gì!”
Đường Nhất Đồng lập tức mang một bộ dáng túi trút giận, trầm mặc tiến lên kéo cái vali màu hồng phấn của cô.
Thấy thế, Đường Oản dậm chân một cái, xoay người nổi giận đùng đùng rời khỏi cửa lớn biệt thự Đường gia.
Lúc này, vui vẻ trên mặt Triệu Hà đều không thèm che giấu.
Ai ngờ lúc này Đường Oản đột nhiên quay đầu lại, đem biểu tình của Triệu Hà thu hết vào đáy mắt.
“Ba! Sinh hoạt phí mỗi tháng cũng đừng quên đúng giờ gửi cho con! Bằng không như vậy đi, ba cho con năm trăm vạn! Cũng đỡ cho con phải quay đầu hỏi ngài đòi tiền! Tìm lại không gặp được người!”
A!
Bằng bản lĩnh của Đường Oản cô còn sợ không kiếm được tiền sao?
Chẳng qua gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng luôn rất khó khăn.
Nếu đã như thế, chi bằng từ trong tay Đường Vạn Tùng đem thứ thuộc về cô trước tiên moi ra!
Cô cũng không phải cái ngốc bạch ngọt gì đó không hiểu chuyện thương nghiệp, chỉ cần có tài chính, Đường Oản cô có rất nhiều thủ đoạn đem tiền nhân lên.
……