「 Edit: Cá Muối 」
Đường Nhất Đồng nhìn thấy chỉ cảm thấy trái tim mình đập lỡ một nhịp.
Má ơi!
Đường Oản lúc nhỏ lại đáng yêu như vậy?
Quả thực đáng yêu đến mức khiến hắn đỏ mặt!
Xem đi xem lại video vài lần, Đường Nhất Đồng lại đi xem những video khác.
Hắn nhanh chóng phát hiện, Đường Oản trong mỗi video đều mềm mại đáng yêu đến mức khiến trái tim người khác tan chảy.
Vì thế, hắn bắt đầu chăm chú xem hết tất cả video và ảnh chụp lúc nhỏ của Đường Oản, thẳng đến khi bụng lại truyền đến cảm giác đói khát quen thuộc, hắn mới bừng tỉnh phát hiện đã đến 7 giờ tối.
Hắn cư nhiên xem video và ảnh chụp của khi còn bé của Đường Oản đến năm sáu tiếng đồng hồ.
Vành tai đỏ ửng, Đường Nhất Đồng lúc này mới nhớ tới Đường Oản nói muốn hắn cùng cô ăn cơm.
Vội vàng cầm lấy di động kiểm tra, quả nhiên thấy năm phút trước Đường Oản đã gửi vài cái tin nhắn thúc giục hắn, Đường Nhất Đồng vội vàng đứng lên, cầm lấy di động chạy ra khỏi phòng.
Cũng không biết Đường Oản có tức giận hay không?
Nhưng kỳ quái chính là, trước kia khi Đường Oản vừa giận, điều đầu tiên Đường Nhất Đồng nghĩ đến là đối phương lại muốn chỉnh hắn, nhưng hiện tại tưởng tượng đến cảnh Đường Oản nổi giận, trong đầu hắn hiện lên tất cả đều là bộ dáng đáng yêu của Tiểu Đường Oản khi tức giận liền ủy khuất chu miệng.
Trong lúc nhất thời, bên tai Đường Nhất Đồng lại càng đỏ hơn.
……
Sau khi tới trước cửa phòng Đường Oản, Đường Nhất Đồng âm thầm hít sâu một hơi, vừa mới chuẩn bị gõ cửa đã thấy Đường Oản vẻ mặt tức giận mở cửa, một bộ dáng chuẩn bị lao ra.
Nhìn thấy Đường Nhất Đồng ở ngoài cửa, Đường Oản lập tức dẩu miệng:
“Sao bây giờ cậu mới đến? Không phải kêu cậu chú ý điện thoại sao?”
Nghe được lời này, Đường Nhất Đồng vội vàng nói: “Thật xin lỗi… Tôi ngủ quên.”
Đôi mắt hắn lại nhịn không được dừng trên mặt Đường Oản trên lâu thêm hai giây, trong lòng thầm nghĩ: Đường Oản khi lớn lên, bộ dáng dẩu miệng cũng rất đáng yêu.
Lúc này, Tiểu Khả Ái lại nói: “Ký chủ, độ hảo cảm của Đường Nhất Đồng đã đạt 60 điểm nga! Quả nhiên lực sát thương của bé con đáng yêu là siêu cường đại!”
Không uổng công lúc trước khi nó lựa chọn hình tượng, chọn đến cái bộ dạng đáng yêu tràn đầy tiên khí này đây! Về sau vạn nhất chọc ký chủ nổi giận, lại bán manh gì đó, nói không chừng ký chủ sẽ mềm lòng tha thứ cho nó.
Đường Oản nghe xong trong lòng cũng buông lỏng, sau đó nói với Đường Nhất Đồng: “Được rồi, lần này tha cho cậu, mau đi vào, còn không tới đồ ăn đều sắp lạnh.”
Chờ sau khi đi vào, Đường Nhất Đồng mới phát hiện trên bàn bày biện đều là một ít thức ăn thanh đạm bổ dưỡng.
“Canh này là dì Chu hầm cho tôi, cậu giúp tôi nếm thử xem uống được không, tôi ghét uống canh nhất!”
Sau khi Đường Oản ngồi xuống liền múc cho Đường Nhất Đồng một chén canh, cố ý bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Đường Nhất Đồng nghe xong, liếc nhìn cô thật sâu, sau đó gật đầu uống một ngụm: “Uống rất ngon.”
“À, vậy tôi cũng uống một chút.” Dứt lời, liền gượng ép múc cho mình một muỗng canh.
Sau khi ăn xong, cô lại đem sữa bò ném cho Đường Nhất Đồng.
“Tôi không thích uống cái này, cậu lấy về uống giúp tôi, không được nói với dì Chu là tôi không uống!”
“Ồ!” Đường Nhất Đồng ai đến cũng không cự tuyệt.
……
Một tuần kế tiếp, mỗi ngày Đường Oản đều kêu Đường Nhất Đồng đến phòng cô ăn cơm.
Ngày qua ngày, sắc mặt Đường Nhất Đồng tốt lên không ít, trên người cũng nhiều thêm chút thịt.
Cùng lúc đó, độ hảo cảm của Đường Nhất Đồng cũng đột phá hơn phân nửa, nhìn cái tiến độ này Đường Oản còn tính vừa lòng, rốt cuộc thì lúc trước Đường Nhất Đồng cũng đặc biệt chán ghét cô.
Sau khi nghỉ ngơi được một thời gian, Đường Oản liền không muốn tiếp tục ngốc ở trong nhà.
Bởi vì vừa nhìn đến Triệu Hà cùng Đường Vạn Tùng, hai kẻ dối trá khiến người ăn không vào kia, cô đã chán ghét đến hoảng.
“Đồng Đồng, ngày mai chúng ta đến trường học đi, ngốc ở nhà quá nhàm chán.”
Lúc ăn cơm chiều, Đường Oản liền nói với Đường Nhất Đồng.