Phương Thuốc Cổ Truyền

Chương 5

Chương 5: Giải độc

Edit: Lemon

Beta: Mun

“Tốt lắm, thân mật thêm một chút nữa nào! Trình Thầm, cậu cười một cái đi. Được, rất đẹp, rất đẹp đấy!”

Trong studio, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang chụp ảnh bìa tạp chí.

Nhϊếp ảnh gia nhìn hai người mẫu mà hai mắt sáng như sao, đôi tay chuyên nghiệp không ngừng chụp hình hai người.

Không thể nào phủ nhận được rằng, Trình Thầm thực sự rất ăn ảnh.

Hơn nữa, dường như ngay từ khi sinh ra hắn đã luôn rất nhạy cảm khi đứng trước ống kính.

Quả thực, có những người trời sinh đã được tổ nghề độ.

Phía bên kia căn phòng, người đại diện đang cùng Hứa Diên nói chuyện phiếm.

“Tiểu tử này, tính tình tuy không tốt, nhưng trình độ nghiệp vụ thật sự rất cao!”

Bất luận như thế nào cũng không thể phủ nhận sự thật rằng Trình Thầm rất ưu tú.

“Đúng rồi Tiểu Hứa, đạo diễn của《 Đế Nghiệp 》 nhờ tôi hỏi cô một chút, cô có muốn tiến vào giới giải trí không?”

“A, tôi tạm thời không có ý nghĩ này, bởi vì nếu làm nghệ sĩ sẽ quá bận bịu, tôi còn phải chăm sóc cho em trai nữa.”

“Cũng được, để tôi giúp cô trả lời ông ấy.”

Người đại diện cũng biết một chút về gia của Hứa Diên, cha mẹ mất sớm, em trai của cô còn học tiểu học, chưa thể thoát ly.

Đột nhiên người đại diện nhớ tới việc ngày hôm qua, tò mò hỏi: “Ngày hôm qua cô có chuyện gì à? Tôi cứ nghe cô nhắc mãi ảo giác gì đó, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không... không có chuyện gì đâu.”

Hứa Diên giả vờ không có việc gì, xua tay nói, nhưng hai gò má lại hơi phiếm hồng.

Cả đêm hôm qua, tâm trí cô vô cùng hoảng loạn, trong đầu tất cả đều là gương mặt của Trình Thầm, khóe môi khẽ cong tựa hồ như mỉm cười, dáng vẻ cực kì mê người.

Còn có, hình ảnh lúc đó cứ lặp đi lặp lại.

Hắn ôm lấy gương mặt của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Hình ảnh đó giống như bị gắn ma chú, cứ ở trong đầu cô mãi mà không chịu đi.

Rõ ràng đã tự nói với bản thân, phải quên đi, không thể vì chuyện này mà tự làm mình khó xử.

Có thể là hắn nhất thời hứng thú nên mới làm thế, có khi giữ trong lòng lại thành tự mình đa tình.

Như vậy thì thật là mất mặt.

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Diên đã chịu quá nhiều ủy khuất và bắt nạt.

Những đứa trẻ khác, bị bắt nạt có thể về nhà tìm bố mẹ khóc lóc kể lể, có thể phản kích.

Nhưng cô không thể, cô chỉ có thể xoa đầu em trai, nói với cậu bé: “Ở trường học phải ngoan.”

Sau đó, ở trong lòng cũng tự nói với chính mình, Hứa Diên, mày cũng phải ngoan.

Không được đòi hỏi, đừng khóc, không được mang cảm xúc không tốt đến cho em trai.

Vì thế, Hứa Diên lặng lẽ học một loại phương pháp, đó là quên đi, bỏ qua, thỏa hiệp với mọi thứ.

Cũng không phải thật sự quên đi, mà là nếu có chuyện gì không vui sẽ cười vui vẻ hơn ngày thường, tự lừa bản thân rằng mình đang vui vẻ, chuyện xấu gì đó đều không nhớ rõ.

Tuy là lừa gạt bản thân vậy thôi nhưng nó rất hữu dụng.

Bằng chứng là hiện tại cô đã không thể nào nhớ rõ sự việc ngày hôm qua.

Hứa Diên vẫn là trợ lý của Trình Thầm, sẽ còn tiếp tục bị hắn trêu đùa.

Cái gì cũng chưa từng phát sinh, cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Cô nhìn người đàn ông cách đó không xa, đôi chút thất thần.

Thật ngưỡng mộ hắn, trong mắt mọi người hắn luôn là người thành thạo, tỏa sáng.

Trong lúc thất thần, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng Trình Thầm: “Cô là một con sâu sao?”

Hứa Diên định thần lại, liền thấy Trình Thầm cau mày hỏi nhϊếp ảnh gia: “Đã đủ ảnh rồi chứ?”

Nhϊếp ảnh gia nhìn một chút, gật đầu, đã đủ rồi.

Trình Thầm một thân tây trang, cà vạt chỉnh tề, đang từ từ đi tới.

Nhưng nữ nghệ sĩ cùng hắn quay chụp ở phía sau lại đang dậm chân ấm ức nói: “Trình Thầm, anh quá coi thường người khác!”

Giọng nữ run rẩy, cô nàng đang khóc nức nở.

Cô ta cũng quá đáng thương, ở trước mặt nhiều người như vậy, bị nói là con sâu, quá mất mặt.

Trình Thầm dừng chân lại, nghiêng đầu, môi mỏng gợi lên một cảm giác khinh thường cười: “Ai khi dễ ai, trong lòng cô không phải hiểu rõ nhất sao?”

Nói xong, liền nhanh chóng kéo trợ lý nhỏ đang sững sờ mà rời đi.

Nhϊếp ảnh gia nhìn chằm chằm những bức ảnh vừa mới chụp xong, đó là góc nghiêng hoàn mỹ của người đàn ông, thêm vào đó là ánh mắt lãnh khốc tràn đầy sự khinh miệt, còn có đôi tay tuyệt đẹp khiến cho ông ta không khỏi tán thưởng một hồi.

Hắc hắc hắc, bìa tạp chí lần này đã có rồi.

Nhiều tư thế khác nhau cũng không bằng một bức hình này.

Quả nhiên, vẻ đẹp tự nhiên mới thật sự là chân ái.

Trong xe bảo mẫu, Trình Thầm đang nói chuyện.

“Người đàn bà kia ở trên người tôi xoắn tới xoắn lui, giống hệt như một con sâu…”

Trình Thầm không nói tiếp nữa, duỗi tay nhẹ điểm lên giữa trán Hứa Diên.

“Hứa Diên, cô có đang nghe tôi nói chuyện không đó?”

“A, không, không có.”

Hứa Diên chột dạ cúi đầu, cô lại thất thần rồi.

Thật là một đứa trẻ thành thật, người đại diện ở phía sau lắc đầu, nhưng thành thật như vậy mà vẫn bị khi dễ, đứa nhỏ này như thế nào chỉ biết chịu đựng không biết phản ứng lại đây?

“Cô có phải đang suy nghĩ……”

“Không có không có, tôi không có suy nghĩ tới việc ngày hôm qua, tôi cũng không có ăn không ngon, cũng không có một đêm không ngủ được…”, có thể là do nói quá trơn tru, từng lời nói trong lòng Hứa Diên đều buột miệng thốt ra: “Cũng không có suy nghĩ về anh.”

Nói xong, bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.

Người đại diện:???

Ha hả tôi là người thông minh, cũng có năng lực tuyệt vời.

“Ôi? Ai đó ? Cái gì? Tới ăn cơm sao? Được được, nhắn địa chỉ cho tôi, tôi liền qua đó……”

Người đại diện nói liến thoắng với màn hình di động tối đen, sau đó tự nhiên xuống xe, rời đi.

Rời xa chiếc xe tràn ngập mùi chua này, hừ (┳Д┳)!

Trong xe, Trình Thầm trên mặt tươi cười vô hạn, cảm giác miệng cười rộng đến tận mang tai, tựa hồ vô cùng vui vẻ.

Lựa chọn quên đi, mất đi hiệu lực.

Tiểu cô nương cúi đầu, lông mi run run, chân chậm rãi di chuyển hướng ra phía ngoài.

Hứa Diên, ngươi chính là vận động viên nữ chạy 800m giỏi nhất của trường, không phải sợ, ngươi chạy đi ai cũng đuổi không kịp!

“Cô dám chạy thử xem? Nếu như lại giống ngày hôm qua có sợ sẽ không còn đủ sức chạy?”

Giống như hiện trường của một vụ bạo lực gia đình, nhưng bản thân cô vì cái gì mặt lại đỏ như vậy(●°u°●).

“Tôi muốn nói, cô có phải đang suy nghĩ trưa nay ăn cái gì hay không?.”

Sau đó, chính cô tự làm nên tất cả việc vừa rồi.

Trình Thầm cười, véo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ phấn nộn của cô gái nhỏ: “Hứa Diên, đã từng yêu đương chưa?”

Nhìn lại 25 năm cuộc đời, Hứa Diên quả thật đúng là chưa từng yêu đương, dù cho thư tình gửi đến cô không hề ít.

Hứa Diên từng nghe một người chị làm cùng chỗ oán giận, yêu đương vừa phí thời gian vừa phí tiền, vừa hay, cô chính là người đang thiếu nhất hai thứ này, vì thế đối với việc yêu đương không suy nghĩ tới.

Thấy tiểu cô nương lắc đầu, Trình Thầm rất vừa lòng gật đầu.

Là mối tình đầu.

“Chưa từng có, có nghĩ tới thử xem không?”

Nghĩ đến thời gian và tiền, Hứa Diên rất quyết đoán mà tiếp tục lắc đầu.

“……”

Vất vả xây dựng không khí, cứ như vậy bị phá vỡ.

“Cùng với tôi! Cũng không muốn?!”

Hứa Diên giật mình ở trên chỗ ngồi, không gật đầu, cũng không lắc đầu, như là đang tự hỏi cái gì vậy.

Sau một lúc lâu, cô thật cẩn thận mở miệng: “Trình Thầm, có phải anh đang đùa dai tôi không?”

Trình Thầm đột nhiên cực kì hối hận khoảng thời gian trước làm nhiều trò đùa dai như vậy, được lắm, tình huống như hiện tại mà cô gái này cũng không nhận ra tâm ý của hắn.

“Đúng rồi đúng rồi, ngày hôm qua cũng là như vậy.”

Một giây trước đang cười sáng lạng, sau một giây ngoài cười nhưng trong không cười.

“Phù, tôi an tâm rồi.”

Hứa Diên sờ ngực, ở nơi đó, trái tim đang sợ hãi mà run rẩy.

“……”

Sống gần ba mươi năm, Trình Thầm lần đầu tiên giận như vậy.

Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, hắn nói như vậy, đối phương sớm đã dán chặt lên người hắn.

Nói tới việc dán lên người, Trình Thầm mặt mày tối sầm, nghĩ đến việc nữ nghệ sĩ ban nãy xoăn tới xoắn lui trên người hắn.

Ha hả, cho rằng xoắn tới xoắn lui như vậy là có thể làm cho hắn cứng sao, cứ vặn vẹo như vậy, thật là nực cười.

“Hứa Diên, tôi muốn giải độc.”

Trình Thầm mở hai tay ra, biểu tình uể oải.

“Giải độc?”

“Đúng vậy, tinh thần muốn được giải độc.”

Người phụ nữ kia làm bẩn thân thể hắn, càng làm bẩn linh hồn của hắn.

Hứa Diên trầm tư một chút, sau đó đứng lên, tay nhỏ đặt ở trên đỉnh đầu Trình Thầm, ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau, làm động tác rải muối, khuôn mặt nhỏ còn nghiêm trang: “Giải độc.”

Trình Thầm: “……”

Cũng muốn cảm khái bản thân mình trải qua bao nhiêu năm vô vị, thế nào mà bây giờ mới gặp được cô.

Nhân tài, quả thực là nhân tài.

Trình Thầm duỗi tay nhẹ nhàng ôm eo tiểu cô nương, cô gái nhỏ liền ngã vào trong lòng ngực hắn, để mặc hắn ôm chầm lấy.

Hắn gác cằm lên hõm vai cô, than thở nói: “Đây mới là giải độc.”

Vừa mềm vừa thơm, thật sự là quá thoải mái.

Cái này gọi là gì, là ôn hương nhuyễn ngọc*, rất chuẩn xác.

Trên người hắn còn mặc tây trang, cà vạt buông lỏng, trên mặt hưởng thụ giống như được thăng tiên, trong ngực còn ôm một bảo bối nhỏ.

Nhìn xem, đặc biệt cầm thú, mang đậm vẻ sắc tình.

Kỳ thật, cái mà trong đầu Trình Thầm muốn, nhiều hơn so với cầm thú và sắc tình một ngàn lần một vạn lần.

Cái ẩn sâu trong cùng hắn, là một con dã thú.

Tác giả: Hôm nay bị em trai thân yêu khi dễ với thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, thực tức giận 【 lật bàn! 】

Tuy rằng lớn hơn một tuổi bốn tháng nhưng tôi chính là không muốn nhường nó! 【 bày ra vẻ măth hợp tình hợp lý 】

Nhưng tôi lại đánh không lại hắn (┳Д┳)

Chú thích:

Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Lemon: Vote để team có thêm động lực nào mọi người ơi!