[Tam Điểm Chỉ] Luân Hồi Ký

Chương 27: Giờ Tý

Thời gian thấm thoát trôi qua, giờ người vợ chỉ còn lại một mình với cái thai đã gần 8 tháng. Không biết đã từ bao lâu, đã bao lâu rồi mà người vợ chưa ngồi trước hiên nhà mà ngắm nhìn cây hòe. Họa có chăng, từ sau cái ngày đứa con trai của chị được chôn cất ngay dưới gốc cây mà nó bỗng khi không rụng lá tróc trơ. Người vợ dương đôi mắt đỏ hoe khô khốc như thể đã cạn nước mắt kia mà ngắm nhìn mộ của đứa con trai cùng với cái cây hòe trơ trụi. Cứ tưởng rằng mất con đã là nỗi đau tột cùng thế nhưng một vực thẳm tâm hồn khác đã xuất hiện khi người chồng trên kinh thành đã không còn biên thư về. Dù cho người vợ có gửi bao nhiêu lá thư, có nhờ người tìm kiếm nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Không lẽ nào người chồng đã phụ bạc mà bỏ chị? Người vợ đã nhiều lần muốn bỏ lại sau lưng tất cả để lên kinh thành tìm kiếm cái kẻ mà mình đã từng đầu ấp môi kè bao năm qua, thế nhưng mà chị lại không cam lòng bỏ lại đứa con lạnh lẽo bơ vơ tại căn nhà này. Thêm nữa là giờ cái bụng mang thai đã to vượt mặt, di chuyển khó khắn và phải sống dừa vào tiếp tế của người cùng làng mà chị đành kiên nhẫn đợi. Người vợ đành phải đợi cho tới khi đứa con trong bụng này được sinh ra, chị sẽ gửi tạm nó cho ai đó chăm sóc rồi sẽ lên kinh thành. Nhưng mà liệu chị có thể đợi tới lúc sinh con ra? Liều rằng thời gian có còn cho phép?

Chính cái đêm đầu đông đó, cái đêm định mệnh khi mà người vợ đang nằm trên chiếc giường cũ kĩ "kẽo kẹt", lạnh lẽo một mình, đàng chìm đắm trong vô vàn suy nghĩ tiêu cực, đang rơi tự do vào cái vực thẳm tận cùng không đáy thì từ trong bóng tối, từ trong một góc nhà xuất hiện một người. Người này bước ra từ từ tiến tới bên cạnh giường, từng cơn gió lạnh khẽ thổi qua khe cửa phát ra những rít ghê răng, tay chân người vợ khi không da gà da chó dựng đứng lên. Nhưng có lẽ người vợ đã quá tuyệt vọng, chị ta không hề sợ hãi, không hề giật mình nhẩy chồm lên. Chị chỉ nằm đó nhìn lên trần nhà mà nói:

- Nếu là quỷ sứ tới đưa tôi, thì xin người hãy đợi cho đứa con này của tôi ra đời, tới lúc đó tôi sẽ tự nguyện đi theo người không chống cự.

Một tiếng thở dài phát ra từ người thanh niên này, hắn ta ngồi xuống trên chiếc giường cạnh người vợ nói:

- Đôi khi một kẻ sống lâu như ta cũng không thể hiểu được quy luật nhân quả. Cái quy luất mà kiếp trước còn nợ, thì kiếp này ắt phải trả. Hay như là đời cha ăn mặn, đời con khát nước. Dẫu biết nó là một phần tất yếu của cuộc đời, nhưng nhiều khi phải chứng kiến nhân quả hiện hành cũng đau lòng lắm chứ.

Người vợ nghe thấy vậy thì vội vàng ngồi dậy hỏi:

- Vậy ngài có phải là ông bụt không?

Nhưng chưa nói dứt câu thì hình ảnh người thanh niên này đã khiến người vợ tắt ngấm hy vọng. Người thanh niên quay mặt nhìn người vợ mỉm cười lắc đầu nói:

- Không, ta ước gì ta được làm ông bụt. Nhưng ta chỉ là ma só, hiểu nôm na là quản gia nhà này thôi.

Người vợ buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ nói:

- Nếu không phải bụt, thì ngươi hiện lên đây làm gì?

Ma só ngồi đó im lặng trong giây phút, thế rồi hắn nói:

- Dẫu biết những gì ta nói ra đây sẽ phạm vào thiên điều, nhưng ta không thể đứng nhìn phu nhân phải chịu khổ đau đầy đọa nữa.

Nghe đến đây người vợ quay đầu qua nhìn con ma só chằm chằm, hắn tiếp lời:

- Sáng mai phu nhân nên khăn gói lên đường ngay đi, nếu không sẽ có biến lớn.

Người vợ như đứng hình trong giây lát, chị ta lắp bắp hỏi;

- Ngươi ... ngươi nói sao?

Ma só quay qua nhìn người vợ:

- Phu quân của người đỗ trạng nguyên và không chỉ giữ chức quan cao, mà hắn còn được gả cho con gái của một vị tướng nổi danh trên kinh thành.

Hai đôi mắt khô khốc cửa người vợ bao lâu giờ lại đẫm lệ, hai hàng nước mắt tuôn rơi chị ta nghẹn ngào hỏi;

- Vậy... vậy là phu quân ta đã phụ bạc ta?

Ma só quay qua trợn mắt nhìn người vợ nói:

- Một kẻ nhu nhược như hắn không phải là hiểm họa. Mà hiểm họa là con gái của viên tướng kia. Ả ta là một người vô cùng nham hiểm và độc ác, chính vì biết được phu quân của ngươi đã có vợ con ở quê và thương xuyên biên thư về mà ả đã chăn việc thưa từ qua lại. Thêm nữa để chắc chắn chiếm được trọn vẹn tình yêu của phu quân ngươi mà ả ta đã phái sát thủ, bọn chúng sẽ tới tìm phu nhân sớm thôi.

Người vợ ngồi đó toàn thân run lên bần bật, miệng lắp bắp nói:

- Không... không thể nào... không thể nào...

Ma só thở một hơi thật dài, hắn nói:

- Ta không có lý do gì để lừa phu nhân, thêm nữa khi ta tiết lộ cho phu nhân biết, thì số ta cũng sẽ tận...

Người vợ lúc này mới chồm lấy tay của ma só hỏi giọng nghẹn ngào:

- Nhưng... nhưng còn đứa con trong bụng này... nếu ta bỏ trốn... liệu nó có cơ hội được sống?

Ma só quay qua nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của người vợ trong giấy lát, thế rồi hắn im lặng mà lắc đầu. Chính cái lắc đầu đó của con ma só tựa như một tảng đá lớn đập vỡ cái tương lai sinh con, cái hy vọng còn có thể tìm được chồng mình. Người vợ chống tay cúi người trên giường mà gào lên khóc, cái tiếng khóc đầy oan than trách móc số phận đắng cay của mình. Xa xa đâu đó vang vọng trong không trung là tiếng xích sắt cọ vào nhau "lẻng xẻng". Ma só đặt một tay lên vai người vợ thì cũng là lúc mà một sợi xích sắt từ dưới đất chui lên quấn chặt cổ hắn, ma só nói:

- Ta đánh đổi mạng sống của mình để phu nhân có một cơ hội mới, xin phu nhân hãy trân trọng nó.

Nói dứt câu thì sợi xích như bị ai đứng bên đầu kia kéo mạnh mà lôi ma só xuống thẳng dưới âm ty địa phủ, bỏ lại một mình người vợ vẫn đang ngồi trên giường gào khóc, cái tiếng khóc đầy bất lực với cuộc đời nghiệt ngã.

... Tại đình làng nơi ở của người vợ có số phận nghiệt ngã ...

Đúng giờ tý đêm đó, khắp dọc các còn đường làng xuất hiện vô vàn kiệu đen của các quan dưới âm đi tuần, tất thẩy bọn họ đều hướng về đình làng. Bên trong đình làng là Hắc Hổ đã hiện nguyên hình ngồi tại bàn làm việc, hai bên là hai hàng âm binh đang đứng canh gác nghiêm ngặt. thần Thành Hoàng trên tay là sổ sách ghi tên tuổi của người dân trong làng đang dâng lên cho Hắc Hổ. Lúc này kiệu của tứ phương tám hướng đã quy tụ đông đủ tại sân trước, mười hai người họ vội vàng lao vào trong đình. Tất thầy khi tới nơi thì quỳ phục xuống trước Hắc Hổ hô lớn:

- Chúng thần xin được diện kiến Bắc Phương Nhâm Quý Thủy Đức Thần Quan.

Hắc Hổ như phất lờ đi, người trợn mắt đọc về thông tin gia đình người vợ sấu số. Bất ngờ Hắc Hổ rút cây côn công lý ra đập mạnh lên bàn làm việc cái rầm khiến tất thẩy mọi người phải giật thót người. Hắc Hổ quay qua nhìn thần Thành Hoàng gầm lên quát:

- Tại sao đứa trẻ của gia đình này bị tà ma yêu đạo bắt đi mà ngươi không ngăn chặn?

Bên dưới lúc này các quan âm đi tuần từ bốn phương tám hướng mới xì xào với nhau, thần Thành Hoàng thì vẫn đứng đó im lặng không biết giải thích gì. Hắc Hổ lại vụt mạnh cây côn xuống bàn một lần nữa cái "rầm" quất lớn:

- Im lặng cho ta!

Gian chính của Đình lại chìm trong sự im lặng, Hắc Hổ quay qua nói giọng đay nghiến:

- Thần Thành Hoàng, nói ta nghe. Ngươi đảm nhiệm chức vụ hộ quốc tỳ dân, vậy tại sao lại để cho yêu ma lộng hành?

Lúc này một vị quan âm ở dưới chấp tay nói lớn:

- Thần, có điều xin thưa.

Hắc Hổ quan cầm côn chỉ:

- Nói!

Vị quan âm lúc này mới đứng thẳng người dậy nói:

- Bẩm Hắc Hổ Quan, thời thế bây giờ yêu ma quỷ dữ lộng hành, chúng ta nhân lực lại ít. Thần thiết nghĩ không thể trách cứ thần Thành Hoàng được, ông ta có công bảo vệ và phù hộ ngôi làng này không để cho yêu ma tà đạo xâm nhập, còn việc bảo vệ từng cá thể một là điều...

Còn chưa nói dứt câu, Hắc Hổ cầm côn công lý nhẩy phốc qua bàn đứng ngay trước mặt vị quan âm này khiến ông ta có phần run sợ. Hắc Hổ trợn mắt:

- Có công bảo vệ? có công phù hộ? Bảo vệ cái kiểu gì mà để cho tà ma bắt người của làng là sao?!

Lúc này một vị quan âm khác nói:

- Bẩm Hắc Hổ Quan, như người kia đã nói, chúng ta nhân lực quá mỏng, làm sao có thể bảo vệ được hết...

Bất ngờ Hắc Hổ quay người biến cây côn công lý dài ra tì vào cằm vị quan âm kia từ từ bắt ông ta đứng dậy trợn mắt, nhe nanh nói:

- Còn các người nữa, phong quan phong tước cho các người để làm gì?! Cung cấp binh lính cho các người làm gì?! Có việc bảo vệ người dân cũng không xong thì các người hưởng nhang khói dương gian làm cái gì?!

Bất ngờ vị quan âm kia mới nói:

- Bẩm Hắc Hổ Quan, còn có nhiều trường hợp bị tà ma yêu đạo bắt. Xin hỏi tại sao ngài lại chỉ trú trọng... vào vụ việc này...?

Hắc Hổ nghe cái câu hỏi đó thì sôi máu lên khi hiểu nhẩm đó là lời thách thức, người nghiến răng cầm côn lao tới. Một tay túm áo vị quan này, tay kia kè cây côn công lý ngang họng người này mà ép vào tường. Toàn bộ mọi người có mặt ở đó thì kinh hãi lùi lại đứng nhìn, Hắc Hô áp sát cái khuôn mặt cọp đen của mình vào mặt vị quan âm này mà nhe răng với con mắt sắc bén gầm lên nói:

- Đừng bao giờ, thách thức ta.

Từ ngoài cửa đỉnh là một tiếng hô lớn:

- Dừng tay lại!

Lúc này tất thẩy mọi người kể cả là thần Thành Hoàng mời cúi người chấp tay hô lớn:

- Chúng thần bái kiến Tây Phương Canh Thân Kim Đức Thần Quan.

Có vẻ như là Hắc Hổ chẳng thèm bận tâm gì tới Bạch Hộ, cuối cùng Bạch Hổ phải lao tới giằng tay Hắc Hổ ra mà nói:

- Đệ làm cái trò gì vậy? còn không mau buông tay ra!

Cuối cùng thì Hắc Hổ mới chịu buông tay, thấy rằng để các quan âm tụ ở đây lâu không ổn, Bạch Hổ nói:

- Các người hãy quay về làm công việc của mình. Hãy đi tuần tra thật kỹ để tìm ra yêu ma tà đạo mà trừ hại cho dân lành.

Sau cái tiếng hô lớn, lấp tức quan âm từ tứ phương tám hướng vội vã chạy ra ngoài lên kiệu và đi hết. Bạch Hồ lúc này mới nói:

- Thật là phiền thần Thành Hoàng quá, ngài có thể lui.

Thần Thành Hoàng chắp tay lại cúi chào hai người họ rồi cũng biến mất, đến khi chỉ còn lại Hắc Hổ và Bạch Hồ. Hắc Hổ đi thẳng ra cửa không thềm nhìn mặt Bạch Hổ vừa đi vừa nói:

- Chẳng phải nhiệm vụ của huynh là cai quản phương tây sao? Tới đây làm gì?

Bất ngờ Bạch Hổ kéo vai Hắc Hổ lại quát lớn:

- Đệ nghĩ đệ đang làm cái trò gì vậy?!