[Tam Điểm Chỉ] Luân Hồi Ký

Chương 23: "Khải, Tên Con Là Khải"

Thầy Trà đứng im để cho Lai bẻ một tay mình ra sau lưng, tay kia của hắn thì ấn con dao bấm Thụy Sĩ vào cổ. Thầy Trà nói nhỏ:

- Cậu làm cái trò gì vậy? Nể tình ta với Lục Tiên Sinh... mau dừng tay lại.

Lai ghì cái đầu con dao bấm vào cổ thầy Trà tới ứa máu hét lớn:

- Ông câm mồm đi! Một là ông hai là nó, mạng phải đội mạng!

Hà lúc này đã quay hẳn người đứng đối diến vợi thấy Trà và Lai, gương mặt vẫn lạnh tanh không biến sắc dưới mũ kim ô, chỉ có độc là hai con mắt đen tuyền đang nhìn chằm chằm vào Lai. Thông lúc này đứng sau Hà mới hét lớn:

- Nhà ngươi thật vô liêm sỉ! Như vậy mà cũng sứng đáng được làm hỏa thần dưới phủ của Nhị Lang Trân Quân sao?!

Mặc cho Lai gào thét kêu Hà phải buông côn công lý và chịu chết, thế nhưng cậu vẫn tiến tứng bước chậm rãi tới phía Lai như thể không hề quan tâm tới sự sống chết của thầy Trà. Mặc cho Lai gào thét tới mức độ nào, Thông đứng phía sau như lường trước được sự việc bèn lên kế hoạch với hắc bạch vô thường như thể can thiệp. Hà đứng cách Lai với thầy Trà tầm mười bước, bất ngờ cậu ta buông cây côn công lý đánh rơi nó trên mặt đất. Nhanh như cắt Hà đưa hai tay lên nắm lấy hai cánh chuốn trên mũ kim ô. Một cái bóng trắng từ phía sau lao tới, Hà xoay người một tay phi mạnh một cánh chuồn về phía cái bóng trắng đó khiến cái bóng trắng bị hất văng lại tan biến. Cánh chuồn còn lại thì được phi thẳng về phía Lai, Lai như cũng đã đoán trước được, Hắn ta thẳng tay dúi mạnh thầy Trà về phía trước. Thế nhưng mà trước khi cánh chuồn găm thẳng vào đầu thầy Trà thì Hắc Vô Thường đã lao từ phía bên hông ra mà ôm chặt lấy thầy Trà mà đẩy bác ta qua một bên. Cái bóng trắng vừa nãy lao về phía Hà là Bạch Vô Thường, đợi lúc Hà sơ hở, Thông mới chồm tới dưới chân thân là một con cọp trắng mè đè Hà ra mặt đất. Nhưng ngay khi mà Thông vừa nhe răng cắn mạnh vào cổ Hà thì Lai đã né được cái cánh chuồn kia, hắn ta dùng tay vận lực điều khiển cây hỏa tam tiêm đao cắm thẳng vào người Hà. Nhưng có lẽ Lai bị khuất mà không để ý Thông đang đè lên Hà nên cậu ta ăn chọn nhát đâm chí mạng đó. Cả Hà và Thông cùng hét lên trong đau đớn, thầy rằng mình đã đâm nhầm người, Lai điều khiển cho cây hỏa tam tiêm đao hất Thông qua một bên. Lai thu lại cây hỏa tam tiêm đao vào tay và lao thẳng tới chỗ Hà đang nằm quằn quại, trên cổ cậu là vết răng cắn của Thông đang ứa ra thứ máu đen. Lai đứng nhìn Hà hả hê, thế rồi hắn ta giơ cây hỏa tam tiêm đao lên trời hét lớn:

- Ngọc hoàng đại đế chứng giám, Trân Quân tướng quân hãy ban sức mạnh cho thần đề diệt trừ yêu ma.

Sau câu hô lớn đó, cả lưỡi hỏa tam tiêm đao bỗng đổi bẩy sắc cầu vồng, bác Trà nằm trên mặt đất bị Hắc Vô Thường giữ chặt thì hết lên:

- Không!!! Đừng gϊếŧ nó!!!

Người thanh niên to béo đeo nhiều siềng xích bạc nhìn mọi chuyện thông qua Thiên Lý Nhãn trên con cú mèo thì lắc đầu thở dài "sực mạnh tuyệt đối yêu cầu trách nhiệm nặng nề, thế này thì không được rồi". Nói rồi người thanh niên lạ mặt này đưa tay xóa đi một phần thứ hình vẽ trên nền nhà mà cậu mới vẽ ra lúc nãy.

Lai đứng đó quay ngược cây hỏa tam tiêm đao giơ lên cao như thể chuẩn bị chém đứt lìa đầu Hà thì bất ngờ một vòng tròn lửa từ đâu văng tới đánh bật cây hỏa tam tiêm đao trên tay Lai. Chiếc vòng vàng đánh văng hỏa tam tiêm đao khỏi tay của Lai chính là Càn Khôn Khuyên. Từ phía xa xa là một thứ ánh sáng trói lòa lao tới, đó chính là Na Tra đang cưỡi trên Phong Hỏa Luân. Na Tra tay cầm Hỏa Tiêm Thương lao tới, lưỡi thương găm thẳng vào vai phải của Lai mà đè hắn ngã ngửa ra mặt đất. Theo sau là Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh mặt nghiêm nghị, trên tay là Linh Lung Bảo Tháp. Lý Tịnh hét lớn:

- To gan! Nhà ngươi dám cả gan dùng sức mạnh của Nhị Lang Trân Quân mà làm loạn nước Nam?!

Lai nằm trên mặt đất nhăn nhó trong đau đớn, tay cố gỡ lưỡi thương ra khỏi vai nhưng không thể, hắn ta hét lớn:

- Tên kia... tên kia gϊếŧ người của thiên đình, ta phải thay trời hành đạo!...

Lý Tịnh vuốt râu quát:

- Hỗn láo! Ngươi là ai mà dám đòi thế thiên hành đạo?! Nhị Lang Thần thật là đáng hổ thẹn khi có cái ngữ đệ tử như nhà người! Na Tra con, trói tên nghiệt súc này lại áp giải về cho Ngọc Hoàng Đại Đế xử tội.

Na Tra thẳng ta rút hỏa tiêm thương ra khỏi bả vai của Lai, tay kia thì quăng Càn Không Khuyên tới tạo thành sợi dây chói mà chói chặt hắn lại. Lai có vẻ như không phục, hắn liên tục gào thét:

- Ta muốn gặp Nhị Lang Trân Quân! Ta muốn gặp Nhị Lang Trân Quân!

Lai càng la hét bao nhiêu thì Na Tra càng đánh đập hắn bấy nhiêu, Lý Tịnh lúc này mới quay về phía thầy Trà và Thông đang cúi xụp người xuống mà nói:

- Kẻ này thuộc sự quản lý của thần thánh phương Bắc, nay áp giải hắn về thiên đình phương Bắc chịu tội. Hắn dám cả gan lạm dụng phép thuật làm càn, còn dùng cả bùa trú để che mắt thần thánh hòng qua mặt. Tội nặng không thể tha, mong các người thông cảm và kiên nhẫn, thần thánh phương Nam sẽ tới gặp các người sớm thôi.

Thầy Trà lạy một cái rồi hỏi:

- Xin ... xin hỏi là... Hồng Nhung ... giờ cô ấy ở đâu?

Lý Tịnh đáp:

- Hồng Nhung là tiên nữ trên trời, là người của Dương Mẫu Nương Nương. Cô ta hạ phàm để thực hiện sứ mệnh cao cả. Nay nhiệm vụ đã hoàn thành, tất nhiên là về trời rồi.

Nói đến đây thì Lý Tịnh và Na Tra cùng áp giải Lai bay thẳng về thiên đình phương Bắc, tiếng gào thét chửi bới của Lai cũng từ từ xa dần. Đợi cho hai vị thần tiên đó đi hẳn, lúc này thầy Trà và Thông mới lao tới bên Hà bất tỉnh, thầy Trà lay Hà hai dòng nước mắt nghẹn ngào:

- Hà... tỉnh lại đi con ơi... tỉnh lại đi...

Thông lúc này cố nén chịu nỗi đau từ vết thương bên hồng mà nói:

- Bác Trà... bác nghe con... nghe con này...

Thầy Trà lúc này mới quay qua, thấy Thông cũng chảy máu đầm đài thì bác nói giọng nghẹn ngào:

- Thông... cả con cũng bị thương hay sao?

Thông lắc đầu một tay kéo mạnh áo thầy Trà nói:

- Bác nghe con nói đây, không còn sớm nữa. Phải đưa Hà đi ngay, nếu không người của Diêm Vương Gia sẽ tới áp giải hồn của cậu ta đi đó.

Thầy Trà nghe tới đây thì mặt tái mét, bác ta ôm chặt Hà vào lòng lắc đầu khóc òa lên như thể sắp mất đi đứa con ruột của mình chính một lần nữa:

- Không.... Thằng Hà nó có biết gì đâu... nó có làm gì nên tội đâu... sao bắt nó...

Thông thở dài lắc đầu nói:

- Bác phải thật bình tĩnh nghe con, con sẽ giải thích cho bác sau. Con đã chuẩn bị một nơi cách đây không xa. Tạm thời đưa Hà tới đó rồi tính tiếp nếu không là không kịp đâu.

Chợt bên ngoài đường là tiếng kèn xe "bim bim", từ ghế lái là người thanh niên lạ mặt nói:

- Nhanh lên nếu không là không kịp đâu!

Cả thầy Trà và Thông đều ngơ ngác nhìn nhau, người thanh niên siềng xích này thò đầu ra cửa kính xe nói:

- Hai người có muốn ngày này năm sau là dỗ đầu của quan mãnh dần không?

Cuối cùng như không còn lựa chọn nào khác, Thồng và bác Trà đành phải bê Hà để lên chiếc xe ô tô của người lạ mặt đó. Cả bốn người họ lái thẳng tới nơi mà Thông đã chuẩn bị, trên suốt quãng đường, Thông và con chim cú cứ mắt đối mắt nhìn nhau chằm chằm như thể bạn tình trăm năm lâu ngày mời gặp lại vậy.

... Tại nơi mà Thông đã chuẩn bị sẵn ...

- Nói con nghe, bác thực sự muốn cứu thằng đệ tử út đó chứ?

Thầy Trà nhìn người thanh niên siềng xích với con cú mèo đậu trên vai nói:

- Theo cậu thì tôi có thực sự muốn vậy không?

Người thanh niên siềng xích phì cười, thế rồi cậu ta nghiêng nghiêng cái đầu nói:

- Thất đáng quý khi có một người thầy, một người cha nuôi như bác. Chắc cậu ta phải tu vạn kiếp may ra mới đủ.

Thầy Trà nhìn người thanh niên siềng xích nghiêm nghị:

- Cậu có thể cho tôi biết? tại sao cậu lại giúp chúng tôi cơ chứ? Mà hơn thế nữa lại còn đúng thời điểm và đúng địa điểm nữa?

Người thanh niên siềng xích gãi đầu gãi tai cười rúc rích nói:

- Bác chỉ cần biết con đang đi tìm cái người mà bác đã từng gặp.

Thầy Trà hỏi:

- Ai? Tôi đã gặp ai?

Người thanh niên này đưa hai tay lên trời:

- Sống và chết là một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết, nhưng mà mỗi khi ở bên cạnh nhau thì sống lại làm đau chết, và ngược lại. Chính vì thế mà sống tặng cho chết vô vàn món quà, để rồi chết giữ nó mãi mãi... "tại sao yêu nhau không đến được với nhau, để giờ đây hai ta phải khổ đau... tại sao không thể tha thứ... cho nhau một lần..."

Thầy Trà cảm thấy người thanh niên siềng xích này hơi có vấn đề về thần kinh khi nói chuyện luyên thuyên mà lại còn ca hát thì bắt đầu cảm thấy khó chịu. Bác Ta nói lớn:

- Cậu có thể nói chuyện bình thường được không?

Người thanh niên siềng xích im bặt trong giây phút, cậu ta có vẻ như sợ thầy Trà. Người thanh niên móc trong túi quần ra một tờ giấy A4 được gập lại, cậu ta run rẩy mở tờ giấy ra và nói:

- Con chỉ muốn bác hiểu, bác đã gặp ai hay làm gì ở Campuchia còn đều biết hết.

Thầy Trà nghe người thanh niên này nói vậy thì giật nẩy người, hai mắt không chớp. Người thanh niên này chìa tờ giấy ra trước mặt thầy Trà và nói:

- Con đang tìm gặp Chết, hay bác có thể gọi cô ta là Tối. Một trong hai người đã tạo ra vạn vật trên đời, kể cả là Tứ Đại Đế.

Thầy Trả cười, cái tiếng cười ngán ngẩm, bác ta hỏi:

- Còn trẻ như cậu mà đã chán sống thích chết sao?

Con chim cú mèo đậu trên vai người thanh niên này kêu lên mấy tiếng như để phản bác cái câu hỏi của thầy Trà. Người thanh niên lạ mặt này xoa đầu nó mấy cái rồi khua tay cười đùa đáp:

- Ấy chết, bác nhầm rồi. không phải là đi tìm cái chết, mà là đi tìm Chết.

Thầy Trà khoanh tay nói:

- Tại sao không phải là Sống? hay Sáng?

Người thanh niên lắc đầu tấm tắc:

- Bác à, con và bác đi xa Sống lắm rồi, chúng ta gần Chết hơn nhiều. Vậy thì thay vì đi ngược dòng, sao không tiến thẳng mà tìm người đang đơi chúng ta? Hơn là đợi người đó đến tìm ta, đúng không nào?

Thầy Trà như nhận ra cái câu nói đầy hàm ý đó thì mặt đanh lại. Người thanh niên này như nhận ra cũng vội chi vào tờ giấy và đổi chủ đề:

- Đây... bác làm theo cái này, nếu như bác muốn cứu đệ tử út của bác.

Thầy Trà cầm tờ giấy đọc qua, trong giấy có ghi rõ cách để khóa kí ức của Hà vĩnh viễn, chỉ có điều là bác ta sẽ phải tự tay chắt đựt một ngon út. Thầy Trà nhìn người thanh niên lườm lườm nói:

- Điều gì khiến tôi nên làm theo tờ giấy này? Cậu còn trẻ tuổi như vậy mà đã am hiểu bùa phép vậy sao?

Người thanh niên siềng xích này nhe răng ra cười gượng gào, thế rồi cậu ta đứng lên nói:

- Con không dám nhận là con hơn bác về mặt tâm linh bùa ngải châu Á. Nhưng về phương tây thì con nghĩ con là số một ... ahihi.

Người thanh niên này nghiêm mặt một cách nhanh chóng, thế rồi cậu ta nói:

- Bác nên nhớ đệ tử út của bác vừa làm náo loạn trần gian với cái thứ khí âm bùng phát ra từ thân thể cậu ta. Và cái nơi này, cái nơi được trấn yểm tứ phương tám hướng này cũng sẽ không giấu được cậu ta khỏi Diêm Vương Gia lâu đâu... nên con nghĩ bác cũng không còn lựa trọn nào khác... nếu như bác thực sự muốn cứu đệ tự út của mình... rồi còn cả Tam Quyên nữa chứ?

Thầy Trà nghe người thanh niên này nhắc đến "Tam Quyền" thì bắt đầu lo sợ, sợ vì bác ta không hiểu sao một người ít tuổi như vậy lại có thể hiểu biết về mình quá nhiều. Thầy Trà giả vờ vứt tờ giấy A4 lên bàn và nói:

- Cho dù là cách này có thể thực hiện, nhưng cậu nghĩ tôi là ai mà có thể làm phép xin Diêm Vương Gia tha chết cho thằng Hà được cơ chứ? Tôi có phải là thần thánh hay gì gì đâu?

Người Thanh niên này tiến ra chỗ bác Trà đứng vỗ vai bác nói:

- Con chỉ nói thế này thôi, bác không còn là bác của năm xưa sau khi gặp Chết nữa rồi. Cũng như Hồng Nhung mang cốt tiên, máu của bác đã được Chết chạm vào, và nó mang sức mạnh mà bác không tưởng.

Nói rồi người thanh niên tiến ra cửa và nói:

- Xin phép bác con đi, còn một số chuyện con còn phải giải quyết. Quyết định vẫn là ở bác, đó là quyền tự do ý trí, món quà quý giá nhất của con người.

Thầy Trà lúc này mới gọi với theo:

- Cậu tên là gì?

Người thanh niên này mỉm cười quay lại đáp:

- Khải, tên con là Khải.