[Tam Điểm Chỉ] Luân Hồi Ký

Chương 15: Người Đàn Bà Nghẹo Cổ

... Quay trở lại với gia đình Linh và Đạt ...

"Giờ thi tôi có thể cam đoan rằng có chuyện gì đó không đúng ở cái căn nhà này, hay nói rõ ra là, có một thứ gì đó vẫn luôn hiện diện ở nơi đây, cái thứ mà có lẽ không một ai có thể cảm nhận được ngoại trừ tôi. Có thể nói rằng sau cái đêm mưa gió bão bùng đó, cái đêm mà tôi nhìn thấy hình ảnh một người treo cổ trên cái cây hòe lóe lên sau tia chớp, chính cái giây phút đó đã thay đổi không chỉ con người tôi, mà thay đổi cả cái lối suy nghĩ của tôi về căn nhà này, về cái mái ấm mà tôi hằng ước ao bây lấu nay..."

Sau chuyến công tác Đạt, lại trở vể bên vợ còn mình, thế nhưng mà anh ta như nhận ra điều gì đó khác lạ ở Linh. Nhiều đêm Đạt chợt bừng tỉnh giấc để rồi nhận ra Linh đã không còn nằm bên cạnh mình và ôm con nữa. Nhiều lần Đạt cũng mò khỏi giường trong đêm tối để đi điều tra thì anh ngỡ ngàng và có phần lo sợ khi phát hiện ra vợ mình bị mộng du, thường xuyên đi lại quanh nhà dưới tầng 1, có hôm còn ra sân đứng nói chuyện dưới cây hòe, vợ anh nói cái thứ tiếng mà anh không thể nào hiểu được mà trước đây Linh không hề mắc chứng bệnh này. Những có lẽ cái điều sợ hãi khiến cho Đạt phải chết lặng người đi là những câu chuyện mà Linh liên tục kể cho Đạt nghe, câu chuyện về một người phụ nữ lạ mặt liên tục thoát ẩn thoát hiện tại căn nhà này, cái người phụ nữ liên tục dụ dỗ Linh đi vào bóng tối, hay nói trắng ra là tìm tới cái chết. Sợ rẳng vợ mình vừa phải chông con vừa phải đi làm lại nên áp lực đè nặng trên vai, thì Đạt chỉ khuyên bảo và dỗ dành vợ mình để tạo thêm động lực cho Linh. Đến khi mà Linh thuyết phục Đạt từ bỏ căn nhà này và tìm lấy một nơi ở mới thì Đạt mới bàng hoàng, cái nỗi lo về áp lực từ công việc và gia đình biến mất hẳn, thay vào đó là cái nỗi lo sợ rằng Linh đang có dấu hiệu bị ảnh hương tâm lý nặng nề, và rất có thể đây là khởi đầu của chứng tự kỷ hậu sản.

Nhiều lần Đạt cố thuyết phục Linh đi khám bác sĩ tâm lý mà cô nhất quyết không đi còn giận dỗi Đạt khi anh có cái ý nghĩ rằng vợ anh bị tâm thần. Không thể thuyết phục được Linh đi khám bênh, cuối cùng Đạt cương quyết thuê người giúp việc để phụ giúp cô chăm con cũng như là việc nhà để bớt đi gánh nặng trên vai của Linh, gánh nặng của người phụ nữ trong gia đinh. Mọi viêc có vẻ như tiến triển khá tốt đẹp trong thời gian đầu, nhưng mà càng về sau thì mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn và họa chăng, chỉ có Linh là người hiểu rõ nhất khi mà chính cô là người phải trải qua mà thôi. Sáng sớm hôm đó Đạt có cuộc họp sớm nên anh không kịp ăn sáng đã đi làm trước, để lại Linh và người giúp việc. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Linh khoác lên mình bộ quân phục của quân nhân và bước xuống tầng một. Cu câu ở dưới nhà ngồi trên ghế trẻ em đang được người giúp việc cho ăn dặm, thấy Linh bước xuống thì bà ta nói:

- Cô Linh ăn sáng đi rồi đi làm, tôi chuẩn bị xong rồi.

Linh khẽ nói cám ơn rồi cô tiến tới bình nước rót cốc nước, chẳng là đêm trước những cái tiếng nói bên tai liên tục vang vọng, những cái suy nghĩ liên tục hiện diện trong đầu đã khiến cô nguyên một đêm thức trắng, để rồi sáng ngày ra như người thất thần vô hồn. Linh nhấc bình nước lên rót vào cốc, dòng nước tinh khiết trong suốt chút vào cốc trước mắt cô, rồi chỉ sau một cái chớp mắt, dòng nước tinh khiết chuyển biến thành dòng máu đổ tươi khiến Linh kinh hãi giật thột người. Cô đánh rơi cái bình nước tung tóe mà lùi bước lại về sau. Cả bà giúp việc và cậu nhóc nghe tiếng bình nước đổ thì quay phắt lại nhìn Linh. Mất vài giây định thần lại thì cô mới nhận ra cái thứ máu đỏ tươi kia đã biến mất, trước mắt cổ là là nước lọc tinh khiết đang đổ tung tóe từ bàn xuống tới sàn. Linh tính cúi người xuống dọn thì bà giúp việc nói:

- Cô để đó tôi làm cho, ăn sáng đi rồi đi làm không có muộn.

Linh uể oải tiến tới bàn gắp vài gắp mỳ nóng hổi rồi cũng sách cặp đi làm luôn, để lại bà giúp việc lau dọn sàn nhà và cậu nhóc đang ngồi nghích mấy cái xúc xắc trên ghế trẻ em.

Cả buổi làm việc ngày hôm đó Linh như người thẫn thờ mất hồn, dù cho cái tiếng nói vang vọng bên tai đã biến mất, cái dòng suy nghĩ chết chóc đã tiêu tan, thế nhưng cô ngồi làm việc mà tựa như cái xác không hồn, ngồi tại phòng làm việc mà hồn vía như đã bay đi đâu mất. Linh ngồi trước cái máy tính để nhập dữ liệu lên trang thông tin của quân đội mà hai mắt cô như hoa lên, những hàng chữ, ổ số như nhòe đi trước mắt khiến cô phải liên tục dụi mắt. Cầm cốc nước lên làm một ngụm, cô liếc mắt nhìn đồng nghiệp ngồi đối diện mình, cậu ta không lo làm việc mà đang hy hoáy cái gì đó ở dưới gầm bàn. Bất ngờ người đồng nghiệp trẻ tuổi này đứng bật dậy đi vòng ra trước mắt Linh. Linh ngồi đó thẫn thờ, nhịp tim như đập chậm lại khi mà cái gương mặt người này khi không nhợt nhạt đến lạ thường, cứ như thể là mặt cắt không còn giọt máu vậy. Người thanh niên này tiến tới đứng trước mặt Linh, đôi mắt cậu ta mở to trằm trằm nhìn cô với cái vẻ mặt vô cảm, không có thần thái. Bất ngờ người này đưa cái cuộn dây thừng lên giơ ra trước mặt Linh khiến cô giật thột người đẩy lùi lại ghế phía sau sợ hãi. Người này đứng đó tầm mấy giây thế rồi cậu ta vòng ra kéo một cái ghế gỗ lại chính giữa phòng, phía dưới cái quạt trần đang quay chầm chậm. Linh ngồi đó đờ đẫn, toàn thân hóa đá nhìn người thanh niên này tròng cái dây thừng lên trên quạt. Cậu ta bước lên trên ghế, từ từ tròng cái nút thắt hở của sợi dây thừng qua đầu. Sau khi siết cho nút thắt đó vừa khít cổ, người thanh niên này đạp đổ ghế cái "rầm", tiếng dây thừng siết chặt phát ra "pực" kèm theo là tiếng xương cổ bị bẻ "rắc". Linh bàng hoàng đứng bật dậy đổ cả ghế ngồi hét lớn khi chứng kiến cơ thể đồng nghiệp mình kẽ giật lên mấy giây rồi buông thõng:

- Hoàng...!

Thi thể người thanh niên treo cổ kia khi không đung đưa tự như lạ anh ta cử động được, người này từ từ quay mặt về phía Linh. Trên cái khuôn mặt nhợt nhạt đó, từ cái sự vô hồn đó là một nụ cười hiện ra trên đôi môi. Cái nụ cười ghê rợn tựa như là một lời dụ dỗ ngọt ngào, cái lời mời chào Linh tiếp bước cậu ta. Linh ngồi phịch xuống nền nhà sau bàn làm việc hai tay ôm mặt mà gào khóc:

- Không! Các người để cho tôi yên! Để cho tôi yên!

Cái hình ảnh người đồng nghiệp trẻ tuổi bám chắc vào tâm trí của Linh tựa như một thứ keo dán cực mạnh, chỉ tới khi trưởng phòng của cô tới lay cô gọi lớn thì Linh mới thoát được khỏi cái cơn ác mộng đời thực này:

- Linh! Tỉnh lại đi! Linh!...

Linh từ từ hạ hai tay xuống khi nhận ra cái tiếng gọi thân quen của bác trưởng phòng, cô mở hai đôi mắt nhặt nhòa ra nhìn vẻ mặt lo lắng của trường phòng. Đỡ Linh đứng dậy, bác ta thở dài nói:

- Tôi nghĩ cô nên nghĩ ngơi một vài hôm, công việc cũng không có gì gấp gắp lắm. Nghĩ ngơi vài hôm cho đầu óc thoải mái rồi đi làm lai.

Linh ấp úng đáp:

- Dạ ... nhưng mà...

Bác trường phòng vỗ vai Linh mấy cái, thế rồi bác ta quay về bàn lấy giấy bút ra viết gì đó và nói:

- Cô không phải lo nghĩ, tối sẽ viết đơn cho cô nghỉ phép ăn lương bình thường. Sức khỏe là quan trọng hơn hết, có sức mới làm được việc.

Linh cũng không biết phải giải thích ra sao, cô chỉ biết đứng im tại đó mà cúi mặt. Giữa phòng là cậu đồng nghiệp tên Hoàng mà Linh vừa chứng kiến cheo cổ tự tử lúc nãy. Cậu ta được giao việc chuyển hồ sơ sang phòng ban khác, đi đến giữa phòng thấy Linh hét lớn gọi tên thì giật thột người đứng im giữa phòng quay đầu nhìn cô. Khi thấy mọi việc đã ổn thỏa, cậu ta mới ôm tập hồ sờ mà đi làm tiếp nhiệm vụ mình được bàn giao.

... Quay trở lại nhà thầy Trà ...

Sau khi Hà được cắt cử để đưa Hồng Nhung đi thăm quan một số nơi tại Hà Nội rồi thì chỉ còn lại Lai và thầy Trà bàn công việc. Hà hiện giờ đang say nắng Hồng Nhung thế nên là cậu ta cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới cái việc "thực mục sở thị", mà dành hoàn toàn tâm trí mà thả mình vào con đường tình yêu. Có lẽ đó cũng là điều mà thầy Trà mong muốn, khi mà bác ta quả thực cũng không muốn thằng đệ tử út mới thu nhận của mình can thiệp quá sâu vào lĩnh vực tâm linh. Lai ngồi tại bàn nước nhà thầy Trà phì phèo điếu thuốc hỏi:

- Bác nói cho cháu nghe, vì sao bác lại nhận Hà làm đệ tử?

Thầy Trà nhâm nhi li trà hỏi:

- Ý cậu là sao?

Lai mỉm cười:

- Cháu thiết nghĩ bác phải có liên quan gì tới cậu ta, hoặc họa chăng là bác đang có mục đích gì đó mới nhận một người như Hà làm đệ tử. Cháu tín là bác hiểu cháu đang nói gì.

Thầy Trà chỉ khẽ mỉm cười rồi tiếp túc lật tìm đọc thứ gì đó trong quyển sách cổ của mình. Lai tiếp lời:

- Hà là một người... biết nói thế nào nhỉ... nếu theo như huyền học thì là kẻ phát tán khí âm khá nhiều. Mà điều đó cực kỳ hiếm, hay nói thẳng ra là không thể đối với một người còn sống, mà lại là nam giới.

Thầy Trà nhìn Lai:

- Cậu vẫn thấy người cậu ta tỏa ra khí âm mạnh đến vậy sao?

Lai vẩy tàn thuốc vào gạt tàn nói:

- Bác hỏi vậy tức là bác đã làm gì đó để triệt tiêu khí âm từ cậu ta?

Thầy Trà đưa tay xoa cằm nói:

- Đúng vậy, tôi cứ nghĩ rằng sau khi làm xong thì nó phải cắt hẳn khí âm rồi chứ?

Lai từ từ dít một hơi thuốc:

- Một cặp song sinh, để vào đúng giờ dần, tháng dần, năm dần. Nhưng lại chỉ có một đứa được sống. Tương truyền phàm những kẻ sinhh vào giờ linh, hay nói cách khác mang oai của thần thánh nếu như là sinh đôi, ắt phải có một kẻ ác, một kẻ tốt. Nó tựa như là thái cực cân bằng. Nhưng đáng tiếc thay số trời cay nghiệt, chỉ có một kẻ được sống, một kẻ phải chết. Vậy là điểm cân bằng bị phá vỡ, thái cực mất đi một nửa, phải chăng bác biết được cái nửa đang tồn tại kia là nửa đen, hay nửa trắng?

Thầy Trà gật gù đầu nói:

- Cậu hiểu biết rất tốt, tôi tin rằng dù nửa kia có là đên hay trắng, xấu hay tốt, thì nó vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Lai khẽ mỉm cười:

- Bác mà đã nói rằng nó nằm trong tầm kiểm soát của bác thì khỏi phải bàn rồi, bác mà còn không kiểm soát được thì còn ai có thể kiểm soát được chứ? Cháu tin bác biết mình phải làm gì, nhưng cháu chỉ khuyên bác nên cẩn trọng, bác phải luôn cẩn thận và đề phòng trường hợp sấu nhất xảy ra.

Thầy Trà nghe đến đây thì có phần hơi ngỡ ngàng, bác hỏi:

- Phải chăng hỏa tướng quân đang ám chỉ điều gì?

Lai nói:

- Thứ ám khí từ cậu ta bám lên người bác khá nhiều, cháu sợ là sẽ có biến sớm thôi, không lẽ nào bác không nhận ra điều đó?

Thầy Trà khẽ mỉm cười gật gù cái đầu nói:

- Quả nhiên là không có gì qua mắt được ánh sáng của hỏa tướng quân. Cậu yên tâm, mọi thứ đã được tôi chuẩn bị hết rồi.

Thầy Trà chuyển chủ đề nói:

- Tạm gác qua chuyện thằng Hà qua một bên, cậu biết tại sao tôi mời cậu qua đây rồi chứ?

Lai nói:

- Cháu có nghe Lục Tiên Sinh nói, bác cần giúp đỡ về việc "thu thập" một cây hòe?

Thầy Trà khẽ gật đầu, Lai hỏi:

- Cây hòe như Lục Tiên Sinh nói qua thì có vẻ như là một cây hòe âm thực thụ, bên cạnh đó việc nó tụ âm là không tốt cho con đường tu đạo luyện pháp của bác, bác lấy nó về để làm gì?

Thầy Trà đáp:

- Vì tôi tin nó chứa một thứ bí ẩn gì đó về tâm linh rất lạ, một thứ mà tôi chưa gặp bao giờ...

Lai có hơi ngạc nhiên:

- Nếu giống những cây hòe tụ âm khác bên Trung Hoa thì cùng lắm là có yêu tinh ẩn náu trên cây, rồi thì oàn hồn bị mắc lại trên cây... chứ có gì bí ẩn đâu?

Thầy Trà đáp:

- Nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu, tôi cũng rất ngạc nhiên về điều đó khi lần đầu tôi và bà nhà tới xem xét tình hình. Biết nói thế nào cho cậu dễ hiểu nhỉ, cái cây hòe đó nó tựa như một cánh cổng dẫn tới một thế giới khác. Điều còn đáng sợ hơn nữa là nó có thể can thiệp vào tâm trí con người khiến cho họ thấy được hình ảnh đáng sợ, hay như những cái ký ức tăm tối nhất của cuộc đời con người. Nó biến những cái hình ảnh không có thật đó thành có thật, biến cái thứ vô hình thành hữu hình.

Lai ngẫm nghĩ thế rồi cậu nói:

- Vậy tại sao không thuê người trở luôn cái cây hòe đó về để nghiên cứu thêm hả bác?

Thầy Trà bật cười nói:

- Nếu đơn giản như vậy thì đâu cần phải phiền tới cậu đúng không nào? Theo như tôi và bà lão nhận định thì vẫn còn có một thứ gì đó níu giữ cây hòe tại vùng đất đó. Nếu như tự tiện di giời thì sẽ họa không lường. Thế cho nên tôi muốn cùng cậu xem xét địa lý cũng như là cây hòe đó, để xem cậu có cách gì giải ấn không. Dù gì thì cậu cũng hiểu biết hơn tôi về vụ mấy cái cây này.

Lai mỉm cười:

- Bác làm cháu hồi hộp rồi đó, thế bao giờ chúng ta bắt đầu.

Thầy Trà đột nhiên thay đổi sắc mặt, thế rồi bác ta thở dài nói:

- Sớm thôi, nhưng có một việc tôi cần nhờ cậu trước.

Lai nhìn thầy Trà vẻ mặt không hiểu, bác tiếp lời:

- Cậu có bao giờ đối mặt với tà linh của tộc người Việt bao giờ chưa?

Lai trau mày:

- Tà linh?

Thầy Trà gật đầu nói:

- Đúng, thứ sức mạnh đen tối và tàn độc nhất, chiều này chúng ta sẽ lên đường luôn, vì nó mà người đồng đội vào sinh ra tử của tôi đã tử nạn, và cả gia đình đều chết thảm vì nó.

... Quay trở lại gia đình Linh với Đạt ...

Không thể hiểu rõ được cái quyết định của bác trường phòng khi cho Linh tạm nghỉ việc ngắn ngày là đúng hay sai khi mà hầu hết thời gian Linh sẽ ở nhà nghỉ ngơi, cái nơi mà những hình ảnh kinh dị, những tiếng nói bên tai liên tục luẩn quẩn bám lấy tâm trí cô. Thấy rắng Linh thực sự cần được nghỉ ngơi, nên cậu nhóc đã được cho ngủ ở trong cũi tại phòng bà giúp việc dưới tầng một để Linh không còn phải thức dậy đêm hôm. Cứ ngỡ rằng chỉ còn hai vợ chồng nằm trên tầng 2 và không còn đứa con hay khóc quấy buổi đêm nữa thì lình sẽ dễ dàng tìm được tới những giậc ngủ ngon. Nhưng không phải vậy, không gian càng yên tĩnh bao nhiêu thì những cái suy nghĩ, hình ảnh đáng sợ, những lời nói thúc giục bên tai như rõ hơn khiến cho Linh ngày càng rơi vào trạng thái khủng hoảng tâm lý trầm trọng, hay nói cách khác là cô bắt đầu thực sự có dấu hiệu của một người tâm thần.

Tối hôm đó Đạt nằm ôm Linh thật chặt vào trong lòng và chìm vào giấc ngủ ngon lành, chỉ còn lại Linh mắt mở to tháo láo nhìn quanh thu người nằm gọn vào trong lòng Đạt như một con mèo con. Cô đảo mắt nhìn liên tục quanh nhà như thể tìm kiếm một thứ gì đó, Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đã được che tấm vải thưa đi nhưng cái ánh sáng đèn đường hắt lên cây hòe in bóng của nó vẫn rõ mồn một. Cứ mỗi lần có một con gió thổi qua, khiến cho những cành lá đung đưa, những cái bóng chuyển động là Linh lại rợn da gà nhịp tim đập "thình thịch". Hình ảnh người treo cổ trên cây hòe như hiện ra rõ dần đằng sau cái tấm vải thưa che cửa sổ, và cái thi thể đó đang từ từ đung đưa theo từng cơn gió thổi qua. Không biết từ lúc nào mà hình ảnh cái gương mặt của người treo cổ như hiện rõ ra trước mắt Linh, thôi đúng rồi, cái gương mặt đó đã được cất giấu kỹ trong tâm trí cô bấy lâu này, để rồi giờ phút này nó lại hiện ra rõ mồn một. Đó là lúc linh mới lên 6, nhà còn ở dưới quê. Trước làng có bà điên treo cổ tự tử ở cây đa đầu làng. Chính cái hình ảnh bà điên treo cổ đó đã ám ảnh Linh suốt mấy tháng trời. Hình ảnh người phụ nữ đáng thương không chồng con sống vất vưởng cuối cùng đã tự kết liễu đời mình, để tìm một cái kiếp khác tốt đẹp hơn.

Ngay khi mà cái hình ảnh đó vừa lóe lên hiện rõ mồn một trong tâm trí của cô thì từ phía cánh cửa phát ra tiếng "lạch cạch" khe khẽ như thể có người đang mở cửa bước vào. Toàn thân Linh run lên từng hồi, da gà da chó nổi lên. Linh cố thu người thật bé lại, cố rúc sâu hơn nữa vào lòng Đạt mà khẽ gói "anh Đạt... anh Đạt...". Thế nhưng lưỡi của Linh như cứng lại, toàn thân đống băng khi mà cuối cùng cái cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn bà trong bộ quần áo rách rưới, mái tóc dài xõa ra bết bát, cái đầu nghẹo qua một bên từ từ lướt vào. Linh có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đập chậm gần như là ngưng luôn lại, cả không gian trong phòng như đóng băng và chỉ còn cái hình ảnh người đàn bà kia là cử động. Linh cố nhắm tịt hai mắt giả vờ ngủ, trên thực tế cô vẫn hé ra chút xíu mà liếc nhìn. Người đàn bà nghẹo cổ này lướt tới giường của hai vợ chồng Linh mà đứng đó rất lâu, bà ta từ từ xoay cái đầu nghẹo nhìn quanh trên giường như thể tìm kiếm một thứ gì đó. Cái khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, đôi môi nhợt nhạt và hai con mắt trợn trừng như khiến Linh càng lúc càng kinh hãi hơn. Chỉ đến khi mà tiếng cu cậu khóc ré lên vang vọng từ dưới nhà, thì người đàn bà nghẹo cổ này mới từ từ quay người lướt ra ngoài, bỏ mặc lại linh nằm trên giường bắt đầu sợ hãi, "con tôi...".