Bác Trà đứng cách cái thi thể mà con tà linh kia vừa chui vào kia có mấy bước chân, có lẽ điều khiến bác ta kinh ngạc nhất chính là cái tiếng nhịp tim đập lúc nãy. Vốn là người hiểu sâu biết rộng, lại nắm giữ chức vụ cao trong viện nghiên cứu tiềm năng và sự phát triển của con người, bác biết rất rõ rằng linh hồn và thể xác khi sống thì là một, nhưng một khi đã tách biệt ra rồi thì không có một cách nào có thể ghép chúng lại làm một. Họa có chăng cũng chỉ như người ta điều khiển một con rối mà thôi, đằng này con tà linh khi nhập tràng lại có thể khôi phục được nội tạng, bằng chứng là quả tim đập và cái bụng của thi thể cô gái này, cái bụng như có cái gì đó bên trong đang ngọ nguậy và ngày một to dần như thể một thai nhi đang phát triển một cách nhanh trong. Bác Trà đứng đó tím tái mặt mày mà không để ý rằng con tà linh kia đang cố gây dựng lại cái thi thể này. Dù trên lòng bàn tay đã khóa chú để nó không thể cử động được, và cái thứ nước gội đầu cho thi thể cô gái làm từ một loại cây khiến cho tà linh đầu đau như người bị thần thánh quở trách mà gõ búa vào đầu nhưng nó vẫn cố vùng dậy, toàn thi thể rung lên bần bật. Hai mắt bác Trà không chớp nhìn cái bụng bầu to dần, con tà linh này từ từ cố nhấc hai cánh tay để chống xuống bàn và ngồi dậy. Chỉ đến khi nó quay cái đầu nghẹo qua nhìn bác Trà và hét lên inh tai nhức óc thì lúc đó bác ta mới như người tỉnh mộng.
Bác Trà tự giải huyệt cho mình và lùi nhanh lại, cứ ngỡ rằng cái lá liễu đỏ được yểm chú "khuất bóng" có thể qua mắt được con tà linh nhưng không. Bác Trà lùi tới đâu là nó hướng mặt về phía đó, hai con mắt trẵng rã nổi gân đỏ của nó như nhìm bác trằm trằm. Bác Trà có lẽ sợ hãi tột độ mà đánh rơi cả lá liễu đỏ đang ngậm ở mồm, bác lùi bước ra cổng thì bị hụt bước ngã lăn ra đất. Con tà linh này hét lên điên loạn, nó dồn lực vào tay nhẩy khỏi cái bàn. Thế nhưng có lẽ nó chưa điều khiển được 2 chân của thi thể người con gái này nên là vừa tiếp đấp nó đã ngã lăn ra, cái bụng đầu đập mạnh khiến máu và nước ối ở âʍ ɦộ rỉ ra. Con tà linh này bò lồm cồm trên mặt đất la hét cái tiếng inh tai nhức óc hơn nữa. Bác Trà sợ hãi lao thẳng về phía Lai chui qua sơi dây đỏ được căn sẵn. Bác Trà nói:
- Mau mau khống chế nó.
Lai đứng cầm sẵn gương lồi nhìn gương mặt tái nhợt và điệu bộ của bác Trà thì có phần kinh ngạc, quen bác ta đã lâu, nhiều lần bắt ma trừ tà cũng bác mà chưa có lần nào Lai thấy bác thực sự sợ hãi đến như vậy. Bác Trà vòng ra đứng ngay bên cạnh Lai, con tà linh kia thì vẫn cái dáng lưng cong đang bò lồm cồm từng bước trên mặt đất, cái bụng trửa to liên tục mài xuống đất. Có vẻ như là cái thứ mùi hương còn ám lại trên mái tóc của cô gái khiến cho nó ong đầu tới độ mất phương hướng, rất dễ để có thể thấy nó đi siêu vẹo không thẳng một hàng. Còn tà linh này bò ra ngoài cái sân nhỏ, khi mà tay nó chám xuống cái nền đất được rải muổi thì nó giụt tay lại hét lên đâu đớn. Muối trong tâm linh là tượng trưng cho "sát", đối với người học đạo uyên thâm thì có thể dùng nó để đẩy cao sức mạnh của bùa chú phép thuật. Ngay khi con tà linh này tính bò lui lại vào trong căn nhà trọ phía cuối cùng thì Lai cầm một lá cờ đỏ trên bàn thờ lên, cậu đưa ra trước mặt, hai mắt nhắm nghiền miểng lẩm rẩm thần chú. Khi Lai mở mắt phất cờ thì ngay lập tức một sợi dây đỏ như tuột nút thắt mà bay lơ lửng như một con rắn. Lai vung cờ về phía con tà linh, ngay lập tức sợi dây đỏ lao tới thắt cổ con tà linh. Lai giật lại mạnh cờ ra phía sau thì sơi dây đỏ kéo cổ nó lôi thẳng ra giữa sân. Con tà linh nằm ngay trên nền đất được Lai vẽ bùa chú lửa, bên trên có giải muối thì nó lăn lộn vùng vẫy, dưới lớp muối những kí hiệu bùa chú như đỏ rực lên tạo sức nóng để nướng chín con tà linh.
Con tà linh này có lẽ vì quá đâu đớn mà nó quyết liều một phen, rất nhiều lần nó cố lao tới phía bác Trà và Lai nhưng may thay Lai đã kéo nó lại. Không được quá năm phút thì lá cờ nhỏ mầu đỏ trên tay Lai gẫy đôi, Lai có thoáng chút lo sợ, cậu vội quay người vớ hẳn hai lá cờ đỏ khác trên bàn thờ tiếp tục làm phép. Thêm một sợi dây đỏ nữa bay lơ lửng, cả hai sợi trói chặt lấy con tà linh để khống chế nó. Lai có vẻ như dần dần nhìn nhận ra được sự lo ngại của bác Trà lúc nãy. Bác Trà quay qua hỏi Lai:
- Không làm theo kế hoạch à?
Lai vẫn tập trung thi triển phép lên hai lá cờ đỏ mà điều khiển dây đỏ, trên chán cậu ta bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Lai nói:
- Không xong rồi bác, không thể theo kế hoạch được nữa đâu.
Chưa nói được dứt câu, cả hai lá cở đỏ trên tay Lai lại một lần nữa gẫy làm đôi. Không chỉ dừng lại ở đó, hai sợi dây đỏ đang trói chặt con tà linh kia cùng với vô vàn bùa ngũ sắc được buộc lên khi không bị xé tan nát. Con tà linh này nó lại một lần nữa chồm về phía bác Trà. Nhanh như cắt, Lai lao tới đẩy ngã bác Trà qua một bên, con tà linh này với tay cào vào cổ Lai. Lai dùng tay vận lực hô lớn:
- Hỏa cầu.
Tức thì trong tay cậu hiện ra một quả cầu lửa mà ném thẳng vào mặt con tà linh khiến nó phải lui bước mà không hề hấn gì. Bác Trà hốt hoảng đứng dậy hỏi:
- Lai, cậu không sao chứ?
Lai đưa tay sờ chỗ bị cào trên cổ đang rỉ máu mà nói:
- Phải mau thi triển Thiên Lôi Hỏa thôi bác.
Như hiểu ý, bác Trà vội vàng móc một cái bao ni lông trong túi quần. Lựa lúc con tà linh kia vẫn còn đang bị bùa trú khống trế trên thân xác mà vật lộn trên nền đất được Lai yểm hỏa chú, bác Trà tay mở vội gói ni lông ra lao tới phía nó hét lớn:
- Tinh tú bạt vạn, hào quang phong tỏa.
Bác Trà hất toàn bộ cái thứ bột đó vào thẳng con tà linh, thứ bột này vừa bám vào người nó thì hàng trăm tiếng nổ "lách tách" tựa như đốt củi phát ra. Chẳng mấy chốc mà còn tà linh này đã lăn lộn gào thét trong đau đớn, toàn thân nó là khói bốc lên nghi ngút tựa như bếp lò bị ẩm nước. Bác Trà quay qua hét lớn với Lai:
- Mau thi triển Thiên Lôi Hỏa.
Lai lao vội tới cái bàn mà cầm gương bát quái có kính lồi ở giữa lên. Anh ta đội cái gương bát quái lên đầu miệng lẩm nhẩm thần trú. Phía sau lưng Lai, lần lượt 5 lá cờ trượng trưng cho ngũ hành pháp sư như bị ai đi qua giật mạnh mà tung bay, xa xăm đâu đó là tiếng sấm nổ chợp giật vang vọng. Bác Trà đứng đó mắt không rời khỏi con tà linh, nhưng mà bác ta không ngờ được rằng, đằng sau cái lớp khói nghi ngút đang bám lấy người con tà linh kia, nó đang gồng mình mà mài hai lòng bàn tay và hai lòng bàn chân như thể để thoát khỏi phép khóa vong của bác Trà đã yểm lên thi thể người con gái này.
Con tà linh này cứ thế mài lòng bàn tay, lòng bàn chân xuống nền đất đầy muối đang rực lửa kia. Nó mài cho tới khi mà lớp da trên lòng bàn tay, lòng bàn chân nát bấy và tróc ra máu chảy đầm đìa. Khi mà trên cả hai lòng bàn tay, lòng bàn chân của con tà linh này không còn cái hình vẽ khóa vong nữa thì cũng là lúc nó thoát khỏi xiềng xích. Con tà linh ngồi thẳng dậy, nó đưa hai cánh tay của mình lên mà cào cấu trên đầu để lột bỏ bộ tóc, cái thứ duy nhất còn lại đang kìm hãm nó. Trên trời mặt trăng bắt đầu lộ rõ sau đám mây đen mà soi cái thứ ánh sáng lạnh lẽo lên khắp mảnh sân dẫy nhà trọ. Bác Trà đứng đó nhìn vào trong đám khói thấy im ắng thì bắt đầu lo sợ, đến khi con tà linh này bò ra khỏi đám khói, vẫn cái tư thế cong lưng kia, trên người không một mảnh vải che thân. Một tay nó cầm cái mái tóc bám trên phần da dầu bị lột ra thì bác Trà thất kinh lùi bước. Con tà linh này nó hét lớn cái tiếng hét inh tai nhức óc, lúc này Lục Tinh đã thi triển phép xong, sau khi xoay gương bát quái về phía 5 lá cờ nhận pháp lệnh thì cậu quay cái gương về phía con Tà Linh hét lớn:
Phụng thiên thừa vận,
Đại đế chiếu chỉ.
Thiên Lôi giáng búa,
Triệt tiêu yêu nghiệt.
Thế nhưng mà trước khi lời trú kịp hoàn thành thì một cơn gió lạnh thổi ngang qua khiến cho cả 5 lá cờ đổ xuống nền sân. Bản thân Lai thì bị một cơn gió lạnh phả vào mặt, khiến cầu lùi bước chao đảo. Lai buông rơi cả cái gương bát quái nằm lăn ra đất, từ miệng bắt đầu ứa máu, trong đầu cậu nghĩ "tà... tà khí...", từ trên trời là một tia sét đánh chệch thẳng lên nóc dãy nhà trọ đến tóe lửa, một tiếng "đoàng" inh tai nhức óc vang lên.
Con tà linh nhìn Lai rồi nó từ từ bò lại về phía bác Trà, không hiểu Lai có nghe thấy không hay chỉ có mình mình mà bác Trà như nghe được tiếng nó cười vang vọng trong cái tiếng kêu inh tai của nó, cái giọng cười rất đỗi quen thuộc, như hồi còn ở bên Cam. Lai nằm trên mặt đất lựa lúc con tà linh không để ý đã móc ra lá bùa thập nhị linh thú, có lẽ cả đời Lai chưa bao giờ gặp được một con yêu quái nào mạnh đến dường này, và cậu quyết phải bắt nó phục pháp. Lai nằm trên mặt đất toàn thân có hơi run lên như thể bị nội thương, cậu lẩm rẩm:
"Thập nhị linh thú,
Nghe ta triệu hồi.
Đang lúc cấp bách,
Ra lệnh các ngươi.
Gươm giáo mũ giáp,
Mau mau xuất trận.
Cấp cấp như luật lệnh."
Lai nắm chặt cái lá bùa vàng chữ đỏ đó trong tay, thế rồi khi cậu thả tay ra thì ngay lập tức lá bùa đó bùng cháy trên tay cậu. Khi lá bùa trên tay cháy hết thì cũng là lúc thập nhị linh thú xuất hiện.
Ngay lúc con tà linh vừa tính chồm lên thì tên linh thú đầu chó nhẩy chồm tới mà đẩy ngã con tà linh qua một bên. Nhanh như cắt 6 tên linh thú khác cũng vội vàng lao về phía con tà linh như thể bọn chúng biết một mình linh thú đầu chó không thể cầm chân được con tà linh. 5 tên linh thú khác thì vội vàng lao tới phía 5 cái cờ lớn tượng trưng cho ngũ hành pháp sư, mỗi tên cầm một lá cờ dựng thẳng đứng lại. Bác Trà vội vàng lao về phía Lai đỡ cậu ta dậy và nói:
- Mau mau xin Thiên Lôi Hỏa lại mau.
Với sự giúp đỡ của bác Trà, cuối cùng Lai cũng lại có thể dựng thẳng người quỳ gối mà để cái gương bát quái lên đầu miệng lẩm rẩm đọc thần trú. Thế nhưng mà Lai vẫn không giấu nổi sự sợ hãi khi mà con tà linh đang đánh tan phách của từng tên linh thú một. Cuối cùng khi bác Trà đã cố đỡ Lai cầm gương quay ra 5 lá cờ để xin lệnh thì con tà linh đã hạ gục hết toàn bộ đám linh thú. Nó lao vội tới phía hai người, chỉ còn cách bác Trà đang đứng dùng thân mình che cho Lai thì một người nữa xuất hiển túm cổ nó mà đè ngửa ra, đó chính là Kỷ Tân, quỷ một giò. Mặc cho con tà linh cào cấu cắn xé mình nhưng Kỷ Tân vẫn ghì chặt nó xuống đất để đợi cho Lai xin lệnh từ 5 lá cờ. Xin lệnh xong, bác Trà đỡ Lai quay mặt về phía Kỷ Tân và con tà linh đang vật nhau kia mà hét lớn:
- Kỷ Tân... lui ra mau!
Kỷ Tân vẫn ghì chặt con tà linh xuống đất mà nói:
- Bác hãy mãu mãu bảo tướng quân ra tay đi! Nếu tôi buông nó ra nó sẽ hại tướng quân đó!
Thấy rằng không còn cách nào khác, bác Trà để cho Lai tì tay lên vai mình. Bác móc vội con dao bấm trong người ra rạch đủ năm đầu ngón tay phải của mình. Lựa lúc Lai không để ý, bác Trà viết lên người anh ta chữ hỏa lớn, sau đó điểm chỉ năm ngón tay rỉ máu xung quanh. Thế rồi bác viết lên nền đất một chữ "nhập", viết xong bác ta lại chấm 5 ngón tay quanh chữ, nhưng mà trước khi nhấc bàn tay lên bác ta kéo 5 điểm đó vào chĩnh giữa chữ "nhập". Ngay tức khắc khi 5 đường thẳng từ ngoài chạm vào nhau, Kỷ Tân bất ngờ bị lực hút vô hình hút lại vào người Lai.
Chỉ đợi có vậy, Lai nhanh chóng đọc to lệnh để trên thiên đình phóng ra Thiên Lôi Hỏa, ngay khi mà con tà linh vừa nhổm dậy thì từ trên trời cao một tia sét đánh chính người nó. Toàn thân con tà linh bốc cháy ngùn ngụt và tan chảy dần thành một vũng máu. Ngay khi mà cái xác của con tà linh gục đổ trên mặt đất cháy nghi ngút và tan chảy dần thì nó xuất nguyên thần lao về phía hai người. Bác Trà như đã đoán được ra cách thức của con tà linh, bác hất ngã Lai ra sau, bác đưa 5 đầu ngón tay quệt thẳng máu và mặt con tà linh, kì lạ thay con tà linh bị dính máu lên mặt thì nó gục ngay ra đất đưa tay cào xé khuôn mặt khô khốc chỉ có da bọc xương. Nhanh như cắt, bác Trà bật dậy lao tới giật cái khăn trải bàn lễ bị đánh đổ kia. Bác ta lấy ngón trỏ viết lên cái khắn mầu đỏ đó một loạt trú. Sau khi điểm chỉ ngón cái xong, bác cầm cái khăn đó lao về phía con tà linh đang lăn lộn. Bác Trà phủ cái khăn đó lên người nó, thế rồi bác hét lớn:
- Tách hồn! Rạch phách!
Ngay khi bác giật mạnh cái khăn ra phía sau, thì trước mặt bác hiện ra là linh hồn Trang đang nằm đó khóc lóc. Cái khăn trải bàn được bác vứt ra sau khi không như bị mủn dần mà biến thành tro tàn, xa xăm vẫn là cái tiếng la hét của con tà linh như thể nó bị gió cuốn đi xa dần.
Biết chắc chắn rằng con tà linh đã bị đuổi đi, bác ta từ từ tiến lại chỗ Lai mà đỡ cậu ta ngồi dậy. Lai mỉm cười nhìn bác Trà nói:
- Bác còn điều gì muốn nói cho cháu biết không?
Trên khuôn mặt bác Trà toát lên vẻ ái ngại, bác ta nói:
- Những gì tôi đã làm ở đây, cậu tuyệt đối không được nói với ai, kể cả với Lục Tiên Sinh...
Lai khẻ mỉm cười, cậu ngồi dậy cạnh bác Trà nói:
- Vậy chẳng phải thực sự bác đã gặp những vị thần bị lãng quên? Cái người bác gọi là Đông Đại Đế sao?
Bác Trà khẽ gật đầu, thế rồi bác nói:
- Nếu cậu hứa giữ bí mật chỉ có tôi và cậu biết, tôi sẽ kể cho cậu nghe tường tận.
Cả hai đang ngồi đó thì bất chợt cái tiếng trẻ con khóc "oe oe" từ đâu vang vọng khiến cả hai người họ phỉa rợn tóc gáy. Tiếng đứa trẻ gào khóc này không giống bình thường, mà nó tựa như một người giận dữ lắm. Bác Trà dìu Lai đứng dậy đi kiểm tra quanh vườn, cả hai như kinh ngác lắm khi mà cái vũng bầy nhầy do thi thể cô gái tan chẩy kia là một thai nhi đang ngọ nguẩy gào khóc, cái thai nhi có lẽ chỉ bằng cái ấm đun nước. Bác Trà thì như người đứng hình, cái hình ảnh đứa con của quỷ lần đầu tiên bác được tận mắt chứng kiến, cái sản phẩm của người và ma. Nhưng có lẽ bác Trà cũng chẳng còn cơ hội nhìn lâu khi mà Lai đã thi triển phép mà phóng hỏa đốt nó. Thấy đứa bé khi không bốc cháy ngùn ngụt mà dé lên cái tiếng đau đớn mà bác ta như giật thột mình nói:
- Khoan đã...
Nhưng đã quá muộn, cái thai nhi đó đã cháy thành than mà co quắp lại. Lai hỏi bác Trà:
- Đã diệt cỏ phải diệt tận gốc, không lẽ nào bác có lòng thương cho quỷ dữ?
Bác Trà lắc đầu khẽ đáp:
- Không... chỉ là tôi muốn có cơ hội hiểu rõ hơn về nó thôi.
Lai lúc này mới nhìn qua cái vong của Trang vẫn đang quỳ gối bên cạnh hai người từ lúc nào mà sụt sịt. Lai hỏi:
- Còn cái vong này bác tính sao?
Bác Trà quay qua nhìn vong linh của Trang đang quỳ gối cúi lạy với vẻ mặt buồn bã thất vọng lắm. Ngay khi Lai định đưa tay lên làm phép để thiêu vong linh của cô thì bác Trà đã cản cậu lại, Lai ngạc nhiên hỏi:
- Không lẽ bác muốn siêu độ cho cô ta?
Bác Trà lắc đầu, Lai ngạc nhiên hơn nữa:
- Không giải thoát, không siêu độ? Thế bác tính sao?
Bác Trà thở hắt ra một hơi thật dài, thế rồi bác nói:
- Rồi bàn tay của thời gian sẽ mang cô ta ra khỏi nơi đau buồn này. Cậu dù pháp lực cao cường, nhưng vẫn còn non tuổi đời. Có nhiều cái, chúng ta không thể và không nên can thiệp.