[Tam Điểm Chỉ] Luân Hồi Ký

Chương 4: Quỷ Nhập Tràng

Kể từ sau cái buổi tối hôm đó, Trang liên tục gặp phải những chuyện quái dị, và có vẻ như là cái bóng đen mang hình ảnh lão thấy mo kia nhất quyết bám lấy cô và không chịu buông tha. Vốn phải làm tăng cường buổi tối, mà hôm nào làm cũng bị cái bóng đen đó trêu ghẹo nên sức khỏe của Trang xuống dốc một cách nhanh chóng. Do tình trạng sức khỏe cũng như tâm lý không ổn định của Trang làm ảnh hưởng đến quán nên bọn chủ đã bắt Trang nghỉ ở nhà một thời gian, và đồng thời khi cô đi làm lại thì chỉ còn nhận công việc tạp vụ như rửa cốc, lau bản, chuẩn bị các thứ khác chứ không còn được tiếp khách như trước. Sở dĩ Trang bây giờ bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề và đồng thời sức khỏe tuột dốc không phanh không chỉ đơn thuần là cô bị bóng đen kia trêu ghẹo quá nhiều, mà chính cái bóng đen đó nó đã nhập vào cô, khiến cho cô bị nhiễm khí âm quá nặng. Mọi việc bắt đầu từ cái hôm cô lên cơn sốt cao phải nằm nhà nghỉ buổi chiều, chính cái buổi hôm đó đã mang lại cho cô cái cảm giác y như cái lần bị lão thầy mo dùng thuật dắt tới nhà lão. Lúc đó là vào khoảng 3 giờ chiều, cả căn phòng trọ chỉ có một mình Trang là nằm nhà, những người khác thì đã đi làm hết. Cửa ra vào đã khóa chặt, cô nằm trên giường mà mồ hôi vã ra như tắm, dù đã xông lá, uống thuốc, và ngay bây giờ là đắp khăn lạnh mà cái cơn sốt không hề suy dảm, cả người cô vẫn nóng như hòn than. Trang nằm trên giường hai mắt nóng rực, chao đảo, toàn thân thì rã rời mỏi mệt.

Chính trong cái cơn mê sảng đó mà cái bóng đen lại hiện về, đúng ra là hình bóng lão thầy mo lại hiện ra. Trang nằm trên giường toàn thân rã rời, khi cô liếc cái đôi mắt nóng rực nhìn ra phía cửa kia thì cái bóng đen đã đứng đó, vẫn là cái khuôn mặt mờ ảo của lão thầy mo đồϊ ҍạϊ . Trang muốn hét lên thật to nhưng không thể, cái cổ đau rát kia như không thể phát ra tiếng, cái đôi môi khô run rẩy không thể mấp máy. Cái bóng đen từ từ tiến lại, Trang nằm đó toàn thân bắt đầu khẽ run rẩy, cô cố hết sức để mở to cái đôi mắt ra nhìn. Chỉ trong có tích tắc, cái bóng đen này đã đứng ngay bên cạnh giường của cô, cái bản mặt vô hồn của lão thầy tà với con mặt trợn trừng trừng nhìn cô. Lão ta đặt tay lên đùi cô, cái bàn tay đen xì đó vừa chạm vào người, cái cơn sốt của Trang như tan biến dần, mồ hôi đã không còn vã ra nữa. Thay vào đó là một cái cảm giác lạnh thấu xương, buốt da buốt thịt, một cái cảm giác lạnh lẽo tựa như khí hàn băng xâm thực từ trong ra ngoài. Cái chăn đang đắp trên người của Trang như bị ai kéo từ từ tuột khỏi thân cô, cả cái khăn mặt lạnh nữa, lão thầy mo đã kéo nó ra vứt qua một bên. Toàn cơ thể Trang run lên bần bật vì lạnh, và rồi cô như chết điếng người khi mà lão thầy mo đang từ từ chèo lên giường và nặm cạnh cô. Lão thầy mo vòng tay qua ôm lấy cô, tay kia lão từ từ xoay mặt Trang đối diện với mình. Cái khuông mặt mà Trang ghê tởm bao lâu nay bắt đầu hôn lên mặt, lên môi cô. Rồi cái gì đến cũng phải đến, lão ta từ lột bỏ quần áo của Trang và bắt đầu giao cấu với cô, Trang thì vẫn nằm đó bất động mà để cho cái bóng đen mang hình ảnh của lão thầy mo thỏa mãn du͙© vọиɠ. Nhưng có lẽ không chỉ có mình Trang là phải trải qua cái cảm giác sợ hãi tột độ này, mà cả con bạn thân của cô Yến cũng vậy. Yến cũng sẽ không bao giờ quên được cái hình ảnh hôm đó. Biết con bạn thân của mình sốt cao, Yến xin nghỉ làm sớm để mua cháo mang cho Trang. Khi Yến mở cửa bước vào phòng trọ thì cô ta đánh rơi cả hộp cháo sườn mà kĩnh hãi cứng đờ người. Đập vào mắt Yến là cái hình ảnh Trang trần chuồng như nhộng nằm co ro trên giường khóc thút thít.

Trang đã tâm sự với Yến về việc cái bóng đen đã theo quấy phá mình ra sao, để rồi giờ đây hằng đêm, cái bóng đó vẫn thường ăn nằm vời cố như vợ chồng. Không biết từ khi nào, mà trong đầu Trang bắt đầu có ý nghĩ quay về miền ngược như thể thoát khỏi cái sự hành hạ về tinh thần lẫn thể xác này. Chắc là Trang đang tính quay lại bản làng để tạ tội và hiến mình cho lão thầy mo kia. Thế nhưng Yến đã ngăn chặn cái ý nghĩ đó của Trang mà tìm cách đánh đuổi cái bóng đen mà họ coi là con ma, con quỷ đang theo đuổi Trang. Trang và Yến đã đi khắp nơi, tới khắp các chùa chiền, điện miếu để xin bùa, xin chỉ đỏ tránh tà. Không có kết quả gì họ tìm tới nhưng ông thầy bà cô, để làm lễ, làm phép mà đuổi cái con ma con quỷ kia. Nhưng mà tất cả chỉ là vô ích, và coi bộ tình trạng của Trang ngày một xấu thêm mà thôi. Nhưng có lẽ điều khiến cho Yến mong muốn giúp cho Trang thoát được cái việc bị vong ám này không hẳn là vì tình trạng sức khỏe của Trang không, mà Yến còn lo sợ cho số phận của mình. Cô lo sợ rằng, cái vong này nó biết Yến đang giúp Trang đuổi nó đi, và có lẽ nó cũng đang tìm cách gϊếŧ Yến.

Yến với Trang nằm chung một cái giường 2 tầng, 2 cô bạn kia thì nằm giường bên kia. Yến nằm tầng 2, còn Trang thì nằm tầng 1. Đêm đêm khi mà tất cả đã say trong giấc nồng, Yến nằm trên mà bị đánh thức bởi cái tiếng rên "ư ử" bé bé của Trang là cô nhận ra ngay cái con ma con quỷ kia đã tới nằm bên cạnh Trang. Nhưng có vẻ như mọi chuyện ngày một xấu đi khi mà cái đêm định mệnh đó Yến không còn nghe tiếng Trang nằm dưới rêи ɾỉ, mà thay vào đó là cái tiếng lục đυ.c như Trang đang trở mình, quằn quại trên giường. Hai đứa bạn cùng phòng thì vẫn ngủ như chết, Yến nằm giường tầng trên lắng nghe tiếng Trang lục đυ.c một lúc. Thế rồi tiếng kẽo kẹt phát ra như thể Trang đã ngội dậy trên giường. Yến nằm trên bắt đầu có một cái cảm giác rờn rợn, không phải cái cảm giác như mọi khi, cái cảm giác mà mỗi khi cô biết là cái con ma con quỷ kia nó tới nằm bên Trang ân ái. Cái cảm giác rờn rợn lần này, khi mà da gà da chó nổi lên như báo hiệu cho cô rằng người mà con ma con quỷ kia tìm đến là cô chứ chứ không phải là Trang. Yến nằm xoay ngang người trên tầng 2, chăn kéo kín người, mắt mở to nhìn xuống giữa phòng như thể dợi một cái gì đó. Tiếng giường kẽo kẹt lại phát ra, Trang đứng thẳng người dậy và bắt đầu lững thững bước đi từng bước chậm rãi. Yến nằm trên giường tầng 2 giật thột người, toàn thân cô run lên bần bật khi mà cô chứng kiến cái cảnh Trang lững thững bước đi trong bóng tối tiến về phía bếp. Toàn thân Trang như bị tháo khớp, cả cơ thể lỏng lẻo bước từng bước lững thững nghiêng ngả, cái đầu thì lắc qua lắc lại. Cái mái tóc dài thì buông thõng ra phủ kín cả mặt. Không hiểu sao ngay trong cái giây phút đó, nhìn Trang bước đi mà Yến như có linh cảm người đó không phải là bạn mình, tuyệt đối không phải là cái Trang.

Trang toàn thân nghiêng ngả bước đi từng bước trong bóng tối, cái đầu hết nghiêng sang bên phải rồi lại vẹo sang bên trái mà tiến thẳng tới khu bếp của phòng trọ. Đến khi mà Trang đã khuất dạng sau khu bếp, Yến mới kéo cái chăn xuống thấp trước ngực ngóc đầu lên như để nghe ngóng. Bất ngờ cái tiếng dao sắc được kéo ra khỏi khay để như cắt đứt cái màn đêm tĩnh lặng khiến Yến lại một lần nữa giật thột người mà rúc vào trong chăn run rẩy như một con mèo con. Tiếp theo sau là một loạt tiếng "xoèn xoẹt" phát ra như thể có người đang mài dao trong bếp, Yến vẫn nằm đó run rẩy, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên chán. Nhưng có lẽ cái sự kinh hãi tột cùng nó chỉ đến khi mà tiếng mài dao chấm dứt, cái hình ảnh Trang trên tay là con dao sắc nhọn đưa lên, cái đầu nghẹo qua một bên với mái tóc dài che kín mặt dang bước ra từ bếp khiến Yến són đái ra quần. Trang vẫn bước từng bước chậm rãi toàn thân thả lỏng mà tiến về phía Yến, cô nằm trên giường như cố hết sức để thu người mình lại cho gọn nhất. Dù cho không nhìn thấy cái sắc mặt của Trang, nhưng mà Yến biết rất rõ rằng cái đôi măt Trang đang mở to trừng trừng nhìn cô với một nụ cười nham hiểm đằng sau cái mái tóc xõa che kín mặt kia. Trang từng bước tiến lại về phía Yến, và đôi mắt của Yến như càng ngày càng khép lại như không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.

Cuối cùng đôi mắt Yến đã nhắm chặt lại, toàn thân cô vẫn run rẩy trong sợ hãi tột cùng. Nhắm mắt được tầm mấy phút không thấy động tĩnh gì thì Yến bắt đầu cảm thấy là lạ. Khi mà cô hé mở mắt nhìn thì cái cảnh tượng kinh hãi đập vào mắt. Yến bật dậy trên giường hét lớn, ngay sát mặt cô là Trang đã chèo nửa người lên giường mình, vẫn là cái đầu nghẹo qua một bên, mái tóc xõa xuống che kín mặt với con dao sắc nhọn lăm lăm trong tay. Yến lùi người vào sát giường kinh hãi mặt tái mét cắt không còn giọt máu, lưỡi cứng đờ. Cứ ngỡ rằng cái tiếng hét vừa rồi phải khiến cho hai đứa bạn cùng trọ kia tỉnh dậy nhưng không, hai người đó chỉ trở mình rồi lại ngủ tiếp. Cữ ngỡ rằng Trang sẽ rướn người lên cầm dao đâm chết mình nhưng không, bất chợt Trang buông dao đánh rơi xuống đất, cái tiếng dao rơi lên nền nhà "leng keng" vang vọng. Trang chui xuống và lại lên giường nằm ngủ, Yến vẫn ngồi đó tựa lưng vào tường, mồ hôi chảy ròng ròng và nhịp tim vẫn đập loạn xạ. Yến tự hỏi điều gì đã khiến cô thoát chết, phải chăng là vì cô đang đến tháng mà ma quỷ thì sợ máu kinh nên nó không thể ra tay?

Sau cái đêm đầy kinh hoàng đó, Yến có kể cho Trang nghe và hỏi coi cô có nhớ gì không thì Trang lắc đầu và không hề nhớ gì. Chính cái giây phút đó Yên đã thực sự cẩm thấy sợ hãi cho mang sống của mình, đáng lẽ cô phải rời xa Trang, phải bỏ mặc Trang mà dọn đi nơi khác ngay. Thế nhưng mà không, Yên đã không bỏ mặc Trang, họa chăng là vì khi nhìn vào cái khuôn mặt thất thần vô hồn đó của bạn mình? Hay là đơn giản là vì cô thương hại cho cô bạn đã bị con ma con quỷ nhập xác đến mức mạng sống không còn là của bản thân Trang? Tại sao Yến với Trang chỉ là 2 người xa lạ, thân nhau do ở cùng trọ, vậy mà Yến lại không nỡ lòng nào bỏ mặc Trang? Chẳng lẽ thứ tình bạn nó nặng đến như vậy sao? Có nói gì đi chăng nữa thì Yến đã lên kế hoạch cho bản thân mình, và cô quyết sẽ tự một mình tìm cách giúp Trang mà không để cho cô biết. Lúc đó là cận ngày lễ quốc khách, trong phòng chỉ còn lại có Trang và Yến, hai cô bạn kia thì đã về quê hết. Đáng lí ra là Trang cũng sẽ về lại miền ngược mà không quay trở lại, thế nhưng Yên đã giữ cô ở lại lấy cớ là làm bữa chia tay rồi hẵng về. Mọi thứ đã được Yến chuẩn bị thật kĩ lưỡng, không biết Yến đã đi đâu gặp ai, mà cô xin được một cành hòe được vót nhọn một đầu. Cái cành hòe này có một thứ mầu đen kìn kịt như thể nó được ngâm vào mực tầu, trên thần là khắc một loạt kí hiệu khá sâu một thứ ngôn ngữ lạ lắm. Công việc của Yến là phải chắc chắn rằng khi mà con ma con quỷ kia nhập vào xác của Trang thì Yến phải cầm cành hòe này đâm thẳng vào bụng của Trang. Đoạn cành hòe này cũng ngắn ngang với cái bút chì nên là độ sát thương không cao, nhưng mục đích là để tiêu diệt con ma con quỷ kia. Theo như cái người đã đưa cành hòe cho Yến thì cái thứ dung dịch đen đã ngẫm vào cành hòe kia sẽ là thứ đánh tan hồn phách con ma con quỷ, và thứ chú niệm khắc trên cành hòe sẽ đẩy văng con ma con quỷ kia ra khỏi người của Trang.

Bữa cơm chia tay diễn ra trong êm đẹp cho tới khi mà Trang cầm con dao gọt hoa quả ăn tráng miệng còn Yến thì dọn dẹp bát đũa. Yến lúi húi trong bếp, cô bắt đầu lần mò đoạn cây hòe được bọc trong một tấm vải đỏ như không muốn con ma con quỷ trong người Trang phát giác. Khi mà Yến dắt cành hòe sau cạp quần đi ra, thì chẳng may tấm vải bị tuột để lộ một đoạn cành hòe. Yến bước ra ngoài phòng khách thì cũng là lúc mà cô cảm nhận được cái sự rờn rợn. Trang vẫn ngồi đó gọt hoa quả, cái mái tóc dài được Trang cột ra sau khi không bị bung ra, rồi mái tóc như được người vô hình vén bằng tay mà thả xõa ra che mặt cô. Yến run rẩy ngồi xuống trước mặt Trang vẫn đang gọt hoa quả mà hỏi:

- Tóc bà buộc bị tuột kìa...

Trang không nói gì, vẫn ngồi đó gọt hoa quả trong vô thức, không một tiếng trả lời. Thấy rằng cơ hội đã tới, Yến hai mắt không hề rời khỏi con dao trên tay Trang, cô nhẹ nhàng đưa một tay ra sau và đặt sẵn lên cành hòe dắt dưới cạp quần kia. Bất ngờ sau cái mái tóc dài xõa che mặt đó là một cái tiềng cười vang lên, cái tiếng cười ghê rợn của một người đàn ông khiến cho Yến giật thột người mà mồ hỗi bắt đầu vã ra. Trang từ từ ném quả soài đang gọt qua một bên, con dao gọt hoa quả cũng được cô đặt sang một bên. Trang ngồi đối diện với Yến cái lưng bắt đầu khom xuống, toàn thân nhẹ nhàng lắc lư như thể cây đung đưa trước gió.

Trang vẫn không nói gì chỉ ngồi đó trong im lặng đối mặt với Yến, Yến run rẩy và cố gắng bình tĩnh bản thân, tay cô vòng ra sau từ từ rút cành hòe với đầu nhọn ra cầm chắc trong lòng bàn tay. Lấy hết can đảm, Yến rướn người một tay túm lấy tóc trên đầu của Trang kéo cô lại về phía mình, tay kia của cô vung cành hòe nhọn đâm thẳng về phía bụng của Trang. Khi mà tay của Yến túm tóc Trang lôi lại, đằng sau cái mái tóc đó lộ ra con mắt lộn tròng trắng rã với mạch máu đỏ nổi lên chi chít. Tay trái túm tóc, tay phải của Yến đâm mạnh cái cành hòe đó thẳng vào bụng của Trang. Nhưng mà tay chưa với tới thì tay phải của Trang đã nhặt con dao gọt hoa quả lên đâm một phát xuyên cẳng tay của Yến. Chưa dừng lại ở đó, Trang cầm con dao xoáy mạnh khiến Yến hét lên đau đơn mà buông rơi cả cành hòe, nước mắt Yến chảy ra dàn dụa. Trang rút mạnh con dao ra khiến tay Yến tóe máu. Thế rồi Trang lại cầm con dao đó đâm mạnh vào mạn xương sườn của Yến. Lần này Trang để nguyên con dao đó găm bên hông Yến. Yến nằm gục ra trên sàn nhà la hét trong đau đớn. Trang lại từ từ đứng dậy, cả người vẫn lắc lư lỏng lẻo như tháo khớp. Trang vòng ra phía giường mình với lấy cái mản trắng mà xoắn lại thàng một cuộn dây. Đầu kia của màn thì Trang thắt chặt cổ Yến, mặc cho Yến đau đớn dãy dụa và gào thét kêu cứu. Đầu kia của màn Trang ném lên trên cái quạt trần. Cô ta tiến ra bật công tắc, cái quạt trần bắt đầu quay quấn theo cái màn. Yến vẫn cố giãy dụa như để thoát thân. Cái quạt trần quay ngày một chậm dần do đã quấn nhiều vòng của màn, cơ thể của Yến từ từ được kéo lên khỏi mặt đất. Đến khi sức nặng của cơ thể Yến khiến cho cái quạt trần không thể quay được nữa, cũng là lúc mà Yến tắt thở, hai tay và hai chân buông thõng xuống. Trang đứng đó nhìn cái thân thể của Yến lủng lẳng, thế rồi cô ta tiến tới đẩy cái chân của Yến khiến cả người cứ đung đưa trên không trung. Rồi Trang lại tắt đèn lên giường nằm ngủ như không có chuyện gì xảy ra, giữa phòng vẫn là cái xác của Yến bị thắt cổ mà đung đưa qua lại.