Tam Điểm Chỉ

Chương 27: "Ꮆiết Tao Đi Thằng Bất Hiếu!"

Ông anh ba cứ đứng đó trố mắt ra nhìn hà điều động bóng vệ binh một cách dễ dàng như không. Cũng dễ hiểu thôi khi mà tà khí từ người Hà đang bốc lên ngụt trời thế kia, đó là còn chưa kể đến việc ánh trăng sáng vằng vặc trên cao kia đang soi rọi xuống, chắc chắn là bà chúa nguyệt đang truyền sức mạnh bóng tối cho Hà, ông anh ba chắc chắn như đinh đóng cột là vậy. Thế nhưng có nói gì thì nói đi chăng nữa, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời của một người nặng về đường âm như anh ba thấy có kẻ điều âm binh nhanh như vậy. Ông anh ba hướng mắt nhìn cái đám bóng vệ binh đang đi lục soát khắp dọc bờ sông Luân Hồi, có một số khác thì đã lặn hẳn suống dòng sông. Gió vẫn cứ thể thổi vù vù bên tai, ông anh ba bắt đầu run rẩy vì lạnh vậy mà Hà vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế như không có cảm giác gì. Đang tính vào lại xe ngồi thì bất chợt một toán bóng vệ binh chạy tới đứng xếp thành hai hàng hai bên trước mặt Hà như thể trên công đường vậy, mỗi bên có tất thẩy là 10 bóng vệ binh. Nghĩ rằng bóng vệ binh đã tóm được ma da nên ông anh ba cũng nán lại đợi xem sao luôn. Từ phía ngược lại trên kia sông Luân Hồi, cái đoạn gầm cầu Nại Hà là tiếng nước động kèm theo một tiếng la hét thất thanh trong đau đớn của phụ nữ. Ông anh ba quay đầu ngó ra nhìn thì thấy phía xa xa là một bóng vệ binh tay lăm lăm ngọn giáo, tay khác đang túm một vật gì kéo đi mầu trắng, cố nhìn cho kĩ thì đó chính là con ma da.

Bóng vệ binh này túm tóc lôi đầu con ma da lại trước mặt Hà, nó la hét trong đau đớn vì bị túm tóc. Khi tới trước mặt Hà thì bóng vệ binh kia mới buông tóc ra và đi vòng ra đứng sau lưng nó. Con ma da này ngồi trên mặt đất cúi mặt, toàn thân nó ướt sũng nước với cái mái tóc bết che hết cả mặt. ông anh ba nhìn tay chân nó bị chương phồng như bánh bao mà ớn lạnh sởn gai ốc. Hà vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế, hai tay đặt trên hai đầu gối không nói gì. Thấy con ma da này không chịu quỳ, lập tức bóng vệ binh đứng sau cầm giáo quật "bôm bốp" vào người nó, thấy nó không thay đổi tư thế thì hắn ta sẵn sàng cầm giáo đâm nhiều nhát vào người khiến ma da la hét trong đau đớn mà phải đổi tư thế chống tay quỳ gối trước mặt Hà. Ông anh ba nhìn cái cảnh tượng đánh đập dã man đó của bóng vệ binh mà có phần kinh sợ, bóng vệ binh mà anh ta từng tìm hiểu không hề manh động như là những tên này. Ánh trăng trên cao lúc này mới soi rọi lên người con ma da, hóa nó trở lại nguyên hình, nguyên hình là một người con gái trong bộ đồ ngủ cũ kĩ nhầu nát. Khi mà con ma da đã hiện hình, lúc này Hà ngồi đó với cái mũ lưỡi chai che tối khuôn mặt mới hỏi:

- Nói! Nhà ngươi từ đâu tới?!

Tiếng nói của Hà vang vọng mà ồm ồm tựa như từ nơi khác vọng về. con ma da cất giọng:

- Không ... không thể nào... làm sao mà quan lại dưới âm còn...

Hà cầm cái lệnh bài đập mạnh xuống ghế cái "độp" hét lớn:

- Tao hỏi mày là ai?! Từ đâu tới!

Con ma da nghe tiếng lệnh bài đập xuống ghế mà rùng mình, nó ngẩng mặt lên, cái khuôn mặt đã trở lại là người bình thường nói:

- Nhà ngươi là ai mà ta phải trả lời?!

Tức thì bóng vệ binh phía sau cầm dáo đập thẳng vào đầu con ma da kêu cái "đốp" khiến nó đập mặt xuống đất, ông anh ba thấy cảnh đó thì giật thót mình mà trong lòng có chút rung động. Hà tiếp lời:

- Tao là đứa có thể gϊếŧ mày bất cứ lúc nào cũng được. Bây giờ mày có trả lời tao không?!

Con ma da nằm úp mặt trên nền đất nói:

- Ta không tin! Không tin ngươi là quan dưới âm!

Hà ngồi đó hai tay nắm chặt lại, cậu vừa hừ một tiếng tức thì bốn tên vệ binh đứng gần nhất tiến lại. mỗi tên cầm một đầu giáo, hai kẻ thì đâm thẳng giáo vào bàn tay con ma da, hai tên khác thì cắm ngọn giáo mạnh vào chỗ vai mà vừa ấn vừa xoáy. Con ma da la hét trong đau đớn nó rêи ɾỉ:

- Không! Nhà ngươi không phải là quan lại dưới âm! Quan lại ở đây đã bỏ đi hết rồi!

Con ma da vẫn không chịu trả lời, Hà lại tiếp tục ra hiệu cho bóng vệ binh ấn ngọn giáo và xoáy mạnh hơn nữa, con ma da mỗi lúc hét một lớn hơn. Ông anh ba đứng bên cạnh như không chịu nổi cái tiếng hét đó nữa thì anh ta tiến tới nói:

- Chú Hà... có khi đủ rồi đó, nghe nó giải thích đã...

Ông anh ba vừa nói vừa đặt tay lên vai Hà, thế nhưng anh ta phải rụt tay lại ngay không phải vì cái hơi lạnh tỏa ra từ người Hà mà là cái cảm giác sởn gai ốc mà ông anh ba cảm nhận được khi chạm vào người Hà. Con ma da như không chịu nổi cực hình đau đớn nữa, cuối cùng nó cũng phải nói trong rêи ɾỉ:

- Tôi ... tôi trước đây ở Hà Nội ... do chuyện hôn nhân bị ngăn cấm... nên tôi đã bỏ con lại và đi tìm người yêu trên này... nhưng mà dọc đường, gặp sơn tặc bị bọn chúng bắt làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©... cuối cùng... cuối cùng tôi trốn được tới cây cầu tre kia... nghĩ rằng mình thân thể nhơ nhuốc không còn gì để sống... nên tôi ... tôi đã reo mình xuống sông Luân Hồi này.

Ông anh ba nghe con ma da kể về cuộc đời mình thì hai mắt có hơi nhòe đi, lại một số phận bi đát nữa bị dồn tới đường cùng mới trở thành quỷ, "quả đúng đời là bể khổ mà" ông anh ba nghĩ thầm trong đầu. Hà lớn tiếng hỏi tiếp:

- Nói! Tại sao mày lại cướp miếu của 2 cô và ám lấy nhà ông Vương?!

Con ma da vẫn chống tay quỳ gối trên nền đất không nói gì, đầu nó cúi gằm. ông anh ba đứng đó nhìn con ma da như đợi câu trả lời, thế nhưng đột nhiên anh cảm thấy lạnh gáy. Khi mà ông anh bả ngẩng lên thì anh ta kính ngạc khi mà xung quanh là vô số vong hồn khác không biết ở đâu xuất hiện bu kín chỗ này như thể dân xem xử kiện ngày xưa vậy. Con ma da không nói gì, lập tức Hà ra lệnh cho bóng vệ binh cầm giáo mà đâm túi bụi vào người nó, con ma da quỳ ở đó mà hết lên trong đau đớn, nó đưa tay cố đỡ những nhát giáo đâm chí mạng. Ông anh ba muốn can ngăn Hà lắm nhưng không thể, họa chăng đến giờ phút này anh ta còn sợ thằng em út hơn là sợ thầy Trà. Con ma da hét lên trong đau đớn, nó nói:

- Xin dừng tay... tôi bị chi phối... tôi không muốn như vậy! Tôi không muốn như vậy!

Hà thấy con ma da vẫn cứng đầu thì ra lệnh cho bóng vệ binh đâm lia lịa hơn nữa. Con ma da như bị đâm cho tan hồn phách, hình ảnh nó mờ dần đi. Cuối cùng con ma da cũng thốt lên những tiếng yếu ớt:

- Thất... Thất Trinh Nữ...

Hà ra lệnh cho bóng vệ binh ngừng tay, cậu ta hỏi:

- Thất trinh nữ là cái gì?

Con ma da nằm trên nền đất nói dọng yếu ớt:

- Hãy tới ... hãy tới làng quỷ ... nơi có ngọn đồi vĩnh hằng... rồi ngươi sẽ hiểu.

Hà nghe vậy thì bật cười thành tiếng, lại là cái điều cười rợn tóc gáy như hôm nào ở nhà ông Vương cậu nói:

- Cái lũ ma quỷ chúng mày cuối cùng cũng chỉ biết vòng vo như vậy thôi sao? Được! Đích thân tao sẽ lên trên đó mà gϊếŧ chết bây con đồng trinh nữ bạn mày.

Nói rồi bất ngờ Hà cầm lệnh bài đen của Hắc Hổ Quan giơ lên cao nói:

- Ta, Mai Việt Hà, hiện thân của quan mãnh dần. Nay ta cầm lệnh bài của hắc hổ quan trong tay tuyên án xử nhà ngươi tội chết!

Hà đập mạnh cái lệnh bài đen xuống cái ghế đẩu. Ông anh ba đứng đó kinh hãi quay qua nhìn Hà, dưới cái bóng tối của mũ lưỡi chai đen che mặt đó là hia con mắt sáng quắc lên dữ tợn tựa như của loài cầm thú. Lệnh bài được đặt xuống, tức thì hai tên bóng vệ binh đứng sang hai bên bẻ tay con ma da ra sau, tên bóng vệ binh phía sau buông giáo rút lưỡi kiếm bên hông vòng ra phía trước túm tóc kéo đầu con ma da ra cho thẳng. ông anh bà nhìn thấy vậy vội tiến lại trước mặt Hà nói:

- Chú Hà! Chú điên rồi! Dù sao thì cô ta cũng vì bước đường cùng mới thành quỷ, thành ma da. Tại sao không làm lễ siêu thoát mà lại đánh cho tan hồn phách?! Không lẽ nào thầy dậy chú lấy cái nhân nghĩa đặt lên đầu? Chú quên cả rồi sao?!

Hà bỏ mặc ngoài tai tất cả những lời can ngăn của ông anh mình, cậu nói lớn:

- Chuẩn bị hành hình.

Tên bóng vệ binh một tay túm tóc kéo đầu ma da, một tay cầm kiếm đưa lên cao, con ma da lúc này mới nói:

- Không cần phải kéo đầu... tự tôi sẽ đưa cổ cho ngài chém.

Hà ra hiệu cho bóng vệ bình, tên này bỏ tay ra để con ma da ngửng cái gương mặt đang nhòa đi vì lệ kia nhìn Hà lần cuối. Hà hỏi:

- Mày còn gì để nói không?

Con ma da mỉm cười nghẹn ngào:

- Giờ thi tôi đã nhận ra... ngài là Quan Mãnh Dần... rất vui, vì cuối cùng quan lại dưới âm cũng đã trở lại cái mảnh đất này...

Nói dứt câu con ma da lại cúi đầu dơ cổ ra, ông anh ba vừa nhìn ma da vừa nhìn hà nói:

- Chú Hà từ từ đã... cần phải làm cho rõ...

Thế nhưng mà Hà đã vung tay, tức thì lưỡi kiếm trên tay bóng vệ binh chém xuống đứt lìa đầu con ma da. Đầu con ma da lăn lông lốc mấy vòng rồi cả cơ thể và đầu tan biến, con ma da đã bị đánh cho tan hồn phách. Hà ngồi trên ghế bẻ khớp người răng rắc, khi Hà đứng lên thì toàn bộ bóng vệ binh và các vong linh coi xử án đã biến mất. Hà thu ghế nhìn ông anh ba mặt lạnh tanh nói:

- Về thôi anh.

Ông anh ba nhìn Hà không chớp mắt. Khi hai người lên xe, ông anh ba để ý thấy có một người đàn ông như cũng vừa chứng kiến cái cảnh tượng vừa rồi đang chạy đi xa dần, và anh ta cam đoan đấy là người sống. Vậy người đó là ai?

Sáng sớm hôm sau, ông anh ba đã không một lời từ biệt mà lái xe máy về thăng nhà. Thế nhưng Hà cũng chẳng bận tâm cho lắm, cậu ta lên xe ô tô và lái xuống Hà Nội như để hoàn thành nốt mục đích của mình.

... Tại điện thờ nhà thầy Long LG ...

Thầy Long LG ngồi trên ngài vàng đệm đỏ quay đầu nhìn người thanh niên gầy đen đang ngồi dưới sàn nhà giữa vòng cờ ngũ sắc hỏi:

- Cho ta tên, ngày tháng năm sinh và địa chỉ của con.

Người thanh niên đen gầy gò này nói:

- Con tên là Mai Việt Hà, nhà ở..., sinh năm...

Thầy Long LG ngồi viết ra một tờ sớ vàng, vừa viết vừa hỏi:

- Vào trong này sao không cởi mũ ra?

Hà cười đáp:

- Dạ con quen rồi, thầy cứ kệ con.

Thầy Long LG viết xong thì rẩm niệm chú, sau đo thầy ta đốt sớ ngay trên mặt bàn sơn son thiếc vàng có lớp kính. Thầy ta thổi bay tro trên bàn rồi hỏi:

- Thế con đến đây là để hỏi về vấn đề gì?

Hà đáp:

- Dạ, gần đây con có cảm giác như có oan hồn đeo bám, thầy xem thế nào giúp con với, con sợ lắm. Nghe tiếng thầy nên con mới tới đây ạ.

Thầy Long LG cười hô hố:

- Chuyện, ta đây là căn ngọc hoàng đại đế, phép thuật cao thông thì tại làm sao mà không nổi tiếng được cơ chứ. Con tìm đến ta là đúng cửa rồi đấy.

Thầy Long LG cứ ngồi đó mà thao thao bất tuyệt về tài phép uyên thâm của mình mà không chịu trả lời câu hỏi của Hà. Hà 15 phút đầu vẫn kiên nhận mà ngồi đó nghe thầy Long LG chém gió lộng giời, thế nhưng đến khi mà ông ta đang kể về những lần được ngọc hoàng đại đế giáng trần nhập vào thì Hà cắt ngang lời:

- Thầy ơi, con tới đây là vì con muốn biết về cái vong ma đang bám theo con, chứ con quan tâm gì tới ngọc hoàng đại đế đâu ạ?

Ông Long LG nghe đến đây thì cứng lưỡi đứng hình, có một hai bà đồng bóng ngồi sau xếp hàng đợi tới lượt thấy Hà hỗn hào với thầy Long lg thì lên tiếng nói xéo:

- Dám báng bổ cả ngọc hoàng đại đế rồi có ngày vong nó vật chết.

Hà từ từ quay đầu lại nhìn khắp lượt mấy con mụ đồng bóng này, cái ánh mắt dưới mũ lưỡi chai như long lên sòng sọc. Mấy bà đồng bóng nhìn vào cái ánh mắt đó mà phải rợn tóc gáy, tự nhiên im bặt hết mặt sợ hãi như mấy con cún con. Ông Long LG lúc này mới cúi người xuống rút một lá cờ ngũ sắc lên và để trên mặt bàn sơn son thiếc vàng nói:

- Để ta cử thiên binh thiên tướng đi kiểm tra cho con.

Nói rồi thầy Long LG cứ ngồi đó đợi, đợi tới khi âm binh hiện hình để hất lá cờ xuống đất. Nhưng có lẽ lần này không có ai hiện lên cả, nhất là khi có quan mãnh dần đang ngồi đây. Thầy Long LG cứ ngồi đó mặt đờ đẫn, Hà lúc này mới cất lời:

- Sao rồi thầy, thiên binh thiên tướng của thầy đâu rồi ạ? Hay là âm binh của thầy nó cũng trốn nốt rồi?

Thầy Long LG như không nhịn được những lời nói móc họng của Hà nữa, ông ta quay qua mặt khó chịu:

- Này nhé cậu, nếu cậu đã báng bổ như vậy thì còn đến đây làm gì?

Hà khẽ mỉm cười, cái giọng cười rờn rợn khiến cho thầy Long LG có hơi thốn:

- Đến đây là để xem tài phép của người tự xưng là con giời tới đâu, để xem căn ngọc hoàng đại đế nặng đến cỡ nào.

Nói dứt câu, Hà từ từ đứng dậy, bên ngoài trời đang nắng khi không bỗng tối sầm lại do mây đen kéo tới. Mấy bà đồng cô bóng cậu như có cảm giác bất an cũng đứng dậy bỏ đi hết. Ông Long LG ngồi đó trợn mắt nói:

- Thằng ranh này! Mày tới đây kiếm chuyện hả?! Các đệ tử đâu, đuổi nó đi!

Mấy con nhang đệ tử lúc này mới lao tới phía Hà, thế nhưng mà đột nhiên khi Hà quay đầu nhìn chúng nó thì có một luồng khí lạnh phát ra từ người cậu, hàng loạt cờ ngũ sắc cắm xung quanh trên nền nhà khi không gẫy làm đôi hết, cái đèn chùm trên đầu thì chao đảo lia lịa. Hà bước ra hẳn bên ngày đứng giữa điện nói:

- Đứa nào dám lên cản tao?

Có lẽ đến bây giờ ngay cả đám con nhang đệ tử của thầy Long LG cũng bắt đầu linh cảm có gì đó rờn rợn, bọn nó chỉ dám lùi lại mà tái mặt. Thầy Long LG lúc này mới nhẩy khỏi cái ngai vàng đệm đỏ, ông ta lao tới bên phải của điện nơi có bầy một thanh kiếm mạ vàng khá đẹp. Thầy Long LG tuốt lưỡi gươm sáng lòa lao tới trước mặt Hà múa vài đường dưỡng sinh hét lớn:

- Yêu quái phương nào sao thấy thượng phương bảo kiếm còn hỗn láo?!

Hà nhìn thầy Long LG vẫn đang cố diễn tuồng thì cậu vừa cởi cái mũ lưỡi trài vừa cười sằng sặc, cái nụ cười đắc trí của quỷ. Hà trợn con mắt long sòng sọc lên nhìn ông Long LG, nhanh như cắt, cậu tung chân đạp mạnh vào bụng khiến ông ta ngã đổ người về phía sau va vào bàn thờ mà xô đổ hết đồ lễ trên điện. Đám con nhang đệ tử của thầy Long LG nhìn thầy mình bị làm nhục mà ái ngại, đứa nào cũng muốn cứu thầy nhưng do sợ Hà nên chỉ biết đứng đó nhìn nhau.

Hà không đợi cho thầy Long LG kịp đứng dậy, cậu tiến tới tung chân đá thêm một phát chị mạng vào bụng ông ta cho rơi thanh thượng phương bảo kiếm. Hà cúi người cầm thương phương bảo kiếm mà bẻ làm đôi hét lớn:

- Này thị thượng phương bảo kiếm!

Lưỡi kiếm sắc bị Hà bẻ gẫy làm đôi đã cứa vào bàn tay cậu chảy đầm đìa máu. Hà vứt thượng phương bảo kiếm qua một bên, cậu tiến tới một tay bóp cổ thầy Long LG nhấc lên cao. Ông Long LG giẫy giụa, và có lẽ lần đầu tiên trong đời ông ta có thể thực hiện được năng lực tâm linh, đó là khi nhìn vào khuôn mặt Hà, nhất là với con mắt long lên sòng sọc như một con thú kia. Ông Long nhìn ra Hà có tướng người mà mặt thú, mặt cậu hiện ra hình một con cọp đen đang gầm gừ dữ tợn. Cánh tay của Hà ngày một siết chặt hơn, mặt thầy Long LG tím tái dần, cậu ta nghiến răng nói:

- Mày gọi ngọc hoàng đại đế của mày xuống đây!

Bất ngờ, từ phía sau là ông anh ba đèo thầy Trà bằng xe máy phi thẳng vào sân trước của điện thờ. Thầy Trà lao xuống xe quát lớn:

- Thàng Hà dừng tay lại ngay!

Hà không thèm bận tâm tới thầy Trà, tay cậu vẫn ngày một siết chặt hơn mặc cho thầy Long LG với tay về phái thầy Trà ra hiệu như miệng ú ớ. Thầy Trà lao nhanh tới quát:

- Tao nói mày có nghe không?!

Thấy rằng có quát đến mấy thì Hà vẫn không nghe, thầy Trà liền dùng tay đánh vào huyệt dưới nách để Hà buông rơi thầy Long LG. Thầy Long LG vừa thoát thân được là vội cum cúp nấp sau lưng thầy Trà. Hà quay ra nhìn thầy Trà với con mắt long lên sòng sọc, thầy trà vung bàn tay đang rỉ máu của mình vả vào mặt Hà cái "đốp" quát:

- Mày dám trợn mắt với tao á?!

Hà ăn cái tát nẩy lửa thì lùi lại, thế rồi đột nhiên từ phái sau lưng cậu một tên bóng vệ binh lao ra. Tên nay một tay đẩy ngực thầy Trà ấn thầy ta nằm ngửa trên cái mặt bàn sơn son thiếc vàng, tay kia của nó là lăm lăm lưỡi kiếm đen đã rút ra từ khi nào chĩa mũi nhọn vào mặt thầy Trà. Ông anh ba đứng ngoài nhìn thấy cảnh tượng đó mà rụng rời chân tay, ông Long LG thì đã chui xuống gầm bàn chốn từ lúc nào. Thầy Trà thấy Hà dám sai bóng vệ binh để gϊếŧ mình thì chợt trong lòng quặn đau. Trên cái khuôn mặt in hình thời gian đó toát lên một nỗi buồn vô tận, hai con mắt đã có phần mờ đi vì thời gian kia khi không tuôn rơi dòng lệ, thầy Trà nói giọng nghẹn ngào:

- Thằng nghịch tử... mày muốn gϊếŧ thầy thật sao?

Hà vẫn đứng đó đưa tay ôm má mà không dám nhìn thầy mình. Thầy Trà hét lớn lên trong nước mắt và sự nghẹn ngào:

- Thằng bất hiếu! Mày gϊếŧ tthầy đi! Gϊếŧ đi!

Thầy Trà đứng dậy và cố kề cổ mình vào lưỡi kiếm, tức thì bóng vệ binh cũng lùi lại theo. Đến khi đã đứng thẳng người rồi, thầy Trà vung bàn tay đang chảy máu của mình ngang thân bóng vệ binh tức thì nó tan biến. Lúc này thầy Trà tiến tới trước mặt Hà, thầy nghẹn ngào nói:

- Tại sao... tại sao mày lại ra nông nỗi này hả con?

Hà nhìn thầy Trà nói giọng uất ức:

- Làm quan mãnh dần để làm gì hả thầy? để làm gì khi mà không cứu được người? để làm gì khi mà cái lũ súc vật buôn thần bán thánh kia còn đang tồn tại?!

Nói rồi Hà chỉ tay về phía thầy Long LG vẫn đang chui gầm bàn kia. Thầy Trà không đáp, chỉ ngửa lòng bàn tay ra cho Hà nhìn thấy đường rạch của ấn thập huyệt lệnh còn mới đang rỉ máu tươi. Thế rồi thầy Trà vả mạnh phát nữa vào mặt Hà rồi nói:

- Cái tát này, thầy tát mày là để mày trở lại là thằng Hà, là đệ tử của tao!

Hà ăn thêm cái tát nữa thì chảy máu mồm, cậu nhìn thầy lắc đầu cười:

- Đến thầy còn không trả lời được con sao? Hay là thầy giấu con? Thầy sợ gì cơ chứ?

Thầy Trà nghe đến đây thì ông thở dài bất lực, ông anh ba lúc này mới lao vào trong nói:

- Chú út thôi ngay đi! Đừng có làm cho sư phụ thêm phiền lòng nữa.

Hà nhoẻn miệng cười:

- Chẳng phải từ trước đến nay em vẫn là nối ưu phiền lớn nhất của thầy hay sao? Nếu như làm quan cao cực phẩm mà vẫn phải chịu bất lực trước dòng đời nghiệt ngã này, thì con không làm nữa.

Nói rồi Hà cởi cái túi vải đựng lệnh bài của hắc hổ quan ra đặt vào tay thầy trà rồi lặng lẽ lên xe và bỏ đi, bỏ mặc lại mọi người đứng ở đó nhìn theo, đặc biệt là thầy Trà. Có lẽ Hà như không nhận ra được trong cái ánh mắt già nua kia, sự lo lắng nó còn lấn át cả sự buồn phiền.