Tam Điểm Chỉ

Chương 24: "... Con Cọp Con Của Tôi."

... Quay trở lại bệnh viện Thái Nguyên ...

Sau khi thằng Mạnh được bố mẹ nó và ông Long LG đưa vào khoa cấp cứu. Các bác sĩ kết luận ban đầu là nó đang hôn mê sâu, nguyên nhân dẫn đến việc này thì chỉ có thể tạm chẩn đoán là do một cú sốc lớn, còn sốc về cái gì thì không một ai biết được ngoại trừ có ông Vương, bà Hằng, ông Long LG, và cả con bé Lan kia nữa thôi. Bà Hằng cả đêm hôm đó cứ ngồi bên giường thằng Mạnh hai mặt đỏ hoe mà nhìn nó với hy vọng rằng thần phật phù hộ mà làm cho nó tỉnh lại, bên cạnh bà ta là con bé Lan cứ sụt sùi đưa tay quệt đi những hàng nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi mà nhìn em nó nằm im lìm. Ông Long LG và ông Vương đi ra ngoài sân bệnh viện nói chuyện rất lâu, không rõ là hai người nói chuyện gì nhưng chỉ biết giọng ông Long LG rất là gắt còn ông Vương thì mặt đanh lại cứ ậm ừ rồi gật gù cái đầu như thể tán thành với ông con giời có căn ngọc hoàng đại đế. Ông Long LG nán lại mấy hôm để làm nốt lễ trấn trạch nhà, đồng thời ông ta cũng nhượng lại một pháp bảo cho gia đình nhà ông Vương để đặt ngay tại bàn nước phòng khách. Nghe đâu ông Long LG bảo đây là cặp nanh lợn rừng rất quý, con lợn này đã thành tinh và được chính bản thân ông săn được. Hai cặp nanh heo rừng này có chứa sức mạnh của con heo tinh cộng thêm thứ bùa trú mà ông yểm lên có thể bảo vệ căn nhà này. Món tiền làm lễ cộng với pháp bảo là cặp nanh lợn rừng không hề rẻ môt chút nào, số tiền mà ông Vương phải thanh toán lên đến hơn 50 triệu Việt Nam đồng. Trước khi từ biệt ông Vương về lại Hà Nội, Ông Long LG có nói:

- Nhớ những gì mà tôi nói ở bệnh viện đó, muốn mọi việc êm xuôi thì quyết phải giệt cỏ giệt tận gốc. Nếu sau này diệt cỏ xong mà còn có vấn đề gì thì cứ gọi tôi.

Nếu như ông Long LG quả thật có cách trấn yểm nhà hiệu nghiệm như vậy thì tại sao ông ta không làm ngay từ đâu? Chẳng là ông Long cũng có biết chút ít về thuật bói toán, khi biết được trong vòng 3 tháng tới thì nhà ông Vương tạm thời yên ổn thì ông ta cũng nghĩ cách để rút lui luôn, coi như là bảo toàn tính mạng mình khỏi con ma da kia. Ba cái vụ mà làm lễ trấn trạch nhà với cả cái cặp nanh heo rừng mà ông Long gọi là pháp bảo thật ra chỉ là để làm mầu, để mà kiếm thêm chút ít từ ông Vương cho nó bõ cái công lặn lội xuống tận Thái Nguyên này mà thôi.

... Quay trở lại với Hà ...

Sau một thời gian dài hai thầy trò Trà và Hà giận dỗi nhau chỉ vì cái hôm ở chùa Hương Lâm, cuối cùng sau nhiều lần gọi điện thoại, nhắn tin, thậm chí là tới tận nhà thầy Trà để xin lỗi thì thầy Trà cũng chịu gặp thằng đệ tử út cừng đầu của mình. Cái buổi tối hôm mà thầy Trà hẹn Hà đến nhà ông để nói chuyện không chỉ có 2 người, mà còn có thêm mấy vị sư huynh và sư tỷ của Hà nữa. Hà lái con mazda 3 oai như cóc từ từ tiến vào sân, có lẽ trong cả 7 người đệ tử của thầy Trà có độc Hà sang chảnh là dám mua ô tô thôi. Con mazda 3 trắng l*иg lộn đỗ hiên ngang giữa sân, ngay khi mà Hà định mở cửa bước ra thì thầy Trà ngồi trong nhà hét lớn:

- Thằng giời đánh đố gọn xe vào.

Hà quay cửa kính xuống nói vọng vào ý đùa giỡn:

- Vẫn lách được thầy ơi.

Thầy Trà lại hét vọng ra:

- Mả mẹ mày đỗ lại mau!

Hà ngồi trong xe cười sằng sặc rồi đỗ xe lại cho chuẩn chỉnh.

Cậu vẫn đội cái mũ lưỡi chai mầu đen bước xuống xe mà tiến vào nhà, vào đến nơi cậu bắt gặp không chỉ thầy Trà mà còn có cả bà chị 2, hiện đang làm ở viện nghiên cứu tâm lý; ông anh 3, người chuyên "soi đường âm"; và chị 6 là con gái của thầy Trà, có căn coi bói bài tây, tử vi, thậm chí là cả bài tarot, coi bói chuẩn đến mức gần như là "kinh dịch". Hà chào hỏi mọi người bằng cái giọng đùa vui theo phim trưởng:

- Sư phụ, sư huynh và sư tỷ đông đủ quá ha?

Mọi người thấy rằng sau vụ giận dỗi nhau với thầy Trà mà cậu còn đùa giỡn được thì bà chị 2 và ông anh 3 cúi mặt như để cố nhịn cười. Chị 6 ngồi ngay gần thầy Trà nhất đưa mắt ra hiệu cho Hà, liếc liếc về phía thầy Trà như thể cảnh báo rằng đừng có đùa nữa, thầy vẫn đang nóng máu lắm. Hà vẫn bận nguyên cái mũ lưỡi chai ngồi xuống cái ghế sát phía ngoài cửa, lúc này ông anh 3 mới rướn người nói:

- Ê, chú mày lúc nãy bước vào nhà không có bóng đâu chú mày biết chứ?

Hà cười cười đáp:

- Dạ em cũng không để ý nữa.

Chị 6 rót nước chè cho Hà, thầy Trà lúc này mới hằn giọng:

- Mày vào không thắp hương hả con?

Hà lúc này có hơi ngỡ ngàng hỏi:

- Đêm rồi sao còn thắp hương ạ?

Chị 2 lên tiếng:

- Thầy nói thì em cứ thắp thôi.

Hà tiến tới trước cái bàn thờ to không khác gì điện của thầy Trà mà châm hương chắp tay cúi lạy và cắm vào bốn bát hương, mỗi bát một cây. Xong xuôi đâu đó, cậu quay trở lại bàn thì thấy chị 6 đã lôi ra một bộ bài tây mầu đen xì được làm từ nhựa cứng và tráo bài liên tay, như Hà được biết thì đây là bộ bài linh thiêng nhất của bà ý. Thầy Trà mở lời:

- Mày bỏ mũ ra đi rồi ta nói chuyện.

Hà có hơi lưỡng lự nói:

- Thầy ơi đang là buổi tối bỏ mũ ra không sợ Diêm Vương Gia nhận diện mà bắt đi sao ạ?

Ông Trà mỉm cười nói:

- Mày không cởi tao đánh tuốt xác trước khi để cho Diêm Vương Gia dẫn mày đi đấy.

Nói rồi thầy Trà đưa tay vuốt lên mái tóc bạc nói:

- Thắp hương rồi thì không cần đội mũ nữa, bỏ mũ ra. Với cả, lệnh bài của Hắc Hổ Quan vẫn luôn mang bên người chứ?

Hà vừa cởi mũ vừa móc cái túi da nhỏ đeo bên hông lấy ra lệnh bài và đưa cho thầy Trà. Thầy Trà cầm lấy lệnh bài này cho nó vào một cái tráp nhỏ sơn son thiếc vàng hình tròn. Sau khi đậy nắp lại thì ông còn cẩn thận phủ thêm một tấm vải vàng lên nữa. Xong xuôi đâu đó, ông Trà bào:

- Tốt, bây giờ ta vào việc. Thầy đã suy nghĩ rất nhiều về những điều mày nói, và thầy không trách hay giận gì mày về cái thái độ hôm ở chùa Hương Lâm. Dẫu biết vì bước đường cùng nên mày mới phải đưa ra quyết định là làm giao kèo với quỷ. Tính mày vốn hiền lành, thiện tâm, và hơn thế nữa mày lại là người được chọn, là hiện thân của quan mãnh dần, thế cho nên...

Nói đến đây chợt thầy Trà im bặt khi nhìn thấy thằng đệ tử út của mình đang hơi mỉm cười, hai mắt nó sáng rạng ngời nhìn ông. Thầy Trà hiểu quá rõ đệ tử của mình mà, ông biết là nó đang sướиɠ khi mà được ông công nhận là nó không hề sai. Thế nhưng để đáp lại cho sự hân hoan như mở cờ trong bụng của Hà, thầy Trà nhìn Hà với ánh mắt hình viên đạn, cả khuôn mặt ông toát lên cái câu hỏi "giờ này mà mày vẫn đùa được sao?". Thấy phản ứng của thầy thì Hà lại cúi mặt ngậm ngùi để thầy mình tiếp lời:

- ... Thế cho nên thầy bỏ qua mọi chuyện và chấp nhận để mày làm giao kèo với quỷ. Nhưng, thầy vẫn phải chắc chắn mày không phải là người của tà đạo, thế nên hôm nay mới có cuộc gặp gỡ này, để kiểm tra xem liệu mày có còn là thằng Hà, thằng để tử út giời đánh của thầy không.

Nói đến đây thầy Trà nhìn ông anh 3 nói:

- Thằng ba, mày thấy sao?

Ông anh ba từ nãy giờ để ý Hà rất kĩ, tử lúc cậu mở cửa xe bước vào, lúc cậu cởi mũ, đứng lên thắp hương cho tới tận bây giờ, ông anh ba đáp:

- Con "soi đường âm" của thằng em út thì có thể nói là nó vẫn chưa bị tà khí lấn át nhiều lắm thầy ạ, hay nói đúng hơn là bằng cách nào đó mà bản thân nó đã chung hòa tà khí với linh khí.

Thầy trà hỏi:

- Con nói rõ ra ta nghe xem nào?

Ông anh ba giải thích:

- Việc thằng út đôi khi không có bóng thì chúng ta đã rõ, nó giờ là hiện thân của quan mãnh dần thế nên là việc bóng vệ binh thoắt ẩn thoắt hiện là điều bình thường. Điểm thứ hai là cái thần thái và linh khi trên khuôn mặt nó vẫn sáng ngời, chỉ có điều là xung quanh có một lớp khí đen mờ ảo thầy ạ. Lớp khí đen này chỉ mới xuất hiện sau cái điểm chỉ thứ nhất ở chùa Hương Lâm. Nhưng mà cũng không đáng lo ngại là vì khi thắp hương ở điện thờ thì cái lớp khí đen bao chùm kia không hề suy dảm, mà còn có phần đậm mầu hơn ... nên con nghĩ là... thần thánh trên cao chấp nhận chăng?

Thầy Trà ngồi đó xoa cằm, trán thầy nhăn lại vẻ nghĩ ngợi, thầy hỏi:

- Sao hôm nay con nói chung chung thế?

Ông anh ba lúc này mới quay qua nhìn thầy đáp:

- Con chưa bao giờ nói dối thầy, nhưng quả thật con linh cảm được có ai đó chặn việc "soi đường âm" của con với thằng út. Theo con đoán thì chắc là bên linh giới thầy ạ, vì dù bị chặn nhưng không hề có cảm giác rờn rợn hay bất an.

Thầy Trà thở một hơi dài tặc lưỡi:

- Đã chuẩn bị kĩ thế rồi mà vẫn bị chặn sao?

Thế rồi ông quay qua phía bà chị hai của Hà đang ngậm điếu thuốc essent bạc hà hỏi:

- Còn con thì sao?

Bà chị hai nhả khói đáp:

- Nó vẫn là đệ tử út của thầy, vẫn là thằng Hà thôi thầy ạ, không hề bị đa nhân cách.

Hà nghe thấy vậy đổi tông giọng ái ái đùa bà chị hai:

- Chị hai không nhận ra sao, em giờ là một trinh nữ bị giam hãm trong cái thân xác đàn ông này rồi đó. Chị hãy giải thoát cho em, giải thoát cho em đi...

Ông anh ba và bà chị sáu được phen cười sặc sụa, bà chị hai trợn mắt cầm cái gạt tàn giơ lên dọa:

- Mày tin tao chọi cái gạt tàn này vô đâu mày cho cái hồn trinh nữ của mày bay ra không thằng ranh?

Thầy Trà thấy cái đám đệ tử của mình lâu ngày gặp lại nhau mà đùa giỡn ầm nhà thì cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Đợi cho cả 4 đề tự cười no nê, lúc này thầy mới quay qua con gái mình và nói:

- Giờ tới lượt con đó.

Bà chị sáu lúc này mới móc trong hộp thuốc lá sắt ra một điếu thuốc lá cuốn, theo Hà biết thì điếu thuốc đó chuyên dùng để coi bói và nó được trộn lẫn thêm một số loại lá và rẽ cây khác. Bà chị sáu này cầm điếu thuốc lên chỉ vào bộ bài đen đặt trên bàn và nói:

- Bộ bài đên này tượng trưng cho đường âm, sở dĩ coi bài âm là vì cậu là hiện thân của quan mãnh dần. một vị quan dưới âm. Bộ bài này bao gồm 54 lá tính cả 2 con phăng teo. Hai con phăng teo 1 đỏ 1 đen tượng trưng cho thần ác và thần thiện, cậu có muốn hai vị thần này hiện diện không?

Hà gật đầu đáp:

- Em chấp nhận sự hiện diện của 2 vị thần này.

Bà chị sáu bắt đầu châm điếu thuốc, hơi đầu bà ta dít một hơi hết nửa điếu thuốc. Bà chị sau nuốt sâu cái hơi khói đầu đó, miệng bà lẩm rẩm chắp tay vái lậy tứ phương. Sau đó bà nhả một làn khói dầy đặc vào lòng bàn tay phải, cái đám khói đó như tích tụ ở tay. Bà chị sáu này úp cái bàn tay khói đó vào bộ bài rồi bỏ tay ra, tức thì đám khói đó bám lấy bộ bài một lúc lâu rồi tỏa ra, trong cái khoảng khắc khói tỏa ra đó, Hà và mọi người như nhìn thấy hình ảnh 3 bàn tay xếp trồng lên nhau úp lên bộ bài tượng trưng cho người của tam giới vậy. Bà chị sáu lại dít thêm một hơi nữa hết điếu thuốc, bà chị lại nuốt khói sâu sau đó nhìn Hà lẩm rẩm:

- Hôm nay đệ tử con được phép coi cho Mai Việt Hà, sinh ngày... tháng... năm..., địa chỉ ở ... là người mang mệnh tam dần, hiện thân của quan mãnh dần. Xin người của 3 giới giúp đỡ.

Nói rồi bà chị thở một hơi dài phả khói thẳng vào mặt Hà, cái mùi khói thuốc thơm lừng đó như làm cho Hà có hơi biêng vì say. Xong xuôi đâu đó, bà chị sáu bảo Hà nhắm mắt lại, bà chị sáu cầm bộ bài đen lên xòe ra hình quạt mà úp mặt xuống đưa về phía Hà. Bà chị lẩm rẩm rất nhỏ "xin hỏi người trong tam giới hiện giờ có ai khác lạ ở đây với thầy trò con không?", thế rồi bà chị sáu nói:

- Bốc ba lá đi em.

Hà hai mắt vẫn nhắm chặt, câu đưa thẳng tay về phía trước mà rút ra ba lá: 7 dô, 2 cơ và 2 bích. Bà chị sau nhìn vào gật gù:

- Ổn rồi cha ạ, người trong tam giới cho thấy chỉ có 5 người chúng ta hiện diện mà thôi. Chất dô là tượng trưng cho sao sáng trên trời, số 7 có nghĩa là 7 người đệ tử của cha, Trong đó, có 2 nam là anh ba và thằng út thể hiện ở con 2 bích và 2 nữa là con với chị hai thể hiện ở 2 cơ.

Ông Trà ngồi nhìn ba lá bài đen đang được lật ngửa trên bàn thi thoảng lại sáng bóng lên như thể có ai rọi đèn qua kia khiến cho số và chất hiện rõ mồn một gật gù tán thành. Bà chị sáu úp lại 3 lái bò đó xuống bàn để qua một bên. Chị ta thu lại bộ bài đang xòe ra trên tay, tráo lại thêm 3 lần nữa rồi lại xòe bài ra và miệng lẩm rẩm "xin hỏi Hà giờ là người của chính hay tà" thế rồi bà chị sáu bảo Hà bốc tiếp. Ba lá tiếp theo được lật ra là: K dô, 10 dô và Q cơ. Bà chị sáu vừa nhìn bài vừa giải thích:

- Trên ba là bài có sự hiện diện của Thiên Phụ và Địa Mẫu cha nhé, đồng thời tâm của ba lá bài lại là "thập", tượng trưng cho thập huyệt lệnh, con nghĩ là thằng út nó vẫn phải chịu sự quản lý của thần linh dài dài cha ạ.

Nói đến đây chị sáu nhìn lên cha mình, mặt thầy Trà từ đầu đến giờ có lẽ chỉ nghe đến cái câu này là mặt ông dãn hẳn ra. Hà vẫn ngồi kia nhắm mắt và cười tủm tỉm vì sướиɠ. Bà chị sau lại tráo bài lên và nói lầm rầm "xin cho chúng con hỏi công cuộc đi phong ấn của Hà sẽ ra sao?", thề rồi Hà lại tiếp tục bốc ra ba lá: 5 dô 3 tép 4 bích. Bà chị sáu thấy ba lá bài này thì mặt có hơi tái, bà ta nhăn trán như để nghĩ ngợi cố luận ra bài, thầy Trà thấy cô con gái mình có hơi lăn tăn điều gì đó thì ông thúc giục. bà chị sáu nói giọng ấm ớ:

- Ba lá này ... bà là này là... điềm xấu.

Thầy Trà mặt lại toát lên sự lo lắng, ông ta hỏi:

- Con giải thích thêm xem nào?

Bà chị sau ngồi nhìn vào ba lá bài đang ngửa trên bàn kia chằm chằm, thế rồi chị ta bỗng như người kiệt sức, chị ta cúi mặt thở dốc, mồ hôi mồ kê đầm đìa. Chị nói bằng cái giọng run run:

- 5 dô là tượng trưng cho 5 nam đồ đệ của cha, còn 3 tép tượng trưng cho tam điểm chỉ, biểu tượng tép là lá bùa chú. Còn... còn...

Lúc này cả Hà và ông anh bà đều nín thở hồi hộp, thầy Trà nhìn cô con gái lo lắng hỏi:

- Con ... con làm sao thế?

Bà chị sáu nói dứt câu:

- Còn lá bốn bích tượng trưng cho tử, là điểm kết thúc trong chuỗi sinh-lão-bệnh-tử, chất bích chính là chất cuối cùng.

Nói dứt câu thì bà chị sáu thở hắt ra một hơi thật mạnh. Như chút được cái gánh nặng, chị ta ngửng đầu lên làm ngụm nước trà, mồ hôi mồ kê khi không đầm đìa. Thầy Trà mặt bắt đầu lo ngại hỏi:

- Con ... vừa có chuyện gì xảy ra vậy?

Bà chị sáu lắc đầu nói:

- Con cũng không biết nữa, một cảm giác rất lạ cha à, cứ như thể có ai rút hết sinh lực của con vậy... nhưng giờ con không sao, con hết rồi...

Thầy Trà như linh cảm có cái gì đó không phải, nhưng mà con gái mình bảo là ổn rồi thì ông lại cho phép thằng Hà tiếp tục xem bói bài. Vì rằng lần bốc lúc nãy có xuất hiện điềm báo tử, thế nên bà chị sáu liền hỏi sâu hơn nữa "xin người của tam giới cho bọn con biết rõ hơn về điềm báo tử". Ba cái lá bài tiếp theo mà Hà rút được là J bích, Át bích, và J tép. Vừa nhìn thấy ba lá bài này thì bà chị sáu có phần sợ hãi, người bà ta khẽ giật lùi lại. Nhưng không chỉ có bà chị sáu, ngay đến cả thầy Trà vừa nhìn thấy hai con J là mặt thất kinh. Bà chị sáu có hơi run rẩy, miệng lắp bắp nói:

- Theo ... theo như ba lá này thì điềm báo tử... người phải chết sẽ là 1 trong 5 nam đồ đệ của cha...

Thầy Trà nghi ngờ hỏi:

- Nếu vậy phải là 1 con 5 và 1 con J chứ?

Bà chị sáu ngửng lên nhìn mặt cha mình đáp:

- Trong 5 nam đồ đệ của cha sẽ có một người phải chết, và ... và cái người phải chết đó đang ngồi ở đây... đó là lí do vì sao có 2 con J đó cha ạ.

Nghe đến đây thì Hà đã mở chố măt ra, cậu và ông anh bà nhìn nhau với ánh mắt lo sợ. Cả 5 thầy trò ngồi nhìn nhau trong im lặng. Bà chị hai lúc này mới thúc giục:

- Em mau coi nhanh nhanh xem làm cách nào để hóa giải.

Bà chị sau này liên tráo bài tiếp, thầy Trà thì đứng lên thắp thêm một tuần hương nữa trên điện và khấn vái. Bà chị sáu lẩm rẩm"xin người của tam giới cho biết làm cách nào có thể thoát đại nạn này?", thế rồi ba chị sáu bảo Hà nhắm mắt tiếp tục rút, ba la tiếp theo được lật ra là: 7 bích, 9 bích, và 6 bích.Đến lúc này thì bà chị sáu ngồi đờ người ra, mặt cắt không còn một giọt máu, thầy Trà như cảm nhận được sự sỡ hãi của con gái mình đang lớn mạnh dần, ông nói:

- Bài ra thế nào?

Bà chị sáu ấp úng:

- Dạ dạ... bài ra là thất cửu trùng cha ạ... mỗi dãy mầu đen.

Bấy giờ thì cả 4 người đồ đệ của thầy Trà đều im bặt đứng hình, thầy Trà quay qua giục con gái mình:

- Bây giờ không phải là lúc sợ hãi. Mau mau coi tiếp đi.

Bà chị sáu cuống cuồng tráo bộ bài lại rồi lẩm rẩm "xìn người của tam giới rủ long thương sót, xin cứu lấy chúng con". Rồi Hà lại tiếp tục rút, thế nhưng đến khi mà ba lá bài được lật ra, tất thẩy mọi người đếu há hốc mồm kinh hãi. Hà thấy khi không không ai nói gì thì cậu mở mắt ra nhìn. Hà trợn mắt nhìn rồi dụi mắt đến hơn ba lần mồm lắp bắp nói:

- Thế... thế đ*o nào lại ... lại có tới 3 con phăng teo lận?

Bà chị sáu như cũng không tin vào mắt mình, bà đứng phắt dậy một tay vẫn cầm bộ bài, một tay khác nhấc 3 con phăng teo lên soi lại dưới ánh đèn ne-on mà kinh hãi:

- Vô lý... bộ bài 54 lá chỉ có 2 con phăng teo là 2 vị thần, làm gì có con thứ 3?

Thế nhưng còn chưa nói dứt câu, bất ngờ bà chị sáu kêu lên đau đớn khi mà hai bàn tay bỗng cứng đờ lại như kiểu cơ co rút khiến chị ta tuột tay rơi cả bộ bài và 3 lá phăng teo túng tóe trên mặt bàn. Không chỉ có 2 bàn tay chị mà khi không hai chân như bị chuột rút khiến chị ta la hét, may mà có thầy Trà đứng đằng sau đỡ kịp. Phải mất một lúc sau khi được cha mình lấy dầu xoa bóp hai bàn tay và bà chị hai bóp chân cho một lúc thì bà chị sáu mới đỡ đâu. Những có lẽ cái điều mà cả 5 thầy trò thực sự sợ hãi không phải là việc bà chị sáu như bị ai đó hành mà là cái đống bài mầu đen nằm tung tóe trên mặt bàn nước kia. Sau khi đã thu dọn lại bộ bài và kiểm tra đi kiểm tra lại, không ai có thể tìm thấy được con phăng teo thứ 3 mặc dù lúc nãy chính mắt họ nhìn thấy rõ mồn một.

... Quay Trở lại với bà Bích...

Cái việc mà bà Bích nhờ ông Tần cầm bức thư xuống Hà Nội là có múc địch của bà, và họa chăng, mục đích chính của bà là không bao giờ muốn ông Tần quay lại cái đất Thái Nguyên này nữa. Nếu như người dân xưa này ở khu chợ này và đặc biệt là ông Tần nghĩ rằng bà Bích thực sự biết được chuyện gì xảy ra ở cái đất Thái Nguyên này là không hề sai, bà ta còn biết trước được chuyện gì sắp xảy ra với mình. Vào cái tối định mệnh đó, như đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bà Bích Thủy lại vác cái bao tải cũ mèm đi khắp các bãi rác quanh chợ để lượm lặt ve chai. Nhặt được khá khá thì bà cũng xách cái bao tải đó quay về, Khi cái căn nhà 20m vuông cũ nát đang dần hiễn ra trước mặt bà dưới cái ánh đèn đường yếu ớt kia thì bà nhìn thấy có 2 thanh niên lẻn vào trong nhà của bà. Thế nhưng mà bà Bích vẫn rất bình tĩnh, bà từ từ tiến tới gần trước cửa nhà và bắt đầu cất tiếng hát rùng rợn:

- Mặt trời nào soi sáng tim tôi. Để tình yêu xay mòn thành đá cuội. Xin úp mặt bùi ngùi. Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui... Cụm rừng nào lá xác xơ cây. Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy. Ôi cát bụi phận này. Vết mực nào xóa bỏ không hay.

Bà Bích vừa đi vừa hát, ung dung tự tại như không có chuyện gì xảy ra. Khi bà đến gần cửa thì bông trong nhà phát ra tiếng la hét. Cánh cửa đập mở, hai thanh niên phi như bay ra ngoài, cái bóng đèn đường khi không bỗng nổ cái "Đoàng", cả căn nhà của bà Bích và con đường chìm vào bóng tối. Hai thanh niên này lao như điên ra ngoài, họ chẳng may quệt vào người bà Bích khiến bà ngã về phía sau đập đầu xuống đất khá mạnh. Một thành niên có ngoảnh đầu lại nhìn nhưng rồi cũng chạy tiếp cứ như thể có cái gì đó đang đuổi theo họ. Bà Bích nằm trên mặt đất thở những hơi thở yếu ớt, màu từ đầu bắt đầu chảy ra lênh láng, và rồi hình ảnh trăng sao trước mắt bà như mờ ảo dần đi, đôi mắt bà từ từ khép lại. Khi bà Bích mở mắt ra nhìn lại thì thấy mình đang nằm gối đầu trong lòng một ông lão râu tóc bạc phơ, trên mình ông là một bộ quần áo trắng với đôi cánh đang rang rộng kia, đây chính là Khắc Tử Lão. Bà Bích hỏi giọng yếu ớt:

- Ông ... ông đến đón tôi đi đó sao?

Khắc Tử Lão khẻ gật đầu mỉm cười, thế nhưng tiếng một người con gái vọng ra:

- Bà ơi, giờ bà đã yên tâm bước tiếp rồi chứ?

Bà Bích từ từ ngóc đầu dậy, khi nhìn thấy cái người con gái với mái tóc bạch kim trắng ngần đang quỷ bên mình thì bà ngồi hẳn dậy, bà nói giọng mừng rỡ:

- Thiện ... thiện tai thánh.

Thiện Tai Thánh cầm lấy tay bà xoa nhẹ và nói:

- Giờ bà đã thoát khỏi khổ đau trần thế, bà còn có ước nguyện gì không?

Bà Bích từ từ đưa hai cánh tay lên nhìn, bệnh hủi của bà đã biến mất, và bà đã trở lại thành bà Bích của ngày hôm nào. Bà Bích ôm lấy Thiện Tai Thánh cảm kích:

- Cám ơn cô về tất cả.

Thế rồi bà Bích nhìn Thiện Tai Thánh hai mắt rơm rớm hỏi:

- Tôi còn có một câu hỏi cuối cùng, Thiện Tai Thánh có thể cho thân già này được biết, liệu thằng Hà có phá bỏ được sự trấn yểm không?

Thiện Tài Thánh trên mặt toát lên một chút lo lắng ái ngại, thế rồi cô đáp:

- Bà hãy tin vào quan mãnh dần, đó là công việc của cậu ta mà. Bằng mọi giá cậu ta sẽ bảo vệ quê cha đất tổ.

Bà Bích vẫn nhìn Thiện Tai Thánh không chớp mắt, cứ như thể là cô chưa có câu trả lời thỏa đáng cho bà. Thấy vậy, Thiện Tai Thánh khẽ mỉm cười và gật nhẹ đầu với bà. Có được câu trả lời rồi, bà Bích lại từ từ nằm ngửa ra vào trong lòng của Khắc Tử Lão, trước khi ông ta đưa tay lên vuốt mắt bà thì bà Bích nói:

- Xin Thiện Tai Thánh hãy luôn che trở con cọp con của tôi.