Ánh mặt trời từ cửa sổ sát sàn chiếu rọi lên người anh, mang theo một một màu cam dìu dịu. Nhìn anh như vị thần Apollo đang chăm chú lau chùi vũ khí yêu quý của mình. Loại chăm chú, nghiêm túc, ung dung, tao nhã đó, rõ ràng rất dễ dàng thu hút chú ý của phụ nữ. Dù là Cố Hề Hề không muốn bị quyến rũ, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn Doãn Tư Thần thật lâu.
Bầu không khí giữa hai người lúc này vô cùng hoàn hảo, thím Trương lặng lẽ lui về một bên, khẽ nói với Tiểu A: “Sao hôm nay thiếu gia lại về sớm thế? Chẳng phải chưa tới giờ tan ca sao?”
Doãn Tư Thần trước kia lúc nào cũng sau khi hết giờ làm mới về nhà, thậm chí là rất trễ mới trở về. Nhưng hôm nay hình như thiếu gia có gì đó rất đặc biệt. Tiểu A là trợ lý đắc lực của Doãn Tư Thần, chuyện này chỉ có thể hỏi cậu ấy.
Tiểu A dùng ánh mắt sâu xa nhìn qua Doãn Tư Thần, cúi đầu nói khẽ với thím Trương: “Chắc là sau này tổng giám đốc cũng sẽ không tăng ca nữa!”
Buổi chiều sau khi kết thúc cuộc họp quan trọng, Doãn Tư Thần mặc kệ hết mọi sự mệt nhọc trong hai ngày đêm không ngủ không nghỉ, mà ra lệnh cho Tiểu A lái xe về nhà. Trên xe, anh không chịu nổi mà nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Nhưng vừa về đến cửa, trong nháy mắt tinh thần của anh đã phục hồi trở lại, đứng ở trước cửa mà nghiêm túc ngắm nhìn Cố Hề Hề thật lâu.
Ngón tay Doãn Tư Thần lướt thật nhanh, vô cùng vui vẻ đàn bài “I’m yours” mà Cố Hề Hề rất thích mỗi khi tưới hoa.
Ánh mắt Cố Hề Hề đột nhiên sáng lên, không thể tin nổi mà nhìn sang Doãn Tư Thần, anh cũng thích bài hát này sao?
Cũng bởi đây là bài hát Cố Hề Hề thích, nên cô cũng không kiềm chế được mà hát theo nhịp đàn của Doãn Tư Thần:
Well you done done me and you bet I felt it
I tried to be chill but you’ re so hot I melted
I fell right through the cracks
And now I ‘m trying to get back
Before the cool done run out
I’ ll be giving it my best-est
And nothing ‘s going to stop me but divine intervention
I reckon it’ s again my turn,
To win some or learn some
But I won ‘t hesitate no more, no more
It cannot wait, I’ m yours
Khi có chỗ Cố Hề Hề phát âm không đúng, Doãn Tư Thần sẽ sửa lại phát âm cho cô.
Đây là lần đầu tiên hai người hòa thuận ở cạnh nhau ư? Một người đàn một người hát, sự hài hòa này khiến cho người khác vô cùng chấn động. Thiếu gia của bọn họ lại tự đệm nhạc cho thiếu phu nhân? Quả nhiên, địa vị của thiếu phu nhân trong lòng thiếu gia vô cùng đặc biệt.
Thím Trương run rẩy dùng điện thoại quay lại cảnh này, gửi cho tổng quản gia, phải gửi tin này cho lão phu nhân đầu tiên. Tin chắc là khi lão phu nhân nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui vẻ!
Doãn Tư Thần không ngờ tâm trạng của Cố Hề Hề hôm nay lại tốt như vậy, lần đầu tiên chủ động hát bài này trước mặt mình, đưa mắt nhìn gương mặt của Cố Hề Hề nói: “Nếu không thích đàn, tại sao còn học đàn?”
“Cuộc đời của tôi chỉ luôn quanh quẩn trong chọn lựa, mà không phải là chủ động lựa chọn!” Cố Hề Hề dịu dàng trả lời, vẫn còn đắm chìm trong khúc ca ngọt ngào kia, khẽ nói: “Tôi sẽ cố gắng làm tốt tất cả những việc gì nên làm, giống như… trong ngôi nhà này, tôi sẽ cố gắng làm tốt phận sự của mình, trong công ty tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt. Bởi vì, tôi không được quyền chọn lựa.”
“Vậy nên, em cũng sẽ cố gắng làm tốt công việc của một người vợ?” Ánh mắt của Doãn Tư Thần hiện lên một tia sáng, lúc này đã vô cùng lấp lánh.
Sự dịu dàng của Cố Hề Hề trong nháy mắt đông cứng lại, cúi mắt xuống, đôi mi dài che đi sự mất mát trong mắt của cô. Làm mẹ và kết hôn, cô cũng bị động. Ngoại trừ cố gắng làm tốt những việc này ra, còn có lựa chọn nào khác sao?
Doãn Tư Thần không hề bỏ qua ánh mắt mất mát của Cố Hề Hề. Gương mặt mộc xinh đẹp miễn cưỡng tạo ra một nụ cười, nhưng nụ cười này lại khiến ánh mắt Doãn Tư Thần đau nhói, cũng làm cho tim anh nhói đau.
Đáng chết, sao lại đau nữa rồi? Doãn Tư Thần ngừng tay đặt trên phím đàn.
Cố Hề Hề biết Doãn Tư Thần đã giận rồi. Ôi, cô vẫn luôn vô tình mà làm anh nổi giận.
“Xin lỗi!” Cố Hề Hề lí nhí: “Tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.”
Chỉ là làm theo yêu cầu, chính xác hơn là không có quyền chọn lựa nên phải làm theo yêu cầu, chứ không phải cam tâm tình nguyện mà làm, không phải mỗi buổi sáng cô tưới hoa đều nở một nụ cười vô cùng rực rỡ sao?
Nở một nụ cười gượng gạo, quả nhiên là rất vô vị.
Doãn Tư Thần lập tức đứng lên từ băng ghế, không một biểu cảm mà đi khỏi.
Nhóm người trong phòng thấy Doãn Tư Thần đột nhiên lại nổi giận, lập tức hiểu thiếu phu nhân đã chọc giận anh rồi, cả nhóm người không dám thở mạnh, sợ anh lại nổi giận lên người bọn họ.
Tiểu A hít một hơi, hai người này đúng là oan gia…
“Ăn cơm đi!” Mặc dù Doãn Tư Thần tức giận, nhưng anh cũng nhớ tối qua Cố Hề Hề cũng đã nói với anh ba chữ đó, cũng không kiềm được mà nhắc lại lời Cố Hề Hề.
Đối với Doãn Tư Thần mà nói, ba chữ đó chính là sự ấm áp nhất, dịu dàng nhất.
“Ừ!” Cố Hề Hề nghe theo lời Doãn Tư Thần mà đi đến phòng ăn.
Hai người vừa ngồi xuống, lập tức có người đưa khăn khử trùng đến cho hai người lau tay. Thấy thức ăn đầy bàn, Cố Hề Hề bận rộn cả ngày nên cũng cảm thấy hơi đói. Hơn nữa phụ nữ có thai, khẩu vị cũng tốt hơn người bình thường.
Cố Hề Hề cố nén tiếng xì xào trong bụng, nhấc dao nĩa, dùng nghi thức trong bữa ăn Tây học được hôm nay, chậm rãi mà ăn.
Thấy dáng vẻ hết sức vụng về của Cố Hề Hề, trong nháy mắt, Doãn Tư Thần cũng thấy không còn tức giận nữa. Vì dáng vẻ vụng về của cô, thật sự vô cùng đáng yêu. Doãn Tư Thần liếc mắt nhìn thím Trương, bà tinh ý nhanh chóng đổi một bộ dao nĩa khác, dễ cắt thịt hơn đưa cho Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề nhìn dao nĩa ở trước mặt có chút buồn rầu, thứ đồ tây này quả nhiên là trong chốc lát không thể học được ngay.
“Không thích ăn đồ Tây?” Doãn Tư Thần đặt dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Cố Hề Hề.
“Ừ, không quen.” Cố Hề Hề trả lời.
Doãn Tư Thần quay đầu nói với thím Trương: “Sau này trong nhà không ăn món Tây nữa!”
Thiếu chút nữa là thím Trương đã quăng mất hai mươi năm kinh nghiệm quản gia, hai mắt như muốn rơi ra. Bà vừa nghe gì vậy? Thiếu gia nói sau này trong nhà không ăn món Tây nữa? Không phải thiếu gia thích ăn nhất là các món ăn kiểu Tây sao? Chỉ vì thiếu phu nhân nói một câu ăn không quen món ăn Tây sao?
Dù sao thím Trương cũng là người làm ở Doãn gia rất lâu, lập tức cho người dọn hết thức ăn trên bàn, chưa tới mười phút, đã đem những món ăn Trung làm dự bị lên.
Cố Hề Hề tròn mắt nhìn, Doãn gia đúng là có tiền mà! Chỉ một bữa ăn, lại làm song song món Trung, món Tây? Xem ra là bởi vì khẩu vị của Doãn Tư Thần có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, cho nên mới chuẩn bị như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy chỉnh. Không ngờ, tối nay lại cần dùng tới.
“Ăn đi.” Doãn Tư Thần cúi đầu cầm đũa bắt đầu ăn món Trung.
“Ừ.” Cố Hề Hề mơ màng cầm đũa lên, đột nhiên món Tây thành món Trung, cô không thích ứng kịp. Nhưng, khi cầm đũa trên tay thì trong nháy mắt như tìm được cảm giác quen thuộc, gắp miếng cải ngồng xào ở trước mặt, cho vào miệng nhai từ từ.
Ồ, thật sự rất ngon!
Thói quen ăn uống của Doãn gia chỉ ăn phần bên trong cải ngồng, phần bên ngoài bỏ đi tất cả, chỉ giữ lại phần tươi non nhất. Hơn nữa đầu bếp lại là một đầu bếp cao cấp, tính toán rất tốt, độ nóng của lửa vừa phải, dĩ nhiên là cho được hương vị hoàn hảo nhất.
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề thích ăn cải ngồng, chớp mắt một cái, đầu bếp đã hiểu ý ghi nhớ sở thích của cô. Doãn Tư Thần gắp một miếng măng vào chén của Cố Hề Hề. Ngón tay của cô cứng đờ, trên đỉnh đầu lập tức có áp lực mà ngoan ngoãn ăn miếng măng trong chén. Doãn Tư Thần lại gắp nữa, mỗi lần gắp đều phải ăn, nếu không anh sẽ nổi giận.
Đột nhiên, Cố Hề Hề cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt nhìn đến, không kiềm được ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt của Doãn Tư Thần đang nhìn cô. Anh làm sao nữa vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm cô như vậy thế? Thấy biểu cảm của anh, có vẻ như không được vui. Nhưng, cô vẫn luôn biết điều mà ăn mọi thứ mà, cũng đâu có chọc giận anh. Sao lại không vui chứ? Chẳng lẽ vì anh gắp cho cô, cô không gắp lại, cho nên không vui?
Không phải chứ? Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Doãn thị, lại nhỏ mọn như thế? Nhưng, không phải anh có bệnh thích sạch sẽ sao? Có điều, vì an toàn vẫn nên gắp lại cho anh thôi!
Cố Hề Hề gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào chén của Doãn Tư Thần, thận trọng nói: “Miếng sườn này có mùi vị không tệ.”
Lúc này Doãn Tư Thần mới hài lòng mỉm cười, không ngại cầm đũa lên ăn miếng sườn mà Cố Hề Hề vừa gắp cho. Cằm của thím Trương và mọi người cũng muốn rơi xuống sàn.
Đây… đây thật sự là thiếu gia của bọn họ sao? Thiếu gia khỏi bệnh thích sạch sẽ lúc nào thế?
Vừa rồi, thiếu phu nhân không có đổi đũa, dùng đũa của cô ấy đã dùng mà gắp sườn cho thiếu gia. Tốt quá, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là thiếu gia lại vui vẻ ăn miếng sườn đó.
Cố Hề Hề không dám ngẩng đầu lên nhìn Doãn Tư Thần, nhanh chóng ăn hết phần thức ăn trong chén của mình.
“Thiếu phu nhân đừng ăn nhanh như vậy, người đâu, mang canh hầm lên cho thiếu phu nhân!” Thím Trương thấy Doãn Tư Thần nhíu mày, liền biết ý của thiếu gia, lập tức nói với người làm.
Lát sau, phần canh bổ dưỡng đã được đưa đến trước mặt Cố Hề Hề. Cô ngửi thấy mùi này, lập tức cảm thấy buồn nôn, che miệng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Cố Hề Hề cảm thấy mình thật kỳ lạ, ăn cơm bình thường thì không sao, chỉ cần ăn những món ăn của người có tiền, thì sẽ thấy buồn nôn. Chẳng lẽ cô thật sự là người không có lộc ăn?
“Đổi đi!” Doãn Tư Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Cố Hề Hề trắng bệch vì kiềm nén cảm giác buồn nôn, chân mày lại nhíu chặt hơn: “Sau này không được phép hầm canh này nữa!”
“Vâng, thiếu gia!” Đầu bếp và người làm nhanh chóng dọn phần canh đi.
Không có mùi của món hầm, sắc mặt Cố Hề Hề từ từ khôi phục trở lại: “Xin lỗi, tôi không cố ý!”
“Đem sữa lên cho cô ấy.” Doãn Tư Thần nhớ khi Cố Hề Hề uống sữa cao cấp của Nhật thì không có cảm giác buồn nôn, nên đã bảo Tiểu A đặt sữa này từ Nhật về, mỗi ngày đều vận chuyển về nhà và đến công ty, để cho Cố Hề Hề ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào cũng có thể uống được sữa tươi nhất.
(bản chưa beta)