Không Phải Là Nữ Chính

Chương 4: Bất đắc dĩ (4)

Hắn không kiềm lòng được, dùng tay đấm thật mạnh vào chiếc gương phía trước mặt. Từng mãnh vỡ ra, rỉ rọt những giọt máu tuông. Hắn câm phẩn những lời nói này, hắn yêu cô đến thế nhưng cớ làm sao lại nghe những lời đau lòng ấy

- em chắc chứ?

- em muốn anh... vì nội... vì dòng họ Bạch... xin anh...

Vừa nói, nước mắt cô rơi rất nhiều. Có ai nào muốn mình phải làm thϊếp, làm vợ lẽ cho chính người mình yêu đâu chứ! Nhưng căn bản, đời không như là mơ, cho nên số phận đành phận thuận theo như thế

Hắn tiến đến chỗ cô, cầm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn đó. Bàn tay mặc dù máu chảy nhưng làm sao nhưng vũ bảo đang chảy trong tâm can hắn!

- trước giờ.. em từng yêu anh chứ?

- em yêu anh.. dường như em không thể nào ngừng yêu anh được. Em không muốn trốn tránh sự thật này nữa, em không muốn... anh vì em mà để cho cả Bạch gia phải khó xử...xin anh, anh không vì họ.. vậy có thể... vì em được không?

Nghe Vĩ Ngạ nói, hắn không khỏi đau lòng. Hắn dùng bàn tay rướm máu ôm chặt lấy người con gái bé nhỏ đó. Bất đắt dĩ bị dồn vào đường cùng, hắn đành ưng thuận!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô băng bó vết thương tay cho hắn xong. May mà hôm nay bà nội không có ở đây, nếu không thì chẳng biết trận lôi đình nào sẽ ập đến

Hắn đưa cô ra xe, cả 2 cùng nhau đi dạo quanh khắp nơi rồi hắn đưa cô về nhà nghĩ ngơi, dặn dò đủ điều, hắn sợ cô không chịu nổi áp lực này

- Niên Tử, em .. chờ anh được mà!

Hắn đóng cửa kính xe lại, một mạch cho người đưa xuống tận nhà của cô gái mang tên là Phỉ Ái Chi đó. Trong đầu hắn bây giờ có rất nhiều nỗi trăn trở, làm sao mà xua tan cho hết, khung cảnh bên ngoài đẹp đến thế kia, nhưng sao lòng hắn lại u buồn tận mạng?

Xung quanh, cảnh nhà của Phỉ Ái Chi không mấy là đường hoàng. Xác xơ và hoang tàn hơn so với trí tưởng tượng của hắn. Căn nhà nhỏ hiện ra trước mặt, hắn tiến đến gỏ cửa. Người đàn bà (mẹ của Ái Chi) đang ngồi may vá thì bỏ dở đứng ra mở cửa, người đàn ông (ba của Ái Chi) cặm cụi sử sang lại một số máy móc bị hư để kiếm chút tiền

Mọi người bất ngờ với sự xuất hiện này của hắn, thay vì là sự hân hoan, phấn khích khi thấy Bạch Cẩn thì cả hai ông bà lại có chút sợ hãi khi đứng trước mình là đại thiếu gia nổi tiếng nhất thành phố này

- chẳng hay cậu cần gì?

Mẹ Ái Chi có vẻ hơi rụt rè, bà cứ nói lúng túng cả lên

- tôi muốn gặp con gái các vị

- là Tiểu Ái nhà tôi sao? nhưng cậu gặp nó để làm gì...?

Bất ngờ, Ái Chi từ nhà sau nghe có tiếng người lạ, liền đi lên xem chuyện gì, cô hoảng hốt làm rơi cả chén xuống nền đất. Bạch Niên Tử thoăn thoắt đôi chân, kéo tay Ái Chi ra ngoài, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc

Mặt của cô lại đỏ hoe lên, xấu hổ chẳng biết trốn chui ở nơi nào vì thói quen kì lạ này. Hắn không chần chừ, đi thẳng vào vấn đề vì đã nắm được toàn bộ về sơ yếu của cô

- cô đang rất cần tiền?

- ý thiếu gia là....?

- cô cầm bảng hợp đồng này, ký vào. Cả 2 chúng ta đều lợi

Ái Chi cầm nó trên tay, đọc đi đọc lại vài lần

"Hợp đồng hôn nhân

1. Chỉ kết hôn trên mặt giấy tờ nhưng không được có tình cảm lẫn nhau

2. người được giao ước sẽ nhận được số tiền yêu cầu trong mọi tháng

3. không xâm phạm bất kì quyền riêng tư nào của đối phương

4. hợp đồng chấm dứt sau 2 năm"

- tôi đúng là cần tiền.. nhưng không có nghĩa là bán thân

- cô nghĩ mình kiếm đủ số tiền đó lo cho gia đình?

- tại sao... thiếu gia điều tra tôi?

- cô cần có số tiền đó , tôi cần người! Chúng ta không ai bất lợi

-...

- thời gian 3 ngày cho cô suy nghĩ! Tôi đi trước

Dáng người hắn lướt qua, chẳng một tiếng chào hỏi hang... Cô dường như rơi vào thế bị động trước tình thế như này. Quả thật cô đang rất cần số tiền đó, mẹ cô một vài ngày nữa sẽ phải nhập viện để tiến hành điều trị. Số tiền đóng hằng tháng như vậy cô có dùng cả sức lực cũng chẳng đủ để cứu gia đình....

Áp lực nhất là khi bản thân không làm lấy nổi được việc gì nên trò. Nếu như nhận số tiền đó để mất 2 năm thì có làm sao? Nhưng nếu như vậy chẳng khác nào là bán thân để lấy tiền?.... Làm sao cho đúng đây!

- Tiểu Ái, em làm gì mà anh gọi mãi không nghe thế? Suy nghĩ gì sao?

- à.. ừm.. đâu có, em .. em đâu có nghĩ gì đâu!

- có chuyện gì là phải nói anh biết đó!

- em biết rồi...

- em đang bối rối vì điều gì à? mặt em đỏ hoe nhìn đáng yêu ghê

- thật không... aaaa, ngượng chết mất

Hai người nói chuyện hợp nhau thì khỏi phải bàn cải, người này pha trò người kia tiếp chuyện... Giữa họ không có khoảng cách nào có thể làm gãy vỡ đi mối quan hệ "thanh mai trúc mã" này!