368 Hoàng Diệu

Quyển 2 - Chương 13: Morgana - Thiên Thần Bóng Tối

"Xác vợ trôi sông, người chồng treo cổ, đứa con này biết để ai nuôi?" dòng điểm tin này như nổi lên đình đám không chỉ tại các mặt báo ở Đà Nẵng mà nó còn lan truyền đi cả nước. Thật là đau sót thay khi thảm họa ập tới một gia đình được coi là hiền lành và hòa thuận nhất từ trước đên nay tại cái đất Đà Nẵng này. Sau cái đêm mưa bão đó, người ta đã tìm được xác của Liên chôi dạt vào bờ của sông Hàn, và khi nhận diện được nạn nhân, tìm về nhà để báo tin thì có lẽ mọi việc như chỉ thêm phần đau thương khi mà người ta phát hiện ra Thanh cũng đã treo cổ ở nhà ngay tại phòng khách, mặt hướng về phía bàn thờ mẹ của mình. Qua kết quả điều tra bàn đầu, cơ quan chức năng khẳng định nguyên nhân dẫn tới cái chết của Liên và Thanh là do tự sát, và họ đoán rằng do mâu thuẫn gia đình. Tuy nhiên, có một tình tiết đáng lưu ý đó là đứa con của hai người họ thì lại được tìm thấy an toàn và đang ngủ say bên bờ sông Hàn, nằm ngay ngắn trên một chiếc ghế đá. Cảnh sát điều tra dựng lại vụ việc như sau: Thanh và Liên cãi nhau, Liên ôm con chạy ra bờ sông, sau khi đặt đựa con lên ghế thì reo mình xuống dòng nước, còn Thanh sau khi chạy đuổi theo thấy Liên reo mình xuống sông thì cậu về nhà tự treo cổ mình. Dấu vết để lại tại nơi Thanh cheo cổ cho thấy cậu từ ngoài về chứ không chỉ ở trong nhà cả ngày. Tình tiết được gây dựng thì nghe có vẻ hợp lí nhưng còn có một vài chi tiết mà cơ quan chức năng không tài nào lí giải nổi.

Điều thứ nhất mà họ thấy khó hiểu nhất đó là tại sao khi Liên quyết định tự tử reo mình xuống sông lại để con mình ở ghế đá? Nếu đã muốn để cho con mình một con đường sống thì ít ra phải để nó ở cửa nhà ai hoặc như cửa đền, cửa chùa, vậy cớ làm sao trời mưa to như trút nước lại đặt con ở ghế đá? Như thế thì có khác gì ôm con nhẩy xuống sông Hàn tự tử cùng nhau? Nếu giả thiết được đặt ra rằng Liên để đứa con lại cho Thanh? Vậy tại sao khi Thanh đuổi theo lại không bế đứa con duy nhất của mình về mà bỏ mặc nó ở ngoài trời mưa mà về nhà tự treo cổ? Cứ cho rằng cả hai người họ muốn con mình chết cùng để gia đình được đoàn viên ở dưới cõi âm thì không có lí nào mà cha mẹ lại nhẫn tâm để cho con mình chết cóng dưới mưa cả, một cái chết đau đớn và từ từ như vậy. Chưa kể đến là việc làm đó lại hoàn toàn khác hẳn và trái ngước lại con người của Thanh và Liên, hàng xóm xung quanh khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Liên và Thanh rất yêu con mình, và họ cũng sống cực kì hạnh phúc, không lí nào mà lại xảy ra mẫu thuẫn tự tử cả, họa chăng chắc chắn có bàn tay thứ ba can thiệp. Nhưng nói gì thì nói, Thanh và Liên đã ở nơi bên kia chín suối, và đứa con của họ thì lại may mắn an toàn không làm sao cả. Nhiều người thì nghĩ ông trời có mắt, đã giúp cho đứa bé vượt qua được cái đêm mưa tầm tã đó, nhưng có người thì lại thấy thương hại nó, vì bây giờ chỉ còn một mình nó thì biết nương tựa vào ai? Việc đứa bé một mình trải qua đêm mưa gió đã là một kì tích, nhưng cái kì tích này cũng là một giấu hỏi lớn trong cuộc điều tra về vụ án này. Vì sao ư? Cơ quan chức năng dẫu mừng vui vì đứa trẻ vô tội đã an toàn sống sót nhưng họ không thể nào lí giải được vì sao đứa bé lại không hề hần gì khi dầm mưa suốt cả một đêm. Điều còn đáng lưu ý hơn là trên bộ quần áo ướt sũng của đứa bé có dính vết máu và một thứ mùi hôi rất là đặc trưng. Thứ máu dây trên áo đứa bé khi được đưa đi xét nghiệm thì người ta kết luận đó là máu của "chó" chứ không phải của người. Về cái mùi đặc trưng kia thì họ nhận định là mùi hôi của động vật, nó tương tự như mùi chó vừa tắm xong vậy, tại vì làm sao lại có hai manh mối này ở trên người đứa bé cơ chứ?

Ngoài việc điều tra hiện trường thật cẩn thận tỉ mỉ để đưa ra kết luận, bên cơ quan trức năng cũng đã triệu tập một số đối tượng tình nghi lên để lấy lời khai mà họ nghĩ là gián tiếp gây nên cái chết của đôi vợ chồng trẻ xấu số này. Cái đối tượng tình nghi được mời lên trụ sở lấy lời khai đó không phải ai khác mà chính là Hằng. Dân ở đất Đà Nẵng này không ai là không biết cái mối tình trái ngang giữa Hằng và Thanh một thời, dẫu biết đó là chuyện của quá khứ, thế nhưng sự trở về của Hằng cùng với việc người dân thi thoảng thấy Hằng và Thanh có gặp nhau thì sự nghi ngờ là không tránh khỏi. Tuy nhiên, ban ngành chức năng không chỉ thể nào dựa vào sự nghi ngờ mơ hồ thiếu bằng chứng đó mà kết tội Hằng, sau khi moi việc được xác thực thì Hằng được cho về và chứng nhận không liên can tới vụ án này. Do Liên và Thanh sống xa quê mà lại không còn bà con họ hàng cũng như người thân để lo hậu sự, người dân tại đây đã chung tiền vào để lo cho họ một cái đám tang tử tế. Riêng đứa con còn bé tuổi của hai người cứ nghĩ rằng sẽ phải gửi vào trại mô côi thì không ngờ Hằng đã ký giấy và nhận nuôi nó, có lẽ cũng là vì mối tình giữa cô và Thanh ngày xưa mà Hằng coi đứa nhóc này như con của mình. Nhiều người dân chứng kiến hành động đó của Hằng thì họ càng quý mến và nể trọng cô hơn vì sự tốt bụng của cô, ít ai ngờ được rằng tất cả mọi việc đều đã được Hằng sắp xếp từ trước.

... Cái Đêm Mưa Tầm Tã ...

Hằng đã mặc lại quần áo và ngồi ở bàn nước dưới tầng một mở to cánh cửa nhà mà nhìn ra trời mưa tầm tã, đã hơn một giờ đêm rồi mà trời vẫn đổ mưa ào ạt. Hằng ngồi bên cạnh tách trà nóng nhâm nhi và chờ đợi, trên khuôn mặt cô thì luôn nở một nụ cười mãn nguyện. Ngồi đợi một lúc, bất ngờ một cái mùi hôi đặc trưng như lan tỏa trong không khí, đó chính là cái mùi chó ướt. Chỉ trong tích tắc, Hằng ngồi từ trong nhà đã có thể nhìn thấy thây ma người chó đứng dưới mưa ngoài cửa kia, trên tay nó ẫm đứa bé đang ngủ say như chết. Thây ma người chó một tay như đẩy cái gì về phía trước vào thẳng trong nhà, Hằng nhìn thây mà người chó khẽ gật đầu và ra hiệu bằng thuật truyền âm, ngay tức thì thây ma người chó bế đứa nhóc chạy biến đi dưới trời mưa tầm tã. Hằng vẫn ngồi ở bàn tay nâng li trà nhâm nhi, trong giây lát, trước mặt cô, đang quỳ gối chống hai tay xuống đất toàn thân ướt sũng hiện rõ dần ra là vong linh của Liên. Thì ra lúc nãy thây ma người chó nhẩy xuống sông là để cứu vớt lấy đứa trẻ và dìm chết Liên, khi Liên tắt thở nó mới bắt hồn cô và đưa về cho Hằng. Liên quỳ gối chống tay trước mặt Hằng, bây giờ thì cả cuộc đời của cô như thoảng qua trước mắt, Liên trong giây lát đã hiểu ra được mọi chuyện. Liên ngửng mặt lên nhìn Hằng nói:

- Chị ... tại sao chị lại có thể độc ác được như vậy chứ? Chị đã trở thành một con người như vậy từ bao giờ?

Hằng vẫn nhìn Liên không nói gì, cô ngồi ở ghế đưa tay ra cái kệ để đồ sau lưng và lấy ra một con búp bê vải trên ngực là gắn một cây kim để lên mặt bàn nước. Liên nhìn Hằng như để chờ đợi một câu trả lời, thế nhưng để đáp lại sự chờ đợi đó vẫn chỉ là cái ánh mắt lạnh lùng mà Hằng đang dàng cho Liên. Liên lúc này mới nhớ ra cô con gái bé bỏng của mình, cô hướng đôi mắt lo sợ và khẩn cầu nhìn Hằng:

- Còn cái Mai ... cái Mai con em đâu?

Hằng vẫn không đáp lời, cô ta với tay cầm lấy con búp bê vải. Liên trong giây phút như cảm thấy tuyệt vọng, cô ta cúi gầm mặt bắt đầu tuôn rơi hai dòng lệ và nói:

- Coi như là em và anh Thanh đã chả dút nợ ... mong chị chăm sóc tốt cho cháu Mai...

Liên vừa nói dứt câu, Hằng một tay cầm cây kim di di vào ngực con búp bê vải. Chẳng mấy chốc mà hồn của Liên đã bị thu vào con búp bê vải.

Việc bằng cách nào mà Mai có thể sống sót sau cái cơn mưa tầm tã đêm qua, và những manh mối còn lại trên người cô bé gái vẫn còn là ẩn số. Thế nhưng mà con người ta sống trên đời phải hướng tới tương lai, chính vì thế mà bé Mai sau khi không được người thân hay như họ hàng nào từ phía Liên và Thanh đến đón thì chính quyền sở tại đã thu xếp hồ sơ để cô bé được đưa vào một trại trẻ mồ côi. Cứ tưởng rằng cô bé sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại là một đứa trẻ mô côi cha mẹ, thế nhưng đúng như những gì mà Liên lo ngại trước khi bị hút vào con búp bê vải, Hằng đã làm đơn xin được nhận nuôi bé Mai với lí do là vì thương cô bé cũng như là vì tình xưa nghĩa cũ với Thanh. Xét hồ sơ và hoàn cảnh của Hằng thì chính quyền thấy cô hoàn toàn có khả năng, vốn biết rõ bản chất hiền lành tốt bụng của Hằng là một lương y cộng với việc cô cũng không hề có chồng con gì nên chính quyền đã tạo điều kiện để cho Hằng được nhận nuôi bé Mai. Không một ai trong số bọn họ ngờ được rằng, họ đang dần tiếp tay cho một con quỷ dữ hiện nguyên hình.

Mục đích mà Hằng nhận nuôi bé Mai là gì? Không lẽ nào đơn thuần chỉ là vì cái mối tình xưa giữa cô và Thanh? Có lẽ đời không đơn giản như là mơ, việc nhận nuôi bé Mai cũng nằm trong tính toán của Hằng. Mục đích của cô khi ra Bắc theo học đạo voodoo là để về giả lại cho cha mình những gì mà ông đã gây ra cho cô để có thể được hạnh phúc bên Thanh mãi mãi. Nào ngờ đâu, khi trở lại cái đất Đà Nẵng này cái niềm hạnh phúc cuối cùng mà cô mong muốn đạt được cũng đã vụt tắt, và cô không còn gì để mà chờ đợi, để mà hy vọng. Với một người đã không còn niềm tin vào cuộc sống, không còn hy vọng, thì thử hỏi cô còn gì khác ngoài việc bắt cha cô phải trả giá cơ chứ? Bà Regina là người đỡ đầu cho Hằng tiếp xúc với đạo voodoo và là người mẹ nuôi đã ban cho cô thứ phép thuật của khổ đau. Cứ ngỡ rằng bà Regina nhìn thấu và hiểu rõ Hằng hơn ai hết, nhưng lòng người nông sâu khó mà lường được. Những gì mà bà Regina nhìn thấy và cố can ngăn Hằng đến giờ này có lẽ cũng chỉ là bề nổi mà thôi. Việc mà Hằng làm lễ để xin phép thuật từ Enock chỉ là bước đầu. Nếu như các bạn còn nhớ, thì Hằng vốn là người có tiềm năng học phép thuật, và đặc biệt là với phép của đạo voodoo, cô đọc một mà hiểu ra mười. Chưa kể đến việc mà bà Regina đưa cho Hằng nguyên quyển sách tu phép voodoo bao gồm cả hai ngạch cái trị và nhân từ. Những lời lẽ hăm dọa, nhưng lời động viên và gián tiếp hướng Hằng tới gần hơn với phép thuật nhân từ dường như tất cả chỉ là nước đổ lá khoai. Một khi cái số phận của Hằng đã là theo ngạch cai trị, thì có lẽ tài phép cao thông như bà Regina cũng không thể nào cưỡng lại được. Điều mà Hằng móng muốn và đạt được cuối cùng đó chính là là làm lễ và xin được phép thuật của Morgana, thiên thần bóng tối của sự đầy đọa, vị thần đầu tiên mà chúa bóng tối tạo ra. Chắc hẳn các bạn còn nhớ, đạo voodoo truyền lại rằng có một cuộc chiến diễn ra giữa chúa bóng tối và ánh sáng cho tới giây phút này, và hai người họ tạo ra vô vàn thần thánh để tranh dành quyền lực. Morgana, một thiên thần bóng tối tinh khiết được sinh ra ngay từ đầu để giao tranh giúp cha mình chống lại chúa ánh sáng. Nhưng sức mạnh của Morgana quá mạnh, khiến cho vị thần này vừa có thể phụ giúp cha mình giao tranh, một mặt bà ta có thể phân thân để giáng trần và bắt đầu thống trị loài người. Chính bởi sự tàn bạo và lộng hành của Morgana dưới mặt đất mà vị chúa ánh sáng bắt buộc phải phái các vị thần khác xuống trần để chống trả và ngăn chặn sự bàng chướng thế lực của bà ta. Điều mà ít người hiểu được nhất đó là mọi phép thuật của đạo voodoo, cho dù có là ngạch cai trị hay là ngạch nhân từ, tất cả đều được thi triển và xuất phát đầu tiên từ Morgana, bà ta chính là người tạo ra hay như thi triển phép thuật voodoo trên trần thế đầu tiên.

Để tiến gần tới được Morgana hay như là chạm tay được vào bà ta để nhận sức mạnh tuyệt đối của bóng tối thì còn phải trải qua khá nhiều thử thách đau thương. Điều đầu tiên đó là người tu phép phải trứng tỏ được tài năng thiên bẩm của mình, điều thứ hai hai là reo rắc sự sợ hãi của cá nhân, điều thứ ba là phải chứng mình được mình là người cai trị, tiêu diệt tất cả những kẻ chống lại mình. Thực hiện được ba điều đó xong sẽ chuyển sang việc thực hành lễ, đầu tiên đó là mở được cánh cổng của voodoo thông thẳng tới thế giới loài người. Điều khiển được con quỷ bóng canh giữ cánh cổng voodoo và uy hϊếp các sức mạnh khác từ thế giới voodoo. Khi làm xong việc đó thì phải hiến tế một đứa trẻ mà mình yêu thương nhất. Đích đến cuối cùng của sự thành công đó là tự tay mình yểm bùa mình bằng cách rạch lên người các kí tự để Morgana phân thân nhập vào mình, coi như mình và Morgana là một mà cài trị cả thế giới này, trường tồn cùng với thời gian, và cai trị muôn loài. Nói thì nghe có vẻ là dễ, nhưng trên thực tế, tất cả những kẻ đã từng thử sức thì đều thất bại ở việc mở thông cánh cổng từ thế giới voodoo với thế giới loài người và uy hϊếp các thế lực khác ở giới voodoo, nhưng kẻ thất bại thường biến mất khỏi trần thế, và họa chăng, nhưng kẻ đó cho tới giờ đang bị giam giữ tại một nơi nào đó mà chịu cực hình mãi mãi tại thế giới voodoo. Hằng bây giơ có thể nói đã hoàn thành giai đoạn đầu đó là trứng tỏ tài năng thiên bẩm của mình, reo rắc sự sỡ hại và tàn sát những kẻ chống lại cô. Liệu rằng Hằng có thể thực hiện nối những công đoạn cuối mà trở thành một với Morgana hay là cô sẽ mãi bị đọa đầy tại thế giới voodoo?

Người xưa có câu "hành sự tại nhân, thành sự tại thiên" có lẽ là không sai một tí nào. Vụ việc xảy ra với Liên và Thanh đã đến được tai của ông Long, tức là cha của Hằng. Không chỉ dừng lại ở đó, mà ông Long còn biết tường tận rằng cô con gái mình chính là kẻ đã sát hại dã man hai người đó. Điều này khiến cho ông Long vừa mừng vừa lo, mừng là vì cuối cùng thì cô con gái duy nhất của ông ta đã trở thành một kẻ tinh thông phép thuật. Nhưng điều khiến ông lo lắng đó là Hằng sẽ trả thù mình. Chính vì lí do đó mà ông Long ngày đêm chuẩn bị mọi việc để chống lại Hằng. Ông Long còn đặc biệt lưu ý đến việc Hằng nhận nuôi con của Thanh và Liên, đoán rằng Hằng đang có âm mưu gì đó với con bé để hãm hại ông, chính vì thế mà mục tiêu đầu tiên ông Long hướng tới chính là bé Mai, con của Liên và Thanh.

Nhận nuôi bé Mai làm con, Hằng hết lòng chăm sóc và nuôi nấng, cô coi Mai như là đứa con ruột thịt của mình. Để cho Mai coi Mình như mẹ đẻ, hàng ngày cho Mai ăn, Hằng đã lén tẩm một thứ bột khiến cho Mai như quên hết về Liên và Thanh, và có lẽ cũng chỉ như vậy mà Mai mới ngày càng thân thiết và gần gũi và thân thiện như với Liên, mẹ đẻ của mình. Thời gian thấm thoát trôi qua, Mai giờ đây đã lên ba, và có bế đã có thể đọc thông viết thạo được, hơn hẳn những đứa trẻ bình thường khác. Điều này cũng không có gì khó hiểu khi mà Hằng ngày đêm nuôi nấng và yểm phép lên Mai để cô bé trở thành cái cầu trung gian giúp cô tiến lại gần hơn nữa với Morgana. Riêng chỉ có một điều mà Hằng như không cảm nhận được, đó là cô ngày một nảy sinh tình cảm và thực sự quý mến Mai, có lẽ cũng bởi vì cô đơn quá lâu, giờ lại có một đứa con nuôi luôn ở bên cô lúc vui buồn nên Hằng nảy sinh tình cảm cũng là điều hiển nhiên mà thôi. Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong xuôi, Hằng cùng với Mai lên thẳng tầng hai và chèo lên giường, hai mẹ con ngồi ngay ngắn, Hằng lấy ra tấm da bò có đầy đủ các kí tự ở trên cùng với một mẩu xương đặt lên trước mặt Mai, Hằng nói:

- Bây giờ mẹ con mình chùng chơi một trò chơi nhé.

Mai khẽ gật đầu. Hằng vừa chỉ vừa nói:

- Bây giờ chúng ta sẽ chơi trò chơi đi tìm cánh cổng. Như con thấy, trên tấm da này là bảng chữ cái với đầy đủ các kí tự, và các con số từ 0 đến 9.

Hằng giải thích luật chơi rằng cô sẽ lấy kim châm vào đầu ngón tay của Mai và để cô bé đặt ngón tay ứa máu lên mảnh xương nằm ở ô "bắt đầu". Hằng sẽ đọc mớm lời câu thần chú để Mai đọc theo. Sau khi vào cuộc chơi, Hằng sẽ mớm câu hỏi để Mai hỏi và đi tìm cánh cửa dẫn tới thế giới Voodoo. Mai không hiểu là bản năng tò mò hay do thứ bùa mê thuốc lú mà Hằng yểm bấy lâu này mà cô nhóc tỏ ra khá phấn khởi. Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Hằng cầm que kim khẽ chọc nhẹ lên đầu ngón tay trỏ bên tay phải của Mai khiến cô khẽ rùng mình. Máu vừa tứa ra là Mai đã đặt ngay ngón tay lên mảnh xương. Hằng ngồi đối diện khẽ lầm nhầm đọc thần chú mớm lời cho Mai. Thần chú vừa dứt, ngay tức thì khúc xương bắt đầu di chuyển tứ tung trong ô "bắt đầu". Thế rồi bất ngờ miếng xương trượt thẳng tới ô "nhập", lúc này Mai khẽ ngửng đầu lên nhìn Hằng lắc đầu nói:

- Không phải con làm mẹ ơi.

Hằng chỉ mỉm cười và khẽ nói:

- Mẹ biết mà, con im lặng nào.

Đợi cho đến khi mảnh xương đã đứng im trong ô "nhập", thế rồi Hằng mới mớm lời cho Mai hỏi một câu hỏi bằng tiếng bản địa có ý nghĩa "xin hỏi tôi đang nói chuyện với người ở thế giới nào?". Mai vừa hỏi dứt lời, thì mảnh xương dịch chuyển dọc theo các ô chữ tạo thành một câu trả lời có ý nghĩa "người của thế giới voodoo". Hai mẹ con nhà Hằng vừa đọc dứt câu trả lời thì bỗng mảnh xương lại dịch chuyển tạo thành một câu hỏi "Kẻ nào dám dùng bảng truyền tin để hỏi". Hằng đọc xong lại mớm lời cho Mai nói to câu trả lời tiếng bản địa có ý "ta là người muốn nhập thành một với Morgana". Câu trả lời vừa dứt, bất ngờ mảnh xương rung lên bần bật, thế rồi nó xếp thành một câu trả lời "nhà ngươi có biết Morgana là ai không?" Mai đọc xong câu hỏi thì cô nhóc đưa mắt lên nhìn Hằng với vẻ mặt có phần rụt rè. Hằng khẽ mỉm cười cố trấn an Mai và mớm lời cho cô nhóc nói tiếp. Thế nhưng chưa kịp dứt lời thì bất ngờ tay của Mai như bị ai bóp chặt lại khiến Mai kêu oai oái:

- Mẹ ơi con đau.

Thế rồi mảnh xương tiếp tục di chuyển và tạo nên một dòng chữ "ta sẽ cho các người hiểu rõ, Morgana là ai". Hằng đọc dứt câu trả lời còn chưa kịp định thần thì khắp dọc cánh tay phải của Mai đang đặt ngón tay lên mảnh xương kia như bị ai đó bẻ khớp kêu lên răng rắc. Mai bắt đầu gào lên khóc trong đau đơn:

- Mẹ ơi! Cứu con!!!

Hằng còn chưa kịp giật tấm da ra ném xuống đất thì bất ngờ Mai như bị ai đẩy mạnh đập vào tường cái "rầm". Cô bé sau cú đập đó thì ngồi áp lưng vào tường toàn thân co giật. Hặng tái mặt lao tới lay con mình gọi:

- Mai! Mai! Con làm sao thế này?

Chưa nói dứt câu, bất ngờ Hằng bị ai đó hất ngã văng ra khỏi giưởng, cô vừa lồm cồm bò dậy thì thấy Mai đang bẻ khớp đầu co giật kêu răng rắc, hai con mắt của cô bé bỗng nhiên biến thành một đầu đen tuyền, pha lẫn cái tiếng khóc nấc thút thít là tiếng cười khanh khách như vang vọng.