- Chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Đã ổn rồi thầy.
- Chuẩn bị tới giờ lành rồi! Mau đưa cô ta tới huyệt mộ.
- Thưa thầy! Con bé này nó gào thét ghê lắm. Con cho nó uống thuốc mê hay đánh nó bất tỉnh được không?
- Làm vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Mang kim chỉ tới khâu miệng nó lại. Nó phải còn tỉnh táo và nhận biết được mọi chuyện thì mới linh nghiệm!
Người đàn ông khoảng 30 tuổi lập tức đứng dậy hô to: truyền lời của ông, mau khâu mồm con bé lại. Đứa nào mà để nó lên tiếng lúc làm lễ thì ông chôn sống cùng nó luôn.
Ông lão mặc bộ đồ giống như đạo sỹ, tay luồn vào trong túi rút ra một chiếc kim khâu rất to kèm một cuộn chỉ đỏ đưa cho người đàn ông:
- Đây là kim chỉ ta đã luyện chín chín tám mốt ngày trong nước thánh mới đem ra sử dụng. Anh dùng cái này khâu miệng con bé lại. Làm như vậy nó mới ngàn kiếp không thể khai khẩu. Bí mật này sẽ không ai có thể phát giác. Nhà anh yên tâm hưởng phúc tài lộc đời đời kiếp kiếp.
Người đàn ông vui mừng nhận lấy chiếc kim và sợi chỉ vội vã rời đi.
Một lúc sau người con gái được đưa tới bên huyệt mộ. Cô gái ấy đau đớn giãy dụa. Miệng cô bị chỉ khâu chặt. Máu thấm xuống bộ váy trắng cô đang mặc trên người, mắt cô trợn lên đầy kinh sợ.
Ông lão cầm nén hương đi vòng quanh cô gái hít một hơi rồi đáp:
-Nhập quan!
Cô gái ngay lập tức giãy giụa phản kháng. Tuy nhiên cô không thể hét lên mà chỉ phát ra những âm thanh ư ư trong cổ họng. Bốn người đàn ông mặc bộ đồ trắng toát bước tới dùng những sợi dây màu vàng nhanh chóng quấn chặt lấy người cô gái. Họ nâng cô gái lên đặt thẳng vào chiếc quan tài đặt bên cạnh huyệt mộ đã được đào sẵn.
Tiếng búa đập chan chát đóng chiếc đinh gắn chặt lắp chiếc quan tài. Tiếng cô gái cũng tắt lịm sau đó. Cô có kêu gào cũng hoàn toàn vô ích. Bởi lẽ miệng cô đã bị khâu. Cô đã bị nhốt trong chiếc quan tài quý màu đen tuyền.
Tiếng ông lão vang lên:
- Hạ huyệt!
Chiếc quan tài lập tức được đưa tới bên huyệt mộ từ từ hạ xuống. Phía trên bờ ông lão kia bắt đầu rung chiếc chuông nhỏ và nhảy múa. Mười cô gái xinh đẹp mặc đồ trắng toát nhảy múa quanh huyệt mộ. Từng xẻng đất bắt đầu lấp xuống.
- Soạt! Soạt!
Tiếng động vang lên bất ngờ làm cả đám người dừng lại.
- Ai? Mau bước ra đây?
Vài người đàn ông mặt mũi bợm trợm tiến về phía có tiếng động.
Một mũi giáo đâm thẳng xuống cơ thể đứa bé đang run rẩy trong lùm cây cách đó không xa.
- Á...á...á...!
- Tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi Ái! Mày mơ thấy cái gì mà hét to thế?
Ái bật dậy thở hổn hển. Mồ hôi toát ra ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp đang run lên vì sợ hãi.
- Gϊếŧ người! Chôn sống người! Đáng sợ! Thật đáng sợ!
Một cô gái phá lên cười: chín lần mày mơ thì mười lần mày lặp lại câu đó.
- Không!
Một cô gái khác lên tiếng:
- Không! Thật đấy! Là thật! Tao thấy rõ ràng từng khuôn mặt! Người bị chôn rất giống khuôn mặt của tao.
Cô gái còn lại phá lên cười:
- Câu đó chúng ta đã thuộc lòng rồi Ái. Mày còn câu nào khác không?
Ái Lắp bắp:
- Tụi mày...tụi mày không tin tao sao?
- Tin ư? Tao phải tin cái gì? Hay là mày có giác quan thứ sáu có thể nhìn thấy được tương lai?
- Tao không biết...sợ lắm! Rất đáng sợ!
- Ê! Thế mày có nhìn thấy anh chàng nào trong giấc mơ không? Có đẹp trai bằng cái lão Phú hàng đêm trồng cây si ở đầu đường không thế?
Ái hơi rùng mình. Cảm giác khuôn mặt đó khá quen. Hình ảnh giấc mơ lướt qua ngay trong đầu Ái. Ái lắc đầu xua cái ý nghĩ điên rồ rằng Phú chính là người đàn ông cầm cuộn chỉ đỏ khâu miệng cô gái kia lại.
Ái tên đầy đủ là Phạm Ngọc Ái. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên sống trong cô nhi viện. Ái không có một chút ấn tượng nào về gia đình và người thân. Từ khi còn rất nhỏ cô đã sống cùng bao nhiêu bạn khác ở cái ngôi nhà chung nghèo nàn và chật chội ấy.
Năm Ái lên 9 tuổi mới được bố mẹ nhận về làm con nuôi. Cuộc sống của Ái một bước từ lọ lem biến thành công chúa. Hàng ngày cô sống trong nhung lụa, nhà có người hầu kẻ hạ; được ăn học đàng hoàng, tử tế. Hiện tại cô đang theo học trường nội trú ngành dược.
Phú là người đàn ông được các bạn học nhắc tới. Anh ta xấp xỉ 30 tuổi, rất phong độ và ga lăng. Ngày đầu tiên Phú chạm mặt Ái là lúc cô thướt tha trong tà áo dài cùng các bạn dạo bước bên phố cổ. Người đàn ông ấy đứng ngẩn người rồi bước theo mấy cô gái tìm cách làm quen.
Dần dần cái khu trường nội trú chẳng ai còn lạ mặt với người đàn ông trẻ tuổi đang là chủ của chuỗi cửa hàng dược lớn nhất Hà Thành. Nhiều người muốn có cơ hội làm quen với Phú nhưng anh chàng lại si mê Ái. Anh ta theo đuổi, tán tỉnh ròng rã cả năm trời nhưng Ái nhất mực từ chối.
Một ngày cuối thu, Ái được nghỉ nên về nhà thăm bố mẹ. Gia đình Ái thuộc hàng quyền quý nhưng lại hiếm muộn. Họ gặp Ái trong một lần đi phát quà cho các cháu nhỏ mồ cô. Bà Mỹ bị ấn tượng bởi một cô gái nhỏ, đôi mắt to tròn, hàng lông mi dài và cong tựa mắt mấy con búp bê của người Pháp. Bà bàn với ông An xin nhận nuôi đứa bé gái ấy. Ông vui vẻ đồng ý. Từ đó họ có duyên làm cha mẹ nuôi của Ái. Họ thương yêu Ái và chăm bẵm cô như đứa con gái do chính họ đứt ruột đẻ ra.
Ái nhớ bố mẹ nhiều lắm nên được nghỉ dài ngày cô lập tức về thăm nhà. Con đường về nhà thân thuộc khiến Ái say mê thả hồn và cất tiếng hát khe khẽ. Đột ngột có bàn tay đặt lên đôi vai Ái. Cô giật mình quay lại:
- Ai đấy?
Một khuôn mặt bợm trợm nhằng nhịt các vết sẹo làm Ái kinh hãi.
Cô lắp bắp:
- Ông...ông muốn gì?
Hắn ngửa cổ lên trời cười khằng khặc: cô bé đi đâu một mình thế này? Anh đây cũng một mình. Vừa hay chúng ta đi chung đường.
Khuôn mặt Ái tái xanh tái mét:
- Buông tôi ra. Tôi không quen ông.
Hắn ngưng cười. Bàn tay còn lại hắn đưa lên quẹt ngang dòng nước miếng đang chảy ra bên mép. Bộ râu quai nón của hắn bù xù, nham nhở nhìn tới phát tởm.
Ái hét lên:
- Ông mau tránh xa tôi ra không tôi hét lên bây giờ.
Hắn lại cười, nụ cười nhăn nhở và cợt nhả. Hắn dí sát khuôn mặt nhàu nhĩ lại gần Ái mà hít lấy một hơi:
- Thơm! Thơm quá! Thơm tho thế này mà không thưởng thức thì phí của trời.
Ái run lên bần bật theo từng câu nói của gã. Cô vung tay lên đẩy khuôn mặt hắn ra rồi quát:
- Cút đi! Tôi hét lên bây giờ.
Ngay lập tức hắn túm lấy cổ áo của Ái mà lôi đi. Ái hoảng loạn khua khoắng tay chân rồi la hét ầm ĩ:
- Có ai không? Cứu tôi! Có ai không? Mau cứu lấy tôi.
Gã càng nghe tiếng cô la hét lại càng hứng khởi. Hắn khoái chí lấy bàn tay thô ráp vỗ thật mạnh lên mông cô rồi đáp:
- Ngoan nào cô gái. Một lát nữa anh sẽ làm em sung sướиɠ gào thét như điên cho xem. Em giữ sức mà hưởng thụ cảm giác hoan lạc chứ.
Ái kinh tởm con người hắn cùng giọng điệu ghê rợn. Ái vùng vẫy, cào cấu lên người hắn hòng thoát thân. Tuy nhiên sức cô gái yếu đuối làm sao mà chống lại một gã đàn ông to cao vạm vỡ như thế.
Hắn có vẻ không hài lòng trước thái độ phản kháng của Ái nên bước nhanh chân hơn. Hắn lôi cô xềnh xệch trên đất tựa như như lôi một đứa con nít.
Tới rặng cây hắn nặng nề thả Ái xuống đất rồi mạnh tay xé toạc chiếc áo của Ái. Cô hốt hoảng lấy tay che đậy phần da thịt đã phơi ra trước mặt của gã đàn ông khốn nạn. Gã cười lớn rồi đưa bàn tay mò mẫm tới phần da thịt đỏ hồng đang run lên vì kinh sợ. Dường như hắn rất khoái trước thái độ sợ sệt của cô gái trước mắt. Hắn cất tiếng nói đầy dâʍ ɖu͙©:
- Nhanh thôi, để anh đây cho em gái lên thiên đường. Chưa có đứa con gái nào lại không phải rêи ɾỉ dưới thân của anh đâu cưng.
Ái gào thét giãy dụa phản kháng càng mạnh thì động tác của gã đàn ông biếи ŧɦái càng nhanh và mạnh hơn. Từng mảnh vải trên người Ái nhanh chóng bị bàn tay thô thiển ấy gỡ bỏ. Ái gào lên đầy tuyệt vọng đoạn thè lưỡi nghiến chặt hàm răng lại để kết thúc mạng sống. Máu xộc tới khoang miệng tanh nồng là lúc Ái thấy cơ thể mình nhẹ nhõm. Tiếng hét của người đàn ông vang lên rồi tắt lịm. Cả cơ thể nặng nề của hắn đổ rạp sang bên cạnh Ái nghe rõ mồn một.
Ái mở to mắt phát hiện ra người đàn ông trước mặt tay còn đang cầm cục đá dính đầy máu. Người ấy không ai khác chính là Phú.
Phú nhanh tay cởϊ áσ chùm lên thân thể đầy các vết lằn của Ái mà dỗ dành:
- Không sao nữa rồi! Không ai làm hại được em nữa rồi.
Vệt máu hồng còn in lại trên mép đùi Ái khiến Phú trở lên phẫn nộ. Anh ta đạp liên tục rất nhiều nhát lên người tên đàn ông thối tha dám cướp đi đời con gái của người con gái hắn theo đuổi bấy lâu nay. Dường như cảm giác Phú đang hận gã đàn ông kia đến tận xương tuỷ.
Nguyên nhân do đâu? Yêu và hận đan xen, đâu là thật, đâu là giả dối????