Bà Thâu sợ hãi đứng phắt dậy. Thuật thấy vậy ngạc nhiên: mẹ sao thế? Con nhìn sắc mặt mẹ lạ lắm.
Bà Thâu lắc đầu: mẹ không sao, mẹ đi có chút việc.
Bà tất tưởi chạy khỏi nhà tìm tới bà cụ Bảy mong trợ giúp. Bà cụ Bảy đáp: không có gì cần lo lắng, cái gì đến sẽ phải đến, chúng ta muốn tránh cũng không được. Giờ chị cứ bên cạnh động viên cậu ấy.
Bà Thâu nghe cụ Bảy nói vậy trong lòng vẫn lo lắng không nguôi. Trên đường về bà mải suy nghĩ mà suýt chút nữa vấp ngã. Thuật chạy từ xa tới đỡ mẹ, khuôn mặt cậu cũng đang sốt ruột.
Bà Thâu hỏi: con đi đâu mà giờ lại ở đây?
- con vừa lên hợp tác xã có chút việc
- Mặt con sao thế? Con không khoẻ ở chỗ nào?
- Không! Con khoẻ, nhưng...
- Có chuyện gì? Con nói cho mẹ nghe xem nào.
Thuật nửa muốn nói, nửa lại không muốn làm mẹ cậu lo lắng nên bịa ra lý do về công việc gạt bà sang chuyện khác.
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện thì bất ngờ gặp Huê cũng trên đường về. Thuật nhìn theo Huê, ánh mắt ái ngại khuyên can: cô mệt thì ở nhà mà nghỉ, cô cứ cố đi lại như thế không tốt đâu. Dù gì cô cũng phải lo cho đứa con trong bụng nữa chứ?
Thấy con trai lo cho Huê bà Thâu cũng hơi ngạc nhiên. Bà lại ngỡ con trai mình có ý gì với Huê nên hỏi nhỏ: không phải con không chịu lấy vợ là vì đã để ý một người không nên để ý đấy chứ?
Thuật ngạc nhiên: sao mẹ lại hỏi con như thế?
Bà Thâu cứ nhìn sang phía Huê đã đi cách đó một đoạn khá xa, Thuật liền hiểu ý: mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa, con không có ý gì với cô gái nào đâu. Mẹ không nhìn sắc mặt cô Huê sao? Dường như cô ấy đang rất mệt mỏi.
- Phụ nữ mang thai thì ai mà không mệt mỏi, hơn nữa bụng con Huê lớn vượt mặt thế, đến đi cũng còn khó nữa là...
Bà Thâu dừng lại đột ngột rồi hỏi con trai: mắt con...liệu có phải....
Mấy từ tiếptheo bà không dám thốt lên bởi bà sợ. Thuật không đáp lời nhưng nét mặt cậu như muốn nói cho bà biết những gì bà nghĩ là đúng.
Mới mấy hôm trước đây thôi, Thuật liên tục mơ thấy Thanh về nhờ cậu bảo vệ con của Tân và Huê. Cậu đã nhận lời giúp Thanh thì phải giúp tới nơi tới chốn. Cậu không hiểu sao bản thân cậu nhận lời xong lại thấy sợ hãi. Chính vì vậy lúc đang nói chuyện với mẹ khi nãy thì hình ảnh Huê lại thoáng qua trong đầu. Lúc ấy đôi mắt cậu cũng chuyển sang màu đỏ, bà Thâu cũng chính mắt nhìn thấy sự lạ đó của con trai.
Hai mẹ con lặng lẽ trở về, mỗi người mỗi ý nghĩ trong đầu. Thuật không dám nói cho mẹ nghe chuyện về Huê vì cậu sợ mẹ sẽ bị cuốn vào những chuyện không vui ấy.
Hôm sau, cậu gặp Tân nói chuyện. Thoạt đầu Tân cũng ngạc nhiên lắm nhưng khi Thuật nhắc tới Thanh thì Tân hằm hằm khuôn mặt: tại sao cậu cứ bám lấy vợ tôi không buông thế? Cô ấy đã chết rồi mà cậu còn vương vấn hay sao?
- Tôi không có ý đấy, Thanh tìm tôi báo mộng nhờ tôi giúp đỡ con của cậu. Cô ấy nói đứa bé là con của cậu và Huê thì cũng coi như con của cô ấy.
Tân tức giận: từ khi nào có chuyện vợ không tìm chồng mà tìm người yêu cũ xin giúp đỡ? Cậu không thấy mình đang lo chuyện bao đồng hay sao? Việc nhà tôi, tôi tự biết lo liệu. Tốt hơn hết cậu hãy làm tốt việc của mình đi, đừng ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng nữa.
Tân chính là đang ghen. Cậu ghen với Thuật khi Thanh không hề về báo mộng cho chồng mà tìm tới Thuật. Thuật nhìn thái độ của Tân mới giật mình nghĩ bản thân đã dại dột khi tâm sự với Tân chuyện về hai người vợ của Tân. Tuy nhiên, chuyện đã nói ra thì không thể cứu vãn được nữa, Thuật đành nói: tôi không có ý gì đâu, chỉ là nhận sự uỷ thác của người ta thì không thể làm ngơ.
Đột nhiên đầu Thuật đau như búa bổ. Cậu ôm lấy đầu, khuôn mặt nhăn nhúm. Hình ảnh của Huê đang nằm gục bên vũng máu lần nữa lại hiện lên. Cậu cố đánh mạnh vào đầu mình, hai con mắt cậu cũng từ từ chuyển sang mau đỏ. Tân chính là người nhìn thấy sự thay đổi ấy từ Thuật. Cậu cũng ngạc nhiên và bất ngờ hơn nữa khi Thuật lên tiếng nhắc nhở: Huê đang gặp nạn rồi, cậu mau đi tìm cô ấy đi.
Thuật nói xong đứng bật dậy bỏ đi. cậu chính là muốn chạy tới chỗ Huê tuy nhiên hình ảnh ít ỏi ấy đột ngột vuột ra khỏi đầu nên cậu hoang mang không định được phương hướng.
Đột nhiên bên tai Thuật vang lên một lời nhắc: ra bờ giếng ngay, cô ấy sắp không qua được rồi.
- Bờ giếng...mà giếng nào? Làng này có bao nhiêu cái giếng?
- Giếng làng...giếng yêu tinh.
Thuật đứng sững người lại nhìn xung quanh định hình xem tiếng nói ấy phát ra từ đâu. Nhìn thấy Tân đang xoay lưng quay về phía hợp tác xã, Thuật gọi lớn: vợ cậu gặp nguy hiểm rồi, cậu mau đi cùng tôi tới giếng làng ngay.
Tân lặng thinh bỏ đi không thèm để ý tới lời của Thuật. Thuật tức giận đi nhanh tới túm lấy áo Tân: cậu đi ngay đi, vợ con cậu găp nạn ở giếng yêu tinh.
Tân quay lại đấm thẳng vào mặt Thuật: thằng điên, mày lảm nhảm nữa tao gϊếŧ.
Thuật bị đánh bất ngờ nên không kịp phản kháng. Cậu đưa tay quệt vệt máu vừa rỉ ra mép. Hai con mắt cậu nóng lên. Cậu vung tay đấm thẳng vào Tân phản đòn.
Vừa đánh cậu vừa hét lên: cậu tỉnh lại đi, người gặp nạn là vợ cậu. Một người vợ chết oan uổng cậu còn chưa tỉnh ngộ sao? Cậu muốn mất hết người thân có đúng hay không?
Thuật kéo Tân dậy đấm thêm một nhát nữa rồi hét lên: đi ngay cho tôi.
Thuật cứ như vậy kéo Tân nhằm hướng giếng yêu tinh mà tiến tới.
Ban đầu Tân không muốn đi nhưng bị Thuật lôi đi kèm với mọi người xúm lại chỉ trỏ nên cũng muốn rời khỏi đó. Một người dân thấy hai người đàn ông đánh nhau vì Huê và họ nhắc tới giếng yêu tinh vội thốt lên: cô Huê lên giếng yêu tinh thật, lúc nãy tôi thấy cô ấy đi về hướng ấy.
Tân ngơ ngác nhìn người vừa báo tin. Cậu quay ra nhìn Thuật rồi cả hai không hẹn mà cùng nhanh chóng tới giếng yêu tinh. Trời cành lúc càng tối do mây đen kéo tới dày đặc.
Thuật sốt ruột: chết rồi, nhanh lên kẻo không kịp.
Cả hai chạy tới giếng thì trời đã tối sầm lại. Tân vừa chạy vừa gọi tên Huê nhưng không có tiếng trả lời. Thuật nhìn quanh khu vực giếng và tìm kiếm các lùm cây bên cạnh nhưng không thấy Huê đâu cả. Tân sốt ruột: cậu nói Huê gặp nạn ở giếng yêu tinh, vậy cô ấy đâu?
Thuật nhắm nghiền đôi mắt, ngửa mặt lên trời cố hình dung lại hình ảnh của Huê lúc bấy giờ nhưng trong đầu cậu chỉ có duy nhất một màu đen tựa như màu mây dày đặc đang che phủ bầu trời kia. Mọi chuyện mù mịt tựa như bầu trời lúc bấy giờ. Thuật thở dài: tôi không thấy gì cả.
Tân lừ mắt nhìn Thuật: cậu đã hài lòng chưa? Đem chuyện gia đình người khác ra đùa cợt vậy có vui không?
- Tôi không đùa. Chắc chắn có chuyện gì đã xảy ra.
Bên tai Thuật lần nữa vang lên giọng nói của Thanh: cứu lấy con em....nhất định cứu lấy con của em.
Thuật rùng mình rồi gọi lớn: Thanh, Huê đang ở đâu? Em nói cho anh biết đi. Huê đang ở chỗ nào? Anh không biết cô ấy ở đâu thì làm sao mà cứu cô ấy?
Tân quay lại nhìn Thuật thắc mắc: cậu định làm trò gì nữa? Tại sao cậu cứ quyết bám lấy Thanh của tôi?
Thuật đáp: là Thanh đó, cô ấy đang ở đây. Cô ấy nhờ tôi cứu con của cậu.
Tân nhìn quanh quẩn một lượt rồi gọi lớn: Thanh à, vợ à! Có phải là em không? Em đang ở đâu? Em mau nói cho anh biết đi. Làm sao em lại không chịu nói chuyện với anh? Tại sao em lại tìm cậu ta mà không phải anh?
Gió thổi càng lúc càng mạnh. Bầu trời tối thui chỉ có tiếng gió rít theo kẽ lá. Thuật lên tiếng: Thanh, nếu em còn ở đây thì nói cho bọn anh biết đi. Em hãy nói cho bọn anh biết làm sao cứu Huê và đứa nhỏ? Họ đang gặp nguy hiểm gì mới được?
Không có tiếng trả lời, Thuật thất vọng: em không nói thì anh hết cách rồi. Trời sắp mưa to, anh phải về nhà thôi.
Tân thì đã bỏ đi trước Thuật, cậu vốn không tin chuyện Huê tự mình lên giếng yêu tinh nhưng do Thuật một mực khẳng định và kèm theo lời của một người khẳng định Huê đã đi về giếng yêu tinh nên mới tới kiểm tra. Cậu bực dọc vừa đi vừa lầm bầm thầm chửi Thuật thì đôi mắt như mờ đi, phía sau lưng tự dưng có luồng hơi lạnh ập tới khiến cậu nổi gai ốc. Một giọng nói vang lên phía sau lưng: anh Tân, hãy cứu lấy con chúng ta.