Chiếc áo Thuỷ tự tay cầm vào đêm qua biến mất kèm theo mớ tóc trên tay bấy giờ mới khiến Thuỷ rùng mình sợ hãi. Thuỷ đang cố nhớ lại giấc mơ đêm qua xem rốt cuộc chuyện đó đơn giản là cô nằm mơ hay nó là sự thật. Lê thấy khuôn mặt vợ càng lúc càng tái thì bắt đầu lo lắng: em làm sao vậy Thuỷ? Sao mặt mũi tự nhiên trắng bệch thế kia?
Thuỷ hơn run run: em...em...có cái gì đó rất lạ. Em...hình như ...gặp ma...!
Mấy từ vừa thốt ra khỏi miệng Thuỷ lập tức khiến mấy đứa trẻ oà lên khóc. Mẹ Lê vội ôm lấy các cháu dỗ dành. Tuy nhiên bọn trẻ cứ càng ngày càng khóc tợn.
Lê thấy các con khóc lớn thì xót nên chạy lại ôm lấy một đứa nựng: nín đi, nín rồi bố thương.
Thằng bé nấc lên từng hồi mà chưa thể nín ngay được. Lê vỗ lưng con nhè nhẹ: được rồi, ai trêu con? Con nói bố nghe để bố đánh chết nó?
- Ma...sợ ...ma!
Thằng bé lắp bắp mấy từ ấy làm Lê cũng hơi khó chịu. Cậu không hiểu sao mới sáng ra hết vợ lại đến con cậu cứ nhắc ma với quỷ. Cậu lớn tiếng: được rồi, ma thì bố đánh ma. Con ngoan đi, bố đánh chết nó luôn.
Trẻ con nghe Lê nói vậy thì nín được ngay. Mẹ Lê bế một thằng cháu thứ 2 vòng ra ngõ dỗ cho cháu nín. Con Hậu(em gái út của Lê) đi chợ về tới đầu ngõ. Nó rút chiếc bánh dậm trong làn ra đưa thằng cháu: cô cho cháu này, sao mới sáng đã khóc nhè thế?
Thằng bé nhận lấy cái bánh từ tay cô Hậu mặt mũi hớn hở. Bà Lê đáp: chẳng hiểu nhà này làm sao mà ba mẹ con con Thuỷ nói ma quỷ gì đó nên tụi trẻ mới khóc.
Hậu ngạc nhiên: ma á? Ma ở đâu ra hả mẹ?
- Ai mà biết, con hỏi chị dâu em.
- Ôi dào, chắc lại mơ mộng vớ vẩn chứ ma quỷ đâu ra sẵn thế mà ba mẹ con bà ấy gặp chứ?
Hậu xách làn vào bếp, Thuỷ cũng vừa rửa mặt lấy lại tinh thần. Thấy Hậu, Thuỷ vội hỏi: cô Hậu về khi nào thế? Sao tôi không biết?
- Em về đêm qua, lúc ấy anh chị đi ngủ rồi.
Thuỷ nhíu mày: vậy là đêm qua cô ngủ ở nhà sao?
- Phải rồi, chứ chị nghĩ em ngủ ở đâu?
Thuỷ liếc ánh mắt nhìn xoáy vào đứa em chồng này. Đây là người luôn đối đầu với Thuỷ kể từ lúc cô về làm dâu. Hậu cũng là thành phần khó trị nhất trong gia đình. Thuỷ thầm nghĩ: vậy là đêm qua có con Hậu cũng ở nhà, mớ tóc ấy có khi nào của Hậu không, và con bé muốn làm ma quỷ doạ mình?
Thấy chị dâu nhìn chằm chằm vào mình Hậu thắc mắc: sao vậy? Mới sáng ra chị nhìn em lạ thế? Mặt em dính bùn à?
- Cô thấy chiếc áo hồng chị phơi trên dây không?
Thuỷ không ngần ngại hỏi thẳng vào vấn đề. Hậu thắc mắc: áo nào?
- Nghĩa là cô không thấy?
Hậu lắc đầu: em về thì đi ngủ ngay nên không để ý cái áo của chị. Sáng dậy em lại đi chợ sớm nên càng không biết.
Ông Lê từ ngoài vườn đi vào tay cầm chiếc áo giơ lên: con Thuỷ tìm cái này đúng không?
Thủy nhìn thấy chiếc áo của mình trên tay bố chồng thì sửng sốt: bố, cái này bố thấy ở đâu?
Ông Lê chỉ tay ra góc vườn, ngay chỗ rãnh thoát nước: đấy, chắc đêm qua gió nó thổi rơi xuống đất rồi mưa nó cuốn áo trôi vào cống. May mà lỗ cống có cục đá chứ không nó trôi luôn cái áo đi rồi.
Thuỷ thấy sự việc có vẻ càng lúc càng lạ hơn. Rõ ràng tự tay cô đã cầm chiếc áo vào nhà thì tại sao chiếc áo lại rơi ngoài vườn được chứ? Thuỷ quay lại nhìn Hậu đánh giá: có khi nào con Hậu này ném áo mình đi hay đơn giản là đêm qua mình không hề mở cửa ra ngoài hiên cất chiếc áo vào nhà?
Thuỷ hít một hơi dài, xoá bỏ mọi thắc mắc ra khỏi đầu. Cô nghiêng về chuyện Hậu cố ý doạ ma mình bởi xưa nay Hậu chẳng ưa gì cô chị dâu như Thuỷ.
Ngày Thuỷ quen với Lê, chính Hậu cũng là người phản ứng gay gắt nhất. Dù cô có lấy lòng Hậu bao nhiêu đi chăng nữa thì cô em chồng này cũng không hài lòng. Bởi vậy, không lấy lòng được thì thuỷ buộc dùng uy của mình áp chế em chồng. Hai chị chồng của Thuỷ thì dễ do cả hai đi lấy chồng cả rồi. Riêng Hậu chưa chồng con, cũng lại thuộc thành phần ngang ngạnh khó bảo nên nhiều lần Thuỷ khóc dở mếu dở với bà giặc bên ngô này.
Thuỷ cầm chiếc áo ra cầu ao giặt cho sạch bùn đất. Hậu đứng trong cửa bếp nhìn ra ngoài tủm tỉm cười. Lê bắt gặp em gái thái độ khác lạ liền chăn hỏi: chuyện cái áo thế nào?
- Anh bị hâm à? Liên quan gì đến em?
- Tốt nhất là không liên quan. Chị dâu cô không phải người dễ dỡn mặt đâu. Cô muốn yên thân ở cái nhà này thì cứ liệu thần hồn.
- Làm gì nhau? Anh tưởng tôi sợ chắc? Bà ấy bắt vía được cả nhà nên lộng hành chứ tôi đếch sợ nhá. Hơn nữa tôi có làm gì đâu mà phải sợ?
Lê không phải không biết tính của vợ và em gái. 6 năm liền Thuỷ về nhà làm dâu đã xảy ra bao biến cố. Không ít lần va chạm giữa Hậu và Thuỷ mà cậu tưởng chừng như không tài nào hàn gắn. Có nhiều lần cô em út tác quái khiến gia đình cậu thiếu chút nữa tan đàn xẻ nghé. Cũng may Thuỷ chẳng phải dạng vừa nên dù võ nào thì cô cũng tung chiêu hoá giải.
Hậu không ưa Thuỷ bởi bản tính Thuỷ đanh đá chua ngoa. Hơn nữa cô ghét sự thảo mai, hai mặt của Thuỷ ở nhà chồng. Hậu luôn cho rằng người phụ nữ sẵn sàng vì tình yêu và tự tử rồi lại chỉ vài tháng sau quyết định lấy Lê nên suy luôn Thủy không phải người chung tình. Hậu cũng vốn lo cho cuộc sống hôn nhân của anh trai sẽ không hạnh phúc. Đặc biệt hơn là thái độ của Thuỷ khi về nhà chồng luôn ra vẻ mình là nhất, điều đó thể hiện rõ ràng nhất khi cô sinh được hai đứa con trai.
Hiện tại trong gia đình này ai cũng sợ Thuỷ. Hậu làm sao mà cam tâm?
*****
Tân từ khi biết Huê mang thai thì ít về nhà, cậu lấy cớ hợp tác xã nhiều việc rồi ở lì trên ấy. Huê càng lúc càng thấy khó chịu với thái độ của chồng.
Ngay từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân này, chính Tân đã từng nói với cô rằng: tôi có thể lấy vợ, có thể cưới cô nhưng yêu thì tôi đã dành hết cho Thanh rồi. Tôi biết cô có tình cảm với tôi nhưng xin lỗi tôi không thể cho cô nhiều hơn một cái danh phận và một đám cứoi nếu cô muốn.
Huê nghe Tân nói cũng buồn lắm nhưng cô lại quan niệm rằng: cưới trước yêu sau. Các cụ vẫn bảo: lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nên cô quyết tâm chờ.
Huê yêu Tân là thật. Dù cho bao năm trôi qua nhưng tình cảm Huê dành cho Tân vẫn không thay đổi. Cô mong rằng thời gian về làm vợ Tân thì cô sẽ thay đổi đươc chồng. Cô muốn mình giúp Tân thoát khỏi Thanh, thay thế hoàn toàn vị trí của Thanh trong gia đình.
Bà Mai thấy con dâu mặt mày ủ rũ bèn hỏi chuyện: con Huê không ngủ hay sao mà mặt mày ủ dột, mệt mỏi thế? Đàn bà bầu bí khổ lắm, cố mà ngủ vào để giữ sức.
Huê vâng dạ nhưng trong lòng đang rối như tơ vò. Chuyện cô quan tâm nhất chính là làm thế nào khiến Thanh biến mất khỏi cái nhà này. Cô không muốn ngày nào cũng vài lần nhìn thấy cái mặt của người chết trong nhà, nhất là hình của Thanh.
Huê cho rằng bởi vì gia đình vẫn thờ ảnh của Thanh nên Tân lại càng khó quên đi được người vợ quá cố này. Huê từng có ý bàn với mẹ chồng chuyện trả lại ảnh thờ cho gia đình ông bà Tươi.
Bà Mai đáp: gia đình bên ấy cũng vài lần xin mang ảnh thờ con Thanh về bên ấy nhưng thằng Tân nó không chịu. Mẹ nghĩ dần dần thời gian sẽ khiến nó nguôi ngoai, con sinh em bé ra rồi tình cha con kéo thằng Tân về hiện tại chứ trong đầu nó cứ hở ra là lại nghĩ đến con Thanh.
Bà Mai dĩ nhiên chẳng cần giấu diếm chuyện Tân có tình cảm sâu nặng với Thanh thế nào thì Huê cũng biết điều ấy. Đơn giản như việc trong căn buồng của hai vợ chồng Huê mọi thứ được sắp đặt y nguyên như lúc Thanh còn sống.
Lúc chuẩn bị làm đám cưới cho Tân và Huê bà Mai từng muốn đặt chiếc giường Lim mới thay thế cho chiếc giường mà Tân và Thanh đã dùng khi xưa. Tân một mực không đồng ý. Cậu nói rõ quan điểm: căn phòng này của con và Thanh. Cho dù Thanh không còn nhưng con muốn nó y chang như ngày cô ấy còn sống. Nếu chuyện này Huê không chấp nhận đươc thì sau này không sống được ở đây.
Huê nghe chuyện cũng giận lắm. Cô không nghĩ tới chuyện Tân lại xử sự như vậy. Cô là vợ mới của cậu. Ấy vậy mà cậu ấy bắt cô sử dụng căn phòng cũ của họ, phải dùng tất cả mọi đồ dùng chung với người vợ đã chết. Hơn thế nữa mọi sắp xếp trong căn phòng không được phép thay đổi.
Thời gian đầu Huê chấp nhận nó. Cô muốn làm hài lòng Tân rồi dần dần khi cưới nhau rồi cô sẽ dùng quyền của vợ để thay đổi mọi thứ. Cô quyết định như thế và cũng đã làm đúng như thế. Chỉ có điều cô không thể kiểm soát được tình cảm của Tân. Cứ mỗi lần cô thay thế thứ gì đó trong phòng thì Tân lại nổi giận. Tuy anh ta không đánh Huê nhưng nhìn đôi mắt đỏ gàu giận giữ ấy Huê không khỏi run lên vì sợ.
Mỗi lần cãi nhau với Huê về chuyện cô tự ý thay đổi căn phòng là mỗi lần Tân không về nhà. Huê có lần theo dõi Tân và phát hiện Tân lang thang ra phần mộ của Thanh ngồi ấy rất lâu. Dường như cậu thà tâm sự với một nắm xương chứ mặc nhiên không quan tâm tới người vợ sờ sờ bên cạnh.
Điều này khiến Huê càng lúc càng căm thù Thanh.
Cô bàn với mẹ chồng: vậy chúng ta có thể chuyển ban thờ chị Thanh vào một góc rồi che lại có được không mẹ? Dù gì chị ấy mất cũng 4 năm rồi, con thấy người chết sang áo xong là sẽ đổi ban thờ mà mẹ.
Bà Mai xem chừng thấy lời đề nghị của Huê cũng hợp tình, hơpj lý. Nhất là lúc bà và Huê đi xem thầy mo được thầy phán Huê bầu con trai, tuy nhiên trong nhà âm khí nặng nề và có sự ảnh hưởng tâm linh từ người vợ cũ nên yêu cầu gia đình che khuất di ảnh người quá cố lại. Nếu được thì không nên thờ người vợ cũ giữa gian chính của ngôi nhà.
Bà Mai về bàn bạc với chồng. Sau cùng ông bà quyết định đóng cho Thanh chiếc ban thờ mới, treo trên góc trái nhà. Xung quanh ban thờ bà Mai dùng rèm tre phủ kín lại. Nhìn từ ngoài vào không ai biết đó là ban thờ của Thanh. Môtj điều quan trọng là Không nhìn thấy khuôn mặt Thanh thì không làm ảnh hưởng tới con dâu và cháu nội của bà.
Tân biết chuyện bố mẹ bàn tình ban đầu cũng phản đối nhưng gia đình quyết định để bởi chuyện tâm linh không thể đùa nên cậu lặng im. Dù sao ông bà chỉ là chuyển ban thờ ra chỗ kín đáo hơn như thế cũng tốt, Thanh sẽ không phải hàng ngày nhìn thấy người vợ mới của Tân. Tân nghĩ Thanh ở dưới suối vàng cũng sẽ dễ chịu hơn.
Huê can thiệp được chuyện chuyển vị trí ban thờ của Thanh thì Thuỷ phải trầm trồ thán phục: công nhận chị dâu tao giỏi. Trước đây ai nói gì ông Tân cũng không nghe. Vậy mà Giờ ban thờ bị chuyển đi lại còn bịt kín mít thế kia. Nói chung là tao thích điều này. Nhìn mặt bà Thanh phát ghét, đã thế chết đi rồi cứ đứng chềnh ềnh giữa nhà. Mỗi lần tao về thấy cái mặt là khó ưa.
Huê bật cười: cái gì cũng phải có nghệ thuật. Giờ thẳng thưng yêu cầu chuyển ban thờ thì ông bà già làm sao đồng ý.?
Thủy nheo nheo đôi mắt nhìn về Huê vẻ quái dị: ái chà chà, hiểu rồi, mày lại dở trò đúng không?
- Bậy nào!
- Chứ không phải mang cháu tao trong bụng ra lấu uy sao. Thảo nào lúc nghe mẹ nói chuyện xem bói là tao đã thấy nghi nghi rồi. Tao đang tự nghĩ trên đời này làm quái gì có sự trùng hợp đến thế?
Huê bật cười: mẹ quý nhờ con. Cục vàng trong bụng tao sẽ là báu vật giúp tao nắm giữ ông Tân và tống cổ bà Thanh khỏi nhà. Dù cho bà ta đã chết thì một chút về bà ta tao cũng không muốn giữ trong ngôi nhà này.
Thuỷ bật cười sung sướиɠ: chiêu trò nhưng mà tao thích.
- Thì tao cũng học chiêu này từ mày đó thôi. Chẳng phải trước đây mày dùng nó khiến bố mẹ lão Lê sợ xanh cả mắt, lại còn cho hai bà chị chồng suýt chút nữa bị từ mặt đó thôi.
Đúng là trước đây Thủy dùng chiêu nhờ thầy mo can thiệp y chang như thế. Cô cũng dùng cái thai con trai rồi mua chuộc thầy bói nói với gia đình Lê rằng cái thai trong bụng là quý nhân, nếu không cẩn thận sẽ thành mối hoạ cho cả gia đình khi không thể giữ được. Ông Thầy còn nói có người muốn hại đứa con của Thuỷ, kẻ đó chính là người gần ngay bên cạnh của họ khiến gia đình Lê một hồi nổi sóng. Nhất là lúc bố mẹ Lê vô tình phát hiện ra chuyện hai cô con gái bàn tính chuyện tống cổ Thuỷ khỏi nhà.
Sau khi Thủy mẹ tròn con vuông được bé trai thì gia đình Lê mới yên sóng lặng gió. Chính hai bà chị chồng của Thuỷ bị cô xoay cho vài vòng tới sa sẩm mặt mày.
Thuỷ nhìn Huê cười đắc ý: chúng ta hợp nhau, may là bạn tốt chứ là kẻ thù chắc khó thọ lắm. Mà nhà tao đang gặp chuyện. Con Hậu nó về rồi ở lì trong nhà. Tao nghi con này làm trò ma quỷ doạ tao suốt bao ngày qua. Mày có kế sách gì dạy nó bài học thích đáng không?
- chuyện cái áo tao cho mày lần trước hả? Mà sao nó muốn doạ ma quỷ mày?
- Ai biết được, nó vốn khônv ưa tao. Chính tao nghe được chuyện nó kể với bà chị chồng tao vụ tao sợ ma ra sao. Tao tin chắc chắn nó đang giở trò mà chưa tìm được sơ hở.
Kể từ hôm Huê cho Thuỷ chiếc áo màu hồng, cô liên tục gặp ác mộng. Trong nhà cũng xảy ra rất nhiều chuyện lạ. Thậm chí các con của Thuỷ cũng thường xuyên khóc lóc giữa đêm. Mỗi lần như thế thằng bé lại nói nhìn thấy ma.
Ngày như chuyện đêm qua cũng vậy. Thuỷ nằm mơ màng thì nghe tiếng con trai khóc thét lên. Thuỷ mở cửa buồng sang phòng mẹ chồng thì thấy thằng bé cứ nhìn Thuỷ là khóc. Ai hỏi gì thằng bé cũng không nói.
Mẹ Lê đưa thằng bé cho Thuỷ dỗ nhưng thằng bé nhìn thấy mẹ cứ như thể thấy ma. Nó sợ tới mức mặt mũi tái mét. Mẹ Lê phải lấy chén nước đặt lên bàn thờ các cụ mà khấn. Nén hương tàn nhưng cháu bà không nín. Bà quát lớn: thế rốt cuộc là cháu sợ cái gì?
- Ma...!
Thằng bé chỉ nói duy nhất một từ như thế rồi úp mặt vào vai ông nội mà khóc. Thuỷ muốn bé con nhưng thằng bé lại sợ mẹ như sợ cọp. Thuỷ tiến lại gần thì thằng bé lại run lên cầm cập.
Cả nhà ồn ào vì tiếng trẻ con khóc. Hậu bế thăng bé về phòng ngủ thì thằng bé mới chịu nín. Cứ như thế hai đứa con của Thuỷ càng lúc càng sợ khi nhìn thấy mẹ.
Huê ngạc nhiên: sao lại như thế? Chẳng lẽ chúng nó thấy ma thật sao? Không lẽ nhà mày thật sự có ma?