Bà Mai không hiểu tại sao hình ảnh ấy lại xuất hiện trước mắt bà. Tấm di ảnh của Thanh xưa nay man mát buồn. Bà hay trách con dâu vốn có nụ cười rất đẹp nhưng sao tấm hình ấy lại buồn đến thế. Bà chẹp miệng: con Thanh đúng là số khổ thật, đến chết cũng bị người ta gắn cho cái mác yêu tinh.
Ông Mai đáp lời vợ: bà tin mấy cái lời đồn nhảm nhí ấy làm gì? Yêu tinh ở đâu ra?
- Thì giờ cả làng đang đồn ầm lên con Thanh bị yêu tinh bắt thế mạng. Mà nếu ngày ấy ông không tin chuyện đó thì sao còn nghe lời người ta dùng dây gai trói tay chân con bé lại rồi mới mang đi chôn?
- Tôi biết làm thế nào được, bà không thấy toàn ông già bà cả trong làng kéo đến nhà mình như biểu tình đấy thôi. Tôi mà không theo lời họ thì không biết chừng họ lại đòi mang xác con bé buộc bè chuối thả trôi sông ấy chứ.
Quả nhiên đúng là có sự việc ấy. Ngày Thanh mất nhiều người lo lắng tới chuyện yêu tinh hại người nên từng có chủ ý muốn thả xác của Thanh trôi sông. Họ nói rằng làm cách đó thì linh hồn của Thanh không thể trở về làm hại những người dân trong làng được. Ông Mai vốn là bất đắc dĩ mới phải tự tay dùng dây trói con dâu mình lại.
Lúc ấy Thanh quả thực rất đáng thương. Cô bị ngâm dưới nước cả tuần lễ, thi thể đã chẳng còn nguyên vẹn. Hơn thế nữa do tư thế lúc chết là ngồi nên ông Mai phải lấy dây trói vài vòng quanh thi thể của Thanh để sớm được mang con dâu đi chôn cất để an ủi linh hồn cô.
Chiều hôm ấy Thuỷ về thăm nhà ngoại. Cô dắt theo cả hai thằng con trai tới chơi với ông bà. Ông Mai thì đi xử vụ thanh niên làng bên sang làng trộm gỗ bị bắt nhốt trong kho nên vắng nhà. Mình bà Mai chơi với tụi nhỏ.
Thằng con trai Thuỷ vào nhà bỗng khóc ré lên. Hai mắt nó mở thao láo rồi chạy ra ngoài. Thuỷ tức giận quát lớn: có im miệng đi ngay không? Tao đánh bỏ mẹ mày bây giờ.
Bà Mai lườm con gái: con khóc mẹ không dỗ lại còn quát tháo tội nghiệp bọn trẻ.
Bà Mai tiến lại ôm lấy thằng cháu hỏi han: cháu làm sao mà khóc?
- Ma....con...sợ...ma.
Thuỷ nghe con trai lắp bắp vài từ ấy lại như phát điên: đúng là vớ vẩn, ma ở đâu mà ma?
Thằng bé ôm chặt lấy cổ bà ngoại rồi gào lên. Bà Mai vỗ về, nịnh nọt một lúc thằng bé mới nín. Nó vừa nấc vừa nói: ma...có...ma...! Bà ơi, cháu sợ!
- Được rồi, ngoan, bà thương.
Bà Mai bế thằng bé vào nhà nhưng nó lại sợ co người lại. Hai mắt nó láo liên nhìn khắp xung quanh. Dường như nó vô cùng hoảng loạn.
Thuỷ thấy con trai sợ sệt cũng ngạc nhiên lắm nhưng không mấy để tâm. Thằng con thứ 2 nhà Thuỷ bấy giờ đang đứng trong góc nhà cũng bật khóc nức nở. Thuỷ nhìn vào thấy thằng bé đang lùi sát người vào góc tường, hai tay che mặt mà khóc. Cô quát: lại làm sao nữa đây? Hôm nay tụi bay bị điên hết rồi sao?
Bà Mai bước nhanh chân vào dắt tay thằng bé ra ngoài. Mắt hai đứa cháu vẫn nhìn dồn về một hướng. Dường như trong nhà có thứ gì đó vô cùng đáng sợ khiến chúng khóc oà lên như thế.
Bà Mai bèn thắp nén hương thắp lên bàn thờ các cụ khấn mong các cụ thương lũ trẻ nhỏ. Tụi trẻ vậy mà nín khóc.
Thuỷ nhíu mày: có chuyện trùng hợp vậy sao? Không lẽ trong nhà có ma?
Bà Mai đáp: con đừng ăn nói bậy bạ kẻo các cụ quở. Các cụ nhà mình chứ ma quỷ gì?
Huê bấy giờ về tới đầu ngõ. Hai đứa trẻ reo lên: bác Huê...
Huê ôm lấy hai đứa cháu vào lòng rồi hít hà lên má tụi nhỏ. Bọn trẻ nhanh chóng quên đi nỗi sợ hãi ban nãy mà cười khúc khích.
Thuỷ huých tay vào Huê: thế nào, nghe mẹ nói mày có bầu rồi hả?
Huê gật đầu. Bà Mai giận nói: con với cái, con là em thì phải gọi chị Huê. Giờ con Huê là vợ anh Tân thì phải gọi bằng chị. Đừng mày tao nữa kẻo người ta cười.
Thuỷ: con quen miệng rồi. Bao nhiêu năm mày tao giờ bắt gọi bằng chị nó ngượng mồm.
Thuỷ kéo Huê vào buồng tỉ tê tâm sự. Bà Mai dắt hai cháu ra vườn ngay sau đó.
Trong phòng, Thuỷ hỏi han Huê về vụ bầu bí. Huê xem chừng mừng lắm: không ngờ dính nhanh thế, mừng quá mày ạ.
- Lão Tân thái độ thế nào?
- Nghe tin cũng mừng nhưng mà không thể hiện ra ngoài.
- Đừng buồn, tính lão thế mà.
Thuỷ nhìn chiếc áo Huê mới mặc trên người: đẹp thế, màu áo này khó kiếm lắm, mày mua ở đâu vậy?
Huê nhìn chiếc áo mà hồng mẹ chồng đưa cho đêm qua rồi cười cười không đáp. Thuỷ bĩu môi: gớm, hay ông Tân mua cho chứ gì?
- Không phải, là mẹ cho đấy.
Thuỷ tròn mắt lên sửng sốt: mẹ mua á? Phải không?
- Phải
Thuỷ tỏ vẻ bất bình: đấy, giờ mẹ yêu thương mày hơn cả con gái rồi. Tao đây chả bao giờ đươc mẹ mua cho cái áo đẹp thế này. Trước tao thích loại vải này lắm nhưng không mua được vì nó hiếm. Mày đúng là sướиɠ thật.
Thấy Thủy tỏ vẻ buồn rầu Huê lại thấy áy náy. Cô thay chiếc áo đó ra rồi bảo: thôi, mày thích thì lấy về mặc đi. Chị em trong nhà với nhau cả, có gì thích cứ bảo.
- Thật nhá!
- Mà chỉ lo mẹ chồng thôi.
- Yên tâm, vụ này để tao lo. Hôm nào tao mua được cái áo khác đền mày. Chúng ta là đánh đổi thôi nhé.
Huê dĩ nhiên không ý kiến gì bởi cô biết tính Thuỷ. Một khi cô ta thích thì cô ta sẽ lấy cho bằng được. Thà răng Huê cho em chồng rồi nói khó với mẹ chồng chứ phật ý cô nàng này thì cuộc đời Huê sẽ khó sống hơn rất nhiều.
Thuỷ khoác vội chiếc áo lên người đứng trước gương ngắm nghía . Dường như chiếc áo vừa vặn như in với thân người Thuỷ.
*****
Thuỷ thích thú với chiếc áo mới nên giặt sạch sẽ rồi treo lên mái hiên phơi. Phòng Thuỷ mở cửa sổ sẽ nhìn được ra chỗ phơi quần áo.
Tối đến cô bàn tính với chồng chuyện vay tiền lấy vốn rồi kinh doanh gỗ. Hai vợ chồng bàn tính tới muộn mới đi ngủ.
Trời bắt đầu nổi gió, Thủy ra cài lại cánh cửa sổ tránh lúc ngủ mưa to hắt nước vào phòng. Lúc ấy chiếc áo mới của cô vẫn treo lơ lửng ngoài mái hiên.
Nửa đêm, giông gió ầm ầm. Thuỷ đang ngủ say bỗng bị bàn tay ai đó làm cho tỉnh giấc. Cô khó chịu nhăn mặt: để yên cho em ngủ.
Bàn tay ấy vẫn luồn vào giường phía Thuỷ nằm cố tình kéo cô dậy. Thuỷ bực mình đạp mạnh về phía Lê khiến anh suýt chút nữa ngã xuống giường. Anh lồm cồm bò dậy: chuyện gì vậy? Sao em đạp anh?
- Để yên cho em ngủ.
Lê ngơ ngác: anh đang bị em làm tỉnh giấc, anh ngủ chứ làm gì mà em nói thế?
Thuỷ kéo chiếc chăn đắp ngang bụng rồi lầm bẩm: ngủ đi, đừng khều em nữa. Mệt chết đi được.
Hai vợ chồng lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cánh cửa sổ bỗng dưng bật chốt. Gió lùa mạnh mang theo hơi lạnh xông vào căn phòng của Hai vợ chồng Thuỷ. Cô rùng mình xuýt xoa: lạnh quá!
- kẹt....kẹt...kẹt!
Tiếng cánh cửa ken két kêu do gió thổi lọt vào tai Thủy khiến cô khó chịu. Cô đạp chân vào người chồng: anh dậy đóng cửa đi, cửa sổ bị bật chốt rồi kia.
Lê vẫn nằm im không có động tĩnh gì. Thuỷ đạp thêm mấy cái mà Lê không dậy. Cô tức giận liếc mắt nhìn chồng rồi giơ nắm đấm nhằm về anh vào đánh: dậy ....đi!
Lê vẫn ngủ say chẳng biết gì. Thuỷ bực lắm nhưng lười nên không dậy đóng cửa mà nằm xuống kéo chăn chùm lên đầu mà ngủ. Đáng tiếc, tiếng mưa lớn, tiếng cửa ken két cứ lọt vào tai khiến Thuỷ không tài nào ngủ được.
Sau cùng cô bật dậy nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Chiếc áo treo trên dây phơi của cô đã biến mất từ khi nào. Thuỷ nghĩ ngay tới chuyện gió thổi mạnh quá nên chiếc áo bị bay xuống đất.
Cô suy nghĩ thoáng qua rồi nhanh chóng xuống giường mở cửa ra ngoài treo chiếc áo lên.
Quả nhiên chiếc áo bị gió thổi bay xuống bậc hiên nhà. Mưa làm chiếc áo ướt sũng. Thuỷ vắt mạnh chiếc áo cho bớt nước rồi cầm vào nhà treo lên dây phơi sát bên cửa sổ. Cô kéo cánh cửa lại đóng chốt thật chặt rồi đi ngủ.
Một lúc sau, căn phòng chuyển lạnh dần. Toàn thân Thuỷ run lên. Cô nghe có tiếng thì thầm: trả áo cho tao.
Thuỷ lúc đó đang mơ màng nhưng chưa phải say giấc. Cô buột miệng trả lời: áo nào? Trả cái gì mà trả?
- Trả áo cho tao.
Thêm một lần nữa Thuỷ nghe thấy câu nói lạ vang lên trong phòng. Trong đầu Thuỷ dường như vẫn rất tỉnh táo. Cô ngồi dậy nhìn quanh căn phòng thân thuộc của mình. Đột nhiên cô lẩm bẩm: bà Huê đòi áo mình á? Đúng là điên!
Nói xong Thuỷ tiếp tục nằm xuống ngủ. Đáng tiếc cô liên tục nghe thấy câu nói trả áo cho tao vang lên. Lúc mơ màng Thuỷ mở mắt thấy thân hình một cô gái tóc dài đang đứng nhìn mình chằm chằm. Cô hét lên: ai thế? Sao lại ở nhà tôi?
- Khuôn mặt cô gái bin tóc che phủ kín khuôn mặt nên Thuỷ không nhận ra ai. Tia sét chớp nhoánh trên bầu trời khiến căn phòng sáng lên rồi tắt ngấm. Thuỷ rùng mình: ai thế?
- Trả áo cho tao.
Vẫn là câu nói ấy. Thuỷ tức giận: áo nào của mày? Mà mày là đứa nào? Sao đến nhà tao đòi áo?
- Trả áo cho Huê đi.
Thuỷ nghe rõ mồn một cô gái đang đòi chiếc áo của Huê. Cô hừ lạnh: đúng là đồ điên, sao tự nhiên lại nằm mơ thấy bà Huê đòi áo chứ?
Hoá ra Thuỷ đang tưởng mình nằm mơ. Cô nằm xuống tiếp tục nhắm chặt mắt lại để thoát khỏi giấc mơ. Tuy nhiên cô gái kia không cho Thuỷ ngủ. Cô càng cố ngủ càng không tài nào chợp mắt.
Thuỷ ngồi dậy hét toáng lên: mày là ai? Sao lại đến đấy khóc thuê hộ bà Huê. Áo bà Huê cho tao rồi. Biến đi để tao ngủ cho ngon.
Cô gái cầm chiếc áo ướt sũng đưa lên trước mặt Thuỷ. Cảm giác lạnh bao chùm khắp căn phòng. Thuỷ toan giật lại chiếc áo nhưng lại chụp hụt vào khoảng không khiến cô nhào ra sát mép giường thiếu chút nữa lộn cổ xuống đất.
Cô nhanh tao kéo lấy tóc cô gái kia: mày không trả chiếc áo lại vị trí cũ thì chết với tao.
Kì lạ thay, cô gái kia không đánh trả. Nguyên mảng tóc bị Thuỷ túm lấy bỗng nhanh chóng bị kéo rụng ra ngoài. Đúng lúc ấy tia sét loé lên. Thuỷ nhìn rõ khuôn mặt cô gái nhầy nhụa máu với mảng tóc bị tróc khỏi da đầu khiến Thuỷ tởm tới phát ói. Cô muốn ném mảng tóc ấy ra xa nhưng không hiểu sao thứ tóc kia cứ quấn lấy tay Thuỷ không tài nào vứt ra được.
Thuỷ sợ hãi khi khuôn mặt nhầy nhụa kia đang tiến về phía mình. Cái miệng cô ta bắt đầu cười. Kèm theo nụ cười ấy là mảng da thịt thối rữa đang rụng xuống giường Thuỷ.
- Trả áo cho tao.
- áo...cái áo nào của mày thì mày lấy đi, tránh xa tao ra, thứ ghê tởm.
Khuôn mặt cô gái bỗng khựng lại. Cô nhắc lại câu nói của Thuỷ: thứ ghê tởm...thứ ghê tởm....
Nhanh như chớp cô gái bỗng mềm nhũn như sợi bún rồi đổ ập nguyên một đống xuống đất. Toàn thân cô gái lướt qua mặt Thuỷ rồi lao vυ't qua cửa sổ biến mất trong không trung.
Thuỷ bấy giờ cơ thể cũng đã run lên cầm cập. Thứ cảm giác sợ hãi đang len lẻo khắp các bộ phận trên cơ thể cô. Sở dĩ cô mạnh miệng tới vậy là do cô nghĩ mình đang nằm mơ.
Sáng hôm sau, Lê vỗ vỗ lên mặt vợ: dậy đi em, sao đêm qua mơ mộng gì mà em nói linh tinh thế?
Thuỷ he hé đôi mắt mệt mỏi: em gặp ác mộng. Mà giấc mơ như thật vậy. Đáng sợ!
Lê xuống giường trước, Thuỷ lồm cồm bò dậy sau. Tự nhiên bàn tay cô có thứ gì đó đang bị ràng với nhau. Cô rút tay khỏi chăn thì bàng hoành khi bàn tay bị quấn đầy tóc.
- á.,,á...á...
Thuỷ hét lên đầy kinh hãi khiến Lê giật mình: chuyện gì vậy? Em làm ơn đừng hơi tý hét toáng lên đươc không?
- Tóc...tóc của ai? Sao lại nhiều tóc thế này?
Lê nhìn mớ tóc đen đang quấn lấy tay vợ thì nhăn mặt: gớm, ngủ mê kiểu gì mà giật cả tóc mình thế? Em túm nguyên cả mớ tóc thế không thấy đau đầu sao?
Thuỷ nuốt nước bọt ừng ực bởi lẽ tóc của cô sợi mảnh và ngắn. Thứ tóc cô cầm trên tay này sợi đen, dày và rất dài. Trong nhà cô tóc mẹ chồng đã bạc, tóc cô thì không đúng. Vậy thì cái mớ tóc ấy là của ai?
Thuỷ rùng mình nghĩ lại giấc mơ đêm qua. Cô nhìn vội qua cánh cửa sổ rồi nhìn lên chiếc áo treo trên dây phơi mà thốt lên: áo của em đâu?
- áo nào? Sao em lại hốt hoảng như thế?
- Chiếc áo màu hồng đêm qua em vắt trên dây phơi.
Thuỷ chỉ tay vào chiếc dây phơi mà đêm qua cô đã vắt chiếc áo lên đầy kinh ngạc. Chiếc áo đã biến mất!