Sáng hôm sau, thằng Măng tỉnh dậy đã thấy nằm ở nhà. Nó nhìn lại ngôi nhà rồi lại nhìn lại chính mình: có chuyện quái gì xảy ra ở đây? Con ma kia đâu? Ai đưa mình về nhà? Mà lúc ấy chẳng phải mình ngã xuống giếng rồi sao?
Mẹ nó bước vào lẩm bẩm: con với chả cái, hết việc làm hay sao mà tụi bay bầy trò ma quỷ doạ người ta thế?
Thằng Măng nhíu mày: ai doạ ma quỷ? Mà sao con lại ở nhà?
- không ở nhà thì ở đâu? Hay con muốn làm ma dứoi cái giếng ấy? May có cậu Thuật nên con còn cái mạng để về nhà đấy.
- Anh Thuật á? Mà chuyện ra sao? Con không nhớ gì cả.
Mẹ thằng Măng kể lại cho nó nghe chuyện đêm qua. Hoá ra đúng là nó bị ngã xuống giếng thật. May mắn cho nó lúc ấy có anh Thuật xuất hiện cứu nó một mạng.
Nó lẩm bẩm: sao anh Thuật lại xuất hiện ở đó lúc nửa đêm được nhỉ?
- Dậy, mày đúng là không làm được trò trống gì cả. Suốt ngày chỉ làm cho mẹ mày lo lắng thôi. Giá mày học theo được 1/10 anh Thuật thì mẹ cũng mát lòng mát dạ.
Măng nghe mẹ lải nhải bắt đầu ù tai. Nó bật dậy lảo đảo bước khỏi nhà. Nó muốn chạy tới nhà thằng Huy xem tình hình đồng đội thế nào.
Thằng Măng tới cổng nhà thằng Huy thì gặp Huê ở trong nhà đi ra. Huê nhìn thằng Măng mà tức giận: mày còn vác mặt sang đây sao? Mày xem mày đã dạy hư em tao thành cái bộ dạng gì rồi?
Măng hỏi: thăng Huy sao rồi chị Huê?
- May mà chửa chết!
Dĩ nhiên là thằng Huy không chết được bởi thằng Măng mới là người bị rơi xuống giếng. Ngẫm lại thằng Măng lại thấy cay cú. Nó lẩm bẩm: thứ ma nữ khốn nạn, ông thề sẽ bắt bằng được mày.
Huê nghe thằng Măng nói vậy ngạc nhiên: vậy là tụi bay bàn nhau đi bắt ma nữ ở giếng làng thật sao?
- Vâng! Tụi em chỉ muốn bắt nó trừ hại cho làng mình. Mà con ma này hơi xảo quyệt. Vì nó mà em rơi xuống giếng.
Con Huệ nhíu mày: mày nhìn thấy mặt nó sao? Là ai, mày biết không?
Thằng Măng lắc đầu: em không thấy mặt. Tuy nhiên con ma này tóc rất dài.
Huê khẽ rùng mình: khϊếp, tóc dài á?
- Thật! Lúc bọn kia bỏ chạy hết thì mình em ở lại với thằng Huy. Con ma nó ngồi ngay trên thành giếng, tóc nó bay cả vào mặt em.
Con Huệ nghe xong bật cười khanh khách: xem ra tụi bay thần hồn nát thần tính rồi. Ảo tưởng vừa thôi kẻo người ta bảo điên. Ma quỷ ở đâu ra chứ?
- chị không tin á? Thật mà! Chị hỏi thằng Huy đi. Chính thằng Huy phát hiện ra chuyện này đấy. Con ma nó biến thành thằng Quân lừa tụi em. Lúc nó rơi xuống giếng mà không phát hiện ra tiếng động nên thằng Huy tinh ý phát hiện ra.
- Được rồi! Chị mày còn đi có việc. Tốt nhất mày để yên cho thằng Huy, đừng dẫn nó chơi mấy trò trộm cắp nữa.
Người khác bị nói vậy chắc sẽ giận lắm nhưng thằng Măng lại lấy đó làm tự hào. Trước nay nó trộm cắp nhưng công khai. Thậm chí nó trộm của nhà nào còn thông báo cho họ biết lý do họ bị mất trộm. Nó học theo kiểu các anh hùng thời cổ: cướp của người giàu chia cho người nghèo. Bởi vậy nên chưa khi nào nó thấy xấu hổ vì hành động của mình. Ngoài cái tội hay trộm cắp của kẻ giàu mà xấu ra thì nó thấy nó là người hội tụ toàn bộ mọi đức tính tốt.
Huê đi làm, thằng Măng lẻn vào nhà gặp thằng Huy. Sắc mặt thăng Huy không tốt lắm. Khắp người nó là nốt lằn dọc ngang do roi dâu đêm qua để lại. Thằng Măng thấy bạn bỗng thấy áy náy: xin lỗi, tao không ngờ con ma nữ ấy lại ác thế. Mà mày yên tâm. Tao nhất định sẽ bắt bằng được nó về xử dồn tội cả thể.
Ánh mắt thằng Huy loé lên một tia nguy hiểm: mày có cao kiến gì không? Tao cũng căm con này lắm. Nó làm tao bị ăn một trận mưa roi thâm tím da thịt thế này thì tao làm sao nuốt trôi cơn giận được?
Thằng Măng lắc đầu: tạm thời thì chưa, nghe có vẻ con ma này rất mạnh. Nó chẳng sợ cành dâu lẫn cả máu chó.
- Thử gặp thầy mo xem sao. Tao nghe nói bà mo gần nhà bà chị tao rất giỏi chuyện thu phục mấy con ma thế này.
Thằng Măng sáng mắt reo lên: tốt quá! Thế mày tới gặp bà ấy xin giúp đỡ. Kiểu gì bà ấy cũng có cách thu phục con ma này.
Chiều đó hai thằng rủ nhau tới nhà bà Bẩy. Bà cụ không có nhà. Hai thằng chờ lúc lâu không thấy bà cụ về bèn thất vọng ra về. Lúc tới ngõ nhà Ông Mai thằng Huy kéo thằng Măng: vào nhà bà Mai chơi không? Nhà bà ấy có cây khế ngon lắm.
Thằng Măng nghe thấy ăn là mắt sáng lên luôn. Nó thèm nhất món khế nhà bà Mai. Món này gọt cạnh chấm mắm cáy thì còn gì ngon bằng. Nó nuốt nước bọt ừng ực khi nghĩ tới món khoái khẩu. Tuy nhiên nó lại hơi chùn chân: này, ông Mai bắt được là gẫy chân. Ông ấy làm công an đấy chứ đùa. Ai lại đi ăn trộm nhà công an cho bị bắt? Tao đâu có dại.
- Đồ ngu, bà Huê giờ làm dâu nhà này rồi. Tao vào xin bà chị gái mấy quả khế thôi mà.
Thằng Măng sung sướиɠ: đi, vậy thì đi nhanh. Tao thèm khế mắm cáy cay cay lắm rồi.
Hai thằng kéo nhau vào nhà bà Mai. Thằng Măng nhanh nhẹn trèo thoăn thoắt lên cây khế hái nguyên một rổ. Huê mới trên hợp tác về, Nó cũng ngồi dầm mắm cáy chấm khế ăn ngon lành cùng hai thằng em. Đang ăn thằng Măng thấy đau bụng. Nó nhăn nhó chạy vội ra sau nhà.
Một hồi sau, thằng Măng ôm cái bụng đang quặn lên từng cơn đi vòng qua vườn rồi quay lại hiên cửa ngồi. Mắt nó vô tình lướt trúng qua khu vực thờ phụng nhà bà Mai. Nó bỗng dưng rùng mình, gai ốc nổi lên khi phát hiện ra hình ảnh cô gái tóc dài trong bức di ảnh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thằng Huy thấy thằng Măng đột nhiên ngây người bèn vỗ tay vào vai: này, sao tự nhiên mặt tái đi thế?
Thằng Măng chỉ tay về phía tấm di ảnh rồi thốt lên: cái cô gái kia, sao...sao nhìn quen thế?
Thằng Huy nheo mắt nhìn theo hướng tay chỉ rồi bật cười: bà vợ cả chết từ đời tám hoánh của ông anh rể tao đấy. Mày biết bà ta sao mà thấy quen?
Thằng Măng căng mắt nhìn lại tấm hình nhưng chỉ thấy một khuôn mặt buồn rầu. Nước ảnh đen trắng cũng không nét nên tấm hình càng đêm u ám hơn. Nó buột miệng: không biết nữa, tự nhiên thấy quen quen.
Huê bật cười: đừng nói rằng là hình con ma nữ mà tụi mày gặp đêm qua ấy nhé.
Thằng Măng vốn không nghĩ đến hình ảnh ma nữ bên cái giếng đêm qua nhưng nghe Huê nhắc đến nó mới chột dạ: phải không? Có khi nào là chị ta?
Huê đáp: có khi thật đấy. Cô ta chính là người bị yêu tinh giếng bắt đi mấy năm trước. Tụi mày lúc ấy còn nhỏ nên không biết chuyện.
Thằng Huy đáp: có mà chị không biết chứ tụi này còn dẫn nhau đi xem mấy chú vớt xác bà Thanh lên bờ mà. Tôi còn đứng xem người ta khám xét tới lúc đưa cái xác về chôn cất đấy.
Huê căng mắt nhìn em trái tỏ vẻ ngạc nhiên: thế có đúng là lúc vớt xác lên bà Thanh không nhắm mắt như lời người ta đồn không?
- Hai mắt bà ấy trợn ngược, miệng há hốc, cái môi còn bị rữa ra, mũi méo sang một bên...nói chung vô cùng kinh dị.
Thằng Măng quát: bậy bạ nào, hồi đó bà bu tao đi bắt cua gần đấy có chạy lên xem lúc công an khám xét. Bà bu tao có từng kể là chị ta chết ngồi, tóc tai thì rụng sạch trơ sọ ra, thịt thối rữa chứ lấy đâu ra mắt trợn với mồm há như mày kể. Đúng là bịa chuyện linh tinh.
Con Huệ hơi rùng mình. Nó bụm miệng nôn khan: thôi, tụi mày đừng nhắc tới mấy cái đấy nữa. Tao mới vừa ăn khế xong mà giờ khế nó đang lên tới cổ muốn trả tụi mày đây này.
Thằng Huy đứng dậy phủi đít: thế tụi này về, đang tính chờ bà Bẩy về nhờ bà ấy truyền cho bài bắt ma mà số nhọ chẳng gặp được bà ấy.
Con Huệ hơi nhướng mày nhìn em trai: tụi bay lại tính bắt ma nữa sao? Đêm qua bị một trận thưa sống thiếu chết vậy mà còn chưa biết sợ hả?
- Trận đêm qua không tính. Lần này phải có bà Bẩy giúp sức thì con ma ấy cứ gọi là hết đường chạy thoát.
- Có thật là có ma ở đó không vậy?
- Chị ko tin lời tôi nói sao? Cả hai thằng tôi đều thấy nó biến thành thằng Quân.
- Là ma hay yêu tinh giếng?
- Không rõ.
Thằng Măng đáp: em chỉ biết nó là ma nữ vì tóc nó rất dài.
Nó nói xong chẳng hiểu sao mà mắt lại liếc ngược vào trong nhà nhìn về tấm di ảnh của Thanh nơi ban thờ. Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng thăng Măng. Nó bỗng dưng rùng mình một cái. Cảm giác ấy giống hệt cảm giác đêm qua nó từng thấy. Nó tự hỏi: từ khi nào mình lại yếu đuối thế nhỉ?
Hai thằng nghe con Huê kể lại chuyện yêu tinh giếng và chuyện yêu tinh bắt người thế mạng. Huê cũng nhấn mạnh thêm chuyện Thanh là kẻ được yêu tinh bắt giữ. Chính bởi vậy ngày Thanh mất mọi người phải dùng dây gai bện thừng trói tay chân Thanh lại với nhau.
Thằng Măng chau mày: mà cái bà Thanh ấy lúc chết là ngồi chết dưới giếng. Vậy thì người ta cho bà ấy vào quan tài bằng cách nào được nhỉ?
Câu hỏi ấy cứ xoắn vào trong đầu nó. Nó tò mò lại muốn tìm hiểu xem rốt cuộc sự thật cái chết của Thanh là thế nào.
Tối đó nó thơ thẩn đứng ngay ngã ba đường đợi mấy thằng bạn cùng đội thì gặp ngay Thuật. Thuật cất tiếng hỏi: sao rồi anh hùng, thế đã khoẻ chưa mà tối lại tha thẩn ngoài đường thế? Cậu không sợ lại bị ma bắt như tối qua sao?
Thằng Măng chạy lại cám ơn Thuật đã cứu mình một mạng. Thuật đáp: không có gì, nhân tiện gặp thì giúp chú em thôi
- Nhưng nửa đêm anh ra đường làm gì thế?
- Vậy nửa đêm các chú ra đường làm gì?
- Thì tụi em bắt ma.
- Anh thì bị người ta dẫn đến đó.
- Ai dẫn anh đến?
- Ma nữ.
Câu nói đùa của Thuật khiến thằng Măng cụt hứng. Nó thở dài: biết rồi, dù sao cũng cám ơn anh nhiều lắm. Nếu không có anh thì có khi em thành kẻ thế mạng cho cái bà Thanh cũng nên.
Thuật nhíu mày: cậu nói bậy bạ cái gì thế?
Măng thật thà kể lại chuyện về yêu tinh giếng mới điều tra được ngày hôm nay cho Thuật nghe. Thuật phá lên cười: vậy mà cũng có người tin cho được.
- Ma có thật đấy anh ạ! Chính mắt em nhìn thấy.Đứa nào điêu làm chó. Con ma ấy tóc dài lắm. Tuy em không thấy mặt nhưng lúc lướt qua hình ảnh vợ cũ anh Tân em lại cứ cảm giác chính là cô ta.
Thuật nghe Măng nhắc đến Thanh tự nhiên thấy nóng mặt: cậu đừng nói năng vơ vẩn.
Măng thấy Thuật tỏ vẻ khó chịu bèn lấy cớ phải về nhà rồi chuồn ngay. Thuật lang thang một mình, đi kiểu gì lại đến trước cái giếng. Cậu nhớ lại chuyện đêm qua lúc đang ngủ có người gọi giật giọng cậu đi cứu người gấp. Cậu tỉnh dậy mà cuống quýt chạy đi theo lời chỉ dẫn. Quả nhiên vừa đúng lúc Măng bị rơi xuống giếng. Sự việc trùng khớp giữa giấc mơ và hiện tại khiến Thuật càng thêm mơ hồ. Cậu từng hỏi: liệu có phải có người đã báo mộng cho cậu biết nên cậu mới xuất hiện đúng lúc để cứu người như thế. Thâm tâm cậu chợt nghĩ đến Thanh: liệu có phải là em không Thanh?
****
Huệ từ lúc ăn khế chấm mắm cáy cay xè của tụi thằng Huy xong tới tối cứ bị lợm giọng rồi nôn khan. Cô từng nghĩ chắc do bị ám ảnh bởi lời kể về xác chết của Thanh nên cô mới có biểu hiện khó chịu như thế. Bà Mai thấy con dâu cứ thi thoảng ôm miệng nôn thì lại mừng ra mặt: con Huê chắc có tin mừng rồi phải không?
Huê đỏ bừng mặt: sao mà sớm thế được hả mẹ? Con với anh Tân cũng mới đám cưới mà.
- con sợ đồ ăn lắm đúng không? Hay nôn khan nữa. Đây là biểu hiện của phụ nữ mang thai.
Huệ nghe mẹ chồng nói thì mừng lắm. Nếu quả thực cô có đứa con này thì mối quan hệ của cô và Tân sẽ được cải thiện đáng kể. Cô tự mỉm cười mãn nguyện bởi cô đang làm được cái chuyện mà Thanh xưa kia không hề làm được.
Đêm đó Tân cũng không về. Dường như cậu ở lại hợp tác xã càng ngày càng nhiều. Huê ban đầu vì chuyện ấy mà đau lòng. Hiện tại cô có tin mừng nên quên cả việc chồng không về nhà. Cô hát ca líu lo như hoạ mi. Mãi muộn Huê mới đi ngủ.
Huê đang chập chờn dần vào giấc ngủ thì nghe tiếng gọi khe khẽ: Huê, dậy đi, có con rồi, mặc thêm áo kẻo lạnh con.
Huê ngồi bật dậy giữa giường, cơ thể đang run lên bần bật. Cô ôm lấy hai cánh tay của mình xuýt xoa: sao lại lạnh thế này?
Huê kéo chiếc vỏ chăn chùm kín người cho khỏi lạnh rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Một lúc sau tiếng nói lại khẽ vang lên: mặc thêm áo vào kẻo lạnh con.
Huê mở mắt bỗng thấy mẹ chồng đứng ngay đầu giường. Bà đưa cho cô chiếc áo màu hồng nhạt và dặn: có em bé rồi, mặc thêm áo vào kẻo lạnh đứa bé.
Huê gật đầu mỉm cười đưa tay nhận lấy chiếc áo từ mẹ chồng. Tuy nhiên vừa chạm vào chiếc áo toàn thân Huê lại run lên từng cơn.
- Ngủ đi, ngủ cho ngon.
Huê chưa kịp nói gì thì bà Mai đã nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Huê thắc mắc thầm: sao mẹ lại xuất hiện lúc nửa đêm tặng áo cho mình chứ?
Cô khoác chiếc áo lên người rồi lại nằm xuống giường và ngủ một mạch đến sáng.
Ngày hôm sau, huê tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao. Bà Mai nhìn con dâu mặt hơi tái uể oải bước ra khỏi căn buồng vội hỏi thăm: con không ngủ được hay sao mà nhìn con mệt mỏi thế?
Huê vươn vai đáp: con ngủ khoẻ mẹ ạ.
Bà Mai nhìn chằm chằm vào Huê muốn hỏi gì đó nhưng lại không mở lời.
Huê đi làm, bà vội thắp lên bàn thờ Thanh nén hương rồi thì thầm nói chuyện khá lâu cho tới khi Tân về nhà. Cậu lao vào hỏi mẹ: tại sao mẹ lại đưa cho Huê mặc chiếc áo con may cho Thanh?
Bà Mai sửng sốt: chiếc áo nào? Mẹ đâu có đưa áo cho con Huê mặc?
- Cô ấy nói chiếc áo màu hồng là đêm qua mẹ đã cho cô ấy. Đó là áo con may cho Thanh cơ mà. Sao mẹ lại làm như thế?
Bà Mai bấy giờ nghĩ đến việc Huê đang mang thai đứa cháu của mình mà nhún nhường hạ giọng: thôi được rồi, chỉ một cái áo thôi mà. Con Huê nó thích thì cứ để nó mặc đi. Với cả con bé đang mang thai, con đừng nói gì để con bé phải kích động.
Tân thở dài thườn thượt đáp: con biết rồi nhưng từ nay cái gì của Thanh mẹ đừng động vào như thế nữa.
Tân nói xong bỏ đi khỏi nhà. Ông Mai vừa hay nghe đươc câu chuyện của hai mẹ con. Ông thắc mắc: sao bà lại lấy đồ của con Thanh đưa cho con Huê thế? Bà biết thằng quý tử của bà nó ghét việc ấy cơ mà?
Bà Mai lườm chồng: ông thì biết cái gì, tôi có bao giờ động tới tủ của tụi nó đâu. Làm sao tôi lấy áo đưa cho con Huê được?
Ông Mai chợt hiểu ra vấn đề: ơ, thế ý bà là con Huê tự ý lấy chiếc áo đó sao?
- Có thể nó thấy trong tủ nên bỏ ra mặc.
Bà Mai xoay người bỏ vào buồng, ánh mắt bà vô tình lướt qua tấm di ảnh của Thanh. Dường như khoé miệng cô đang cười.
2.5k like và 200 share ad up chap 8 nhé