Không gian vắng lặng, Thuật cố đảo mắt thật nhanh nhìn ra xung quanh. Đôi tai cậu tập trung đợi nghe câu trả lời nhưng chỉ còn lại tiếng gió xào xạc qua kẽ lá. Cậu chau mày phóng tầm mắt ra thật xa tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng lại thất vọng.
Bàn tay đập nhẹ lên vai khiến Thuật giật mình. Giọng nói vang lên phía sau lưng: cậu không về nhà mà nửa đêm ra đây làm gì vậy? cậu không sợ ma sao?
Thuật quay lại thấy bác Tươi bèn đáp: cháu thấy ngột ngạt nên muốn đi hóng gió.
- Gớm, cậu đi tây lâu thế về quê chắc lại khó chịu đúng không?
- Không phải đâu bác, cháu tự nhiên muốn hóng gió thôi. Mà bác đi đâu mà giờ này còn ở đây?
Ông Tươi giơ cái giỏ lên cho Thuật xem: ếch, tôi đi soi ếch về bán kiếm vài đồng chợ búa.
Thuật nhớ lại khoảng thời gian trước khi cậu và Thanh còn yêu nhau, ông Tươi cũng hay đi soi ếch như thế. Có lần ông soi được nhiều ếch, Thanh còn giấu đi đưa cho Thuật một xâu về xáo chuối. Tự nhiên nhìn thấy giỏ ếch trên tay ông Tươi Thuật lại nhớ Thanh đến lạ.
Ông Tươi thấy Thuật ngẩn người ra thì hỏi: có chuyện gì với cậu vậy?
- Bác Tươi, chuyện của Thanh ngày đó thế nào? Bác có thể kể lại cho cháu nghe được không?
Đôi mắt bác Tươi hơi cụp xuống, dường như nỗi đau ấy vẫn im đậm trong lòng bác khi mất đi đứa con gái ngoan ngoãn, hiền lành. Bác hơi run run giọng: chuyện cũ, cậu nhắc lại làm gì?
- Cháu muốn nghe mọi chuyện về cô ấy. Cháu không nghĩ cô ấy lại dại dột nhảy xuống giếng tự tử.
Ông Tươi ngước đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Thuật: vậy trước cái hôm con Thanh mất tích ấy, cậu có nói chuyện với con bé hay không?
Thuật thật thà đáp: cháu có, cháu đã gặp Thanh lúc cô ấy ở nhà bác đi ra. Cháu đã đi theo cô ấy một đoạn.
Ông Tươi kéo cái giây thắt giỏ đặt xuống đất rồi ngồi xuống vệ cỏ chậm rãi nói: tối hôm đó con Thanh sang nhà tôi. Nó nói thằng Tân làm đêm trên hợp tác xã không về nên nó xách cho thằng Tân bình trà. Lúc ấy mẹ con bé đi công chuyện chẳng có nhà nên con bé ngồi chơi với tôi vài phút rồi đi ngay. Tôi nào có biết đó là lần cuối cùng tôi còn được nói chuyện với con bé.
Bố Thanh xúc động, đôi mắt rưng rưng khi nhớ lại hình ảnh con gái mình hôm đó. Thuật hít một hơi dài rồi kể: cháu thấy Thanh từ nhà bác đi ra. Lúc ấy cô ấy có xách bình trà trên tay. Cháu đi theo cô ấy một đoạn thì bị cô ấy phát hiện. Hai đứa cháu có đứng lại nói chuyện vài câu rồi chia tay. Cô ấy còn chúc cháu lên đường may mắn.
Ông Tươi thở dài: âu cũng là cái số, con bé đoản mệnh.
- Cháu không tin Thanh lại tự tử. Có đánh chết cháu cũng không tin chuyện ấy.
- Trong làng người ta nói con bé bị yêu tinh bắt để thế chỗ cho nó. Cái giếng ấy giờ cũng có ai dám đến gần đâu. Cậu tin chuyện đó không?
Thuật đáp: thời đại nào rồi mà mọi người còn tin chuyện nhảm nhí như thế chứ? Cháu không tin trên đời này có yêu tinh yêu quái gì đâu. Lúc cháu còn trong chiến trường, đồng đội ngã xuống bên cháu nhiều không đếm xuể.Vậy mà chưa ai nhìn thấy ma quỷ. Yêu tinh thì càng không thể có.
Ông Tươi buồn buồn đáp: chỉ con Thanh chết là thiệt thôi. Nghĩ cũng khổ thân thằng chồng nó, tới giờ vẫn thương con Thanh nên chưa chịu cưới vợ mới.
Nhắc tới Tân Thuật chợt hỏi: vậy là đêm hôm đó rốt cuộc Thanh có lên hợp tác xã gặp Tân hay không hả bác? Lúc vớt xác cô ấy lên thì có ai thấy bình trà đâu không?
Ông Tươi vốn chưa nghĩ tới tình huống ấy nên lắc đầu: tôi không biết. Lúc con bé chết, ai cũng đau đớn, làm gì có ai còn nhớ tới bình trà nữa chứ? Mà nếu con bé tự tử thì còn cầm bình trà đi theo làm cái gì? Chắc nó ném bình trà đi đâu đó rồi.
Câu trả lời của ông Tươi có vẻ như khá hợp lý. Nếu Thanh tự tử thì còn quan tâm tới bình trà làm gì? Đến cả đôi dép cô ấy cũng chẳng cầm theo mà quẳng xuống mương nước nữa là bình trà.
Thuật chau chân mày phỏng đoán sự việc nhưng lại không nói cho ông Tươi biết. Cậu giữ lại suy nghĩ ấy trong đầu rồi tự hứa nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân thuyết phục nhất về cái chết của Thanh.
Ông Tươi bấy giờ đột ngột nhớ đến chuyện tới nhà xin Tân mang bát hương con gái về nhà thờ cúng nhưng bị từ chối. Ông nói: thằng Tân nó vậy mà chung tình, chúng tôi tới ngỏ ý muốn thay nó thờ cúng con Thanh mà nó không đồng ý. Tôi nghe ông Mai nói rằng nó sắp cưới con bé Huê làng mình.
Thuật cũng biết chuyện ấy. Tân lấy vợ mới cũng hợp với lẽ thường. Nhiều người vợ chết vài tháng đã rước vợ mới về nhà, Đằng này Thanh chết đã mấy năm, mồ yên mả đẹp; cả hai vợ chồng lại không vướng tới con cái.
- Vài ngày nữa là đám cưới rồi. Tôi nghĩ tới con Thanh lại buồn nhưng thằng Tân cũng trọn tình, vẹn nghĩa lắm.
Thuật nhớ tới chuyện Thanh xưa kia cũng để tang cho mình ba năm rồi mới cưới Tân. Cậu lại thở dài. Ánh mắt cậu bỗng dưng bị một luồng sáng làm cho hấp dẫn. Cậu phóng tầm mắt của mình cố nhìn về phía ánh sáng phía xa xa: hình như có ai đó đi soi ếch giống bác thì phải.
Ông Tươi nhìn xung quanh rồi hỏi: ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy?
Thuật chỉ tay về phía ánh sáng. Ông Tươi căng mắt nhìn theo. Chẳng biết có phải ông già rồi nên mắt mờ mới nhìn không ra có ai đó ở phía tay Thuật: tôi không thấy ai cả. Chỗ cậu chỉ ấy là cái giếng nơi con Thanh tự tử.
Thuật khẽ run cánh tay rồi từ từ hạ xuống. Đúng là cái giếng nơi tìm thấy xác Thanh, ánh sáng kia cũng tắt lịm từ khi nào. Tuy nhiên cậu không hiểu tại sao mình lại nhìn thấy thứ ánh sáng ấy.
Hai bác cháu nói với nhau vài câu rồi ai về nhà nấy.
Thuật leo vội lên giường, vắt tay lên trán nghĩ ngợi, xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện.
Bên ngoài giông gió bắt đầu nổi lên. Cơn mưa nhanh chóng ập đến. Thuật thấy mình xuất hiện ở chính cái chỗ vệ cỏ ban nãy. Hơi rùng mình cậu tự hỏi: sao tự nhiên mình lại đi ra đây?
- Anh tới rồi sao?
Lần này Thuật nghe rất rõ. Giọng nói ấy đích thị là của Thanh. Cậu vội vã hỏi: là Thanh phải không? Em đâu rồi?
- Em đây! Em chờ anh lâu lắm rồi.
Thuật cố gắng nhìn xung quanh nhưng không thấy Thanh.
- Đừng cố tìm em. Hiện tại anh chưa nhìn thấy em đâu. Đợi em thêm một thời gian nữa.
- Tại sao? Mà em tìm anh có chuyện gì?
Giọng nói lại vang lên mơ hồ: giúp em, chỉ có anh mới giúp được em thôi.
Thuật vẫn tỉnh táo và biết chắc chắn mình đang nói chuyện với hồn ma của Thanh. Đây rõ ràng là cô ấy cố tình tìm đến cậu.
- Được! Anh giúp em được chuyện gì thì em cứ nói. Anh sẽ cố gắng hết sức.
- Cám ơn anh! Vài ngày nữa đám cưới của anh Tân rồi. Lúc ấy anh sẽ tới dự chứ?
Thuật không hiểu tại sao Thanh lại nhắc đến chuyện cưới xin của Tân. Cậu tự nhiên lại nghĩ tới chuyện Thanh ghen khi chồng mình cưới vợ. Cậu đáp: em mất cũng mấy năm rồi, cậu Tân cũng cần phải lập gia đình và ổn định cuộc sống mới.
- Em biết! Em muốn chúc phúc cho họ mà thôi.
Hai từ chúc phúc vang lên khiến Thuật khẽ rùng mình. Năm xưa cũng là cậu muốn chúc phúc cho vợ chồng Thanh mà hôm sau Thanh ra đi mãi mãi. Bây giờ Thanh nhắc tới chúc phúc khiến Thuật lo lắng nghĩ tới những chuyện không may mắn. Cậu cố xua hình ảnh cơ thể của cô gái bị nổi trên mặt nước ra khỏi đầu.
- Anh đừng nghĩ nhiều, em chưa làm tròn trách nhiệm của một người vợ, một người con dâu trong gia đình. Nay anh Tân tìm người mới, Huê sẽ thay em gánh vác trọng trách ấy. Em sẽ bảo vệ hai người họ.
- Bảo vệ ư?
- Phải! Em sẽ theo sát bảo vệ họ. Giờ em phải đi đây, vài ngày nữa em sẽ tới tìm anh.
Thuật muốn hỏi Thanh vài câu nhưng cô đã rời đi, thay vào đó hình ảnh cơ thể người con gái bị nổi trên mặt nước kia bất chợt lại hiện về. Khuôn mặt cô ấy úp dưới nước nên cậu không tài nào nhận ra đó là ai. Cậu tự nhủ: thật kì lạ, nếu là lẽ thường thì phụ nữ khi chết đuối sẽ nằm ngửa, sao cô gái này nằm sấp chứ? Cô ta là ai? Tại sao lại cứ xuất hiện trong đầu mình như thế?
Mưa càng lúc càng to, tiếng sấm nổ đùng đoàng kéo Thuật về hiện tại. Cậu bật dậy ngồi giữa giường cố nhớ lại những chuyện vừa xảy ra trong giấc mơ. Cậu tự hỏi: có đúng là Thanh hay không? Cô ấy rốt cuộc muốn nhờ mình làm gì? Hình ảnh cô gái nằm úp mặt dưới nước ấy là ai? Chuyện đó có liên quan gì tới Thanh không?
Những ngày sau đó Thuật không còn nằm mơ thấy Thanh thêm lần nào nữa. Dường như cô ấy đã biến mất hoàn toàn.
Ngày cưới của Tân cũng đến. Tân không mời Thuật đến dự nhưng Thuật lại là khách mời của ông Mai nên cũng có mặt.
Đám cưới tổ chức khá lớn nhưng chú rể thì không lấy gì làm vui vẻ. Thuật nghĩ chủ ý mọi chuyện này chính là ông bà Mai. Chắc hẳn Tân đám cưới cũng là do bố mẹ thúc ép.
Thuật đang suy nghĩ vẩn vơ thì Thuỷ xuất hiện. Cô tươi cười chào cậu và thay mặt gia đình cám ơn Thuật tới chung vui cùng Tân. Thuật khẽ nở nụ cười xã giao với người con gái từng vì mình mà tự tử. Bỗng dưng hình ảnh cô gái úp mặt dưới nước kia hiện về trong đầu Thuật. Nó càng lúc càng rõ ràng và Thuật không thể nào lý giải nổi những gì đang xảy ra với mình khi anh đinh ninh cô gái đó chính là Thuỷ.
Thuật tự trấn an mình: có lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi.
Cậu tự giải thích cho ý nghĩ điên rồ vừa xuất hiện trong đầu rằng chắc đó là hình ảnh của Thuỷ khi nghe tin mình hi sinh đau buồn mà nhảy sông. Tuy nhiên tại sao hình ảnh ấy xuất hiện trong đầu mình thì cậu lại không tài nào lý giải nổi.
Cậu lướt qua căn nhà của ông bà Mai. Hôm nay ngôi nhà được trang hoàng một màu rực rỡ. Khắp các hàng cột nhà dán chữ hỷ đỏ tươi. Ánh mắt cậu dừng lại phía tấm rèm kéo che bàn thờ của Thanh lại. Cậu nghĩ có lẽ gia đình không muốn Thanh buồn rầu khi chứng kiến chồng mình lấy vợ mới về nên mới tìm một tấm rèm về che ngang bàn thờ Thanh như thế.
Tan tiệc rượu Thuật về nhà. Hôm nay cậu có uống vài chén rượu nên đầu óc hơi chếnh choáng. Cậu nằm xuống giường một lúc là lập tức chìm vào giấc ngủ.
- Dậy, dậy đi anh Thuật.
Tiếng gọi của người con gái khiến Thuật tỉnh giấc. Anh đưa tay chắn lại thứ ánh sáng chói lọi đang rọi vào mắt mình: ai vậy?
- Em đây, Thanh đây!
Thuật bật dậy như lò xo khi nghe cô gái nhắc đến tên Thanh: em...em...sao em lại ở đây?
- Người ta không cho em về nhà. Em chỉ còn cách đi tìm anh thôi. Hơn nữa anh từng hứa sẽ giúp em. Không lẽ anh đã quên rồi hay sao?
- Ai không cho em về nhà?
- em không biết. Tuy nhiên em không tìm thấy đường đi.
- Chuyện này...em cần anh giúp đỡ gì thì cứ nói.
- Dẫn em về nhà.
Thuật nghe Thanh nói thì ngạc nhiên lắm: em muốn về nhà, mà nhà nào? Nhà chồng hay nhà bố mẹ em?
- Dĩ nhiên là em muốn về nhà chồng. Em đã được gả cho anh Tân thì nhà chồng mới là nhà em.
- Vậy anh cần làm gì để giúp đỡ em?
Thanh đưa vào tay Thuật một cành trúc: cầm lấy, chỉ cần anh mang cành trúc này tới nhà chồng thì em sẽ về được nhà. Chỉ cần cầm cành trúc tới ngõ, không cần cầm vào nhà.
Thuật đưa tay cầm cành trúc nhưng vừa chạm tay vào thì Thanh đã biến mất. Cậu đảo mắt quanh phòng tìm Thanh nhưng không thấy đâu.
Ngoài ngõ, mẹ Thuật về tới nhà. Tiếng bà nói vọng vào trong: sao ai lại mang cành trúc cắm lên cửa nhà mình thế nhỉ?
Thuật nghe bà nhắc đến cành trúc lập tức tỉnh táo. Cậu chạy vội ra thì thấy cành trúc đó giống hệt cành trúc Thanh vừa đặt vào tay cậu. Cậu cầm cành trúc lên, cứ như thế đi một mạch tới nhà Tân.
Bạn nào muốn vào nhóm đọc full luôn thì ib giúp tớ. Các bạn comment tớ sẽ bị bỏ sót do fb lọc comment. Nhóm thu phí 50k nếu ck khoản, 70k nếu nộp card.
Bên ngoài tương tác mạnh tay để nhanh ra chap mới. Nếu đạt 2,5k like và 200 share ad up chap 6