Chị Hiên phụt cả miếng nước đang ngậm trong miệng ra ngoài. Chị ho sặc sụa rồi cười như ma làm: chú Pha number one! Hôm nay con mới biết bản lĩnh của chú.
Mặt mũi Diệp tối sầm lại. Có thể do có kẻ có tật giật mình nên mới thế.
Vừa hay bác Phúc cũng ghé qua công ty. Bác nghe chị Hiên khen ông Pha liền chọc ghẹo: tôi vừa mới cho mình no xôi vò xong mình lại rảnh rang chạy đi tìm trai phải không? Hôm nay ai làm cho mình biết bản lĩnh thế?
Ông Pha cười đáp: là tôi đây, anh Phúc muốn gì, vào hết đây, tôi tiếp.
Bác Phúc cười hề hề: ôi, quý hoá quá! Sao hôm nay công ty được tiếp khách quý thế này?
Chị Hiên bĩu môi: ông vờ vịt vừa thôi. Công Ty của chú Việt chứ của ông đâu mà ông xoắn?
Bác Phúc nhìn sang Diệp: sao mặt mày cô Diệp bí xị thế kia? Sáng ra có anh bốc vôi nào đâm chọt gì cô rồi hả?
Diệp tức giận: ông Phúc, ông mở miệng ra là muốn ăn đòn y chang cái bà Hiên kia. Vợ chồng ông đúng là nồi nào up vung nấy.
Bác Phúc cười vang: gớm, thì tôi thấy đội bốc vôi suốt ngày ca ngợi cô Diệp nên lại tưởng tụi nó sáng ra đã chọc ghẹo làm cô em giận chứ chuyện vợ chồng bác thì lúc nào chả xứng đôi?
Diệp vùng vằng với Việt: em có việc bận, em xin phép đi trước đây.
Diệp chào mọi người rồi lấy túi xách dưỡn dẹo một vòng rồi leo lên chiếc xe phóng thẳng một mạch.
Bác Phúc: ơ! Cô Diệp hôm nay bị sao thế nhỉ? Lại nóng tính bỏ việc ngang giờ thế này. Chú Việt phải xem lại cách làm việc của nhân viên đi chứ, sao mà dung túng được.
Chị Hiên: thì bị đuổi việc rồi đó.
- Thật? Đuổi việc Diệp á? Sao chú Việt lại làm thế?
- Ông tiếc hả? Tiếc thì mau kéo cô ta về làm thư ký cho ông đi.
- Mình đồng ý hả? Tại anh thấy Diệp cũng chịu khó lại có cái mặt tiền, miệng lại khéo léo...
- Giả tạo! Tôi cho ông tha cô ta về đấy. Thư ký kiêm luôn đậu cô ve.
-
Bác Phúc nhăn mặt: mình sao lại nói khó nghe thế chứ? Chuyện năm xưa chỉ là hiểu nhầm thôi. Anh giải thích bao nhiêu lần rồi mà mình cứ để bụng là sao?
Chị Hiên giãy nảy: tôi để bụng làm sao? Giá kể bảo tin đồn thì tôi còn bỏ qua, đằng này nó rành rành ra trước mắt, không có cô ta làm sao anh có hẳn một thằng con ngoài giá thú tôi mới rước về? Đẹp mặt chửa?
Bác Phúc nghe nhắc tới chuyện đó thì lặng thinh không đáp lại lời chị Hiên. Ông Pha lên tiếng xoá đi không khí căng thẳng của vợ chồng họ: anh Phúc này, chị Hiên vừa bàn chuyện tối nay chúng ta ăn bữa lẩu mèo mừng tôi đi làm, anh thấy sao để tôi còn biết đường?
Bác Phúc mặt mũi đang tối thui bỗng sáng bừng: được thế thì còn gì bằng chú ạ! Gì chứ ăn là con lúc nào chả hoan nghênh.
Chị Hiên liếc xéo: phải rồi, hoan nghênh nên bị gái nó dụ cho vài miếng ăn, vài chén rượu là có cái gì trên người lột bằng sạch ra.
Bác Phúc: sao mình cứ nhắc mãi đến cái vụ sai lầm của tôi thế nhỉ? Thử hỏi trên đời này làm quái gì có thằng đàn ông nào không sa ngã, say nắng hay phải lòng một ai đó. Tôi cũng có phải thánh nhân quái đâu. Mà lỗi cũng tại do mình cả thôi. Tự nhiên sinh xong giận dỗi cấm túc cả tháng trời nên mới sinh ra cơ sự như thế.
- Á à! Đã sai lại còn đổ lỗi cho người khác sao? Giỏi! Đã thế nhịn 3 tháng cho tôi.
- Mình một vừa hai phải thôi nhá! Tôi ăn chay lâu quá mình đừng có trách.
Ông Pha lắc đầu: võ của mấy người đàn bà ngoài cấm túc ra còn có gì khác nữa không? Mà chị Hiên cũng xem xét lại đi chứ anh Phúc đang tuổi xuân phơi phới, sức khoẻ dồi dào thế kia mà cô bắt ăn chay thì tôi lo có ngày nó phản tác dụng, mất cả chì lẫn chài, lấy gì cho cô hành nữa?
Bác Phúc sung sướиɠ đấm bóp vai cho ông Pha: chú muốn ăn gì con đãi chú?
Chị Hiên lườm bác Phúc: gớm, bài cũ rích cứ dùng hoài. Thôi, mọi người ngồi chơi tôi đi chợ mua bồ kết về xông tà đây.
Bác Phúc ngơ ngác: lại có cái vong nào làm vợ anh khó chịu mà em phải xông bồ kết thế?
Chị Hiên đáp thẳng: vong em gái nuôi nhà anh chứ ai.
Bác Phúc chẹp miệng: nói với chả năng. Sao tôi lại lấy bà làm vợ được nhỉ?
Chiều hôm ấy theo đúng kế hoạch cả nhà bác Phúc và nhà anh Việt tập trung ăn lẩu mèo. Tụi trẻ con nhà bác Phúc chạy nhảy nô đùa ầm ĩ cả nhà. Chị Hiên bực mình quát con liên tục. Chị Hạ nhìn mà thấy vui lây: em phục chị thật đấy, ba đứa con mà chị rèn đâu ra đấy, đứa nào đứa nấy ngoan ngoãn, học giỏi. Có cháu Cường hơi chậm hơn một chút nhưng cơ bản là thông minh.
Chị Hiên tủm tỉm: chắc nó do gen của nhà ông Phúc thông minh di truyền đấy cô giáo ạ. Cháu Cường may nhờ cô kèm cặp nên mới sáng lạng như hôm nay, công này tôi không biết lấy gì đền đáp cho cô.
- Chị khách sáo quá! Em thấy nể phục chị nhiều lắm! Chị là phụ nữ nhìn vào ai cũng nghĩ đanh đá, chua ngoa, nhưng thật tâm chị lại ấm áp và rất thương người.
- Tôi chả cao cả như cô giáo nói đâu.
- Thì em cứ nhìn việc chị chăm lo cho cháu Cường là thấy mà. Làm gì có ai cao thượng đến mức coi con riêng của chồng như con đẻ đâu. Bao nhiêu ngày em kèm cho cháu ở nhà chị, em chứng kiến hết rồi. Chị rất tâm lí và công bằng với từng cháu, ko hề phân biệt.
-
Chị Hiên thở dài: tôi chỉ không muốn ông Phúc phải đau đầu với cả đống công việc ở công ty, về nhà lại mệt mỏi vì chuyện con cái thôi. Lúc biết cô gái đó có bầu tôi cũng đau lắm, cũng bị stress muốn xách dao đâm chết mẹ con nhà nó đi ấy chứ. Nhưng ngẫm phận đàn bà cũng thật khổ nên lại thôi. Được cái mẹ thằng bé an phận, bao nhiêu ngày tháng qua tuyệt nhiên không dám chèo kéo ông Phúc. Tiền nong chu cấp toàn là tôi trực tiếp đưa tới cho đến khi cô ta mất. Thằng bé cũng bằng tuổi thằng Dũng nhà tôi nhưng thiệt thòi khi mồ côi mẹ, bố thì chỉ biết làm ăn với công việc. Bà ngoại nó thì già cả, bệnh tật. Tôi không đứng ra lo thì ai lo? Thôi thì chuyện đã vậy tôi đón nó về luôn chăm một thể.
- chị nghĩ phải lắm nhưng nếu là em chắc em không làm được.
Chị Hiên cười: có gì đâu cô giáo, đón nó về tôi cũng đau lòng lắm. Nhưng dù gì nó cũng là máu mủ của ông Phúc, trước sau gì nó cũng sẽ về thôi. Anh em tụi nó sau này cũng sẽ nhận nhau, một giọt máu đào hơn ao nước lã mà cô. Thôi thì thà tôi chịu đau một lần đón nó về sớm, đau trước mà chủ động thì khỏi đau dài. Giờ nó còn bé, nó sẽ hiểu lòng chúng tôi. Sau này lớn lên tôi chỉ muốn anh em tụi nó yêu quý lẫn nhau là mừng lắm rồi. Cô cứ để ý mà xem bố mẹ giàu có đến mấy mà con cái đố kị ganh ghét lẫn nhau thì còn gì là hạnh phúc nữa. Tôi cũng không muốn gieo vào lòng các con những xúc cảm xấu ngay từ tấm bé.
Chị Hạ nhìn ba đứa trẻ nô đùa vui vẻ ngoài sân mà khoé mắt cay cay. Có lẽ chị Hiên là người bao dung và rất hiểu lý lẽ. Là con người, hơn nữa là máu mủ ruột già thì kiểu gì họ cũng tìm đến với nhau không sớm thì muộn. Nếu giờ chị Hiên ngăn cản họ thì vô hình chung chị đã tự gieo cho các con chị một thứ tình cảm xấu. Kể cả cháu Cường, con riêng của anh Phúc cũng lớn lên mang theo oán hận không đáng có. Vậy mới thấy, chị Hiên quả nhiên là người sống có tình, biết nhìn xa trông rộng. Bác Phúc lấy được người vợ như vậy cũng là quá viên mãn.
Chị Hiên khẽ thì thầm: chuyện của cô sao rồi? Khi nào cô chú mới tính sinh con? Tuổi chú Việt cũng không còn trẻ nữa, cô mà không nhanh chú ấy lại nhờ người đẻ hộ thì toi.
Chị hơi giật mình trước câu nói của chị Hiên: chúng em vẫn duy trì theo pháp đồ của bác sỹ chị ạ! Em cũng mong lắm nhưng dục tốc bất đạt.
- May cái con hồ ly kia nó nghỉ việc rồi chứ không chị lo cho cô ấy. Ngay cả ông Phúc nhà chị nó còn không tha thì chú Việt là cái gì?
- Nhưng sao chị ác cảm với cô ấy thế? Em thấy bác Phúc cũng đâu có ý gì với cô ta?
- Chuyện này xưa lắc rồi cô. Ngày ấy nó với ông Phúc và chú Việt kết nghĩa anh em cái quái gì đấy. Nghe nói chú Việt ngày ấy cũng thích nó lắm mà nó lại thích ông Phúc vì hồi ấy ông Phúc làm giám đốc rồi. Ông Phúc cũng có ý với nó nhưng mà gia đình tôi có hôn ước từ thời ông bà truyền lại nên ông Phúc cưới tôi
Chị tròn mắt ngạc nhiên: chứ không phải là anh chị tự do yêu đương rồi đám cưới sao?
- Làm gì có đâu cô. Tôi thì nói thực là yêu ông Phúc từ cái nhìn đầu tiên, còn ông ấy vẫn ôm mộng em gái nuôi. Sau này cưới về tôi phải mất bao nhiêu công sức để ông ấy say như điếu đổ mới cắt đứt được cái hi vọng tình yêu hồng lâu mộng của ông ấy đấy.
- Chuyện của anh chị cứ như phim truyền hình ấy nhỉ? Em trước giờ không biết.
- Uh! Như phim, cũng sóng gió chả khác gì phim.
- Vậy tại sao anh Phúc lại có con riêng ạ? Em thấy vợ chồng anh chị tình cảm khăng khít lắm mà.
Chị Hiên nghe Hạ nhắc tới chuyện cũ tay nắm chặt nổi cả gân xanh. Môi chị mắm lại, chị nghiến răng ken két: là phúc do con hồ ly em gái nuôi đem lại đấy. Không nhắc lại thì thôi, cứ nghĩ đến là tôi lại căm con Diệp.
Chị Hạ lại một lần nữa ngạc nhiên: sao lại do Diệp? Em không hiểu gì cả.
Chị Hiên tay vò vò mấy lá rau chậm rãi kể lại:
10 năm trước, chị Hiên sinh bé thứ hai được ba tháng. Diệp khi ấy mới vừa học xong cấp 3. Nó vốn dĩ thích anh Phúc từ sớm nhưng do trước đó tuổi còn nhỏ, anh Phúc lại theo sự sắp đặt của gia đình kết hôn với chị. Tuy nhiên anh Phúc vẫn quý Diệp, bất kể khi nào cô em gái kêu buồn, kêu mệt là lập tức anh lại xuất hiện vỗ về.
Hôm ấy cũng trúng ngày chủ nhật, Diệp thi trượt đại học nên buồn bã khóc lóc làm anh Phúc phải chạy đi dỗ dành. Chắc chắn do Diệp cố ý từ trước nên hôm ấy chỉ gọi cho mình bác Phúc.
- reng reng reng...!
- Uh, anh nghe! Sao thế? Sao em khóc?
- ...
- Được rồi! Quán nào? Hồng Hạc quán sao? Em cứ ở yên đấy, anh tới ngay với em.
Chị Hiên ngồi ôm con thấy chuyện chẳng lành mà hỏi: anh đi đâu đấy? Sao tối tới nơi rồi, trời lại bão gió thế này anh không ở nhà?
- Mình ở nhà trông con cẩn thận. Anh chạy qua chỗ cô Diệp xem có chuyện gì. Con bé khóc lóc thê thảm lắm.
- Lại Diệp! Mình có biết em là ai không?
- mình là vợ anh. Nhưng Diệp là em gái anh. Tụi anh đã lập lời thề anh em hoạn nạn có nhau. Anh không thể bỏ mặc cô ấy được.
- Vậy anh đang tâm bỏ mặc vợ vừa mới sinh nở ở nhà với hai đứa trẻ hay sao? Anh có còn là đàn ông không?
- Anh biết, nhưng em bản lĩnh lại giỏi giang. Còn Diệp, cô ấy trẻ người non dạ lại yếu đuối. Nếu anh bỏ mặc cô ấy thì cô ấy tự tử mất. Anh không an tâm cho Diệp. Em ở nhà với con. Anh đi rồi về ngay.
Chị đã cố gắng can ngăn anh hết mực nhưng anh một mực xách xe đi trong đêm mưa bão. Chị nhìn theo bóng anh mà nước mắt tuôn rơi. Chị đã khóc, nước mắt thấm ướt cả chiếc khăn bông ủ con trai chị.
Anh đi một giờ, hai giờ rồi nửa đêm anh không về. Chị điện thoại thì anh không bắt máy. Chị lo lắng đứng ngồi không yên. Cả đêm ấy chị bồng con đứng trong nhà nhìn ra cửa mong ngóng bóng anh quay về. Nhưng không, anh vẫn ở nơi nào đó cùng em gái nuôi đang cô đơn....
4h sáng, chị điện thoại cho anh thêm lần nữa. Điện thoại của anh có người nghe máy. Tuy nhiên, chị không thấy tiếng anh trả lời. Chị gào lên: anh Phúc, anh ở đâu? Sao tới giờ anh còn chưa về nhà.
Đầu bên kia là tiếng rêи ɾỉ: đau...sâu quá! Ưʍ...ưʍ...chậm lại, anh Phúc....chậm lại.
Chị cố gắng căng tai ra nghe: cái quái gì thế này? Anh đang ở đâu? Mau trả lời em.
- Anh Phúc! Nhẹ thôi!...lần đầu của em...anh mạnh thế. Ưʍ...đau quá!
- Anh Phúc! Anh giở cái trò gì vậy?
- sâu quá! Thích quá! Anh ơi! Nhanh nữa lên! Ưʍ...a a a! Anh bị vợ bỏ đói lâu quá hay sao mà sung quá! Ưʍ...sâu...thích!
- Yêu tinh! Em chặt quá! Anh sướиɠ quá! Anh đâm chết em luôn!
Chị lắp bắp: đây là...đây là tiếng anh Phúc nhà chị. Yêu tinh ư? Anh vẫn luôn gọi chị là yêu tinh mỗi khi anh chị hoà quện với nhau cơ mà. Vậy mà giờ đây anh ở đâu? Anh đang làm chuyện đó với ai? Là con Diệp ư? Lần đầu tiên sao?
Nước mắt chị lăn dài, chua chát, mặn đắng.
Chị ghì chặt người khiến con trai chị khóc ré lên. Tiếng khóc của thằng bé kéo chị về hiện tại đầy uất hận và đau thương. Chị ôm thằng bé cho nó bú no, ngủ say rồi đóng cửa lao ra đường. Tâm trí chị lúc bấy giờ dồn vào việc tìm anh.
Chị theo định vị trên điện thoại tìm đến nhà nghỉ. Lúc ấy là 5h sáng. Cảm giác đau đớn và căm hận dồn lên tận não, buốt tận óc. Anh thế nào lại chọn đúng nhà nghỉ của bạn chị làm chủ. Anh ăn vụng lại còn ăn công khai, chị làm sao mà nuốt nổi cơn hận này. Chị lao vào trong phòng. Một đôi nam nữ đang trần như nhộng ấp nhau ngủ.
Chị dùng hết sức kìm nén cơn giận lặng lẽ xách một thùng nước lạnh tạt thẳng vào hai con người đang nằm trên giường. Cả hai hốt hoảng giật mình choàng dậy. Anh còn mơ màng nói mớ: mình ơi! Sao mình cho anh tắm nước lạnh thế?
Cô gái kia thấy chị thì sợ hãi co mình cuộn vào cái chăn. Bạn chị lôi cô ta ra mà đánh mà chửi.
Anh ôm đầu gào lên: chuyện quái gì đây? Sao tôi lại ở đây?
Anh nhìn căn phòng, nhìn sang cô gái đang bị bạn chị kéo lê xềnh xệch trên sàn nhà rồi nhìn sang chị: mình ơi! Anh sao lại ở đây? Có chuyện gì vậy?
Chị gào lên: nửa đêm anh bỏ vợ mới sinh ở nhà để đi tâm sự với em gái nuôi. Anh tâm sự trên giường thế này phải không?
Anh sực nhớ: đúng rồi! Diệp đâu? Tối qua anh nói chuyện với Diệp, sau đó anh say quá ngủ thϊếp đi.
Chị ngửa cổ lên cười chua chát: tâm sự, thế này mà gọi là tâm sự sao?
Bên kia bạn chị đang giật tóc cô gái kia ấn vào nhà vệ sinh: nói, mày là con nào? Sao mày lại dụ dỗ chồng của người khác?
Cô gái kia khóc lóc: em không biết! Em không biết anh ấy có vợ rồi. Chị tha cho em. Em không dám nữa đâu.
Chị điên tiết lao vào kéo tóc cô ta mà tát: tao vả mày vỡ mồm. Mày ăn gan hùm sao? Chính miệng mày sơn sớt trong điện thoại rằng lão Phúc bị vợ bỏ đói nên sung sức. Mày rên ư ử như con cɧó ©áϊ bị động đực giờ già mồm hả?
Bác Phúc chộp lấy điện thoại và đứng tim khi thấy có cuộc gọi của vợ dài hơn 5 phút. Bác mặc vội cái quần lao vào nhà tắm: con điên kia! Mày là ai? Tao đâu quen biết gì mày mà mày lại hại tao?
Chị nhìn cảnh anh lao vào túm lấy cô ta vừa quát vừa giơ nắm đấm mà khinh bỉ: vừa mới lên giường lăn lộn với người ta xong lại đánh được ngay. Anh đúng là thằng bì ổi.
Anh bỏ tay cô ta ra lao đến van xin vợ: mình ơi! Anh xin lỗi! Anh không cố ý. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì. Rõ rành là anh đến quán ngồi với Diệp. Sao tỉnh dậy anh lại trong nhà nghỉ với cô gái đó chứ? Anh thề, anh vô can.
Chị nhìn anh mắt hằn lên tia lạnh lùng: thằng nào phản bội vợ cũng có lí do chính đáng hết.