Rửa bát xong chị lặng lẽ về phòng. Anh đứng bên ngoài nghe điện thoại. Chị chợt nhớ, đã lâu lắm rồi anh vẫn bận rộn như vậy. Tối nào anh cũng nghe những cuộc điện thoại dài. Chị cứ mải mê dọn dẹp nhà cửa rồi lại soạn giáo án và chấm bài của học sinh. Lâu lắm chị và anh không hề ngồi nói chuyện với nhau.
Anh vào phòng chị hỏi: Anh, dạo này công việc có khó khăn gì không ạ?
Anh sựng người: sao hôm nay mình lạ vậy? Ở trường mình xảy ra chuyện gì sao?
Chị lúng túng: dạ, ở trường em không có việc gì đâu anh.
Anh nhíu mày: mình làm mất tiền của trường hả? Hay mình có việc gì cần dùng tiền không?
Chị nghe anh hỏi mà nghèn nghẹn trong cổ. Chị quay mặt đi tránh ánh mắt của anh mà trả lời: không...phải! Em...chỉ là...em muốn hỏi chuyện anh như những cặp vợ chồng khác thôi.
Anh lấy tay sờ lên trán chị rồi đi một vòng quanh chị thắc mắc: mình khoẻ không? Mình đừng làm anh sợ. Mình thấy không khoẻ chỗ nào?
Anh nói rồi cầm tay chị ốp lên má mình rồi nói tiếp: mình không sốt, vậy rốt cuộc mình bị làm sao thế?
Chị ấm ức: em không sao cả. Em chỉ là...
Anh đưa tay chặn miệng chị lại: khoan đã mình! Mình nói thật cho anh nghe đi, vợ chồng với nhau, có chuyện gì mình đừng giấu nghe không?
Chị lắc đầu: em không sao thật mà.
- Vậy sao mình bỏ đường và tỏi vào rang gà? 3 năm mình về nhà anh, chưa khi nào anh thấy mình như thế cả.
Chị nghe anh hỏi mà bàng hoàng: sao...sao...em lại bỏ đường...và ...tỏi vào thịt gà?
Anh nhìn chị trân trân: mình không biết hả? Anh cũng không biết. Nếu bố không phát hiện ra thịt gà có vấn đề mới nghĩ cách ngăn mẹ ăn thì hậu quả mình biết rồi chứ?
Trái tim chị run rẩy, nước mắt bỗng trào ra. Anh thấy vậy hốt hoảng: mình đừng làm anh sợ. Có chuyện gì đúng không?
Chị thấy tim mình ấm áp vô cùng. Vậy ra anh không vô tâm như chị tưởng, anh không phải vì chiều lòng mẹ mà không để tâm tới cảm xúc của chị; anh là đang đóng trọn vai trò của người con thảo, người chồng tâm lí. Chị tự thấy sao mình ích kỉ như vậy, chị tự mình làm khổ tâm chị rồi nghĩ oan cho anh. Người ta vẫn nói phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, chị lấy được anh, một người chồng tâm lí và chu đáo như thế thì chị còn đòi hỏi gì nữa. Còn chuyện công ty công tiếc gì đó, nó đâu quan trọng bằng tấm chân tình anh giành cho chị?
Chị mỉm cười: em không sao, em bị tỏi và ớt làm cho chảy nước mắt thôi anh.
Anh đáp: mình có chuyện giấu anh nữa phải không?
Chị chuyển sang chủ đề khác: sáng nay em gặp chị Hiên vợ anh Phúc, chị ấy nhờ em kèm học cho con riêng của anh ấy. Hai chị em có nói chuyện một chút.
Anh nhíu mày: mình lo anh có con riêng như anh ấy hả? Hay chuyện gì?
Chị lắc đầu: dạ không phải anh ạ! Chị ấy nói em không phụ mình ở công ty thì giúp chị kèm cho cháu, anh chị sẽ giúp anh đẩy nhanh việc hợp tác với Đài Loan.
Anh lẩm bẩm: cái bà Hiên lắm chuyện này, còn dám mang điều kiện ra đổi với vợ tôi.
Chị nhíu mày: anh có chuyện gì phải không?
Anh cười: mình đừng nghĩ lung tung nhé. Chuyện làm ăn anh tự lo được. Còn mình có thời gian thì kèm giúp con anh chị ấy.
Anh nắm lấy tay chị dùng ngón cái xoa xoa lên vết cắt lúc nãy rồi nói: mẹ khó tính, anh biết mình cũng ấm ức nhưng mình yên tâm, anh và bố sẽ luôn âm thầm ủng hộ mình. Mình cũng thấy tối nay bố đỡ cho chúng ta một trận bão rồi. Từ nay mình nhớ cẩn thận, có chuyện gì cứ tìm anh nói chuyện. Mình đừng tự đa nghi rồi làm bị thương chính mình nghe không? Lần sau mình tự làm đau mình nữa anh phạt mình thật chứ không phải phạt không cho mình ăn thịt gà như tối nay đâu.
Chị e thẹn đỏ bừng cả mặt khẽ nói: anh, là em sai. Em xin lỗi anh. Đáng lẽ em phải chu toàn việc nhà cửa bếp núc.
Anh lấy tay cụng lên trán chị cười cười: đi, mình thay đồ đi. Anh đưa mình đi một nơi.
Chị thắc mắc: muộn rồi, anh muốn đưa em đi đâu?
Anh đáp gọn: đi ăn ốc!
Quán ốc chính là điểm hẹn hò của anh chị suốt thời gian tìm hiểu. Thực ra bản thân chị không thích ăn ốc chút nào cả. Tuy nhiên mỗi lần anh đến đón chị đi ăn ốc chị luôn mỉm cười gật đầu. Sau khi cưới anh chị cũng thi thoảng mới đi ăn ốc vì cả hai cũng bận nhiều chuyện riêng tư khác. Hoặc ai cũng nghĩ rằng mình đã thành người một nhà cho nên không cần phải hẹn hò yêu đương như trước nữa.
Chị mặc bộ quần áo bình dị ngày thường, anh ghé tai nói nhỏ: mình mặc váy được không? Hôm trước anh thấy mình mua cái váy mới ở trong tủ rất đẹp.
🍁Cô ấy là vợ anh🍁
Tác giả: Phú Dương
P3: Đi ăn ốc🍂
Chị giật mình nhớ tới chiếc váy mà em gái tặng mấy hôm trước, sao anh lại biết được nhỉ, chị chỉ mặc thử có 1 lần duy nhất rồi gấp gọn cất vào trong tủ luôn cơ mà. Anh thấy chị nhăn mày suy nghĩ bèn nói: mình thắc mắc sao anh lại biết hả? Anh thấy mình mặc thử đứng soi gương trong phòng. Mình mặc váy đẹp lắm. Anh nói thật đấy!
Chị ngại ngùng, đây là lần đầu anh khen chị mặc váy đẹp. Mà cũng đúng, suốt mấy năm yêu và cưới, trừ ngày mặc váy cô dâu ra có khi nào chị mặc váy đâu cơ chứ. Chị ngại ngùng: nhưng em lo mẹ không vừa lòng. Em thấy mặc như này ổn rồi mà anh.
Anh lắc đầu: mình thay váy đi, anh chờ mình.
Chị bất đắc dĩ vào thay chiếc váy. Anh đi lên nói chuyện với bố mẹ: chúng con đi chơi một lát, con mua ốc về cho bố mẹ ăn nhé!
Bố chồng chị đáp: các con đi đi, lát nữa bố tính đưa mẹ con đi cafe.
Mẹ chồng chị lẩm bẩm: sao tự nhiên tối ông lại rủ tôi đi cafe làm gì? Ông muốn tôi mất ngủ hả?
Ông cười khà khà đáp: lâu rồi tôi không đưa bà đi uống nước. Tối nay chúng ta học tụi trẻ đi hẹn hò làm mới tình yêu bà ạ!
Bà ngúng nguẩy: già rồi còn vẽ chuyện.
Ông chậc lưỡi: tôi già nhưng cái khác nó chưa già. Không lẽ bà không muốn?
Bà Kim lườm ông: ông bậy bạ cái gì thế?
Ông Pha lắc đầu: mùa này dưa bở người ta bán mấy nghìn một cân hả anh Việt? Coi chừng mẹ anh ăn lắm dưa quá bị ảo tưởng mất rồi.
Ông quay về phía bà nói to: tôi nói là tuổi tôi già nhưng tâm hồn tôi trẻ, tôi thấy tụi trẻ nó rủ nhau hẹn hò, làm mới tình yêu, tôi cũng muốn cùng bà thử cảm giác đôi già hẹn hò cafe cà pháo cho vui. Chứ bà tưởng tôi nói cái gì trẻ?
Ông nói xong phá lên cười khoái chí. Bà Kim nguýt ông một cái rõ dài. Chị thay xong váy đi ra, bà Kim nhìn thấy cũng lật đật vào nhà thay bộ quần áo mới. Ông Pha thắc mắc: sao bà lại thay bộ khác, bộ lúc nãy cũng đẹp lắm cơ mà?
Bà đi ra hỏi: theo ông tôi mặc bộ này đẹp hơn hay bộ cũ đẹp hơn.
Ông tủm tỉm: bà mặc bộ nào chả đẹp. Bà không đẹp thì ngày xưa tôi có phải đặt gạch xếp dép canh ngõ nhà bà cả hai năm để cưới bà hay không?
Ông quay ra nói với vợ chồng anh chị: các con đi có việc thì đi đi. Bố mẹ hôm nay cũng hẹn hò cho nó trẻ.
🍀🍀🍀🍀
Lâu lắm chị mới có cơ hội ngồi sau lưng anh trên chiếc xe máy đi hẹn hò buổi tối như thế này. Tim chị thổn thức đến lạ. Đã ba năm trời làm vợ, chị những tưởng hai người đến với nhau vì mối mai, ở nhau vì trách nhiệm nhưng giờ chị thấy trái tim mình như đang yêu thì phải. Không lẽ ở với anh ba năm giờ chị mới cảm nhận cái gì gọi là yêu hay sao? Hay chị đang cảm kích anh vì tối nay giải vây cho chị khỏi một cơn bão của mẹ chông? Chị khẽ cười xua đi cái suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu. Anh thắc mắc: mình này, mình mặc váy ngồi xe có sợ ngã không?
Chị đáp: em không sợ anh ạ! Em lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu mà anh lo?
Anh nói: mình nhẹ quá, anh sợ gió thổi mình bay đi anh không đuổi được.
Chị phá lên cười: sao giờ em mới phát hiện ra chồng em vui tính thế nhỉ?
Anh đáp: vậy chứ bình thường mình nghĩ anh là người thế nào?
- Anh là người ít nói, điềm tĩnh.
- Vậy mình chịu khó tìm hiểu xem chồng mình còn ưu điểm gì nữa nhé.
Anh bỗng dưng phanh gấp, cả người chị đổ xô về trước, hai cơ thể dán chặt vào nhau, chị chợt ngượng ngùng lúng túng: anh sao thế? Có chuyện gì không anh?
🍁Cô ấy là vợ anh🍁
Tác giả: Phú Dương
P3: Đi ăn ốc🍂
Anh đáp: mình ngồi xa quá, anh sợ đánh rơi mất nên anh nhờ cái xe đưa mình lại gần anh hơn thôi.
Anh nói rồi kéo tay chị vòng qua ôm bụng mình: mình nhìn người ta đi đường ôm eo nhau, mình ngồi sau xe anh toàn cách một khúc như gái mới lớn thế, người đi đường tưởng anh là xe ôm mất.
Chị siết chặt vòng tay ôm lấy anh: em ngại người ngoài đánh giá anh ạ! Người ta nói thiếu gì chỗ kín đáo ôm nhau mà ôm ngoài đường ngoài chợ thế kia thì em xấu hổ.
Anh gật đầu: cũng có lí mình ạ!
Chị nghe anh nói rút vội tay về. Anh nắm chặt tay chị: mình cho anh mượn tay mình một lát, mình ngồi sát như vậy anh mới yên tâm chạy xe. Ai nói kệ họ. Mình là vợ anh, mình sợ cái gì?
Chị nghe anh nói mà ngọt thấu tim gan. Chị nghĩ bụng: kệ! Chồng tôi, Tôi ôm. Tôi không ôm chồng người khác là được.
Anh chở chị chạy qua quán ốc ở ngã ba làng, chị hốt hoảng: Ơ, anh ơi! Mình đi qua quán ốc mất rồi.
Anh đáp: hôm nay mình ăn ốc khác. Ốc này mình ăn suốt rồi, để cho mấy đôi đang tìm hiểu họ ăn, anh đưa mình đi ăn món ốc đặc biệt.
Anh chở chị thẳng đến xưởng vôi, chị thắc mắc: anh chưa làm xong việc hả?
Anh cười: uh! Anh còn việc dở dang đây mình. Mình chờ anh được không?
Chị gật đầu. Anh mở cửa bước vào. Nơi ấy, đã biến thành cái văn phòng đẹp đẽ, sáng sủa và lịch sự. Chị nhìn thấy bỗng xưng thấy hơi nghèn nghẹn. Cảm giác ấm ức ở đâu bỗng ùa về. Anh kéo chị vào phòng làm việc bật đèn lên, trên chiếc bàn làm việc của giám đốc bày một chiếc bánh kem nho nhỏ hình đôi ốc sên, một bình hoa hồng trắng và một chiếc hộp và chai rượu vang. Chị đứng bần thần, vừa ngạc nhiên lại vừa xúc động: đây là món ốc đặc biệt mà anh nói với em sao?
Anh lắc đầu: anh muốn giành bất ngờ này cho em vợ ạ! 6 tháng rồi anh chuẩn bị món quà này cho em, mới trưa nay anh nhận những đồng tiền lãi đầu tiên từ khi lập công ty, hôm nay cũng là kỉ niệm 6 năm ngày chúng ta gặp nhau.
Chị thắc mắc: 6 năm? Sao lại 6 năm hả anh? Em tưởng chúng ta gặp nhau mới hơn 3 năm thôi mà? Anh nhầm em với ai khác à?
Anh lắc đầu: không! Là mình, 6 năm trước mình đi biển chơi với các bạn; hôm đó anh có chuyện buồn cũng đi biển giải khuây. Tối hôm đó anh nhảy xuống biển mình tưởng anh tự tử đã lao xuống cứu. Kết quả là anh phải vất vả mới đưa được mình vào bờ. Anh còn hô hấp nhân tạo cho mình nữa, mà khi tỉnh dậy mình tặng anh cái tát rồi mắng anh là: đồ ngu.
Chị nghe anh nói mới sực nhớ ra chuyện đó: anh...là anh...hôm đó em thấy anh đứng trên mỏm đá lại hô to: "tôi không muốn sống như thế này" rồi lao xuống biển. Em cứ ngỡ anh thất tình nên nghĩ dại mà tự tử chứ?
Anh cười: anh là muốn gửi biển cuốn trôi hết những quá khứ không vui đi thôi chứ anh không muốn chết. Với lại anh biết bơi.
Chị nghe anh nhắc chuyện cũ mà ngượng chín mặt. Anh nhìn chị cười tủm và bảo: mình ăn ốc nhé!
Chị khẽ gật: vâng, để em cắt bánh.
Anh kéo chị lại đặt một nụ hôn lên môi chị thật sâu. Chị bị anh làm cho bất ngờ đến ngơ ngẩn cả người. Anh chị dây dưa thật lâu cho đến khi có giọng cười lớn làm cả hai giật mình. Chị lúng túng xấu hổ như kẻ ăn vụng bị bắt gian quay mặt vội vào tường. Anh nhìn khuôn mặt chị không nín được cười thì thầm vào tai chị: da mặt mình mỏng quá! Món ốc này anh cho mình nợ, đêm nay anh lấy cả gốc lẫn lãi.
Mặt chị đã đỏ nghe anh nói lại càng nóng hơn. Chị Hiên bên ngoài gọi to: cô chú ăn ốc no chưa? Vợ chồng tôi sang ăn ké miếng bánh kem mà chờ lâu bụng sôi òng ọc rồi đây.
Anh bê khay bánh vui vẻ đi ra ngoài: nhà anh chị mũi thính thế? Em mới đến chưa kịp ngồi đã thấy anh chị sang đòi ăn rồi.
Bác Phúc cười hề hề: cô chú ăn ốc mυ'ŧ nãy giờ cần gì ngồi. Tụi tôi sang trúng giờ hoàng đạo vừa được ăn bánh vừa được xem truyền hình trực tiếp. Bổ cả mắt.
Chị Hạ nghe mọi người nói chuyện ngượng chín cả mặt không dám bước ra. Anh Việt lên tiếng: nhà em da mặt mỏng, anh chị chuyển kênh cho em nhờ!
Anh nói rồi kéo tay chị ra ghế ngồi. Chị Hiên nhìn hai người mà tủm tỉm cười: cô Hạ lấy chồng mấy năm rồi mà như gái chưa chồng ấy nhỉ? Chả như đứa em gái nuôi nhà ai kia mặt dày như cái bánh đúc!
🍁Cô ấy là vợ anh🍁
Tác giả: Phú Dương
P3: Đi ăn ốc🍂