Ngày ra trường, chị không cầm giấy giới thiệu sang trường Quốc tế mà lặng lẽ về quê. Chị nộp hồ sơ về trường gần nhà dạy vì mẹ chị nói: phụ nữ nên làm gần nhà, có gì đỡ đần gia đình, lo cho các em học hành. Chị mỉm cười và bằng lòng làm cô giáo làng.
Anh ngày ấy chung tiền với với người ta làm lò vôi xuất khẩu. Anh thuộc lớp người trẻ nhưng lại không sành điệu model như người ta. Anh quanh năm khoác trên người bộ quần áo bảo hộ lao động, ra khỏi nhà từ sáng sớm đến tối cắm mới trở về. Mọi người trêu anh rằng anh mải mê kiếm tiền thế thì bao giờ mới lấy vợ?
Vậy mà đùng một cái anh chị phát thiệp mời họ hàng, bạn bè làm ai cũng trố mắt ngạc nhiên. Mấy cô công nhân ở lò vôi của anh được một phen tức ói máu, bởi mấy cô bao lâu buông lời tán tỉnh mà anh cứ dửng dưng không đáp lại. Người ta soi mói, điều tra xem anh lấy ai? Cái kết quả lấy cô Hạ giáo viên làm mọi người cười nửa miệng. Có người nói anh quê mùa, học bổ túc văn hoá mãi mới lấy được bằng cấp 3 thì tuổi gì mà lại kết duyên cùng chị- giáo viên tốt nghiệp đại học sư phạm bằng giỏi? Ấy vậy mà mọi chuyện lại như có sự sắp đặt từ trước. Anh chị nên duyên trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu người.
Thấm thoắt cũng đã 3 năm kể từ ngày kết hôn. Chị vẫn luôn là người phụ nữ của gia đình với đủ công dung ngôn hạnh. Hàng ngày đi dạy chị được trò yêu, phụ huynh mến, đồng nghiệp tin. Chưa khi nào người ta thấy chị nặng lời, to tiếng với học sinh. Khi về nhà chị luôn đóng vai trò làm người vợ hiền dâu thảo. Chỉ có một điều làm chị băn khoăn mãi, đó là chị chưa sinh cho anh một mụn con.
Anh thì không nặng nề chuyện con cái. Mỗi khi chị xem ti vi thấy cảnh người mẹ ôm con chị lại thở dài thườn thượt. Anh thấy vậy chỉ cười: mình lại mong con phải không? Con cái chưa có duyên nên ông trời chưa cho con đến. Mình cứ vui vẻ lên, ông trời sẽ ban cho mình những thiên thần.
Chị nhìn anh khẽ nói: em mong là một phần, mẹ mong mới là điều quan trọng.
Cái chuyện muộn con chính là nỗi lo lớn nhất trong lòng của chị. Chị tin những lời anh nói, tuy nhiên chị lo những điều mẹ chồng làm.
Ngày về làm dâu chị không làm phật ý mẹ điều gì, chỉ có một điều bà không hài lòng là chị chưa sinh được con. Bà hay nói ý tứ rằng mấy cô nhặt vôi sòn sòn hai năm 3 lứa, chị về nhà bà đã 3 năm mà chưa có nổi 1 lần mang bầu. Mỗi lần nghe bà ví chị với người này người kia chị lai thấy chạnh lòng. Bởi lẽ, có con đâu phải chỉ do một mình chị. Anh cũng quyết định một phần trong đó. Thế nhưng chị chưa khi nào dám hé một câu phân tích cho mọi người hiểu, chị chỉ lặng lẽ nghe, lặng lẽ chịu một mình. Bởi anh đi làm cả ngày, chị không muốn anh lo lắng mấy chuyện vặt trong nhà; nhất là chưa khi nào chị muốn đẩy anh vào mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rắc rối ấy.
Sáng nay chị đi dạy, một chị phụ huynh hớt hải chạy theo: cô Hạ, Cô Hạ, tôi có chuyện muốn hỏi cô này.
Chị đỗ xe xuống đường nhẹ giọng đáp: vâng, em nghe chị ạ!
- Cô Hạ này, công việc của cô dạo này bận lắm không?
- Dạ! Em vẫn dạy đều theo lịch ở trường chị ạ! Chị hỏi có việc gì không ạ?
Chị phụ huynh ấp úng: chuyện là...con tôi mới chuyển từ nơi khác về, cháu học mất gốc từ trước nên tôi muốn nhờ cô giúp kèm thêm cho cháu buổi tối.
Chị ngạc nhiên: con chị học rất tốt. Lớp em chủ nhiệm, cháu là học sinh giỏi đấy chị ạ!
Chị Phụ huynh: không...chuyện là...con khác, cô ạ!
Chị Hạ thắc mắc: chị còn con khác nữa sao? Vậy trước cháu ở với ông bà hả chị?
- Là con riêng của chồng tôi cô ạ! Nói ra thì xấu hổ, nhưng con anh ấy thì cũng là con. Tôi không thể bỏ mặc thằng bé mà tội nghiệp. Mẹ nó giờ chẳng còn, bố nó thì cắm mặt vào kiếm tiền. Tôi mới đón nó về ở cùng. Cô xem giúp tôi với
- Chuyện này...em trước giờ không dạy thêm chị ạ! Chị để em gặp cháu xem tình hình cháu ra sao, có gì em trả lời chị sau nhé!
Chị phụ huynh buồn buồn đáp: vâng, cô cố gắng xem thu xếp thời gian giúp đỡ tôi với. Tôi biết cô cũng là phu nhân giám đốc rồi nên chả thiếu tiền để nhận dạy thêm. Tuy nhiên, tôi thấy cô dạy giỏi, lại có tâm nên muốn nhờ cô giúp. Tôi sẽ không để cô chú thiệt thòi đâu. Chuyện chú Việt thành lập công ty liên kết với Đài Loan, có gì tôi sẽ tác động ông chồng tôi giúp đỡ cho. Mảng này chồng tôi làm qua lâu rồi, quan hệ cũng rộng nên ông ấy ra tay sẽ thuận lợi cho chú ấy.
Chị Hạ nghe chị phụ huynh nói mà ngạc nhiên: chị yên tâm, giúp được em sẽ giúp cháu hết mình. Bởi lẽ chị là người phụ nữ tốt, em chưa thấy ai lo cho con riêng của chồng chu đáo như chị. Còn chuyện kia chắc chị nhầm ạ, chồng em chỉ chung vốn đốt lò chứ có công ty công tiếc gì đâu chị?
- Ối! Thế cô giáo không biết thật hay giả vờ không biết thế? Chú Việt thành lập công ty mấy tháng nay rồi mà, nguồn vôi xuất khẩu của chú ấy là phát triển lắm đấy.
Chị Hạ bỗng dưng sựng người: em...là em không biết! Trước giờ em không nghe nhà em nói chuyện thành lập công ty chị ạ!
Chị phụ huynh cũng ngạc nhiên không kém: ơ! Chuyện này sao có thể? Hay là...
Chị Hạ vội vã hỏi: có chuyện gì vậy chị? Chị biết gì thì chị nói em nghe đi ạ!
- Tôi nghi ngờ thôi, cô giáo thử nghĩ xem, tại sao chú ấy thành lập công ty lại giấu không cho cô biết? Tại chú ấy muốn cô bất ngờ, hay chú ấy đang giấu giếm chuyện gì? Tôi máu đa nghi nên hay nghĩ linh tinh lắm. Cô giáo thông minh nên cô thử tìm hiểu xem nhé. Hơn nưa Tôi không trong cuộc nên chả dám phán bừa, biết đâu lại ảnh hưởng chuyện gia đình cô giáo thì không hay lắm.
Chị Hạ chào chị phụ huynh rồi nổ máy xe tiếp tục đến trường. Cả buổi dạy hôm ấy chị cứ băn khoăn mãi lời chị phụ huynh nói hồi sáng. Chị thấy chạnh lòng, tim hơi nhói. Không lẽ chị làm vợ anh 3 năm nay mà anh lại giấu chị chuyện quan trọng như thế? Hay anh chưa hề coi chị là vợ?