Tống Xác - Hành Hương

Chương 8: Rễ

Hồng Quán miệng lẩm nhẩm: "Dĩ thiên biến ứng vạn biến...", ánh mắt anh lóe lên tia sáng, hệt như đang toan tính một kế hoạch tỉ mĩ. Anh quay đầu nhìn về căn nhà, chân cứ chần chừ không biết nên bước về hướng nào, tay thì càng lúc càng siết chặt hơn cây dao tẩm tro xá lợi mà Phúc Nguyên đưa cho. Hải Tang Tử đi phía trước, thấy Hồng Quán chần chừ mới rít lên: "Sao... Không... Đi?"

Hồng Quán nhìn nó, không nói, khuôn mặt anh thể hiện nhiều thứ cảm xúc lẫn lộn đan xen, anh ngước nhìn lên tán còng, nó chỉ hiện lên một tảng đen sì to như trái núi, cách chừng hai, ba mươi thước nữa mới đến nhưng cái lạnh nơi này đã dày đặc lắm, mỗi lần hít thở như nuốt phải mưa tuyết! Hồng Quán cười nhẹ, nói: "Đi đi bé gái, tui đi sau đây mà!"

Hải Tang Tử lườm Hồng Quán, gừ gừ mấy cái rồi đi tiếp. Hồng Quán ngước nhìn trời, nhìn đất, nhìn rừng chuối xung quanh rồi siết chặt lại cán dao, bước nhanh hơn, đến ngay sau lưng Hải Tang Tử, vung dao lên, cùng lúc chớp lóe sáng, đập chuôi dao vào đầu Hải Tang Tử!

-0-

Hồng Quán khi vừa nhận dao tẩm tro xá lợi cùng với đuốc vải liệm thì vội từ biệt Phúc Nguyên và thầy Tư, đi vòng ra sau nhà, tiếng bước chân rẽ cỏ của hai người họ dần nhẹ đi rồi mất hẳn. Bên trong, Phúc Nguyên định kéo Tư Lĩnh để lên tấm phản bên chái nhà nhưng chỉ vừa đến gần thì Bảo An cứ gào lên liên tục, mỗi lần kéo là một lần nó cào, cắn, đủ cả, thế là Phúc Nguyên chỉ lấy tay nải kê đầu cho Tư Lĩnh mà thôi.

Thầy Tư bỗng thở rất nặng nề, mắt lại nhắm nghiền, không biết là đã ngủ quên hay bị gì nữa, Phúc Nguyên chỉ ngồi ở góc nhà, chưa đến gần ông để hỏi.

Phúc Nguyên chống tay lên đất, thấy hơi lạnh đang truyền đi rất mạnh, anh đưa mắt về phía Thầy Tư, ông ta ngồi lù lù giữa nhà, trên cái ghế mà nếu nhìn kỹ thì nó lại to quá, mền đắp phần chân từ nãy giờ, thể trạng trông thì đã ốm yếu lắm, Phúc Nguyên nghĩ không biết với cái chăn đấy, thầy Tư có còn thấy lạnh hay không.

Phúc Nguyên chợt cảm thấy lông tóc dựng ngược, linh cảm có chuyện chẳng lành sắp ập đến, anh từ từ đứng dậy, đưa mắt quan sát xung quanh một lượt. Trước nhà vẫn chỉ có bến sông vắng ngắt, mấy cái đèn l*иg đu đưa trong gió, dường như những đốm lửa ma trơi, cười khẩy vào Phúc Nguyên. Do quỷ khí dưới giếng chăng? Phúc Nguyên nuốt nước bọt, tia mắt toát lên sự căng thẳng, những ngón tay di chuyển chầm chậm quanh thắt lưng.

Giữa lúc Phúc Nguyên đang nghĩ ngợi, trên trần nhà có thứ gì đu đưa qua lại, nó phóng xuống, như một con báo sắp vồ mồi.

-0-

Hồng Quán vung tay, đập mạnh cán dao vào phần đầu, gần ót Hải Tang Tử, đồng thời lấy ra mảnh vải liệm dùng làm đuốc mà ban nãy Phúc Nguyên đưa cho, chụp vào miệng con bé, nó chỉ kêu lên một tiếng rồi ngã ra đất, nếu là người thường có khi đã gãy cổ.

Hồng Quán lấy vải liệm bịt miệng nó, quấn chặt tay và chân nó lại, con bé có lẽ còn ngất lâu lắm, Hồng Quán nhìn lên trời, mây đen bắt đầu tụ lại thành một dải dày đặc trên đầu, che kín ánh trăng. Đó chẳng khác gì ngoài âm khí đang nhả ra từng đợt từng đợt, từ miệng giếng.

Hồng Quán lấy dao bới nhẹ lớp đất, lấy tay bốc lên một nắm, vò nát ra thì bên trong chi chít những rễ cây nhỏ. Hồng Quán chậc lưỡi, ngay lúc ấy từ phía nhà thầy Tư vang lên tiếng "rầm" rất lớn, tưởng như bàn ghế bên trong có lẽ bị đập nát cùng lúc.

Tưởng như Hồng Quán sẽ quay trở về để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng không, anh chỉ liếc nhìn một cái rồi sấn bước tới bên tán còng. Đến gần mới thấy nó cao lớn như một tảng đá khổng lồ nhọn hoắt vô duyên vô cớ mọc lên từ đất bằng.

Tán còng rộng lớn này ước chừng có đường kính dễ cũng phải ba bốn trượng, còng mọc chi chít, khít như bụi tre, thân cây đều nghiêng về phía miệng giếng, thân còng đen, vỏ trơn nhẵn chứ không xù xì, chạm vào thì lạnh như đá, nhớt như rêu, có mùi hôi như chuột chết, Hồng Quán soi đuốc vào thì thấy có một số lỗ nhỏ xíu như chân nhang, rỉ ra thứ chất dịch không màu, là nguyên nhân gây ra mùi khó chịu kia. Từ rìa ngoài của tán còng phải len lỏi rất chậm mới đến được giếng. Kỳ thực không phải nơi tán còng này là chỗ có thể dễ dàng ra vào, dĩ nhiên từ cái lạnh ấy mà suy ra, ma quỷ nơi đây dĩ nhiên là có, ẩn trong những cây còng, Hồng Quán cũng đã nghe câu "chuối che, tre đóng, còng chui", ngụ ý ba nơi ma quỷ thích ẩn náu, và cách những loại cây đó che chở cho chúng, làm sao không khỏi có chút e sợ khi len lỏi trong đám cây kỳ lạ này, có điều anh biết được rằng cây đuốc và lưỡi dao Phúc Nguyên đã đưa ban nãy thực sự có công dụng xua đuổi được âm giới, cộng thêm bản lĩnh kinh qua không biết bao nhiêu hiểm nguy, nên bước chân Hồng Quán đi không bị quấy phá. Anh biết rằng đó vừa là điềm tốt, mà cũng là điềm xấu, vì nếu như trường hợp ngược lại, đám ma quỷ ấy không tấn công ngay mà chờ lúc Hồng Quán từ giếng lên mới xổ ra thì sao? Hoặc giả như xuống giếng làm hư dao mất đuốc thì làm sao?

Len qua khỏi đám còng dày đặc là đến một khoảnh đất trống nhỏ, không có cỏ cây gì mọc được, rộng chừng hơn thước, bao quanh lấy miệng giếng. Hồng Quán nhìn tới lui, không gian trong này đặc sệt âm khí, lạnh lẽo như hang đá, lại âm u như tra tấn tinh thần của những ai lạc vào đây, từ miệng giếng cao lên chừng hơn trượng thì tới tán lá, nhưng có soi đuốc cỡ nào cũng không thấy lá có màu gì khác ngoài một mảng đen sì sì. Miệng giếng bốc lên một làn âm khí mỏng, nhưng đều, cho thấy bên dưới còn đậm hơn rất nhiều, như lời thầy Tư nói. Thành giếng vẫn còn mấy đạo bùa rách nát dán quanh mép, Hồng Quán sờ vào thử thì thấy đã mục nát cả, và thứ kỳ lạ nhất trong khu vực này chính là từ phần trung tâm của tán còng, có một thứ trông như thân cây, không phải còng, mọc thẳng đứng, xuyên từ đáy giếng lên tít phía trên. Hồng Quán không biết được là nó cây mọc từ đáy giếng lên, hay là một loại nhánh của thứ cây kỳ lạ nào đó mọc ngược xuống, vì thứ ấy không có lá, chỉ có lớp vỏ sần sùi chạy ngang dọc.

Hồng Quán chọn hai nhánh còng thấp vươn ra, lấy dao chặt đứt, lập tức bên trong rỉ ra thứ dịch trong suốt ấy, nó chính là nhựa cây. Hồng Quán mặc kệ thứ nhựa, quấn vải liệm quanh cây rồi đốt thêm đuốc, cắm cạnh miệng giếng, hai cây đối xứng nhau, có vẻ như mục đích của Hồng Quán là bảo đảm ánh sáng bên trên miệng giếng này, để anh có thể theo dõi được thứ gì đó ở phía trên khi đang ở bên trong giếng.

Không gian bị bao kín bởi tán còng, ba cây đuốc vải liệm cháy hừng hực, bốc lên khói cay xè, hôi mùi như mật cá. Hồng Quán đi vòng quanh giếng, ướm chừng cách để có thể bốc bát. Bên dưới giếng tối om, vừa đưa đầu vào nhìn xuống dưới thì bị âm khí làm cho choáng váng mặt mày, dù gì cũng chẳng thấy được bên dưới có thứ ma quỷ ra sao, Hồng Quán ước chừng thời gian hành động của anh chỉ được vỏn vẹn tầm hai khắc mà thôi, trước khi Hải Tang Tử dậy.

Hồng Quán lấy Miêu Thủ ra, đưa lên mũi, kề mũi mình vào xương mũi Miêu Thủ rồi hít một hơi thật mạnh. Sau đó lấy dao cạo ra một lớp xương đỉnh đầu của nó, chấm vào đầu lưỡi, chuẩn bị tiến vào giếng.

Kết cấu của Ngọc Liên Huyệt rộng bốn xích, cao bốn trượng, Hồng Quán lấy trong túi ra sợi dây, đo thì thấy không đủ bốn trượng, chỉ chừng ba trượng hơn chút, nhưng trong tình thế như vầy thì có còn hơn không, vì theo lời thầy Tư thì có một thông đạo dẫn vào, cách mép nước không nhiều. Đột nhiên Hồng Quán nhìn thứ thân cây kỳ lạ ở giữa giếng, bèn lấy tay giật mạnh, thấy khá cứng chắc, bèn nghĩ đến việc nhờ vào nó mà đu xuống.

"Dĩ thiên biến ứng vạn biến", dù sao thì thông tin về Ngọc Liên Huyệt đã có, Hồng Quán đặt ngang Tỏa Sơn Tiên, buộc dây thừng vào. Tỏa Sơn Tiên vừa vặn với thành giếng, lại dẻo dai, cứ thế Hồng Quán buộc đầu dây còn lại vào mình, bám vào thân cây kỳ lạ để đu xuống, vì vướng phải âm khí nên phải làm nhanh gọn. Thành giếng trơn tuột, nhiều rong rêu, Hồng Quán để ý kỹ có một số chỗ lõm vào, tựa như nơi đây từng có cuộc giao chiến sinh tử.

Nước trong này đang dâng cao, nên dâng sát lên cửa thông đạo. Hồng Quán thấy đúng như thầy Tư nói, thông đạo chỉ là một lỗ hổng vừa đủ một người chui vào. Thông đạo cách thân cây giữa giếng không xa, có thể đặt chân đu qua được. Thứ cây này đâm thẳng xuống lớp nước bên dưới, xung quanh mép nước là vô số rễ bám dày đặc, len lỏi cả vào trong thông đạo. Hồng Quán nhìn thứ ấy thì trở nên căng thẳng vô cùng, thận trọng lách người vào thông đạo.

Khi đã đứng bên trong, nó là một hốc đất, chui thêm chừng một thước nữa mới vào đến mộ thất. Hồng Quán cúi người, nắm lấy sợi dây, giật mạnh, khiến Tỏa Sơn Tiên nảy lên, rơi xuống, Quán đưa tay ra chụp gọn, kéo vào mộ thất, Hành Gia bốc bát, không thể thiếu dụng cụ như Tỏa Sơn Tiên được.

Thứ đầu tiên Hồng Quán cảm nhận được là mùi ẩm mốc và hôi hám từ phân chuột. Khói đuốc nhanh chóng tỏa ra cả căn phòng, ánh đuốc bỗng cháy mạnh hơn, Hồng Quán không hiểu đó là điềm gì, nhưng nhờ vậy mà soi được không gian bên trong. Ngọc Liên Huyệt ước chừng chu vi tầm mười sáu, mười bảy thước, cao gần ba thước, cột chống làm bằng những khúc gỗ to tròn, bắc các kèo ngang chịu phần trần, khắp nơi là rễ cây, lần theo rễ đó thì đến cuối phòng, là nơi đặt quan tài, Hồng Quán nuốt nước bọt vì thứ mà anh đang thấy đang diễn biến khác xa với những gì anh nghĩ!

Quan tài là bằng gỗ, không có họa tiết gì cả, chỉ là bốn tấm ván dày ghép lại vào nhau, quan tài nghiêng về hướng cửa thông đạo, không phải là do sụp lún, mà là do phần bệ bên dưới được xây như cái dốc nhỏ, bằng đá thềm. Khắp quan tài là rễ cây, nhìn thì có thể đoán được đây chính là nơi phát tích của đám rễ kỳ lạ ngoài kia, và khả năng cao gốc rễ này chính là thứ dẫn đến chuyện có một cách quái đản nào đó mà chúng mọc ngược thân cây, xuyên qua lớp đất, vòng lên phía trên kia thông qua đáy giếng. Quan tài có cắm một thứ xuyên vào nắp quan, ước chừng là ở phần đầu của xác bên trong, thứ ấy bám đầy bụi bặm mạng nhện nhưng áng chừng ánh kim bên trong vẫn còn chói mắt. Kỳ lạ là chỉ có chỗ ghim thứ ấy là không có rễ cây bám vào, hệt như chúng e sợ thứ ấy mà né ra. Hồng Quán nhìn thấy thì tim liền đập mạnh hơn hẳn, vì thứ ghim vào quan ấy chính là Thiết Bút, đúng như lời thầy Tư nói.

Hồng Quán thận trọng đến kế bên, trông như là đang muốn xác minh một thứ trước khi chạm vào Thiết Bút. Khi ánh đuốc soi đến góc phải, cạnh quan tài, Hồng Quán thấy một xác người gục bên quan, một tay đang với lên, như là muốn nắm lấy Thiết Bút, hay là như vừa buông tay khỏi nó. Bộ xương ấy mặc áo đạo đã mục nát, trông sơ qua không thể nào biết được nguyên nhân chết là do đâu. Hồng Quán mới đến bên cái xác, xem kỹ qua y phục, xương khớp, thấy người này có đeo một túi vải vàng có vòng âm dương, bên trong toàn là đồ nghề của Hành Gia. Hồng Quán xem xương cốt xong, thấy người này có thân thể tráng kiện, rắn chắc, chính là dân có thân thủ cao cường, võ nghệ một thân. Hồng Quán căng thẳng đến quên lau mồ hôi, chảy vào mắt không chớp mắt, liền thở dài nói: "Vãn bối Đường Hồng Quán, đệ tử Hành Gia, xin cung kính trước Thập Hương lão tiền bối, ngài đã cực khổ nhiều rồi!"

Dứt lời, Hồng Quán nắm chặt Thiết Bút, kéo mạnh ra, nói: "Phúc Nguyên, anh hãy bảo trọng!"

Tay Hồng Quán vừa chạm vào Thiết Bút, quan tài bỗng rung lên, như ai đó lắc mạnh, Hồng Quán rút tay lại, vừa lúc đó, nắp quan nứt ra những đường dài, vang lên tiếng thứ gì đó cào vào nắp.

-0-

Lại nói về Phúc Nguyên, đúng lúc đang đảo mắt theo dõi xung quanh, một bóng đen từ trần nhà nhảy xổ xuống, trông như định ra đòn chí mạng vào cổ, cứ tưởng đã cắt cổ được Phúc Nguyên, ai ngờ anh hành động trông có vẻ là đã sớm biết nguy hiểm, lách người né tránh, thuận đà đưa thêm một đòn Đảo Mã Cước vào thứ bóng đen ấy, nhưng nó cũng không phải dạng vừa, tránh né dễ dàng, thân thể trơn tuột, cú đá ấy không chắc là trúng vào nó hay chưa hay là nó đã né được. Đòn đánh diễn ra nhanh như chớp, hai bên ra đòn xong đều lui về sau thủ thế. Phúc Nguyên chọn phía có Tư Lĩnh, đứng che trước người đồng hành mới biết, nhìn về phía trước, khịt mũi nói: "Quả nhiên chốn giang hồ hiểm ác, điều gì cũng có thể xảy ra được, đúng không hả thầy Tư?"

Thầy Tư, nãy giờ ngồi im, tay chân như rệu rã, nay lão đã ngẩng đầu dậy, ánh mắt tuy không mở to ra, nhưng dù chỉ một khóe mắt cũng bốc lên sự tà ác đến ghê người. Trước mặt lão là những cái xác bị quấn đầy rễ cây, xác nào cũng đều phân hủy gần hết, chỉ còn chút ít xương thịt, tanh hôi vô cùng, có vẻ vừa nãy Phúc Nguyên đã đánh với nó, mũi giày vẫn còn dính chút nhớt từ thịt thối rữa ghê tởm.

Thầy Tư thấp giọng: "Có vẻ như... ta đã không qua mắt được bọn bây. Làm sao bọn bây biết?"

Phúc Nguyên khịt mũi: "Ba người bọn tôi đi chung, chỉ có mỗi Tư Lĩnh là xỉu mãi chưa tỉnh, đoán chừng đã trúng độc. Có hai vấn đề, tại sao lại là độc và tại sao là Tư Lĩnh. Tôi và Hồng Quán không thể nào chẳng bị gì cả, còn Tư Lĩnh lại mê man nãy giờ như vậy được, có chăng là muốn ngăn chặn Tư Lĩnh một việc gì đó."

Phúc Nguyên nhìn thầy Tư, thấy lão im lặng thì nói tiếp: "Tại sao lại có độc? Vì có người sợ Tư Lĩnh biết được âm mưu của hắn ta! Làm sao Tư Lĩnh biết được? Vì con mèo Bảo An này, nó là Mèo Mắt Lộn sứ giả âm giới, mắt mù nhưng có thể nhìn bằng miêu pháp, thấu đạt được những thứ dơ bẩn. Tư Lĩnh để con mèo trong túi, ông sợ nếu để Tư Lĩnh nghe kế hoạch bốc bát Ngọc Liên Huỵêt thì sẽ đem Bảo An ra, khi đó là đổ vỡ. Vậy nên ban đầu ông bày chuyện người chủ ghe bị vong nhập, để Tư Lĩnh không dám đem con mèo ra, sau đó đợi tình hình lắng xuống thì hạ độc Tư Lĩnh, tiếp theo là ra sức an ủi và đề nghị bọn tôi bốc bát, với cân lượng từ xuất thân, ông cho rằng Hồng Quán dễ dàng nghe theo, tôi và anh ta đi xuống giếng theo như ông nói là tưởng như giúp Hồng Quán có được Thiết Bút, chỉ cần bọn tôi lấy nó là xong, ông tính đến vậy, nhưng sự xuất hiện của Bảo An một cách bất ngờ không có trong kế hoạch này đúng không?"

Thầy Tư im lặng, gật gù như đồng ý. Phúc Nguyên đứng thẳng dậy, nói: "Câu chuyện ông bịa ra hay đó, nhưng chỉ vì chạy tội cho bản thân, ông đã quên đi một chuyện là nó quá vô lý, tôi và Hồng Quán đã đoán chừng được từ sớm, vốn dĩ chẳng có chuyện sư phụ lão hϊếp cô gái trẻ kia, mà người làm chính là lão, sau đó cô gái mới mang oán hờn mà chết. Lão muốn mượn tay Hành Gia để giúp lão thoát khỏi thứ bị nguyền rủa bên dưới kia à?" Phúc Nguyên chỉ tay vào cái mền lão đang đắp.

Thầy Tư thở dài, giọng có vẻ mệt mỏi pha lẫn bực tức: "Hay đó, mà bây sai rồi... thứ này không phải thứ nguyền rủa, mà là thứ ta theo đuổi cả đời!" Thầy Tư kéo mền ra, để lộ bên dưới là khối rễ cây quấn chặt quanh chân lão... Phúc Nguyên nuốt nước bọt, đối thủ trước mặt không cần vận khí, hay chính xác là không vận khí vậy mà vẫn làm Phúc Nguyên thoáng run tay.