Chương 37.
Hôm nay là rằm tháng 7, ngày lễ xá tội vong nhân* và cũng là ngày lễ vu lan bồn*. trời đêm đó trăng thanh gió nhẹ, bầu trời chẳng một áng mây, phật tử đểm ấy tới chùa rất đông khấn bái.
(*ngày của các vong hồn, ngày cúng cô hồn, đây là ngày địa ngục mở cửa để các vong hồn về nhân gian; * ngày vu lan bồn: ngày báo hiếu cha mẹ)
Phương và hạ cả ngày lo việc phật sự lễ lạt đã oải hết cả người, lúc này đây cả hai đang cùng ngồi uống nước trà ngay nơi ghế đã giữa sân chùa, chiếc ghê đá đã viết lên một giai thoại li kì có một không hai về việc một nhà sư và một đạo sĩ cùng ngồi cười đùa với nhau dạo nọ, giai thoại đó nhanh chóng lan truyền trong giới phật tử và tăng ni khắp tỉnh, thầy đại trí cũng vì vậy mà gặp khá nhiều phiền phức với giáo hội.
Cả hai lặng nhìn dòng người tấp nập bu kín cả sân chùa đang chắp tay khấn vái lầm rầm, thầm nghĩ lại những chuyện đã xảy đến trong nửa năm qua.
Phương liếc sang hạ, ngực nó cài bông hoa trắng*, cả ngày hôm nay nó đã quỳ lạy chân tượng địa tạng vương bồ tát để cầu xin người giúp cho mẹ nó ở cõi u minh…
(*vào lễ vu lan bồn ai mất cha mẹ thì cài hoa trắng, ai còn cha mẹ thì cài hoa đỏ, ai mất một người thì cài hoa hồng)
Hạ đã phủ nhận sự tồn tại của cha…
Rồi phương thầm nghĩ tới mẹ mình… mẹ đã về quê được gần 3 tuần, cậu mới gọi điện cho mẹ hôm kia, mẹ bảo bệnh tình của bà rất xấu, chắc cũng chỉ được ít thời gian nữa, nếu bà nguy kịch mẹ sẽ gọi cho phương về quê.
Quỷ thần đã dối gạt cậu nhiều nên lời nó nói cũng chẳng làm cậu sợ nữa, suôt 3 tuần qua phương chỉ ở trong chùa không bước chân ra ngoài một lần nào, ngày nào cậu cũng đứng ở chân tượng bồ tát quan âm trắng trước cổng tam quan mà ngước nhìn ra ngoài, để tìm kiếm bóng dáng ông lão ăn mày già kì lạ nhưng không thấy ông.
Tuy vong quỷ thần đã gϊếŧ được thần rồng cứu được hạ thật, nhưng nó gạt cậu hết lần nầy đến lần khác, ngay đêm đó cũng đã suýt chút nữa lấy mạng cậu, nên cậu thấy không có việc gì phải tuân thủ giao ước với nó cả, có lẽ đó cũng chính là lý do nó hù dọa chuyện sẽ hại mẹ cậu lúc ở bến xe.
Có mấy người lớn tuổi đi qua ghế đá hai người ngồi, thấy hai cậu thanh niên nhỏ tuổi mặc áo lam của chùa ngồi uống trà đều lấy làm lạ vì có người biết có người không biết hai cậu.
Rồi lại tới một đám thanh niên choai choai đi qua, một cô gái độ chừng hai mươi tuổi nhìn thấy hai người như thế liền buông lời trêu ghẹo:
“đẹp trai thế mà đi tu phí vậy các em…”
Rồi cả đám lại cười ồ lên mà đi.
Chợt hạ nhìn chị ta nói:
“thôi lo thân chị đi, chị sống cũng chẳng còn được mấy ngày đâu mà quản chuyện thiên hạ.”
Cả đám thanh niên quay lại kinh ngạc nhìn hạ và pương, rồi một người có vẻ lầ bạn trai hoặc chồng của cô đó mới sát lại gần hạ mà lớn tiếng:
“thằng này mày đang rủa ai đấy? mày tưởng người nhà chùa thì tao không dám đánh mày à?”- nói đoạn hùng hổ nắm lấy vạt áo hạ.
Hạ trừng mắt lửa nhìn lại thì người đó có thoáng lúng túng, rồi mọi người xúm lại can nên người nam đó buông tay ra, ngay lúc ấy thì thầy nhất nguyên đi tới…
Cả đám thanh niên và cả những người qua lại, những người đang đứng hiếu kì đều cúi chào thầy kính cẩn.
Thầy chẳng bận tâm, đi qua hết thảy họ rồi nói với hai cậu:
“hai em ngồi ngoài này thảnh thơi thế, trong chính điện còn biết bao nhiêu việc, thầy cho tìm hai cậu đấy.”
Cả hai lập tức đứng lên, khi ba người đi ngang qua những thanh niên nọ thì cô gái kia níu lấy tay áo chùng của thầy nhất nguyên mà nói:
“dạ con thưa thầy…”
“a di đà phật, thí chủ có chuyện gì?”- thầy gạt tay cô ra, chắp hai tay xá chào đáp lễ.
“…cậu này nói con chẳng còn sống bao nhiêu ngày nữa…”- cô ta chỉ tay về hạ, nói đầy vẻ hoang mang.
Cả đám đông nín lặng dõi theo sự việc.
Thầy nhất nguyên quay lại nheo mắt nhìn hạ hỏi:
“đệ nói thế là sao?”
Lúc này hạ ung dung đáp:
“sư huynh biết đệ và phương học được phép tướng âm* mà, tướng cô này quỷ tọa, lại có âm khí tỏa ra, mức độ như thế thì thọ sao được.”
(*xem tướng người âm dương;*quỷ ngồi)
Nói xong nắm tay phương mà đi, nhưng họ nào có cho đi, cô gái níu ngay lấy tay hai cậu lại.
Cả đám thanh niên chẳng ai nói gì, dựa vào việc hai cậu có liên hệ gì đó với nhà chùa, và việc thầy nhất nguyên hỏi ý hai cậu, cũng như đám đông đều đang im lặng dõi theo, họ đều ý thức được đây chẳng phải việc đùa.
“chú ơi người xuất gia chẳng nói đùa, chú xem có thấy việc gì thì chú dạy cho tôi với.”
Lúc này phương mới lên tiếng:
“chị về bảo gia đình tới gặp, chuẩn bị sẵn đồ lễ mà làm lễ giải hạn đi thì cũng chẳng đến mức nguy đâu…”
Nói rồi hai người dứt khoát đi thẳng.
Thầy nhất nguyên cũng vội vàng đi theo sau.
Đám đông xì xào không ngớt, vẻ hoang mang vẫn còn nguyên trên nét mặt cả đám thanh niên, chẳng ai nói nổi câu nào, tâm thần đều ló sợ, nhất là cô gái bị hạ chỉ điểm.
Riêng nhất nguyên nhìn hai đệ mà lòng đầy nghi hoặc.
Hai người này đều thấy gì đó mà sao mình không thấy? Lại còn bình tĩnh xem việc này nhẹ như không…
Công phu của họ đã tới mức nào rồi?
Thật là,
Tinh thông tướng âm quỷ
Lại thông cách giải trừ
Phát căn cơ vô lượng
Thuật còn vượt cả sư.
…
Thì ra trong chùa người hành lễ hồi bái ở chính điện rất nhiều, dù đã có rất đông cư sĩ, phật tử, đoàn thanh thiếu niên phật tử giúp sức, cộng thêm tất cả sư tăng trong chùa vẫn không đủ phục vụ nhu cầu của khách thập phương. Phương và hạ đều biết rõ việc phật sự nhưng vì tuổi còn nhỏ, lại không phải tăng, trong hàng phật tử đều không quen các cô các bác nên nói không có trọng lượng gì, họ khinh tuổi nhỏ lại cậy mình tuổi cao ở trong chùa lâu năm nên họ thường có vẻ xem thường không nghe, do vậy các cậu không ra coi việc, sợ làm xích mích phật lòng người lớn, rồi thầy lại phải ra can mang tiếng thiên vị thiếu niên. thầy đại trí biết thế cũng thầm khen hai cậu biết nghĩ, nên thường để yên cho tự do nhưng giờ công việc độn lên nhiều quá rồi lại phải gọi vào giúp.
Loay hoay mãi tới hơn mười giờ khách mới vãn hết, lúc này ai mới về phòng nấy mà nghỉ, thầy tuổi cao cả ngày hoạt động cũng đã mệt nên cũng lui vào phòng riêng nghỉ sớm. hạ xem chừng cũng đã mệt lắm nên vào đi ngủ, còn mình phương thơ thẩn một hồi rồi đang định về phòng chợt có tiếng gọi:
“sư đệ, có muốn đi dạo một vòng không?”
Phương quay lại nhìn hóa ra là thầy nhất nguyên, đại đệ tử của thầy đại trí.
Phương tươi cười chào thầy, khẽ gật đầu.
Thế là hai huynh đệ đi dạo quanh sân chùa dưới trời trăng.
Nhất nguyên liền mở lời:
“đệ thấy chùa này thế nào? Có to đẹp không? Ngày trước thầy mình định để chùa cho tôi quản lý, đệ xem sức tôi có làm được không? Tôi thấy đệ tính tình cao thượng lại không xem trọng oai danh vật chất, căn cơ lại sâu bền hơn chúng tôi, chúng tôi cũng không tị gì cả, nên nếu có việc sau, chúng tôi muốn kiến nghị với thầy để cậu quản chùa cậu thấy ra sao?”
Phương không biết là sư đang thử, giật mình kinh hãi, bước hụt một nhịp rồi dứt khoát từ chối thẳng thừng.
Sư thầm nghĩ trong đầu, vậy là hắn chẳng có tính “tham”…
“đệ cũng biết hạ rất giỏi việc, đọc kinh sách nhớ rất lâu, trí tuệ nó lại thâm nhập địa tàng, chúng huynh đây đồng tu đã lâu không ai sánh được như nó, đệ là bạn đồng tu với nó thì nghĩ thế nào?”
Tính phương vốn ngay thẳng thật thà, nghe nói vậy thì cười mừng hớn hở, rồi cứ thế khen hạ mãi, ca ngợi hạ rất nhiều.
Vậy hắn cũng chẳng có tính “mạn”*
(*mạn: một trong ác lục kiến (sáu điều ác) gồm có:1- tham lam(tham),2- sân hận(sân),3- si mê, ngu si(si), 4- kiêu căng, ngạo mạn(mạn), 5-nghi ngờ(nghi), 6-định kiến, thành kiến(kiến).)
“đệ có ghét bỏ ai chăng?”
“đối với đệ, các chúng huynh đều rất tốt.”
“với phường cư sĩ thì sao?”
“với họ đều là người lớn tuổi, chẳng tránh khỏi cố chấp tuổi già, ta đều hiểu đạo không nên chấp.”
“với thiện nam tín nữ ban nãy làm khó dễ thì sao?”
“họ lại chỉ là chúng sinh chẳng hiểu mệnh trời, hà tất ta đôi co.”
Vậy là hắn không có “kiến”.
“đệ có nghĩ hạ đôi khi ganh tỵ với đệ không? Vì đệ được thầy ưu ái hơn? Hay hỏi việc hơn?”
“thầy phải quán sát em vì thân em đang mang bệnh, chứ thầy thương hạ vô cùng, thầy là bậc cao minh làm gì có định kiến phân chia như thế, vả chăng nếu có như thế thì hạ chẳng bao giờ có lòng khác với em, huynh đừng có lo.”
Hắn cũng chẳng có tính “nghi”
Sư giả bộ hỏi lơ sang những chuyện khác, nói chuyện bâng quơ rồi đột nhiên hỏi gấp:
“đệ có thù ghét nó không?”
Phương dừng bước, lặng im suy nghĩ.
Sư biết đã hỏi vào trọng tâm, liền dò nét mặt phương rồi hỏi thêm câu nữa:
“nó hại đệ dối đệ chẳng ít lần, đến nỗi giờ đệ phải bỏ cả nhà cả gia quyến mà lên chùa nương thân, cả việc học hành có khi cũng bị ảnh hưởng, ta thương cho đệ mà lại càng căm tức nó muôn lần…”
“em không biết nữa, em chỉ thấy nó rất đáng thương, có lúc em ghét giận nó lắm, từ lúc biết nó ra lệnh cho rồng kia gϊếŧ chị hương rồi hại nhà hạ, là em cũng oán nó nhiều, nhưng có lúc em lại thấy thương hại, một mảnh xác cũng chẳng có mà phải nương thân người, nghi lễ nó muốn làm chắc có lẽ chỉ là lễ chiếm xác của em thôi chứ chẳng có gì khác…”
“nó chẳng có nổi cái xác sao…”
“chính vậy, nếu không với pháp lực nó như thế nó bắt gϊếŧ ai khi nào chẳng được, đâu cần phải tới sai thần rồng? chỉ là do nó không có thân để mà hành động, lúc nào cũng chỉ lén lút trong tâm thức người ta… như thế chẳng đáng thương lắm sao?”
Sư thở dài khẽ một tiếng.
Đến cả tính “sân” nó cũng không có.
Thực sự căn cơ kẻ này quá lớn, nếu tu tập lâu dài thì thầy đại trí cũng chẳng sánh bằng…
Nói đoạn hai huynh đệ đi lòng vòng thêm một quãng, rồi nhất nguyên nói em vào ngủ.
Phương nghe lời huynh trưởng đi về phòng.
Lúc này còn lại một mình, nhất nguyên mới lẳng lặng đi ra cổng chùa…
Vừa bước ra tới cổng chùa, một giọng nói lạ, thanh âm the thé đã vang lên trong đầu thầy:
“thế nào rồi?”
“ngũ giới* nó không phạm, ngũ uẩn* nó át được, lục thức nó học được phép khống chế được cả. đến cả ác lục kiến là thứ mạnh mẽ nhất nó cũng không có đến năm điều. thực sự là bậc chân tu không có điểm yếu, so với nó tôi đây chỉ là ngọn cỏ ven đường.”
(*ngũ giới: sát sinh, trộm cắp, tà da^ʍ, nói dối, uống rượu; *ngũ uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành, thức)
“năm điều? còn một điều…”- tiếng nói rít qua kẽ răng.
Sư chợt thấy lạnh hết người.
“còn điều gì?”
“chỉ còn tính “si” không có cách nào kiểm tra.”
“si mê?”
“đúng vậy.”
“vậy làm nó si mê đi…”
Rồi một luồng gió lạnh ào qua.
Không khí thanh vắng trở lại.
Sư rùng mình, đóng cửa chùa đi vào bên trong.
Thật là,
thân vào chùa, liền hiểu thấu đại đạo
Trong tăng đoàn, cái ác đã khởi sinh.