Chương 22. Gục ngã
Rồng biến thành màu đen tuyền, hiện nguyên là một con độc long*, từ thân độc long tan ra nào muôn trùng rắn rết, cùng nhằm hướng Hạ và á ra di mà lao tới, á ra di hét lên một tiếng rồi dậm mạnh chân, tức thì mặt đất nứt đôi ra, dưới đất bay vụt lên không trung vô vàn những âm binh, đều là quân đội âm binh được đạo sĩ nuôi dưỡng giao cho tướng á ra di coi giữ.
(*rồng có chất độc, trong thân nó nuôi muôn nghìn trùng độc, dùng thân xác mà nuôi, rất đau đớn.)
Đạo âm binh bay lên lao vào rắn rết mà đánh gϊếŧ.
Độc long lúc này gầm lên một tiếng hung hãn rồi lao vào á ra di, quấn chặt lấy thân tướng.
Á ra di và độc long lại đánh nhau mãi hơn mười hiệp, lúc này độc long đã xiết chặt thân tướng một hồi lâu, rắn rết lao lên mà cắn mà chích, á ra di gầm lên, quăng cây chùy ra rồi đổ gục xuống, miệng niệm chú bằng tiếng phạn.
Cây chùy ném xuống đất ban nãy giờ đây tỏa ra muôn đạo ánh sáng xanh thiêu rụi rất nhiều rắn rết, rồng độc long cũng bị ánh sáng đó chiếu vào thiêu đốt, đến mù cả hai mắt,độc long điên tức lên cắn mạnh vào người á ra di, tướng này hét lên một tiếng đau đớn rồi gục đổ ngay chẳng còn động đậy gì, sau tan thành luồng khói bay lên ám vào mặt vào đầu rồng, rồng gầm lên đau đớn bay lên không, đôi mắt nhắm nghiền, nơi mắt chảy ra máu màu đỏ, rồi hét to:
“Tao thề chẳng chung trời đất với mày!.”
Nói rồi cơ thể tan ra thành muôn nghìn trùng độc rắn rết lao bổ vào hạ, lá bùa gọi ra tướng á ra di đã bốc cháy ngùn ngụt, tướng đó đã chết tan nát cả hồn phách rồi, các âm binh gọi lên phần nhiều thì bị rắn rết cắn chết, phần còn lại khi chủ tướng tan đi thì cũng theo gió mà tan hết.
Rắn rết quấn kín người hạ, một con cắn thẳng vào họng Hạ mà rút dây thanh quản thực quản* ra, Hạ hét lên đau đớn, miệng vừa Hạ ra thì những con khác lao thẳng vào miệng chật kín lúc nhúc, rồi rắn rết cứ thế bu lấy toàn thân mà rúc mà rỉa, trùng độc cũng lao vào mà hút thân…
(*các cơ quan trong cơ thể có tác dụng giúp người nói, ăn uống)
…
Hạ choàng tỉnh giấc mộng, lúc này đã 4 giờ sáng, nhưng từ đó bị á khẩu, không nói được gì nữa, toàn thân đau đớn vật vã, các mụn nhọt bọng nước cứ thế mà vỡ lan ra khắp thân như thể có trùng đυ.c chích vào, đau buốt, máu mủ từ các lỗ đó cứ vậy mà chảy ra nhoe nhoét hết giường chiếu, tanh hôi nhơ nhớp không thể nằm được, ngồi thì đau nhức khắp người, cổ họng đau như bị xé toạc, nói cũng chẳng được, ăn cũng chẳng được…
Lại nói mẹ Hạ cả đêm không ngủ, từ lúc bế con lên cứ thế ngồi đầu giường mà trông con, thấy Hạ đau đớn ú ớ quằn quại hồi lâu lay gọi sao cũng không tỉnh, giờ bật tỉnh dậy thì như người động kinh. Em gái thương anh nhưng trẻ con nhanh mệt không thức được khuya, thế nhưng cũng chẳng về phòng mà đang thiu thiu ngủ gục trên ghế ở phòng anh luôn, thấy anh la hét cũng choàng tỉnh giấc. Hai mẹ con nhìn Hạ vừa lo vừa sợ nhưng chẳng biết làm gì, chỉ biết ôm nhau mà khóc, rồi tưởng Hạ lên cơn động kinh, em gái cứ ôm cổ Hạ khóc mãi không thôi.
Nước mắt Hạ chảy dài, cứ dập đầu mà lạy mẹ, ôm lấy mẹ lấy em gái mà khóc nhưng chẳng ra được tiếng, chỉ phát ra tiếng ú ớ như người câm tập nói, đoạn nhìn lại thân thể, các vết rách các lỗ đã lan cả lưng cả ngực, từ đó máu mủ chảy dài, lại thấy như có gì ngoe nhẩy như giòi như bọ chực từ các vết loét các lỗ đó mà chui ra, Hạ rên lên đau đớn, lấy tay mà phủi mà gạt nhưng lại chỉ càng đau, xót rát vô cùng. Vừa kinh hãi bất lực, nhìn lại thân thể mình, biết là sắp chết ,rồi nhìn mẹ và em, lại nhìn thấy có đĩa hoa quả để ghế gần đầu giường, chẳng nói năng gì, gạt nước mắt vùng ra khỏi tay em, lao xuống giường rút lấy con dao gọt hoa quả trên đĩa hoa quả định đâm cổ mà chết nhưng mẹ và em gái giằng lấy vứt đi, rồi cứ thế ôm chặt lấy Hạ không cho làm gì.
“Con ơi con đau thì con cố chịu, trời sắp sáng, sáng sớm mẹ mời thầy mời bác sĩ tới xem cho con, còn nước còn tát, con chết như thế rồi mẹ sống làm sao con ơi…”- mẹ Hạ cứ ôm lấy Hạ mà gào…
Cứ thế cả ba mẹ con ôm nhau mà khóc tới sáng, tiếng khóc vang động cả xóm nghèo…muôn phần cay đắng xót xa…
Thật là,
Trên đầu ba tấc thần linh
Người trần sao dám liều mình hơn thua
Nay thân như lá cuối mùa
Chỉ thương gia quyến sớm trưa não lòng.
…
Phương sáng dậy sớm thì cứ ngơ ngác bồi hồi, nhớ lại tối qua gặp chị hương như thế, lòng không khỏi thương cảm cay đắng.
Thôi, sáng nay mẹ từ quê chị hương lên lại rồi, có mẹ sẽ đỡ cô đơn hơn…
9 giờ sáng Phương mới ngồi dậy được khỏi giường.
Phương bùi ngùi bước ra đầu ngõ, khi qua phòng chị hương, thấy cánh cửa đóng im lìm, bất giác nhớ lại người xưa, mỗi sáng bước qua đều thấy chị … tự nhiên nước mắt lưng tròng.
Phương tựa đầu vào cửa phòng số 4 mà khóc, rồi ngồi bệt xuống đơ, dựa vào cửa mà ngửa cổ lên trời.
Đang ngậm ngùi thì có tiếng bước chân người vào.
Phương nhìn ra thì là Vy đang từ cửa cổng dãy trọ mà vào.
Vy chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống cạnh Phương rồi ôm lấy.
Lúc này bao nhiêu cảm xúc lại ùa lại lần nữa, Phương gục mặt vào ngực Vy mà khóc như mưa, tay ôm chặt lấy eo Vy.
Cô đơn.
Lần đầu tiên trong đời Phương đối mặt với sự cô đơn kinh hoàng đến thế… Cậu sợ lắm… Vy đến vào thời điểm này giống như một thứ gì để cậu bấu víu.
Vy có chút ngần ngại nhạy cảm con gái, nhưng thấy Phương như thế cũng chẳng nỡ đẩy ra khỏi ngực mình, chẳng hiểu thế nào cô lại đưa tay lên mà vuốt mớ tóc rối xù của cậu, như người mẹ âu yếm con trai.
Cô thì thầm khe khẽ:
“Cậu đừng như thế, người mất thì cũng mất rồi, ai mà không đau xót, cậu là đàn ông con trai mà yếu đuối thế này thì mẹ cậu biết nương tựa vào đâu?”
Phương chẳng nói gì, nhưng tiếng khóc chỉ còn thút thít.
“Mạnh mẽ lên nào. Chị hương cũng không muốn thấy cậu vậy đâu.”- Vy lại lựa lời mà an ủi.
“Giá mà tớ mạnh mẽ như hạ…” – Phương chợt ngẩng mặt lên nhìn Vy.
Mặt đối mặt rất gần, Vy thoáng bối rối quay đi:
“Ý tớ không phải thế,cậu cũng rất mạnh mẽ mà, chỉ là cậu nhiều cảm xúc quá.”
Phương rời Vy ra rồi đứng dậy.
Chẳng hiểu sao lúc đó Vy lại tự nhiên thấy nuối tiếc, muốn giữ Phương ôm lấy mình nữa, rồi chợt thấy hối hận những điều đã nói.
“Đến chùa đi, gặp thầy đại trí. Tối qua tớ mộng thấy chị hương về, gặp thầy giải mộng đã.”- Phương nói, giọng đã quả quyết hơn.
“Có qua gọi Hạ không hay chỉ hai đứa mình…”
“Có chứ.”
…
Hai ngày sau.
…
Phương và thầy đại trí ngồi cạnh giường nhìn Hạ.
Hạ chẳng nói năng gì được nữa.
Giường Hạ ngăn cách bên ngoài một bức rèm để ngăn mùi hôi thối nồng nặc sặc lên, ai tới thăm đều chỉ ngồi ngoài bức rèm. Có muốn nói gì với Hạ thì nói cậu vẫn nghe được nhưng không trả lời được.
Hạ nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường, không mặc được quần áo vì các mụn và vết lở, chỉ phủ một tấm chăn mỏng.
Không ăn uống được gì hai ngày qua, người cậu tọp hẳn đi, hơi thở lay lắt.
Các vết lở loét đã lan khắp thân, có vết rất to đường kính cả tới 10 phân, máu mủ dịch cứ rỉ ra liên tục, Hạ nằm trên giường, người gầy trơ ra lộ cả xương hàm gò má.
Chẳng hiểu sao cứ nhìn vào Hạ lại thấy giòi bọ lúc ngúc chui ra nên đâm ra thất kinh ám ảnh, mắt lúc nào cũng nhắm tịt.
Phương nắm lấy tay bạn, bàn tay lạnh chẳng còn sức sống gì, xương cổ tay nhô ra, gân xanh nổi chi chít.
Hai ngày qua nhà Hạ lúc nào cũng đông người, thầy cô giáo bạn bè, hàng xóm láng giềng qua thăm hỏi.
Hạ chẳng đi lại được nên mẹ cũng lo toan vay mượn mà mời bác sĩ tới xem nhưng từ đông tới tây y xem xong đều bảo bị nhiễm trùng nặng vào tới máu rồi không chữa được, nên nhà cũng không đưa đi viện nữa.
Rồi ai xui gì cũng nghe, ai mách gì cũng làm, mời tới 4 thầy làm bao nhiêu lễ lạt rồi nhưng cũng chẳng khá hơn gì, bệnh tình nặng lên theo từng giờ.
Mẹ Hạ khóc đã cạn khô cả nước mắt, đêm nào cũng nằm gục xuống chân giường con mà khóc, giờ đây đang ngồi thẫn thờ ngoài hiên nhà, chỉ biết chờ đợi…
Bố Hạ có về thăm nhà một lần, liếc vào nhìn rồi không chịu nổi chạy đi ói mửa, xong chỉ nói “lỡ nó chết thì gọi tao.” rồi đưa mẹ Hạ 500 ngàn nói để mua thuốc men, sau đi luôn không thấy về lại.
Các thầy của chùa thanh trúc mấy ngày qua lúc nào cũng tới gia đình thăm hỏi ân cần, riêng sáng nay họ bàn bạc với nhau hồi lâu, sau đó thầy Đại trí ra lệnh gì đó, các thầy khác đã ra cả cầu đen cả, chẳng biết để làm gì, chỉ mình thầy còn ở lại nhà hạ.
Hiện giờ Ngồi cạnh mẹ Hạ là mẹ Phương, Hân, cô bạn gái mà Hạ rất thích, Vy và cái Thu em Hạ.
“Chú nhận ra anh không.”- Phương thì thầm vào tai.
Hạ gật đầu khó nhọc, các ngón tay co lại như muốn nắm lấy tay Phương.
Phương thở dài nhìn các bóng đen đang bay lượn trên đầu giường.
Rồi tới thầy đại trí ân cần ghé vào tai Hạ hỏi nhỏ.
“Con sắp chết, con có biết không?”
Hạ lại gật đầu. Đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt lăn dài xuống gối.
“Nói thầy nghe, con có sợ không?”
Hạ lắc đầu.
“Thế con khóc vì thương mẹ à?”
Hạ lại gật.
“Giờ con ngồi dậy được không, có còn điều gì muốn nói thì viết ra được không?”
Hạ lắc đầu.
“Con nghe thầy này…”- thầy lại ân cần nắm tay Hạ mà dặn dò”- “…thầy trò mình hữu duyên đã lâu, con lại học một biết mười nên có gì thầy đều truyền dạy cho cả, nay con cũng là người có căn, đạo hạnh đã bao phủ, công đức sâu dày, công phu đầy thân, chắc con cũng phải biết sống trên đời không thể thoát khỏi bát khổ*, giờ đây con có đi các thầy cũng sẽ thuyết cho con siêu sinh, còn đừng lo nghĩ gì việc sau này con nhé, cứ vướng bận trong lòng chỉ hại đến công đức tu của con thôi.”
(*bát khổ: sinh, già, bệnh, chết, ái biệt ly, oán tắng hội, sở bất đắc, ngũ ấm thạnh.)
Hạ chẳng còn động đậy gì…
Thật là,
Người nằm xuống, muôn người đều thương xót
Oán quỷ thần, trách trời đất chẳng linh.