CHƯƠNG 8. MÃNG XÀ
…
Phương cố gắng hét to cầu cứu mẹ đang nằm bên cạnh nhưng không sao thốt ra hơi. Phương sợ hãi… Cậu có cảm giác mình đang trong một hòm gỗ kín bưng, tối đen, miệng bị bít kín, cậu cố vùng vẫy, cựa quậy, đạp tung ra mà không được.
Phương vẫn cảm nhận được nhịp thở đều của mẹ nằm bên cạnh…
Sau đó là im lặng bao trùm.
Thế rồi bỗng nắp hòm bật mở, ánh sáng rọi thẳng vào mặt Phương đến chói cả mắt, Phương muốn giơ tay ra che cho đỡ chói nhưng cố cỡ nào cũng không thể nhúc nhích được một phân.
Bỗng dưng Phương thấy giá lạnh nơi bụng, có cái gì đang trườn thẳng qua người, siết chặt từ ống chân bên trái lên bụng rồi chồm lên giữa mặt Phương.
Nguyên là một con rắn màu xanh thẫm.
Rắt rít lên những tiếng kinh người, nghe kến đến xé tai lạnh óc.
Rắn đó màu xanh thẫm toàn thân, thân dài không nhìn thấy nhưng quấn từ đùi lên mặt , rồi vắt ra ngoài hòm vẫn không thấy đuôi, đường kính thân cỡ mười phân, đè lên thân người rất nặng. Riêng đầu rắn đường kính ước mười bảy phân, trên đỉnh giữa hai mắt rắn có hai chấm màu trắng, đường kính mỗi chấm một phân , mắt rắn màu vàng trong như màu bi, có dạng hình thoi, con ngươi màu đen tuyền, không nở tròn mà dạng kim, nằm thẳng đứng, hàm rắn bạnh ra, hai lỗ mũi co nở theo nhịp rít, lưỡi rắn màu đỏ, thè ra rút vào theo nhịp, đường kính cỡ ba phân, có đường chia giữa, đến đầu lưỡi thì tòe làm hai, mỗi bên dài cỡ hai phân, răng nanh màu trắng ngà, dài cỡ mười phân, đường kính hai phân, nhỏ dần về mũi răng. Trông thập phần kinh dị.
Thật là,
Quỷ lại hóa Thanh xà
Chẳng nhìn rõ tâm ma
Tinh thông tài biến hóa
Vượt xa phép quỷ tà.
Con yêu xà lướt nhẹ xuống sát má Phương, lè lưỡi ra chọc vào tai Phương, rít lên ghê rợn. Phương lông tóc dựng đứng cả, tay chân bị nó quấn chặt không sao cựa quậy được, đành nằm im mặc nó hại.
Yêu xà rít lên thêm mấy tiếng, rồi cất ra thanh âm cao vυ't nhưng không trong mà nghe chát chúa rùng rợn, cũng đều là những âm thanh cao vυ't nhưng có phần khác với thanh âm của con quỷ đêm qua, lần này không còn là những tiếng lùng bùng chẳng rõ, mà đã mạch lạc thành câu chữ, nguyên văn như sau:
“Nay ta bảo cho mày hay, đêm này giờ Tý mày chuẩn bị mười tám ngọn đèn lớn, sắp về hướng Nam thành hình chữ thập, giấy lễ đồ vật phải gồm hương oản bánh kẹo, ngũ quả tươi mới đều phải bọc giấy đỏ bên ngoài, chuẩn bị lư đèn đồ đều phải màu đồng, giấy lễ gồm tiền âm mã, và hình âm cho đủ vàng bạc vải lụa, lại xếp cho đủ bốn đao, một kiếm, bằng đồng hoặc nhựa, màu phải tô đỏ hoặc lấy giấy đỏ mà gói vào, hai trường đao quay về mặt Bắc, để thẳng lưng nằm dưới, lưỡi nằm trên, hai đoản đao quay về mặt Tây, cũng để như trường đao vậy, đao phải đặt trên giá, giá lớn cao một mét, dài một mét hai, rộng mười phân. Kiếm cắm thẳng vào mỏm đất, kiếm dài một mét, chuôi kiếm dài hai mươi phân, cắm ngập vào đất ba mươi phân. Lại chuẩn bị gạo sống một bát, tro bếp hai lưng bát, một đĩa con muối, một bát bầu khô chừng độ nửa lưng bát, nước cháo loãng hai bát, hương nhang phải đầy đủ, nến xếp đủ bốn mươi chín cây thành hình bát quái bày giữa đàn. Đến giờ đến khắc đặt tràng hạt lên bàn, bàn đặt đàn cao một mét, rộng một mét dài một mét hai, lúc tháo tràng hạt ra ta sẽ nhập vào mày mà đọc văn tế. Văn tế xong xuôi ta trả thân cho mày…”
Yêu xà định nói gì nữa nhưng bỗng dưng đầu ngỏng lên cao, bất giác lúc ấy Phương thấy nơi ngực nóng muốn phát điên, như thiêu như đốt, thân mình Phương thấy thả lỏng hẳn ra, nơi da thịt con rắn quấn vào vùng ngực Phương bỗng nhiên cháy rần rật, Phương kinh hãi nhìn xuống thấy ở ngực đang phát ra một đạo hào quang dạng lửa, rồi con rắn buông mình Phương ra, rít lên quằn quại, chỗ lửa vẫn cháy ngùn ngụt, từ vùng da đó lan dần khắp mình mẩy rắn. Rắn hóa thành làn khói xanh, bay vυ't lên tầng không…
Ngực Phương cũng không còn thấy sáng.
Rồi Phương thấy ai như đang lay mình, Phương choàng mở mắt ra thì thấy mẹ nằm bên hỏi:
“Mày ú ớ cái gì đấy? Nói mê hả?”
“Con vừa bị bóng đè.”
Phương dụi mắt, ngồi dậy. Vặn vẹo tay chân để chắc chắn nó đã cử động bình thường. Mồ hôi vã ra như tắm.
Phương kín đáo cởi cúc áo kiểm tra lại chỗ lửa ban nãy, nhưng lạ thay da thịt còn nguyên vẹn như chưa có chuyện gì, nhưng cậu lại nhìn thấy nơi da gần tim, nơi ngực bên trái có 5 chấm rất lạ, tối qua đã sáng rất rõ sau đó mờ đi thành da thịt, bây giờ lại đang sáng rõ lên, sắp xếp thành hình ngôi sao, bốn chấm có màu vàng sáng, một chấm còn lại màu đen như màu da cháy…
Phương bán tín bán nghi, cài cúc áo lại, bốn chấm kia vẫn còn sáng hằn lên xuyên qua áo, mãi lúc sau mới tan hết.
Phương cũng không còn quá sợ như tối hôm qua. Gặp gỡ Vy đã làm cậu thay đổi nhiều, Hạ và Vy nói đúng, cậu có lẽ phải tập quen dần với những cơn ác mộng, và sắp tới có thể là những cơn đau đầu và giọng nói lạ. Nhưng thôi chẳng sao, Vy chỉ là một cô gái mà có thể chịu được, chẳng lẽ cậu lại phải sợ? Theo như Vy nói thì chỉ ít hôm là cậu sẽ quen dần và thấy bình thường thôi. Bất quá tối nào nó cũng đến lảm nhảm, cùng lắm chịu cơn đau đầu giống như Vy chứ gì?. Cóc sợ!!!
Đó gọi là,
Tái ngộ với ma quỷ
Người chẳng chịu nhún nhường
Quen dần với linh dị
Xem chuyện đó như thường.
Phương bật dậy nói với mẹ:
“Thôi con không ngủ nữa đâu, con ra ngõ chơi tý.”
“Mày có bị thần kinh không? Giữa trưa mười hai giờ ra ngõ chơi với ma à?”
Phương cười cười, không trả lời mẹ mà lồm cồm bò xuống giường, rồi lúc đi qua cái bàn để sách vở, cậu móc xuống gầm bàn lôi cái điện thoại nhỏ xinh ra nhét túi quần đùi, sau đó lẻn ra cửa.
“Không ngủ nữa à? Chiều phải đi học không?”- mẹ hỏi với theo
“Dạ không.”- Phương khép cửa lại nhẹ nhàng.
…
Phương ra gốc cây si ở ngã ba đầu ngõ ngồi, giờ là giữa trưa, thì nắng cũng không gắt nhưng bên ngoài đường cũng chẳng có bóng người.
Phương bắt đầu mở máy điện thoại ra xem. Một chiếc máy hiệu 6300 màu trắng rất đẹp. Đây là loại máy màu, có thể lên mạng, rất có giá trị, mua cũ lại cũng đã một triệu rưỡi rồi. Món đồ mà Phương có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ mình có dịp chạm vào. Ở lớp Phương, đứa nào có chiếc máy cục gạch đen trắng để nghe gọi nhắn tin thôi, cũng đã được gọi là “đại gia”, bạn bè đều phải thán phục, ghen tỵ. Mỗi sáng mẹ cho Phương năm ngàn ăn sáng, vậy tính sơ sơ ra nếu nhịn ăn sáng một năm thì Phương cũng mua được đấy chứ. Cảm giác được cầm nó trong tay, mỗi tối nằm ngủ áp nó vào tai nghe nhạc sẽ thế nào nhỉ? Tiếc là tối nay ta phải trả mi về cho chủ nhân rồi…
Chiếc máy điện thoại thế này thật là xứng tầm với tiểu thư chủ nhân của nó…
Phương cứ suýt xoa mãi, nâng lên ngắm nghía.máy mỏng tang, cầm mà thấy thích rồi…cuối cùng cậu cũng bật lên.
Cái gì đây? Bảy tin nhắn chờ và bốn cuộc gọi nhỡ à? Thế sao trước khi về Vy bảo máy này không có ai liên lạc đâu không cần bận tâm?
Phương thoáng có lo lắng. Hay là về nhà lại thấy sợ mất nên lấy máy khác gọi lại vào đây để bảo trả? Sơ ý quá không để ý có khi người ta lại nghĩ mình cầm lấy luôn không dám bắt máy rồi.
Phương nhìn số điện thoại trong danh mục cuộc gọi nhỡ, có một cuộc gọi từ số lạ và ba cuộc gọi từ “mama yêu”.
Phương mở mục tin nhắn ra xem có tin nhắn nào là hỏi lấy lại máy không?
” Vy ơi tối đi uống nước với anh không?” – a.Bằng Hàm rồng.
“Tớ nhớ cậu lắm, khi nào cậu đi học lại? Sao cậu không cho tớ đến nhà thăm?”- Quý 8A
“Cậu không đi học, tớ nhớ cậu chẳng học hành được gì.”- Thuận 8C
“Nãy con xách xe đi đâu đấy? Sao không bảo mẹ chở? Ra đường có chuyện gì thì sao? Gọi thì không nghe máy. Đọc tin gọi lại cho mẹ ngay.”- mama yêu.
“Năm nay đăng ký tiếng hát hoa phượng đỏ cấp tỉnh không? Nếu đăng ký gọi lại cho thầy làm hồ sơ.”- thầy Mạnh
“Lớp khiêu vũ tối thứ 6 nghỉ.”- Chị Nga múa.
“Sao em lạnh nhạt vs a thế? Biết anh nhớ em lắm không?”- a Quỳnh con chú Hạ.
Phương thoát ra, bật cười.
Lắm vệ tinh nhỉ? Cũng đúng thôi. Nhìn đẹp vậy ai mà không mê, lại còn tiểu thư nhà giàu, lại biết hát biết múa.
Phương quét một vòng các ứng dụng. Chẳng có game gì. Cậu vào trang web, ồ, có thanh ẩn của yahoo, à phải rồi, lâu lắm cũng chưa lên yahoo, do mỗi lần lên yahoo thì phải ra ngoài quán net nên cũng vài tháng chưa đăng nhập rồi. Không biết có ai nhắn cho mình không?
Nghĩ vậy Phương nhập vào, nhưng truy cập vào yahoo của Vy trước do cô chưa đăng xuất.
Ôi trời, tin nhắn ngập tràn cả yahoo, Phương kéo xuống thì đâu đến vài chục cái tin, toàn là tin tán tỉnh, làm quen, rồi nhớ nhung các kiểu. Phương thoát ra luôn không đăng nhập nữa vì sợ Vy biết.
Rồi cậu vào google, định tải game về chơi.
Thế rồi lịch sử truy cập web của Vy hiện lên.
“Cách trị bệnh đau đầu kinh niên”
“Cách hết đau khi bị kinh nguyệt”
“Nghi thức tế thần linh trục vong hồn”
“Học lái ô tô cho người mới”
“Làm sao để thủ da^ʍ mà không bị mất trinh”
“Thủ da^ʍ cho nữ là gì?”
…
Phương đỏ cả mặt, tự nhiên trống ngực đập thình thình. Rồi lờ như chưa thấy gì, cậu lại không nhịn được tò mò mà kéo xuống.
…
“Biểu hiện đau tức ngực do dậy thì”
“Đau ngực vì nguyên nhân gì”
“Mẹo khiêu vũ giỏi”
…
“Cách tự tử mà không đau đớn.”
“Dấu hiệu và cách điều trị bệnh trầm cảm.”
Phương điếng người , cậu vội vã kéo xuống:
“Bị ma nhập thì khi chết ma có chết theo không?”
“Khi chết linh hồn đi về đâu”
“Giải mộng bị rắn cắn, phanh thây…”
Phương tắt điện thoại.
Cậu thẫn thờ đút nó vào túi quần, tựa đầu vào gốc cây si, trầm ngâm suy nghĩ.
Rốt cuộc cậu đã phải chịu đựng những gì thế Vy?
Nó đáng sợ như thế sao…
…
Chùa Thanh Trúc tĩnh mịch không một bóng người, chỉ có những ngọn đèn vàng thắp hai bên cổng, cả ba người cùng bước vào trong.
Những bức tượng hai bên lối vào được đặt ở dọc sân chùa luôn làm Phương sợ hãi, ban đêm lại càng khiến cho chúng trở nên đáng sợ hơn, sao mà Phương cứ có cảm giác lúc nào các tượng cũng đang nhìn mình chòng chọc.
Vy có vẻ dạn dĩ hơn hai bạn, cô cứ đi thoăn thoắt dẫn đường, thi thoảng lại quay lại giục hai đứa đi nhanh hơn, có lẽ Vy đã rất nhiều lần tới đây vào đêm tối. Phương rất muốn hỏi han cô gì đó, những bực bội trong lòng của Phương đối với cô vì tự nhiên gặp cô rồi bị vạ lây đã hết sạch cả kể từ khi cậu biết cô đã từng muốn tìm đến cái chết do không chịu được sự hành hạ của vong hồn, nhưng Phương lại ngần ngừ, không biết nên hỏi han ra sao, cuối cùng rồi lại thôi.
Vy chẳng để ý gì, cô nhận lại cái máy vô tư, mà mục thời gian tìm kiếm trên máy đã lâu lắm rồi, khoảng nửa năm nay không có thêm lịch sử gì, tức là khá lâu rồi Vy cũng không sử dụng nó cho mục đích gì ngoài nói chuyện với mẹ. Vậy thì chắc những nội dung tìm kiếm đó cô cũng không còn nhớ nữa, nếu thế thì thôi không nhắc đến làm gì, vì vẫn có những chỗ nhạy cảm mà.
Nghĩ đến đây tự nhiên Phương vô ý bật cười thành tiếng.
Cả Hạ và Vy quay phắt lại nhìn cậu:
“Gì thế?”- họ cùng hỏi.
“À…”- Phương giật mình, bị bất ngờ nên trả lời liều- “…tóc đẹp đấy…”
Hạ bật cười thành tiếng, còn Vy lặng thinh không đáp, lại bước đi mà có vẻ như nhanh hơn.
Những lời khen cô được nghe hàng ngày đâu có thiếu, mà sao lần này được khen bâng quơ lòng bỗng lại thấy vui lạ…
Bước vào gian chính điện, ba người gặp một chú tiểu trẻ, Vy hỏi ngay:
“Chào sư chú, thầy đâu rồi?”
Chú tiểu này có vẻ đã quen với Vy nên vừa nghe đã trả lời ngay:
“Chào cô Vy, thầy đang đọc sách trong thư phòng ấy.”
Vy cười với chú, rồi ba người cùng đi qua chính điện tới thư phòng trụ trì.
Vy vừa thấy thầy thì chắp tay nghiêng mình cung kính, Hạ và Phương cũng bắt chước cô bé, xá tay mà chào.
Thầy nhận ra Phương ngay lập tức. Hỏi han qua loa, giới thiệu tên họ xong thầy mời cả ba người qua phòng trà nói chuyện.
Phương đưa mắt quan sát phòng trà của chùa, cảnh đẹp, thanh tịnh mà đủ đầy.
Thật là,
Đèn hoa mắc xung quanh
Khói hương thơm ngào ngạt
Ban biện đỏ sắc xanh
Chân tượng đầy giấy bạc.
Thầy pha trà thơm rót mời các tiểu thí chủ, rồi ân cần hỏi Vy trước tiên:
“Qua đến nay con thấy thế nào?”
“Bạch thầy, con không còn đau đầu nữa.”-Vy đáp.
“Còn con?”- thầy quay sang hỏi Phương.
Không có tiếng trả lời.
Cả ba người cùng thấy lạ nên nhìn sang Phương.
Cậu đang ngồi lặng thinh, mơ hồ như hồn đang nơi khác. Mắt nhìn trân trân vào hình con rắn xanh đang quấn trên thanh xà ngang của phòng trà, ngay trên đầu bức tượng Phật tổ…
Thật là,
Đặt lưng nằm, yêu ma nhập mộng
Tâm vô thượng, chẳng sợ gian tà .