CHƯƠNG 5. PHI NHÂN.
…Nhưng khi nào sẽ có Bồ tát thị hiện nhỉ?
Nếu ánh sáng của Bồ tát có thể đẩy được vong ra khỏi người, thì chỉ cần cậu xuất hiện vào một thời điểm có ánh sáng Bồ tát đó là được.
Chuyện này có lẽ nên hỏi sư thầy, thầy là đệ tử phật môn, đệ tử của Bồ tát thì khi nào ngài hiển linh chắc thầy sẽ biết.
Mai phải kể lại chuyện này với Hạ, thằng bạn thân nhất của Phương nghe mới được.
Nghĩ như thế, Phương yên tâm chìm vào giấc ngủ say.
* * *
Phương đang đứng trước cổng, trời sáng tang tảng, không có một bóng người nào qua lại trên con ngõ nhỏ, Phương hít một hơi đầy khoan khoái, bất chợt Phương nhìn thấy thấp thoáng xa xa một bóng dáng thân quen, dưới gốc cây si ngay chỗ ngã ba đầu ngõ, cách cổng dãy trọ của Phương chỉ cỡ hai mươi mét có một người mặc áo pháp nhà chùa màu vàng, thật ngạc nhiên, chính là thầy Đại Trí đang đứng đó! Thầy gọi lớn:
“Phương con, lại đây nào!!! “
Phương vui mừng bước tới, nhưng hôm qua thầy chưa hỏi tên Phương bao giờ, sao thầy lại biết tên Phương nhỉ?
“Lại đây đi theo ta, ta có cách giải vong cho con rồi.”- Thầy vẫy vẫy tay.
Phương chạy lại phía thầy, khi chỉ còn vài mét nữa là tới chỗ thì thầy bỗng sau lưng Phương có tiếng gọi to:
“Con đi đâu đấy? Quay lại ngay!”
Phương nhận ra tiếng mẹ, cậu quay ngoắt lại thì thấy mẹ đang đứng ở đầu cổng gọi với theo.
Phương nhìn lại, sư thầy vẫn đang đứng đó, không ngừng ra hiệu cho Phương tiến tới. Trong lòng Phương bối rối nghi hoặc, rồi chợt chuỗi tràng hạt trên cổ tay trái Phương cứ rung lên từng hồi không ngừng, Phương giật mình kinh hãi lùi lại mấy bước, cậu dợm người quay lại phía mẹ, đang định chạy về thì bất chợt từng mảng da trên cơ thể sư thầy rơi xuống, bốc thành một làn khói xám lơ lửng bay lên, cứ thế cho tới khi cả cơ thể sư thầy biến thành một làn khói dày đặc, chuyển thành màu đen phủ khắp một tầng không gian, rồi tụ lại với nhau, chuyển màu từ từ thành hình một Phi Nhân có sắc trắng đỏ.
(Chú thích: Phi Nhân là giống loài hợp giữa người và động vật.)
Phi Nhân đó mình người đầu chim, cao cỡ hai mét, tay chân mảnh mai, nước da sáng ngời, trắng muốt, cánh tay dài tới gần đầu gối, mỗi tay sáu ngón, ngón tay dài độ mười lăm phân, thon mảnh nhìn rất đẹp, Phi Nhân khoác trên mình chiếc áo chùng dài liền thân, không có ống tay áo, cổ tay đeo nhiều vòng lớn màu vàng, cổ Phi Nhân cũng đeo nhiều vòng lớn màu vàng sáng rất lạ, ngang lưng lại đeo một cái đai màu đỏ tía, trên mặt đai có vẽ nhưng hình hoa thú, đều rất đẹp mắt tinh xảo, áo Phi Nhân mặc dài quá đầu gối, cổ chân cũng lại đeo các vòng màu vàng, đi chân trần, bàn chân dài hai mươi phân, mỗi chân sáu ngón, mỗi ngón dài tầm mười phân, trông như chân chim nhưng lại thanh mảnh, sáng đẹp lạ. Cổ Phi Nhân trở lên trên là hình đầu chim, giống gì không rõ, vừa như đại bàng lại vừa như chim cắt, lông dày màu đen xếp chồng sát nhau, mỏ dài đến hai mươi phân quặp xuống, màu xám, bóng, đôi mắt Phi Nhân nở to, con ngươi bốc lửa đỏ rừng rực. Tay trái Phi Nhân cầm một cây đàn lớn trông như cung đàn cầm, màu vàng sáng, đàn so dây căng, có tới hơn hai mươi dây, dây đàn màu cước sáng trong, tỏa ánh sáng vàng…trên đầu Phi Nhân có một vòng lửa lớn cháy rừng rực, hào quang tỏa xung quanh, quanh vai Phi Nhân là những bóng đen mờ mờ bay lượn, lộ ra dạng chim, đều màu đỏ lửa, trông huyền ảo kì dị vô cùng. Quấn dưới chân Phi Nhân là khoảng vài ba con cáo nhỏ, trông như con chó béc-giê, lông đều màu xám, lại ẩn hiện như đám khói…
Thật là,
Tướng tâm ma hùng vĩ
Tỏa ánh lửa trong đêm
Thân Phi Nhân bất hoại
Quỷ thần oai vang rền.
Phương hồn vía lên mây, toàn thân rụng rời, đầu gối run lên, tim đập liên hồi như muốn nổ tung, cậu khuỵu chân đổ gục xuống nền đất lạnh.
Phi Nhân đưa tay vuốt mạnh một cái lên cung đàn, một thanh âm chát chúa vang lên đinh tai buốt óc, tức thì một làn khói xanh từ trên dây đàn bắn ra lao thẳng tới Phương, khi tới gần Phương nó đã thành hình một con chim lớn, màu xám khói. Chuỗi tràng hạt trên tay phát sáng, tỏa ra muôn đạo hào quang lóa cả mắt Phương, chiếu vào làn khói kia tan đi ngay.
Phi Nhân gầm lên một tiếng dữ dội, phẩy mạnh cung đàn một cái nữa, từ chiếc vòng đỏ rực lửa trên đầu liền bay ra một tầng lửa lao thẳng tới Phương. Phương thấy có bàn tay ấm vòng qua ôm lấy mình, chính là mẹ đã chạy đến bên Phương từ khi nào. Ngọn lửa độc lao thẳng về phía Phương nhưng bị oai lực từ tràng hạt làm tan ra rồi nhanh chóng lại hợp lại thành hình một con chim lửa, toàn thân nó đỏ rực như một ngọn lửa, nó cố lao chồm về phía Phương lần nữa nhưng lại bị tan ra, rồi hợp lại một lần nữa, lần này nó lao tới quấn lấy mẹ, đẩy mẹ ra khỏi người Phương.
Rồi Phi Nhân liên tiếp gảy đàn, những con cáo xám ùa tới quấn chặt lấy chân Phương.
Phương hoảng hồn gào lên trong bất lực, cậu đứng bật lên, lao về phía mẹ nhưng hai chân tê dại không nhúc nhích nổi, nhìn xuống chân mình thì có hai vòng khói nhỏ màu xám, nhìn tựa đuôi cáo, đang quấn chặt lấy hai chân, hình ảnh con cáo xám mập mờ hiện ra trong làn khói…
Tiếng đàn lại gẩy lên một lần nữa, từ chân Phi Nhân lại một con cáo xám nữa lao ra, hướng thẳng tới nơi mẹ, da thịt đầy đủ, chạy rất nhanh.
Con chim lửa chồm vào người mẹ, rồi ánh lửa tắt, con cáo xám nhảy lên bám lấy cổ mẹ, vòng đuôi nó sít chặt cổ, mẹ đưa hai tay lên túm vào đuôi nó muốn lôi ra nhưng không thể, mặt mẹ như phình ra, đôi mắt đỏ ngầu lòi hẳn ra như thể con ngươi sắp bật khỏi tròng mắt, miệng mẹ há hốc lưỡi lè ra nói không ra hơi, các mạch máu trên khắp khuôn mặt căng lên rần rật có thể nhìn thấy rõ, cáo xám sít đuôi chặt hơn nữa, mẹ đã ngộp thở quá rồi, hai tay mẹ không còn cố giữ mà buông thõng xuống, dãi chảy ra đầy miệng.
Phương như hóa đá…
Rồi Phi Nhân lao thẳng tới chỗ Phương và mẹ, nó dùng lực cánh tay không cầm đàn, vả mạnh một cái vào giữa mặt mẹ, cổ mẹ đứt lìa, máu chảy thành ngòi, sọ đầu vỡ ra thành các mảnh văng xuống, máu óc văng vãi bầy hầy khắp trên nền đất.
Thật là,
Đêm tối quỷ hiện thân
Biến hóa lừa người trần
Đớn đau nhìn mẹ thác
Lòng tan nát muôn phần.
Phương gào lên thảm thiết, đôi mắt như ngây như dại…
Con chim lửa và con cáo xám đều tan đi, để lại cái xác không đầu của mẹ đổ gục chổng nền đất, rồi xác mẹ bốc dần thành làn khói trắng bay đi, đọng lại trên nền đất là một đạo bùa chú màu đỏ…
Phi Nhân quắc mắt nhìn. Ra là đạo bùa chú đỏ đã biến thân ra người ấy để bảo vệ…
Con cáo xám đang quấn chân Phương cũng tan dần đi, Phương gục ngay xuống đất. Giờ đây chỉ còn Phi Nhân đang đứng đối diện trước Phương.
Một giọng nói vang lên rõ thanh âm cao vυ't, ngân sắc như giọng của thiếu nữ, tiếng lùng bùng không nghe rõ ngữ âm, nhưng Phương nhận ra ngay. Chính là nó!!! Chính là giọng nói đó, giọng nói bí hiểm đã vang lên ở chùa…
Nó cứ ré lên từng chập không ngừng…
Phi Nhân tiến lại nơi Phương, nhưng chuỗi tràng hạt trên tay Phương lại bỗng nhiên sáng lạ, nên nó lại dợm bước. Nó định cất tiếng gì thì bỗng nhiên từ nơi lá bùa đỏ trên mặt đất nơi mẹ ngã gục, phóng ra một đạo hào quang chói lòa, chiếu thẳng tới người nó, nó chẳng nói năng gì, hét lên một tiếng, quẹt mạnh tay vào cung đàn, từ cung đàn lao ra một con chim lửa, rồi vòng lửa trên đầu Phi Nhân hợp với con chim lửa thành một quầng lửa cực sáng bắn tới chỗ đạo bùa chú, đạo bùa bốc cháy ngùn ngụt…từ sau lưng Phi Nhân mọc ra đôi cánh chim lớn rồi cứ thế nhắm thẳng tầng không mà bay lên, thân xác nó tan dần đi trên không trung, trả lại dần bóng tối…
Ngay lúc đó bỗng có tiếng gọi to:
“Phương!!!”
Một tiếng kêu rành rọt vang lên, Phương giật mình hồi tỉnh, thì đã đang đứng ngay dưới gốc cây si ở ngã ba ngõ, cách cổng nhà chừng hai mươi mét.
“Mày bị mộng du à? Nửa đêm còn lang thang ra đây? Về đi ngủ ngay mai còn dậy đi học!”
Là mẹ đang đứng ngay cổng gọi lớn, giọng mẹ vẫn còn lẫn ngái ngủ.
Gì vậy?
Vừa rồi…Là nằm mơ sao?
Mơ trong lúc mộng du sao?
Phương nhìn quanh quất, không gian đêm tối tĩnh mịch hoang vu, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Phương chợt nhận ra, tay cậu vẫn còn đang nắm sợi dây đeo cổ, nhưng không thấy túi bùa nữa. Phương hốt hoảng rờ lại cổ, mảnh bùa đã không còn…
Không! Không phải là giấc mơ…
Phương bước lặng lẽ về phía mẹ, cố ra vẻ bình tĩnh cho mẹ không biết, nhưng trống ngực vẫn còn đập liên hồi, đầu gối vẫn run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra khắp thân dù thời tiết xuân, ban đêm cũng đang sẽ lạnh.
“Ngực mày đeo cái gì sáng thế?” -Mẹ hỏi khi Phương bước lại gần.
Phương giật mình thảng thốt nhìn vào trong ngực, có năm điểm nhìn sáng lạ, rất rõ, nằm hơi chếch về ngực trái của Phương, xếp thành hình năm đỉnh của ngôi sao.
Ma ám rồi…
“À cái vòng đồ chơi phát quang của con.”- Phương cười cười.
Phương bước đi gấp hơn, thoáng rùng mình khi bước qua nơi đạo bùa đã bốc cháy trong giấc mơ, giờ đây vẫn còn nhìn thấy những lốm đốm tro tàn, thậm chí vẫn còn một vòng khói mờ mờ bốc lên nghi ngút …
Thật đúng là,
Trong bóng đêm, ác quỷ gọi tên
Nhờ bùa thiêng, thiếu niên thoát chết.