*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
***
“Tôi đây họ Chu, tên Nhung của binh qua nhung mã (7), chứ không phải Dung của em gái Hoàng Dung đâu nhá.”
“Bọn tôi đen đủi ngồi không ở thành phố T này đã hơn nửa tháng nay,
đách
xớ rớ được tới một đồng tiền trợ cấp thì chớ, đạn dược với đồ ăn cũng cạn, giờ còn thêm thời buổi loạn lạc trộm cắp như rươi.”
“Cậu thử nói coi
virus
bùng nổ thế quái nào được nhở,
virus
biến dị của bệnh chó dại à, hay là chiến thuật thi hành chính sách thả
gene
điên của bọn Mỹ bắt tay với cường quốc phương tây vào quốc gia chúng ta? Hai ngày trước anh đây vẫn xem được đài CCTV, tối qua tín hiệu TV với sóng
radio
còn chưa đứt. Tiếc cho chương trình “Đội quản lý thành phố nhân dân” với “Đài phát thanh truyền hình nhân dân” mà tôi theo hơn nửa năm quá. Có điều tiếc nhất vẫn là….”
Chu Nhung châm lửa tạch một tiếng, hút một hơi thuốc thật sâu, ngoảnh đầu liếc nhìn chúng đội viên đang nơm nớp lo sợ, cửa sổ trong khoang xe mở toang, gió thổi vù vù tiến vào.
“Biến…..biến rồi,” Một thằng đệ nói: “Mới vừa nhảy khỏi cửa sổ xong……”
“Đi lúc nào thế?”
“Cái lúc nói đài CCTV ấy.”
Chu Nhung trầm mặc một lất, không khỏi tiếc nuối nói: “Tiếc vãi, anh đây đang muốn giới thiệu chương trình “Ủy ban phát triển và cải cách nhân dân” mùa thứ tám này.”
……………..
***
Đàn
zombie
bị dụ về phía đông nam, giờ phút này trên đường cái chỉ còn vài hoạt tử nhân du đãng. Thanh niên xoay người rơi xuống đất, chạy nhanh vài bước sau đó núp vào một góc, tiện đà lách mình chui vào một hiệu thuốc lộn xộn.
Đèn chân không lóe sáng trên đỉnh đầu, trên tường phun đầy máu tươi, có mấy thi thể không đầy đủ chân tay đè sập tủ kính, đủ để tưởng tượng tình cảnh lúc
virus
bùng nổ đáng sợ như thế nào.
Từ lúc con người mạnh mẽ kêu gọi quyền bình đẳng, thuốc ức chế
phermone
của
Omega
đã được hủy bỏ lệnh cấm ở rất nhiều quốc gia, thế nhưng vẫn là thứ thuốc cần quản lý và kê đơn nghiêm ngặt. Thanh niên rút súng
Carbine
lách qua đống thi thể dược sĩ nằm đè trên tủ, trở tay dùng báng súng đập vỡ cửa kính. Lúc nhìn thấy thứ thuốc tiêm quen thuộc, hắn bất giác thở phào một hơi, nhanh chóng pha thuốc sau đó chích vào tĩnh mạch trên cánh tay mình.
Có lẽ hiệu thuốc đã bị bọn cướp hỏi thăm
vài lần, tuy nhiên vẫn sót lại chút vật tư, bột
protein, quả hạch điều, đồ uống bổ sung năng lượng trong một góc khuất. Hắn nhặt lấy cái ba lô bằng vải bạt đầy máu tươi trên người một thi thể, nhét tất cả những thứ lượm lặt được vào bên trong, tiếp đó lục được hai túi dịch lọc nước (8).
Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi chuyện, hắn ngẩng đầu, qua mảnh gương nhỏ bên tủ kính, trông thấy bản thân mình.
Đầu đội mũ bảo hiểm, áo
jacket
dính đầy rỉ sét, quần bò bẩn đến nỗi không nhìn được màu sắc vốn có, đôi giày cao cổ dính đầy thịt thối đã khô lại.
Hắn bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, khẽ kéo khóa áo, móc ra được một mặt dây chuyền ở bên trong.
Đó là một cái mặt bằng đồng thau bình thường, một cái đồng hồ quả
quýt
cỏn con, trong đó có để một tấm ảnh cũ kỹ, được cắt đè dưới lớp kính.
Một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang ôm đứa con trai chừng năm sáu tuổi cười tươi với hắn, người mẹ
là người
da trắng, con ngươi màu hổ phách, mặc dù được chụp bằng
kĩ thuật
có hạn
từ nhiều năm trước, thế nhưng vẫn có thể thấy đây là một gương mặt đẹp xuất chúng; còn người chồng
là người
châu á chính gốc, tướng tá
cực kì
văn nhã, tràn đầy phong độ trí thức, sở hữu một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
── Đó là khuôn mặt của hắn.
Thanh niên nhắm mắt lại, không ngừng thở dốc, vài đoạn hình ảnh không trọn vẹn đột ngột xẹt qua như ánh chớp:
Cabin
tròng trành
nghiêng ngả, tiếng hét thảm thiết, tàn thi, vỏ đạn bay tung tóe,
vali
xách tay lóe ra tia sáng lạnh lẽo…..
Đoạn hình ảnh ngay lập tức kéo xa, cái rét buốt của nền trời u ám buổi sáng, giày quân đội dẫm lên rễ cây và sương sớm, tiếng quát tháo từng binh sĩ làm màng nhĩ đau đớn rung lên:
“…….Không có ngày mai, không có hy vọng. Đừng bao giờ trông chờ vào cứu viện, chỉ cần phạm phải một sai lầm sẽ không thể trở về…..”
“Các cậu đang sống trên hành tinh này, là những người sống cuối cùng chiến đấu cùng đám bất tử kia!……..”
Thanh niên lắc đầu theo bản năng, muốn
day day
mi tâm, chợt đυ.ng phải mũ bảo hiểm cứng rắn.
“Cẩn thận!”
Một lực cực mạnh vọt thẳng tới bên người khiến thanh niên nháy mắt té ngã xuống đất ── tiếng ầm ầm nặng nề dội lại, thanh niên vùng lên phản xạ có điều kiện muốn bóp cổ tên đánh lén, ngay sau đó bên tai lại vang lên tiếng súng đinh tai nhức óc!
Loạt mưa đạn nhanh chóng đánh bay một góc cánh cửa nhà kho, vài con
zombie
lấp ló sau cửa té ngã, không ngừng giãy giụa
run rẩy, một lát sau rốt cuộc biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Chu Nhung thả súng xuống, phun đầu
lọc, tùy tiện dập tắt: “Cậu không sao chứ?”
Thanh niên đẩy “tên đánh lén” ra, xoay người ngồi dậy, day chặt mi tâm đang đau như búa bổ.
“Chào cậu, chúng tôi mới vừa đi vào, đúng lúc trông thấy
zombie
trốn sau kho hàng đẩy cửa…..” Nhan Hào bò dậy, ngồi đối diện thanh niên trên đất xòe lòng bàn tay. Người sau bám tay cậu ta, mượn lực đứng dậy, tiện tay tháo mũ bảo hiểm: “Cảm ơn.”
Nhan Hào: “………..”
“?”
Nhan Hào thu hồi ánh mắt, mặc dù đã che giấu
cảm xúc, song vẫn dễ dàng trông thấy màu đỏ rực trên khuôn mặt trắng nõn, ho mạnh một tiếng: “Không…..không có gì.”
Chu Nhung
thấy cực
kỳ thú vị, bèn sờ cằm một lát, cười hì hì hỏi: “Người anh em đến tìm cái ăn à?”
── Nếu quần chúng thời tận thế mà bỏ phiếu cho
top
mười câu hỏi tồi tệ nhất, ăn chắc câu này sẽ đứng đầu đầy vinh quang luôn.
Thanh niên không trả lời, nhặt cái ba lô đeo
lên vai
phải, cầm khẩu
Carbine
của Nhan Hào, họng súng chỉ xuống đất, lách qua hai người đi ra ngoài.
Ai ngờ khi mới sượt qua vai, Chu Nhung ôm chặt lấy cánh tay hắn: “Em à…..”
“Anh theo dõi tôi?”
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, trong căn phòng đầy lộn xộn, tựa hồ có dây cung vô hình dần dần kéo căng. Sau một lúc, Chu Nhung nhã nhặn cười nói: “Nói gì kì vậy, tổn thương tình cảm biết nhường nào…..”
“……Rành rành
là tôi
đang chịu trách nhiệm về tài sản và tính mạng của nhân dân nhé.”
Thanh niên đánh giá một lượt Chu Nhung thêm
lần nữa, cảm thấy suy đoán mới rồi của mình lầm to rồi. Tên này không phải bộ đội địa phương, mà là đám lính lõi đời bị khai trừ khỏi quân đội sau khi lấy trộm quân giới mới đúng.
“Đánh giá ngắm nghía xong rồi thì theo chúng tôi đi, không ai có ý cho cậu hai cơ hội đâu.” Chu Nhung tiện tay bắn bay thịt nát dính trên vai thanh niên, nói chung cũng không thấy ghê tởm, nói: “Chúng tôi muốn đến khu trung tâm tránh nạn, vừa hội họp với đồng đội của mình, vừa có thể đi đón người dân, truyền tín hiệu định vị, thông báo cho chính quyền địa phương để họ gửi máy bay trực thăng đến ── Ngày mai thành phố T sẽ bị bom hạt nhân xóa sổ, đây là giấy tờ chứng minh của tôi.”
Chu Nhung cởi cái găng đẫm máu tươi ra, cẩn thận lôi một phong bì bằng da trâu ra khỏi ngực mình, bên trong thực sự là công hàm dấu đỏ do bộ đội tiến cử.
Y kiêu ngạo quơ qua quơ lại trước mặt thanh niên, sau đó quý trọng cất công văn vào ngực mình, nói: “Mình cậu không thoát nổi đâu, không thể cứ mãi theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân được, vẫn nên chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức đi….. À, cậu tên là gì ý nhỉ?”
Sự yên lặng bao trùm khắp chung quanh, ánh mắt thanh niên nhìn xuống nền đất, bên cạnh chân có một hộp thuốc nằm chỏng chơ, viết
“Herbal
Medicine
Co.,
Ltd, thành phố Tư Nam XX (Quảng Đông 2011XXXX) “
“…..Tư Nam,” Thanh niên khàn giọng nói.
“Nam của Nam Bắc.”
Nửa giờ sau.
“Trong cơ thể chúng nó có dịch thể kịch độc, tỷ lệ tử vong và lây nhiễm khi bị cắn là 100%, sau đó là quá trình biến đổi. Tốc độ biến đổi của mỗi người đều không giống nhau, hiện tại thời gian biến dị ngắn nhất theo quan sát được là năm mươi giây, tính từ lúc trái tim ngừng đập đến khi đập trở lại; thời gian dài nhất là hai mươi bốn giờ, trong thời gian này tình trạng cương cứng với tốc độ thối rữa không khác người bình thường
là mấy.”
Tư Nam nhếch mí mắt: “Quan sát đối tượng nào thế?”
“Vài đồng đội của tôi.” Chu Nhung nói, uống một hớp nước.
Quanh hai bên khoang xe, có bảy tám tay bộ đội đặc chủng xếp thành hai hàng ngồi ngay ngắn chỉnh tề, không ngừng lắc lư vì đầu xe đâm phải
zombie
chặn đường.
Ngồi bên cạnh Chu Nhung, Nhan Hào lấy một cái túi giấy, ra hiệu cho Tư Nam ngồi đối diện nhận lấy.
── Trong túi là vài thanh sôcôla
cùng bánh bích quy giàu
protein
quân dụng.
Tư Nam lấy bừa một cái rồi quăng lại cho cậu ta, chỉ vào cái ba lô sau lưng mình, ý
là tôi
cũng có nhé, sau đó quay qua hỏi Chu Nhung: “Các anh là bộ đội địa phương?”
“Lúc
virus
mới bùng phát có chuyên gia nhận định đây là bệnh chó dại, vì thế nhóm người đầu tiên bị lây nhiễm đều bị đưa đến cho bộ đội canh giữ, thế là quân đội địa phương bị diệt toàn đoàn ngay tại chỗ.” Chu Nhung lật mở tay, biểu đạt ý thương tiếc, nói: “Nếu bây giờ cậu đi đến doanh trại quân đội, trong đó ắt hẳn đang giam giữ mấy vạn con
zombie
vũ trang đầy đủ, cứ đông nghìn nghịt như kiến ấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm…… Cơ mà đây thực sự là địa ngục cho những người có chứng ám ảnh sợ đám đông đấy.”
“Thế vì sao các anh đến thành phố T này?”
“Chấp hành nhiệm vụ.” Nhan Hào ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Tư Nam lia qua, Nhan Hào chuyên chú ngước nhìn nóc xe đang lắc lư, môi nhếch thành một đường cong.
“Chúng tôi đến chấp hành nhiệm vụ, gặp số đen, đυ.ng phải dịch
zombie
bùng nổ, vì thế tạm thời thay đổi nội dung nhiệm vụ, quyết định đi đến khu tránh nạn tìm cách cứu viện dân chúng bình thường không có khả năng chiến đấu.” Chu Nhung thờ ơ hỏi: “Còn cậu, anh bạn?”
Tư Nam không trả lời, “Nhiệm vụ của các anh là gì?”
Hắn cho rằng mục đích của đội ngũ này cũng giống với đội của Thang Hạo, đều đi bắt giữ Omega bừa bãi
── chiến lợi phẩm quý giá. Ai ngờ Chu Nhung lại thở dài một hơi, rầu rĩ nói: “Anh đây xui xẻo…..đối tượng nhiệm vụ đã chết, quay về chỉ sợ bị ăn phạt…..”
“Chết
là cái
chắc,” Nhan Hào đột nhiên thấp giọng nói.
Nhóm đội viên nhìn hai người cậu ta, Chu Nhung vặc lại: “Chú mày thử rơi tự do từ độ cao chín nghìn mét xem có sống nổi không.”
Nhan Hào im miệng không nói nữa.
“Nhung ca!” Tài xế ở đằng trước hô lên: “Bản đồ giao thông mới nhất hiện ra rồi, anh lại đây xem tuyến đường đi!”
Chu Nhung nhỏm dậy đi đến khoang lái, lúc sượt qua đập một cái rõ mạnh vào vai Nhan Hào.
Tư Nam đột nhiên phát hiện khi bản thân đối thoại với Chu Nhung, Nhan Hào sẽ thường tranh vào nói leo, đưa đồ này nọ hoặc đến gần nói gì đó, hữu ý vô tình mà soát độ tồn tại.
Vì sao nhỉ?
Nhan Hào đột nhiên nắm tay che miệng ho khù khụ, chìa một bao thuốc Trung Hoa: “Hút không?”
Diện mạo của Tư Nam đậm chất người châu á, chẳng qua lại sở hữu đôi mắt màu hổ phách giống mẹ của hắn. Khi hắn bất động nhìn chằm chằm người khác, sẽ thường có ảo giác lạnh lùng giống người máy.
Hắn yên lặng nhìn Nhan Hào khoảng mười giây, lắc đầu nói: “Không hút, cám ơn.”
Nhan Hào có chút khẩn trương, cười với hắn một cái, sau đó tự rút một điếu, nhưng không châm lửa, chỉ quay chơi giữa các ngón, tựa như đang giảm bớt cảm xúc nào đó nhờ hành vi này.
Một lát sau, Chu Nhung xách túi thiết bị quay về khoang xe, thẳng thắn ngồi xuống, vừa tìm đồ vừa cảm thán: “Khó phết đấy ── căn cứ vào tốc độ hiện hành, không quá hai tiếng nữa chúng ta sẽ đến chỗ tránh nạn, chỉ không biết trung tâm thành phố có mật độ
zombie
qua lại như thế nào thôi. Đợi đến khi tôi dùng súng máy bắn phá một
vòng dọc
đường, mấy chú phải nắm chắc thời gian ngủ tí nhé….Sao thế anh bạn, nhìn tôi làm
giề?”
Chu Nhung mở hộp súng ống kim loại, tiện tay lấy một cái khuyên
rubi
đeo vào vành tai phải của mình.
Tư Nam: “…………..”
Tư Nam ngồi đối diện hai người họ, ánh mắt chuyển từ vành tai Chu Nhung đến lỗ tai Nhan Hào, hai viên
rubi
giống nhau như đúc đang lập lòe trong khoang xe u tối.
Khắc đó, mối nghi của hắn đã được giải quyết dễ dàng gọn lẹ, hắn cảm thấy mình đã ngộ ra được chân lý.
“Xin lỗi.” Tư Nam thành khẩn nói, vỗ nhẹ bả vai Nhan Hào, không thèm quay đầu đi vào khoang lái, ngồi bên cạnh tài xế.
Nhan Hào: “…….???”
Trong xe yên lặng đến quỷ dị.
Tư Nam rất có ý tốt, song cũng quan tâm thêm nữa,
gật đầu tỏ ý đã quấy rầy với tài xế, hắn nhanh chóng nhắm mắt làm ngơ.
(7):
Vượt qua chiến tranh.
(8) Túi dịch lọc nước:
Hình dưới là dạng can. =))) Trump nhé =))))))))))))))))))P.s: Thôi rồi =)))))) khuyên đôi kìa LOL ~ ahihi vừa chơi game vừa dịch vẫn năng suất phết á