Miếu Hoang

Chương 58: Tiếng động lúc 2h sáng

" He...He...He..."

" Hi....Hi...Hi.."

" Bắt....được...rồi....nhé..."

Thầy Lương không còn đủ sức để duy trì được trận pháp nữa, lũ Tiểu Quỷ ấy tưởng chừng như đã kéo được linh hồn của cô bé Mị ra khỏi trói buộc của dây tơ hồng thì đúng lúc này bao quanh linh hồn mị xuất hiện một quầng sáng, trên những tán lá của cây lộc vừng cũng hiện ra những đốm lấp lánh như đom đóm. Những dây hoa rủ xuống từ cành cây lộc vừng đang quấn chặt lấy linh hồn của Mị. Điều này khiến cho đám Tiểu Quỷ ngừng cười, chúng trở nên giận giữ, chúng kêu gào.....chúng cố gắng kéo mạnh những sợi xích trói buộc Mị về phía chúng nhưng không được.

Lập tức, hai con Tiểu Quỷ lao vào cây lộc vừng rồi cũng cắn xé dây hoa lộc vừng như cái cách mà chúng vừa bứt đứt dây tơ hồng khi nãy. Những dây hoa bị bọn Tiểu Quỷ giật đứt, chúng bứt đến đâu thầy Lương như nhìn thấy máu từ những dây hoa rỉ ra đến đấy. Nhưng cứ lớp này bị đứt, lại có lớp khác quấn vào linh hồn cô bé Mị. Càng lúc bọn Tiểu Quỷ càng trở nên kinh dị, chúng không chỉ bứt dây nữa mà chúng leo lên bẻ gãy luôn những cành cây có dây hoa đang rủ xuống.

" Khục....Khục..."

Thầy Lương ho ra máu, ông biết cây lộc vừng kia đã nghe theo lời cầu khẩn của mình mà giúp đỡ ông cứu lấy linh hồn cô bé Mị. Nhưng suy cho cùng, cây lộc vừng cũng chỉ là một linh tinh nhỏ, nhờ vượng khí của long mạch mà trải qua gần 100 năm, trong cây lộc vừng xuất hiện linh hồn ngự. Cái cây đang dùng chính hồn phách tu luyện của mình để bảo bọc cho linh hồn cô bé Mị. Mỗi lần bị đám Tiểu Quỷ bẻ gãy một cành cây, nó như bị tiêu tán một phần hồn phách.

Thầy Lương nhắm mắt, ông đưa tay ra bấm độn rồi khẽ nói :

-- Cố lên, chỉ một chút nữa thôi.....Sắp tới giờ rồi.

Và rồi, điều mà thầy Lương mong đợi cũng đã đến......Trong màn đêm tĩnh lặng, trong khoảng không gian vẫn còn đang tối om, đen kịt ấy, một tiếng gà gáy to, rõ, vang từ trong làng vọng ra :

" Ò...Ó....Ó.....O.....O "

Ngay khi tiếng gà cất lên, cả đám 4 con Tiểu Quỷ lập tức dừng hết lại mọi hành động. Chúng hướng đôi mắt đỏ au về phía thầy Lương nhìn đầy căm thù, tiếp đó chúng nhìn linh hồn của Mị.

" Ngéc....Ngừ....Ngừ...."

" Kéc....Kéc...Kéc..."

Những âm thanh gai người phát ra từ bọn Tiểu Quỷ vang vào không trung. Chúng dần dần biến mất, sau khi đám Tiểu Quỷ đi khỏi, trên thân cây lộc vừng, quầng sáng phát ra từ cây cũng tan dần đi, linh hồn của cô bé cũng không còn nhìn thấy nữa. Mọi thứ như đã trở lại bình thường, thầy Lương cố gắng bước về phía gốc cây. Ông cúi xuống nơi hốc cây lộc vừng rồi đưa tay vào trong nhặt lấy cái lắc bạc của cô bé Mị.

Lúc này đã là gần 3h sáng, thật may mắn khi tiếng gà đã cất lên kịp thời. Tất nhiên điều này cũng nằm trong tính toán của thầy Lương. Chỉ có điều, thầy Lương không thể lường được đám Tiểu Quỷ kia lại ghê gớm đến như vậy. Thực sự ban đầu, thầy Lương nghĩ chuyện này không mấy khó khăn. Bởi dù lũ Tiểu Quỷ có mạnh đến đâu, nhưng chỉ cần khi gà gáy tiếng đầu tiên báo hiệu một ngày mới, chúng sẽ biến mất. Do vậy thầy Lương nghĩ chỉ cần tìm cách giữ chặt linh hồn cô bé trong trận pháp thu hồn cho đến khi gà gáy, lúc đó đám Tiểu Quỷ sẽ bắt buộc phải buông tha cho linh hồn Mị. Nghĩ là vậy, nhưng khi trực tiếp chạm mặt với đám Tiểu Quỷ, sự thật khó khăn hơn rất nhiều. Chúng có thể chống lại được thu hồn trận cũng là do giao ước của Mị trước khi chết với chúng. Điều này chứng tỏ, không tìm ra cách diệt trừ bọn tiểu yêu kia, càng để lâu chúng sẽ càng mạnh, càng quấy phá dân làng dữ dội hơn.

Suýt chút nữa thầy Lương đã thất bại trong việc cứu lấy linh hồn Mị khỏi tay đám Tiểu Quỷ nếu không nhờ có cây lộc vừng. Hồn phách ngự trong cây lộc vừng đã tổn hại gần như tiêu tán. Coi như tu luyện trăm năm qua đã mất, thầy Lương thực sự cảm kích trước cây lộc vừng. Nhưng trước mắt ông còn có việc quan trọng phải làm, thu được hồn phách của Mị bằng cách để hồn phách đó gá vào đồ vật mà khi còn sống cô bé yêu thích nhất, trân trọng nhất chính là cái lắc bạc. Cầm cái lắc trên tay, thầy Lương nhẹ nhàng đặt vào một tấm vải đỏ nhỏ bằng lòng bàn tay. Tiếp theo thầy Lương dùng kim có xâu chỉ ngũ sắc khâu kín miếng vải bọc cái lắc bạc lại, dán lên đó một lá bùa thầy Lương đem lắc bạc đến nơi chuẩn bị chôn cất cả gia đình Mị ( huyệt mắt rồng ).

Tại huyệt mộ của Mị nằm ngay chính giữa hai huyệt của Mạnh và Xoan, thầy Lương sử dụng khả năng của mình để trấn lại toàn bộ khu vực huyệt mắt rồng. Lý do thầy Lương phải trấn trước khi chôn là bởi cả gia đình Mị mỗi người chết đi, linh hồn đều còn mang oán nghiệp, cho dù có được chôn ở huyệt mộ tốt, nếu không trấn sau này sẽ phát sinh những điều không hay. Mặt khác, với trấn của thầy Lương, ma quỷ, tiểu yêu về sau không thể xâm phạm đến khu vực huyệt mộ. Mọi thứ đã xong, việc trấn cũng được thực hiện một cách bí mật, đó là lý do vì sao thầy Lương lại đến đây một mình lúc nửa đêm, bởi cách thức trấn rất quan trọng, nếu để kẻ khác biết, người có tâm tốt không sao, gặp người có tâm địa xấu, nếu biết các vị trí đặt trấn hắn sẽ phá hoại công sức mà thầy Lương tận tâm thực hiện, khiến cho linh hồn người chết không thể siêu sinh.

[.....]

Tại nhà Xoan, giờ Dần đã điểm, ông Vọng giục mọi người dậy chuẩn bị xuất phát. Ngay khi đồng hồ chỉ qua 3h sáng, ông Vọng nhìn Bảy Dao rồi cả hai cùng gật dầu :

-- Tới giờ rồi, chúng ta đưa quan tài ra đồng thôi.

Đội chuyển cữu đưa cả ba chiếc quan tài lên lên ba chiếc xe rồng phượng đã được chuẩn bị từ trước để đưa người chết ra vị trí huyệt mộ. Bảy Dao không ngại chi tiền, Bảy thuê về 8 người đào huyệt rất khỏe mạnh, công việc chuyển cữu ra huyệt cũng nhờ đến họ. Hơn 3h sáng, tiếng xe kéo đưa tang lục cục lăn bánh trên con đường đất của làng Văn Thái, lúc này dân làng còn đang say ngủ, không ai biết về việc chôn cất cả gia đình Xoan cả. 3 chiếc quan tài được đưa đến khu vực chôn cất, những người thợ đào huyệt mộ phải rất vất vả mới chuyển được quan tài đến trước ba huyệt mộ.

Khi đến nơi, ông Vọng thở phào bởi thực sự thầy Lương đang đứng đợi mọi người ở đó từ trước. Công việc khó khăn nhất thầy Lương đã làm xong, trước khi chôn, thầy Lương cẩn thận xếp xương cốt của Mạnh vào trong tiểu quách, trong số 8 người đào huyệt kia, có người cũng biết về chuyện bốc mả. Nhưng khi nhìn thầy Lương xếp xương cốt vào trong quách, người này phải thốt lên trầm trồ :

-- Không giấu gì các vị, tôi cũng chuyên đi cải táng mồ mả, nhưng chưa bao giờ gặp ai xếp xương cốt người chết nhanh, hợp lý nhưng lại vô cùng chi tiết, tỉ mỉ đến vậy. Thực sự phải thán phục....

Thầy Lương mỉm cười, ông từ tốn đáp :

-- Bởi công việc của tôi là bốc mồ, bốc mả cho người đã khuất mà.

[......]

5h sáng, khi trời bắt đầu tờ mờ sáng, công việc chôn cất cho cả 3 người gia đình Xoan đã xong. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng khuôn mặt ai nấy đều ánh lên vẻ vui mừng, rạng rỡ, bởi cuối cùng thì họ cũng có thể giúp cho những người đã khuất được mồ yên, mả đẹp. Làm lễ, thắp hương, cầu khấn xong, thầy Lương nói với ông Vọng :

-- Chuyện chôn cất coi như đã ổn thỏa, cả ba người bọn họ không còn ai thân thích trong làng này. Sau, việc nhang khói đành phải nhờ vào bác trưởng làng cũng như dân làng vậy. Nếu được, hãy giúp họ lập một ban thờ nhỏ trong khuôn viên của đình, dân làng tiện bề nhang khói, giúp cho họ có cơ hội được đầu thai, chuyển kiếp, cũng là tích đức cho mọi người.

Bảy Dao cúi đầu đáp :

-- Thầy yên tâm, tôi hứa sẽ chăm sóc cho mộ phần của ba người họ chu toàn. Cảm ơn thầy, nhờ có thầy mà tôi như được mở mang đầu óc. Có mặt bác Vọng ở đây, tôi hứa sẽ làm đúng như những gì mình từng nói.

Thầy Lương khẽ gật đầu, ông nói với Bảy Dao :

-- Được như vậy thì phúc đức quá, cảm ơn chú Bảy, việc lần này suôn sẻ đều là nhờ chú Bảy giúp đỡ rất nhiều. Sau này đành nhờ đến chú Bảy vậy, còn về chú Bảy tôi cũng có vài lời, đối với con người, sức khỏe là quan trọng nhất, tiền bạc có nhiều đến đâu cũng không mua được sức khỏe. Vậy nên cây kỷ tử đỏ mà tôi nói chú Bảy đánh về nhà trồng, ngoài việc cây mang sinh khí của địa mạch tốt, có thể khiến cho tà mà tránh xa ra thì quả của cây kỷ tử đỏ ấy rất có lợi cho sức khỏe. Mỗi khi cây ra quả, chú Bảy sử dụng quả đó thì sức khỏe sẽ tốt hơn.

Bảy Dao vâng lời thầy Lương rồi cảm ơn thành kính, tất cả rời khỏi nơi chôn cất gia đình Xoan. Đến chỗ giếng làng, Bảy Dao chào ông Vọng và thầy Lương rồi trở về nhà, còn thầy Lương dẫn ông Vọng đến trước cây lộc vừng, đến lúc này, khi trời đã sáng, ông Vọng mới nhìn thấy, trên thân cây có những vết xước sâu như có ai dùng dao chém vào, dây hoa rủ xuống từ trên cành cây bị bứt đứt rơi lả tả, chưa hết, một vài cành to trên cây còn bị bẻ như sắp gãy lìa.

Ông Vọng ấp úng, nhìn thầy Lương ông khẽ hỏi :

-- Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy...?

Nhưng khi ông Vọng quay lại thì thầy Lương đã ho khù khụ, tuy thầy Lương đã lấy tay che miệng lại nhưng ông Vọng vẫn nhìn thấy có vết máu vừa khẽ rỉ qua kẽ tay của thầy Lương, vội vã, ông Vọng đỡ thầy Lương rồi lo lắng :

-- Thầy....thầy sao vậy.....?

Thầy Lương xua tay, ông nói :

-- Bác trưởng làng đừng lo, tôi không sao.....Giờ chỉ còn một chuyện cuối cần phải làm trước khi tôi rời khỏi làng này....Đó là....đám Tiểu Quỷ kia.....Tôi ngờ rằng...Cao Côn tạo ra....chúng.....là....để.....Hụ....khụ...khụ....

Thầy Lương càng nói thì lại càng ho nhiều hơn, đã gần 6h sáng, đường làng vắng vẻ chưa có ai qua lại.....Ông Vọng vội dìu thầy Lương quay về nhà, ông Vọng nói :

-- Chuyện gì cũng để sau.....Giờ tôi đưa thầy về nghỉ ngơi.

Trong đầu ông Vọng đã có câu trả lời cho câu hỏi khi nãy, nhìn cảnh tượng hoang tàn của cây lộc vừng sau một đêm, thầy Lương ho ra máu, khi nãy thầy có nhắc đến đám Tiểu Quỷ, dù khó tin nhưng ông Vọng chắc chắn, đêm qua thầy Lương đã phải hao tâm, tổn rất nhiều sức trước khi chôn cất được cho gia đình Xoan. Chỉ là một người lạ đi ngang qua làng, nhưng những gì mà thầy Lương đã làm cho làng suốt thời gian ông ở lại đây thực sự không có gì có thể báo đáp nổi.

[......]

Tại nhà ông Vọng, lúc này đã là 2h sáng, thầy Lương vẫn đang ngủ sau khi đã dồn hết tâm sức vào việc chôn cất cho 3 người gia đình Xoan. Ông Vọng cũng đang ngủ, bỗng dưng ông Vọng mở mắt, ông nghe thấy bên ngoài cửa chính, hình như đang có tiếng gì đó cào vào mặt gỗ :

" Kít....két.....két....két..."

" Xoạt....xoạt.....roạt...."

Ngồi dậy, bước xuống giường, ông Vọng khẽ hỏi :

-- Ai.....đấy....? Ai cào....cửa đấy...?

Không có ai đáp lại lời ông Vọng cả, chỉ có tiếng cào cửa đang phát ra mỗi lúc một lớn hơn mà thôi........

" Két....két.....kít.....kít..."