Miếu Hoang

Chương 45: Bọc vải hôi thối

Trời chỉ mưa một lúc rồi tạnh, sáng sớm hôm sau, thầy Lương bừng tỉnh bởi bên ngoài ồn ào những tiếng la hét thất thanh :

" Cháy nhà rồi, cháy nhà rồi "

Mở cửa bước ra ngoài sân, đúng lúc đó Sửu bám tay vào cổng gọi với :

-- Thầy Lương, bác Vọng đã khỏe rồi chứ...? Cháy rồi, nhà cô Xoan cháy rồi.

Ông Vọng cũng đã tỉnh dậy, mặc dù người vẫn còn mệt nhưng hôm qua được thầy Lương cho uống thuốc, được ngủ một giấc sâu nên ông Vọng đã đỡ hơn nhiều. Nghe thấy Sửu nói vậy, ông Vọng vội vàng hỏi :

-- Sao lại cháy, mà cháy từ bao giờ...?

Sửu đáp :

-- Tôi cũng không biết, nhưng chắc chỉ mới cháy vào tầm 3-4h sáng nay mà thôi. Lửa cũng đã tàn nhưng cả ngôi nhà gần như bị thiêu rụi, vẫn chưa ai dám vào cả, bác đến ngay đi.

Cả thầy Lương lẫn ông Vọng vội vã bước ra khỏi cổng, bỗng thầy Lương nhìn thấy một cái bọc vải cũ kỹ, lấm lem bùn đất đặt ngay dưới trụ cổng của nhà ông Vọng. Khẽ cúi xuống xem, bất chợt thầy Lương cau mày, từ trong bọc vải đó bốc lên một mùi hôi nồng nặc. Đang vội, thấy thầy Lương chưa đi, ông Vọng nói :

-- Sao vậy thầy, chúng ta phải đến nhà cô Xoan ngay.

Thầy Lương chưa trả lời ông Vọng vội, thầy đưa tay mở bọc vải đó ra xem bên trong đựng thứ gì, thầy Lương thoáng giật mình, ông nói :

-- Đây là......

Nhưng rồi, ngay lập tức thầy Lương gói tấm vải lại như cũ rồi đem cả bọc vải đó vào bên trong nhà, thầy Lương nói với ông Vọng :

-- Bác đợi tôi một chút, tôi đem cất thứ này rồi chúng ta đi.

Không hiểu thầy Lương đang làm gì, vì vội nên ông Vọng cũng không hỏi. Đến nhà Xoan, cả ngôi nhà giờ đã cháy đen thui, chỉ trơ trọi lại những bức tường ám khói, xà, kèo, toàn bộ đồ đạc trong nhà cháy hết không còn gì cả. Lửa cũng đã tắt, khói bụi bay mù mịt. Trong đám tro tàn, người ta nhìn thấy xác của Xoan nằm co quắp do bị trói đã cháy đen thui, nhưng còn một cái xác khác đang quỳ trước thi thể của Xoan. Đó chính là xác của Mị, không hiểu vì một lý do nào đó cái Mị đã quay về rồi đốt nhà tự thiêu sau khi giết chết mẹ của mình.

Nó chết cháy trong tư thế quỳ, phần đầu ngửa thẳng lên trên trời, hai thay buông thõng, trong lòng bàn tay cháy đen của nó vẫn nắm một mẩu gạch đỏ. Những lời bàn tán bắt đầu xôn xao :

" Vậy là con Mị giết mẹ nó xong rồi đốt nhà tự tử phải không.? "

" Chứ còn gì nữa, có khi nào nó bị điên không nhỉ...? Mấy năm nay chẳng thấy mặt mũi nó đâu, giờ xảy ra chuyện này nghĩ ghê rợn quá. "

" Rồi giờ tính sao với xác hai mẹ con nó đây, nhìn thôi cũng thấy rợn người "

Ông Vọng cúi mặt lắc đầu, ông nói :

-- Sao mọi chuyện này thành ra thế này...? Giờ phải làm sao đây, thầy Lương...?

Thầy Lương nhìn vào xác cái Mị, ông nhớ đến bọc vải để trước cổng nhà ông Vọng ban nãy, thầy Lương đáp :

-- Người chết cũng đã chết rồi, không thể để xác họ phơi bày ra trước đông người như vậy được. Hiện tại tôi cũng chưa biết được nguồn cơn sự việc ra sao, tuy nhiên trươc mắt, hãy kiếm cho mẹ con họ mỗi người một chiếc áo quan rồi đem chôn cất tử tế, hai người này tuy đã chết, nhưng oán hận chất chồng, không nhang khói, thờ phụng cẩn thận, hồn phách khó siêu thoát sẽ rơi vào ngã quỷ báo hại người dân.

Nhân lúc có đông người ở đây, ông Vọng nói lại những lời mà thầy Lương vừa bảo, dẫu sao mẹ con Xoan cũng chẳng còn ai thân thích trong làng, tuy phiền hà nhưng rồi mọi người cũng đồng ý. Trong số đó, có một người nói sẽ lo áo quan, rồi khâm niệm cho mẹ con Xoan, đó chính là Bảy Dao. Quyết định của Bảy Dao khiến ai cũng ngỡ ngàng, bởi thường ngày, Bảy Dao không quan hệ qua lại với bất cứ ai trong làng cả, vậy mà lần này lại hào phóng bỏ tiền ra lo ma chay cho hai mẹ con Xoan.

Mọi người thắc mắc thì Bảy Dao nói ấp úng :

-- Nghĩa...tử là...nghĩa tận....Hoàn cảnh..mẹ con cô ấy...rất đáng thương....Tôi chỉ mong mẹ con cô ấy sớm được siêu thoát.

Đa số người dân chứng kiến cái chết của mẹ con Xoan thì phần lớn là sợ, số ít thì thương, nhưng cũng có một vài người thấy hả dạ, trong đó có vợ Mão. Không biết vì lý do gì, nhưng tối hôm ông Vọng phát hiện ra Xoan bị giết, trong đám đông ùa vào xem, vợ Mão có nói một câu :

-- Con Xoan này chết cũng đáng lắm, chết thế này cũng là do nghiệp của nó gây ra mà thôi. Thứ đàn bà không biết liêm sỉ.

Hôm nay, ban nãy khi ông Vọng nói mọi người chung tay giúp đỡ chôn cất mẹ con Xoan, ban đầu vợ Mão cũng là người không đồng tình, nhưng sau chẳng biết sao cô ta lại thay đổi suy nghĩ, cuối cùng, lấy danh nghĩa hàng xóm, mặc dù nhà cũng mới có tang nhưng vợ Mão vẫn góp tiền làm đám ma cho mẹ con Xoan, nhưng lúc đưa tiền cho ông Vọng, thị có nói một câu :

-- Này là tôi thương con bé Mị, sinh ra đã chịu cảnh câm, mù bẩm sinh, không chứng kiến được những thứ mà mẹ nó làm, khổ thân con bé, nhưng thôi, coi như cũng giải thoát được một kiếp người. Còn cái thứ mẹ nó á, chết rồi tôi vẫn còn căm.

Không ai biết tại sao vợ Mão lại nói ra những lời cay nghiệt như vậy, đang trong lúc rối ren, ông Vọng cũng không muốn hỏi nhiều. Bảy Dao giữ đúng lời hứa, ngay trong ngày hôm đó xác hai mẹ con Xoan được khâm niệm chu toàn chỉ đợi giờ là ngày mai sẽ đem chôn.

Quay trở về nhà, ông Vọng chỉ sau một đêm lại càng già đi trông thấy. Mọi thứ đối với ông giờ đây mông lung, ông không thể biết hay xác định được chuyện gì nữa. Những tưởng làng Văn Thái đã được bình yên sau khi trấn yểm của Cao Côn bị hóa giải thì không...? Đã liên tiếp xảy ra 2 cái chết của mẹ con cô Xoan. Khi mà thầy Lương vừa phân tích rằng cái chết của lang Phan và Mão có liên quan đến Mị thì cái Mị đã giết chết mẹ mình sau đó quay về nhà tự thiêu.

Mớ bòng bong vốn dĩ khó giải thích giờ lại càng rối rắm hơn khi mà tất cả những người có liên quan đều đã chết, những cái chết đều mang một màu sắc kinh dị đến ghê rợn. Thầy Lương có chuyện muốn nói với ông Vọng, thầy Lương rót nước rồi bắt đầu :

-- Bác trưởng làng, có điều này tôi muốn nói.

Ông Vọng nhìn thầy Lương đáp :

-- Thầy cứ nói đi ạ, tôi nghe đây.

Thầy Lương nhìn ra bên ngoài vườn rồi tiếp tục :

-- Tối hôm qua, khi nhìn những bức tranh được vẽ bằng gạch đỏ tại nhà cô Xoan, tôi nhận ra, con Vàng chết cũng là do con gái của cô Xoan làm. Hôm đó trên cổng có vết bẩn màu đỏ như màu gạch bám vào, con Vàng chết do ăn phải cơm được trộn với nước giếng, tại nhà cô Xoan trên bàn cũng có 1 bát cơm trắng vương vãi. Khi đó nguồn nước vẫn chưa được thanh tẩy, nhà cô Xoan cũng có giếng, căn cứ vào những điều đó, chính con gái cô Xoan đã giết con Vàng.

Ông Vọng tròn mắt :

-- Nhưng tại sao con bé nó lại giết chết con Vàng cơ chứ..?

Thầy Lương giải thích :

-- Không biết từ bao giờ, nhưng đứa bé gái tên Mị ấy hàng đêm đã đi ra khỏi nhà, việc con bé vẽ lên hiên nhà từng cái chết của từng người như lang Phan, như Mão, như cô Xoan và việc nó chơi đùa cùng với tiểu quỷ chứng tỏ con bé đã bị quỷ nhập. Lý do tại sao thì chỉ có thể giải thích, oán hận của nó quá lớn, có những trường hợp khuyết tật bẩm sinh như bị mù, bị câm.....Họ có giác quan về mặt tâm linh rất nhạy bén, chưa thể biết được con bé dẫn dụ ma quỷ hay ma quỷ dẫn dụ nó, nhưng giữa nó và ma quỷ đã có một sự liên kết, hay chính xác là một giao kèo. Nói nôm na, ma quỷ sẽ giúp đó hoàn thành tâm nguyện mà con bé mong muốn, ngược lại con bé sẽ bán linh hồn của mình cho ma quỷ. Câu hỏi đặt ra ở đây chính là : Tại sao người con bé muốn giết lại là lang Phan, là Mão và mẹ ruột của mình mà không phải những người khác trong làng...? Tôi nói vậy bởi vì con bé từng cứu cậu Sửu thoát chết khỏi đám tiểu quỷ kia. Chắc chắn ba người bị giết có liên quan đến nhau. Người thì cũng đã chết, nhưng những uẩn khúc về cái chết của họ cần được giải đáp....Bởi vì, rất có thể trong làng này còn ẩn chứa một bí mật cực kỳ kinh khủng. Và bí mật này có vẻ như chính là một phần quá khứ của Cao Gia đã được nhắc đến trong quyển trục.

Ông Vọng thở gấp, ông nói trong sự sợ hãi khi thầy Lương lại nhắc đến Cao Gia :

-- Lại là Cao Gia sao...? Tại sao họ Cao lại có liên quan đến chuyện này..?

Thầy Lương trả lời :

-- Chẳng phải bác trưởng làng từng thắc mắc, rốt cuộc thì Cao Gia đã gây ra tội ác gì khiến cho dân làng Văn Thái giết toàn bộ người của họ Cao hay sao....? Nhưng tạm thời chưa tính đến chuyện đó vội, trước mắt, bác trưởng làng hãy dẫn tôi ra nghĩa địa của làng Văn Thái, tôi cần xác nhận lại một thứ.

Dứt lời, thầy Lương đi ra ngoài, lát sau ông quay lại, hai tay bê một cái thau nhỏ, trong thau là bọc vải ông nhặt được bên ngoài trụ cổng, hay nói cách khác, có ai đó đã đặt bọc vải đó trước cổng nhà ông Vọng.

Vừa mở ra, mùi hôi thối đã bốc lên nồng nặc, ông Vọng giật mình khi nhìn vào bên trong bọc, ông Vọng ấp úng :

-- Cái....cái....này......là.....là....

--------------

Là cái gì thì chương tiếp sẽ rõ...