Hai Thế Giới Chung Một Con Đường

Quyển 2 - Chương 2: Con chó đến từ cõi chết

Giờ đây, trong đầu thằng Phát đang nghĩ gì, không một ai biết. Từ cái hôm nó trở về, một số người thì nhìn nó với ánh mắt lạ hoắc, vì không nhận ra nó là ai. Số còn lại, thì nhận ra ngay, và bắt đầu bàn tán. Thằng Phát nó cũng chả thèm quan tâm gì đến. Phát lấy tiền mình dành dụm được từ hồi còn ở bên Cam Pu Chia, nó mua một con dream cũ về để cho tiện việc đi lại. Đã mấy ngày hôm nay rồi, Phát liên tục đi tới các chợ chó ở Sài Gòn để kiếm tìm mua chó, nhưng đi từ sáng đến tối, Phát đều trở về tay không. Vậy, thằng Phát nó đang thực sự tìm kiếm loại chó gì?

Thằng phát ngồi trong nhà, bên cạnh là một ít đồ nhắm và mấy chai nếp cẩm. Nó cứ ngồi buồn bã trong căn phòng một mình, nó nhớ lại những tháng ngày còn ở bên Cam Pu Chia. Rồi nó nhớ tới người cha nuôi của mình bên đó, không biết bây giờ ổng ra sao, có khỏe không. Rồi nó lại nhìn lên bàn thờ, nhìn ảnh bà ngoại, rồi ảnh mẹ nó. Phát đã tự thề với lòng mình, nó thế rằng nó sẽ là người xóa bó cái làn ranh giới giữa nghèo đói và giầu sang. Phát thề rằng nó sống ở đâu, thì ở đó sẽ tuyệt đối không còn một người nghèo nào nữa. Phát làm một chén rượu, hình ảnh con chó to đùng, bị sích cổ và thân, đang sủa ẩm ỹ tại ngôi nhà của cha nuôi nó lại hiện về. Cứ mỗi lần nhìn thấy người, là con chó đó lại như sôi tiết lên, hai mắt long song sọc, nó nhe răng, giận dữ sủa lên âm ỹ, rồi như cố giằng cái sợi xích ra để ăn tươi nuốt sống những người mà nó nhìn thấy. Lần đầu tiên thằng Phát nhìn thấy con chó đó, nó cũng sợ vãi linh hồn mà ngã ngửa ra đằng sau. Cái hình ảnh con chó nhe răng, mắt long song sọc, nước dãi chảy đầm đìa khiến nó nghĩ tới mà nổi da gà. Rồi nó nhớ lại những lời mà cha nuôi nó nói. Con chó đó, là một con thoại thú, trong sách cổ gọi là linh cẩu. Có được linh cẩu trong tay, thì làm nghề ăn cắp ăn trộm sẽ trót lọt, không bao giờ gặp rủi ro. Thêm vào đó, tà ma ngoại đạo không bao giờ dám bén mảng bước vào nhà, và thân chủ không bao giờ phải sợ việc bị người khác bỏ bùa hay chơi ngải cả. Tuy nhiên để luyện được linh cẩu cũng rất kì công và khó nhọc, việc khó nhất ban đầu là phải tìm được con chó nào có linh tánh. Do đó, mà không phải con chó nào cũng luyện được. Điều cần luôn ghi nhớ rằng, nuôi linh cẩu không bao giờ được phép để cho nó cắn mình, vì nếu người có linh cẩu để cho nó cắn sẽ bị chết vì mất máu do vết thương không bao giờ liền được. Cha nuôi của phát có kể, hồi trước khi qua Cam Pu Chia, ông ta được một ông già, tên là Mười ở dưới chợ An Đông chỉ cho cách này. Nghe đâu ông này chuyên đi sưu tập các sách tà thuật cổ, và ông ta coi bộ khá am hiểu về ba cái lãnh vực tà ma yêu đạo đó.

Đang ngồi uống rượu ở dưới tầng một, thằng Phát như cảm giác được có một luồng gió lạnh thổi qua khung cửa sổ ập vào người nó. Đây không phải là lần đầu tiên nó có cái cảm giác này, hồi còn ở bên Cam Pu Chia nó đã từng nghe cha nuối bảo rằng, thế giới mà ta đang sống bây giờ, đối với chúng ta thì đó được coi là của người sống. Thế nhưng, nhiều khi có người âm hiện về, để biết được khì người âm hiện hữu, con người ta thường cảm thấy lạnh gáy, da gà nổi lên. Hoặc những điều tương tự, vì mỗi khi người âm hiện diện, họ sẽ mang một ít khí âm từ bên kia để về dương gian với họ. Thằng Phát đặt li rượu xuống, nó từ từ tiến lên cầu thang tầng hai, càng lên đến gần, thằng Phát dường như nghe được những tiếng bước chân đi lại trên tầng hai, rồi tiếng người lục lọi đồ. Lên đến tầng hai, thằng Phát bật cái đèn tường lên thì bốn bề im lặng. Coi quanh một hồi, thằng Phát quay lưng tắt đèn và đi xuống. Nhưng vừa bước đến đầu cầu thang, nó cảm nhận được trong cái màn đêm đen trong buồng này, ngay sau lưng nó, dường như đang có ai đứng đó, chăm chú nhìn nó. Thằng Phát tuy có hơi nổi da gà, nhưng nó còn lạ gì ba cái chuyện người âm hiện về nữa. Sở dĩ nó không còn cảm thấy sợ hãi mấy là vì cha nuôi nó chính là một ông thầy tà thứ thiệt. Đợt còn ở với ông ta, nó đã nhiều lần nhìn thấy oan hồn. Phát nó đứng đó, lấy hết can đảm, nó quay mặt lại nhìn vào trong bóng tối mà nói:

- Hồn ma bóng quế nơi nào, xin mời đi ngay cho. Đừng đợi đến lúc tôi dắt được linh cẩu về lại oán hận tôi.

Nói dứt câu, thằng Phát như nhìn thấy một người con gái mặc áo trắng hiện ra mờ mờ trong bóng tối rồi vụt biến mất. Xong xuôi, thằng Phát lại lững thững bước xuống nhà ngồi uống rượu. Nó nhớ hồi nó còn bé, người ta kể rằng cái ngõ nhỏ này có nhiều ma lắm. Thậm chí, nhiều người mới chết thời nay, còn hay hiện hồn về ban đêm để tìm gặp người thân nữa cơ. Thằng Phát nghĩ đến điều này, nó làm một hớp rượu rồi cười mỉm chi, nó cười vì nó nghĩ rằng khi mà đưa được linh cẩu về, tất cả những hồn mà trong vòng ba trăm dặm sẽ bị linh cẩu ăn hồn hết.

Tại sao lại nói là ăn hồn? Cha nuôi của Phát đã từng chỉ cho Phát thấy tranh vẽ một con chó to lớn với bộ hàm răng to nhọn của người dân Cam Pu Chia cổ vẽ. Cha nuôi hắn bảo rằng đó chính là hình ảnh của linh cẩu. Ngày trước, dưới địa ngục, linh cẩu được nuôi như một hình thức trừng phạt những kẻ chuyên gϊếŧ người, hay hành hạ người khác. Khi chết đi, những kẻ này sẽ bị đầy xuống địa ngục. Quỷ sai sẽ nhốt họ vào một cái l*иg sắt, để mặc cho linh cẩu ăn thịt sống. Những kẻ bị linh cẩu cắn xé, ăn thịt thì đau đơn vô cùng, khiến họ có cảm giác chết cũng không được mà sống cũng không xong. Cha nuôi hắn còn nói, khi luyện được linh cẩu trên dương gian, cần phải cho nó thành tinh trước, tức là cho ăn thịt đồng loại, sau đó là cho ăn thịt và uống máu người. Điều đáng nói ở đây là, để linh cẩu phù hộ cho việc hành nghề trộm cắp, thân chủ phải đích thân cho linh cẩu ăn thịt và uống máu của mình, không cần nhiều, mỗi ngày một chút. Vì linh cẩu sống chủ yếu là nhờ vào việc ăn các linh hồn khác, thịt người là để giúp cho nó có thể tồn tại ở dương gian. Nghe đâu mỗi miếng thịt người sống thường có một phần hồn vía, linh cẩu ăn miếng thịt đó và uống máu vào sẽ được hồn với vía người đó che trở, để qua mắt được Diêm Vương dưới địa ngục mà không sợ bị ngài phát hiện ra mà bắt về.

Sáng hôm sau, Phát lại chạy ra chợ chó để được là người đầu tiên coi cho từ những xe tải trở chó tới chợ. Coi đến gần trưa, thấy không có còn nào vừa ý, đang chán nản chuẩn bị bỏ về, chợt từ đằng xa có một xe tải trở chó khác đang tiến vào. Phát mừng rỡ vội gửi xe lại vào bãi và chạy tới cái tiệm bán chó đang nhận xe hàng. Phát coi một lượt, xe này trở toàn chó con chắc từ ngoại ô mang lại vô thành phố. Sau khi đã coi kĩ, Phát tìm thấy một con chó ta còn nhỏ. Con chó này đặc biệt lắm, toàn thân thì một mầu đen tuyền như tóc người, nhưng bốn chân lại mầu trắng tuốt, mắt to, mồm rộng và con chó này còn rất thân thiện. Khi Phát bế nó lên, thì nó không hề kêu hay dẫy dụa, chỉ thấy nó liếʍ liên tục lên mặt Phát, đây cho thấy chắc rằng con chó này có linh tánh. Rồi Phát nhìn kĩ hơn vào mặt con chó, thấy trên trán nó có một vết lông trắng y như là dấu trên trán Diêm Vương vậy. Phát mừng rỡ ôm con chó vào trong lòng, thôi đúng rồi, cuối cùng cũng tìm được linh cẩu rồi. Phát bế con chó con này ra hỏi bà chủ:

- Con này nhiêu tiền vậy cô?

Bà chủ coi qua rồi bảo Phát:

- Tôi lấy cậu ba trăm rưởi nha?

Phát mừng rỡ móc ra tờ bạc năm trăm nghìn đưa cho bà chủ bảo không cần phải thối lại. Đặt con chó vào trong giỏ, Phát phóng xe qua tiệm đồ sắt mua hai sợi xích dài to bằng cổ tay. Sau đó, Phát trở con chó con này về thẳng nhà. Hắn lót cho con chó con một cái tấm vải cũ làm ổ, rồi cho con chó con một bát sữa tươi. Chú cho này chắc bị bỏ đói mấy ngày, vừa thấy bát sữa, nó chạy lại uống lấy uống để. Phát ngồi xuống vuốt ve chú chó con và ngắm nhìn nó ăn, trong lòng hắn cười thầm và nói:

- Cứ nghỉ ngơi đi nhé, mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện phép, chú mày sau này sẽ được làm vua của các loại chó, chú mày rồi sẽ trở thành linh cẩu.