Sáng hôm sau, họp ban lãnh đạo cấp cao, họ cho gọi Minh và Phương lên để sử lý vụ việc tối hôm quá. Trưởng ban cảnh sát Hà Nội lật xem lại hồ sơ kế hoạch tác chiến tối qua, vừa lật từng trang vừa nói:
- Huy động năm mươi cảnh sát cơ động, mười lính đặc nhiệm, năm mươi cảnh sát thường, ba mươi dân phòng, và nhiều chiến sĩ công an khác. Coi bộ đồng chí cũng biết cách điều động nhân sự đó chứ.
Rồi ông ta lật qua phần kết quả và đọc to:
- Thu được mười lọ thuốc lắc, ba gói ma túy tổng hợp, bắt được hai mươi người chơi thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ông ta gập tập hồ sơ lại, nhìn Minh cười mà nói:
- Có cần thiết phải như vậy không? có cần thiết phải điều động một lượng lớn nhân lực như vậy không?
Minh vội nói:
- Báo cáo lãnh đạo, tôi ...
Chưa đợi Minh nói hết, ông ta nói thêm:
- Đánh nghi vấn đến mức thương tích nặng, giấu giếm việc nghi vấn bị gϊếŧ. Thêm vào đó, đánh phóng viên, rồi dùng lời lẽ thô bạo ... có vẻ như đồng chí lộng hành quá rồi đấy. Chưa kể đến việc làm náo loạn cả Hồ Gươm Xanh. Đồng chí nghĩ đồng chí là ai thế?
Minh lúc này nghe xong, chỉ còn biêt trả lời:
- Báo cáo lãnh đạo, mục đích chính của tôi là triệt phá băng đảng đang quấy rối khu vực địa bàn Hà Nội.
Ông ta nhìn Minh hỏi:
- Vậy đã bắt được nghi vấn chưa?
Minh cúi mặt, đáp:
- Báo cáo, hắn đã chạy thoát ạ.
Ông này cười lớn, rồi bất thình lình đập bàn mà quát:
- Thoát? Làm sao mà thoát được khi mà có hơn một trăm chiến sĩ tác chiến cơ chứ? Bộ chúng nó là thần thánh, rồi mọc cánh mà bay à?
Mình chỉ còn biết đứng đó mà im lặng. Phương định lên tiếng đỡ hộ Minh thì viên lạnh đạo cấp cao này đã chỉ vô Phương mà nói:
- Đồng chí Phương, tạm thời đồng chí lên thay chỗ cho đồng chí Minh. Còn đồng chí, ban lãnh đọa đã ra quyết định, tạm đình chỉ chức vụ của đồng chí hai năm, đợi khi nào khám phá ra vụ việc, sẽ xem xét lại.
Minh nghe xong thì choáng váng, thế rồi ông ta ra lệnh tan họp. Lúc về, Phương còn định nói với Minh mấy câu, nhưng coi bộ Minh còn đang bức tức lắm, nên Phương đành thôi.
Nói về Nam và đồng bọn, sau cái vụ ở sản nhảy Hồ Gươm Xanh đó, giờ đã cẩn thận hơn trong việc đi lại và tụ điểm hội họp. Về phần Phương, tuy nói là bắt được vô số những tên xăm mặt. Vì không dám đánh người như Minh, nên Phương dù có tra hỏi cách nào, chúng nó cũng không nói một lời. Cuối cùng, Phương chỉ có thể ghép tội tụi nó vào việc chống đối người thi hành công vụ, nhốt có mấy ngày phải thả ra. Cũng kể từ đó, mà vụ án dần dần đi vào bế tắc, rồi Phương đành phải gác vụ án về Nam qua một bên hơn một năm trời. Thằng Nam, giờ đây hắn đã càng ngày càng tàn bạo. Thay vì xẻo một miếng thịt của con nợ hay đối thủ, hắn bắt bọn đàn em phải chặt cho hắn nguyên cánh tay, còn không thì tự mình thế mạng cho Nam giả nợ. Hơn thế nữa, Nam bây giờ còn có một bình rượu quý, được pha với máu người để hắn uống hàng ngày. Bẩy thằng đàn em của Nam giờ đây chúng nó phục vụ Nam không phải vì tình nghĩa nữa, mà là phục tùng vì sợ, sợ rằng Nam có ngày cũng ăn thịt mình. Còn thằng Ân thì sao? Nó giờ như cái xác không hồn, tuy ăn uống đầy đủ. Nhưng những cái ý nghĩ trong đầu nó dường như đã làm cho nó tiều tụy đi hẳn. Đêm nào nó cũng gặp ác mộng không ngủ dược, nên đêm đêm thường uống cho thật say, rồi sáng thì phải đi làm nhiệm vụ. Một hôm ngồi quán nhậu vỉa hè với ba thằng đàn em khác, đang uống rượu say, chợt có một bà mẹ dắt hai đứa trẻ con, lấm lem bẩn thỉu, đến ngửa tay xin tiền tụi nó. Một thằng đàn em quát lớn:
- Đang vui vẻ lại bị lũ chúng mày phá đám, cút ngay!
Ân ra hiệu cho thằng đó câm mồm, rồi nó nhìn kĩ bà mẹ ăn xin và hai đứa con trai. Trước mắt Ân giờ hiện lên hình ảnh mẹ nó, nó, và Nam hôm nào. Chợt từ lúc nào, hai hàng nước mắt trên mắt Ân tuôn rơi. Một thằng nhóc nhìn Ân nói:
- Chú ơi, sao chú lại khóc?
Ân như nhận ra, vội lấy tay lau nước mắt. Ân móc túi lấy ra hai tờ năm trăm nghìn đứa cho bà mẹ và nói:
- Cô cầm lấy mà mua đồ ăn cho hai cháu.
Bà mẹ thấy được cho hẳn một triệu thì cám ơn Ân rối rít, cứ nói rằng Ân là người hiền lành, sẽ được trời thương. Ân nghe vậy mà trong lòng nó buồn lắm, nó tự nghĩ rằng, nó sau này mà chết đi, chắc tầng mười tám của địa ngục cũng chưa sứng đáng để bù đắp lại tội lỗi của nó. Lúc đưa tiền, có thằng nhóc lũc nãy mới tháy trên lòng bàn tay Ân có vết thẹo hình chữ hán cổ, nó hỏi tiếp:
- Chú ơi, tay chú có vết thẹo hình gì thế ạ? Cho con coi được không?
Ân chỉ mỉm cười rồi đưa tay ra cho thằng nhỏ coi, thằng nhỏ coi kĩ lắm, nó sờ lên cái vết thẹo trên tay đó. Nhưng mẹ nó đã kéo nó đi, vì sợ làm phiền Ân. Ân nhìn theo ba mẹ con nó lại bước đi mà trong lòng buồn lắm. Sau cái hôm gặp ba mẹ con, Ân cứ suy nghĩ mãi, lần này có vẻ như, nó đã thông suốt mọi việc. Dù có nghèo đến đâu, cơ cực đến đâu, con người ta cũng cố sống cho tốt, sống cho có đức, và cố chánh né không lạc vào ngã quỷ. Nó nghĩ đến ba mẹ con hôm nào, rồi nó nghĩ lại bản thân nó và Nam, bây giờ nó và Nam còn khác gì quỷ nữa đâu, ăn thịt chính đồng loại để mà sinh tồn. Đang nằm trên giường suy nghĩ, chợt Ân nhổm dậy, nó bây giớ mới nghĩ ra một kế, nếu như nó mượn tay người khác để đánh đuổi Hắc Đế, đưa Nam ra khỏi ngã quỷ thì sao? Ân lúc này mới nhớ lại lời dặn dò của lão Mười Họa, cấm tuyệt đối thành viên không được ăn thịt chó hay thịt mèo. Ân nghĩ rằng, nếu mượn tay người khác, thì có thể được coi là nó không làm phản Nam, chắc chắn sẽ không bị âm binh đòi mạng. Nhưng nó lại nhớ cái hôm ở nhà Ngọc Long, chỉ mới có ý nghĩ thôi mà âm binh đã hiện hình, nhưng nó nghĩ lại, có thể lúc đó mình có ý định tự tay gϊếŧ Nam, nhưng còn đây lại là mượn tay người khác. Thế rồi Ân lại nghĩ về Nam, nếu dùng cách này, chẳng may Nam có lỡ bề gì, vì suy đi tính lại, Ân vẫn thực sự không muốn gϊếŧ Nam. Nhưng rồi, không hiểu vì đâu, Ân đã có một cái lối suy nghĩ mù quáng, nó nghĩ rằng nếu Nam ăn phải thịt chó, thì Hắc Đế sẽ rời bỏ Nam mà thôi, vì nói cho cùng, Nam đâu có ý đồ gì chống lại Hắc Đế, và hơn thế nữa, Nam mà đã mất hết sức mạnh rồi, thì mấy thằng đàn em còn lại kể cả bọn nó cũng sẽ trở lại người phàm. Ân đưa ra quyết định là sẽ bày mưu cho Nam ăn thịt chó, nhưng bằng cách nào đây? Nghĩ một hồi, nó nhớ rằng món ăn mà Nam khoái nhất là trứng tráng thịt, nếu cho một ít thịt chó trộn chung với thịt lợn, thì coi như xong. Ân mừng thầm trong lòng, vì cuối cùng nó đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, nó có quen một tiệm cơm gia đình, có gì sẽ liệu đường nhờ người nấu bếp cho thịt chó vào. Cái đêm hôm đó, là cái đêm đầu tiên trong suốt ba năm trời mà Ân có một giấc ngủ thật là ngon.
Sáng hôm sau, giả vờ có việc. Ân chạy ra cửa hàng thịt chó mua một chút thịt chó luộc về, rồi nó băm nhuyễn, trộn lẫn cùng với thịt lơn sống. Ân cầm gói thịt lợn sống ra thẳng quán cơm gia đình mà nó quen, đi vô bếp gặp người làm bếp, Ân nói:
- Cháu chào bác ạ.
Người đầu bếp này là một người đàn bà đã đứng tuổi, thấy Ân liền tươi cười nói:
- Chú Ân à, lâu quá mới gặp, hôm nay chú lại đến ăn à?
Ân đặt gói thịt lợn lên bàn và nói:
- Dạ, con mang cân thịt lợn ngon qua, tính là trưa mai con với mấy anh em qua cửa tiệm của bác ăn. Chỗ thịt lợn này, bác làm cho con một đĩa trứng tráng thật ngon nhé, món mà anh Nam thích ăn nhất ý ạ.
Bà làm bếp cười rồi nói:
- Chú chu đáo quá, cứ làm như chúng tôi không có sẵn thịt lợn ý.
Ân cũng cười mà nói:
- Dạ không phải, tại cái này con đi chợ thấy ngon quá, nên tiện thể mua mang qua luôn.
Nói chuyện một hồi, Ân từ biệt người làm bếp rồi hẹn sẽ ra ăn vào trưa mai. Chiều hôm đó quay về nơi ẩn náu của Nam. Lúc đang ngồi nghỉ ngơi Ân quay ra bảo Nam:
- Anh à, lâu rùi tụi mình chưa có một bữa cơm gia đình, em tính có gì trưa mai tạt qua quán cơm Hương Thảo làm một bữa không?
Nam cười nhìn Ân nói:
- Đúng là đã quá lâu rồi, chưa có một bữa cơm gia đình.
Ân thấy Nam đã mắc bẫy, liền nói thêm vào:
- Ở đó có món mà anh thích ăn nhất đó.
Nam quay qua vỗ vào vai Ân cười lớn rồi nói:
- Hahaha! Chú vẫn nhớ anh thích ăn món gì nhất à?
Ân chỉ cúi đầu cười. Vậy là mọi việc đã đâu vào đó, đúng trưa ngày mọi việc sẽ hoàn tất.
Quay về phía Minh, sau cái ngày bị đình chỉ công tác, giờ đây minh chỉ còn làm bạn rới rượu. Đêm nào cũng vậy, minh uống cho thật say để quên đi cái thật bại ngày nào mà cậu ta không bao giờ dám tin. Cứ như vậy, mặc cho Phương hết sức khuyên can, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Tối hôm đó, Minh đang ngồi nhà uống thì chuông điện thoại reo liên hồi, Minh chả buồn nhấc máy vì cứ nghĩ rằng lại là Phương gọi. Nhưng chuông điện thẹo cứ reo liên tục khiến cho Minh bực mình lắm, cuối cùng cậu ta cũng phải nhấc máy lên. Minh nhìn số điện thoại ở màn hình thì dụi mắt mấy lần, tại sao lại có cái kiểu số điện thoại là thế này? Nó không phải là số điện thoại bình thường, mà là
một dẫy số linh tinh. Như không tin vào mắt mình, Minh bấm trả lời đưa lên tai và nói:
- Alo, ai đấy?
Đầu dây bên kia:
- Chú mày còn cái ý định bắt thằng Nam không?
Minh nghe đến cái tên Nam thì nổi sung lên, cậu ta nghĩ là thằng nào trong ngành gọi trêu liền quát:
- Cái đ*t con mẹ nhà mày! Thằng mặt l*n nào trêu bố mày thế?
Đầu dây bên kia vẫn ôn tồn đáp:
- Tao là ai không quan trong. Cái chính là trưa mai hội thằng Nam sẽ ăn cơm tại quán ... địa chỉ... lúc ... chú cứ mang quân đến mai phục, thằng Nam bị bọn đàn em đầu độc, nó sẽ không chống cự hay chạy nổi đâu.
Minh nghe xong thì như đã tỉnh rượu, cậu ta hỏi lại:
- Xin hỏi, đầu dây bên kia là ai thế ạ?
Đầu dây bên kia:
- Hãy gọi ta là khâm sai đại nhân. Chú mày nhớ lấy, cơ hội chỉ có một mà thôi.
Rồi đầu dây bên kia dập máy. Mình cố tìm lại cái số vừa gọi trong máy thì lạ thay, không thấy cái số đó đâu cả. Minh bắt đầu nghi ngờ, nhưng rôi cậu lấy xe chạy thẳng qua nhà Phương. Gặp Phương, cậu kể cho Phương nghe về cú điện thoại vừa rồi, sau đó năn nỉ Phương cắt cử người đi mai phục, lúc đầu Phương còn e dè vì sợ sẽ mắc phải sai lầm như Minh. Nhưng lần này, Minh bảo chỉ cần mười người là đủ, cuối cùng Phương chiều theo ý Minh và nói:
- Tôi sẽ nghe lời anh vụ này, nhưng phải giấu việc này với cán bộ cấp trên đấy.
Minh mừng rỡ cám ơn, cuối cùng Minh về nhà và chuẩn bị tinh thần cho chiến dịch ngầm ngày mai, cái ngày mà cuối cùng Minh và Nam sẽ chạm chán.