Hai Thế Giới Chung Một Con Đường

Quyển 1 - Chương 2: Họa bì kinh

Mấy hôm sau, khi đã cảm thấy khá hơn, Nam mới qua gặp Lân Trâu. Vào đến nới, điều đầu tiên khiến Nam cảm thấy rất khó chịu là Lân Trâu cực kì háo sắc, và dâʍ đãиɠ. Cứ lần nào gặp Lân Trâu, Nam cũng thấy hắn đang ôm ít nhất là hai con điếm. Lúc nào cũng cười đùa rồi thì mởn trớn với mấy con đó. Cảm giác như Lân Trâu không để ý tới mình, Nam liền hằn giọng. Lân Trâu lúc này mới ngửng đầu lên, hắn cười thật lớn rồi bảo hai con nhỏ đi ra ngoài cho hắn nói chuyện. Nam ngồi xuống trước mặt Lân Trâu, lấy trong túi ra gói thuốc, Nam châm cho Lân Trâu một điếu. Xong xuôi đâu đó, Nam mới nói:

- Đại ca cần gặp em có chuyện chi ạ?

Lân Trâu dít một hơi, nhả khói rồi hỏi Nam:

- Chú mày theo anh được bao lâu rồi nhỉ?

Nam vội đáp:

- Bẩm đại ca, cũng được mấy năm rồi còn gì ạ.

Lân Trâu cười rồi hắn nói:

- Vậy thì chú mày phải hiểu anh hơn ai hết chứ nhỉ? Đã gần một năm rồi, anh bắt đầu nghi ngờ về mấy cái cuốn kinh sách mà chú bảo anh.

Nghe đến đây, Nam vội nói dọng van xin:

- Bẩm đại ca, em cam đoan là sẽ tìm ra nhanh nhất khi có thể.

Lần Trâu cười lớn rồi nhìn thẳng vào mặt Nam đầy thách thức:

- Anh nghe câu này của chú suốt một năm qua phát chán rồi chú có biết không? Vậy đi, anh chó chú thời hạn một tháng nữa. Chú mà tìm không ra thì cứ chuẩn bi tinh thần mà kiếm đủ tiền mà trả lại cho bang hội nghe chưa?

Nam còn đang định nói gì thêm, thì Lân Trâu đã xua tay ý muốn đuổi Nam ra ngoài. Nam bực tức nhưng cố nén lại, chào Lân Trâu rồi quay bước đi ra. Hai con nhỏ kia lại được Lân Trâu gọi vào, rồi cả ba lại hú hí cười đùa càng làm Nam sôi máu và căm ghét Lân Trâu.

Nam ghét Lân Trâu từ lâu lắm rồi, nhưng nghĩ lại mình chưa đủ mạnh để lật đổ Lân Trâu nên hắn ta phải cố nhin nhục mà phục vụ. Hôm nay Nam đi tuần tra khu vực mình quản lý ở một phần ngoại thành Hà Nội. Nam và bọn đàn em đang đi xe máy thì thấy có một cửa hàng bán sách cũ mới mở, Nam vội ra hiệu cho đàn em vô thẳng đó. Người chủ tiệm vừa thấy Nam là nhận ra ngay hắn là trùm bảo kê vùng này. Nam cùng mấy đứa đàn em tiến vô tiệm, ông chủ vội chạy lại cúp đuôi như con chó con nói giọng nhỏ nhẹ:

- Dạ dạ, hôm nay được bác ghé chơi thật là phúc đức cho cửa tiệm chúng tôi.

Nam đi lòng vòng quanh mấy cái giá sách, nhìn qua lại rồi nói:

- Ông có biết luật mở tiệm ở phố này không?

Ông chủ tiệm nghe vậy hiểu ý, liền móc trong túi ra mấy trăm bạc vội dúi vào túi quần Nam rồi nói:

- Dạ dạ, biết chứ ạ. Ở đây có chút ít, mong bác bỏ quá cho...

Nam gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi hắn lôi ra mấy cuốn sách cổ ở tít phía trong cùng. Hắn coi cuốn nào xong thì vứt ngay xuống đất tạo nên một đống sách hỗn độn. Ông chủ tiệm đứng đó thì khó chịu lắm nhưng vẫn phải nhe răng ra để lấy lòng Nam. Coi độ năm mười phút chán chê, Nam ra lệnh cho bọn đàn em ra về. Lúc đi ra đến cửa, chợt Nam linh tính thế nào hắn để mắt tới mấy cái chồng sách được buộc lại đang để ở gần cửa ra vào. Bọn đàn em đã ra sẵn xe, Nam ra lệnh cho chúng nó đợi một lúc. Nam ngồi xuống trước cái chồng sách đó, hắn có một cái cảm giác lạ lắm, như có ai đó thục dục hắn mau mau coi cái chồng sách đó, một cái cảm giác bồn chồn, rạo rực. Nam móc túi ra con dao găm có khắc con rồng trên lưỡi cắt đứt cái dây buộc. Rồi hắn lục lọi thật kĩ cái đống sách đó. Một thằng đàn em chạy lại hỏi Nam:

- Anh tìm gì thế ạ?

Nam ra hiệu cho thằng đàn em chật tự. Nam lục rất kĩ, cuốn nào không phải là vứt qua một bên. Hắn cứ lục mãi, rồi đến chồng sách cuối cùng, hắn như hăng máu hơn khi mà toàn thấy sách dậy về phật với tâm kinh. Nam càng lục nhanh, rồi bất ngờ mắt hắn sáng lên, hắn với tay cầm một quyển sách cũ nát đã bạc mầu thời gian. Tay Nam run run, hắn đọc dòng chứ hán cổ ở bìa ... "Họa Bì Kinh", sở dĩ Nam đọc được là hồi còn bé, hắn hay theo ông thầy đồ già học chữ hán cổ nên bây giờ kiến thức về chữ hán cổ của hắn cũng kha khá. Nam đọc đi đọc lại cái tên sách, rồi hắn giở ra coi thử. Thôi đúng rồi, đây chính là một trong bẩy quấn kinh sách cổ mà hắn đang tìm kiếm. Nam từ từ đứng dậy, hắn ôm cuốn kinh sách vô lòng mà cười lớn. Cái điệu cưới đó thì rùng rợn vô cùng, ông chủ cửa hàng và mấy thằng đàn em nghe được cái điệu cười của Nam mà rùng mình đổ mồ hôi tay, cái điệu cười tựa như của một con quỷ mới tu thành phép vậy. Nam cầm cuốn sách lên và bảo ông chủ tiệm:

- Ông có cái khăn sạch nào không?

Ông chủ tiệm vội đáp:

- Dạ dạ, có ngay.

Rồi ông ta chạy vô trong nhà mang ra một miếng vải trắng. Nam cầm lấy rồi bọc cuốn sách đó lại rất cẩn thận. Ông chủ tiệm sách thì đứng đó vô cùng ngơ ngác không hiểu nổi cái cuốn sách cũ nát đó thì có gì mà báu bở chứ. Nam quay ra hỏi ông chủ:

- Chồng sách này là do ai mang tới?

Ông chủ vội trả lời:

- Dạ, có mấy thằng nhỏ ở trong chùa, chúng nó chắc lấy trộm sách mang ra đây bán. Thấy chúng nó cũng khổ, tôi đưa cho chúng nó hai mươi nghìn coi như là bố thí cho chúng nó.

Nghe đến đoạn mà sách bị ăn cắp trong chùa ra là Nam đã hào hứng lắm rồi, nếu là trong chùa thì có thể là thật.

Nam nhớ lại lời ông đồ già có kể, sau nhiều năm biến cố, cuối cùng một nhóm khởi nghĩa đã vùng lên và lật đổ chiều đình. Khi lên ngôi hoàng đế, vị vua mới liền ra lệnh xây dựng lại chùa chiền, và cho chiêu hồi tăng ni, phật tử khắp cả nước để phục hồi lại phật giáo. Đồng thời ra lệnh cho quân binh lùng sục hết tất cả các cuốn kinh sách, hễ tìm được là đốt hết. Thêm vào đó, những kẻ nào che giấu đều bị đem ra gϊếŧ hết cả họ. Có nhiều kẻ mưu mô, chúng biết tin, đã âm mưu giấu sách ngay vào trong chùa vì thời xưa có câu "nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất".

Nhớ đến đó, Nam liền mỉm cười. Lúc này đây, ông chủ tiệm nhìn vào khuôn mặt nam thì vô cùng sợ hãi, cái khuôn mặt kèm theo nụ cười đó làm ông liên tưởng đến mình đang đứng trước ma quỷ hiện hình vậy. Hăn vỗ vai ông chủ tiểm rồi nói:

- Phiền ông dọn dẹp dùm đống này nhé.

Rồi Nam cùng đàn em ra về, để lại một mớ hỗn độn cho ông chủ tiệm.

Về đến chỗ trú ngụ, Nam miệt mài đọc cuốn "Họa Bì Kinh" đó, và hắn còn rùng mình sợ hãi tột độ, vì những gì hắn đọc được còn ghê rợn gấp trăm vạn lần lời ông đồ già kể cho hắn nghe hôm nào. Trong sách có ghi rõ tận tình xăm những hình gì, đoạn kinh nào, và xăm vào đâu để có thể lấy được sức mạnh của quỷ. Trong sách nói rằng khi đã có được sức mạnh rồi, thì coi như là đã vượt qua ba giới, không còn sợ chuyện sống chết nữa. Tuy nhiên, để có được cái sức mạnh đó, phải là người hợp mạng, hợp số, và có tâm ma rất mạnh mới thửa hưởng được. Những kẻ không đạt đủ điều kiện sẽ bị ma quỷ bám theo suốt đời. Hơn thế nữa, nói là mượn sức mạnh của ma quỷ, kẻ thừa hưởng phải giả nợ thường xuyên, đó là uống máu và ăn thịt của kẻ mà mình gϊếŧ, mỗi lần một ít. Đọc đến đây, Nam đã đổ mồ hôi và hai tay hắn thực sự lạnh cóng. Ngoài ra, còn tuyệt đối cấm không được ăn thịt cho hay thịt mèo, vì đây là hai con vật linh. Nếu ăn vào thì ma quỷ sẽ rời bỏ mình, khiến cho kẻ thi phép đau ốm đến chết. kẻ tu luyện, tuyệt đối còn không được đến chùa chiền hay những nơi thờ thần phật vì sẽ bị ông trời phát hiện ra, phái thiên lôi phóng sét đánh chết. Thêm vào đó, phải tuyệt đối chánh xa những nơi như nghĩa địa vì nếu lại gần đó sẽ bị diêm vương phát hiện, ông ta sẽ phái phán quan và quỷ sai bắt về chịu tội.

Đọc cuốn sách đó cả đêm, Nam bây giờ mới hiểu tại sao nguyên cái triều đại đó rối loạn và rồi con người ta trở nên bạo tàn, hung ác. Nhưng câu hỏi khiến hắn băn khoắn nhất là tìm ra một tên vễ hình xăm. Trong sách có nói, người vẽ hình xăm phải là người khéo tay, và hơn thế nữa phải là kẻ có tâm ma lớn. Chỉ có tìm được đúng người này thì hắn mới có thể chuyển hóa sức mạnh vào hình xăm được.

*Bình Luận: Thật đúng là ma quỷ dẫn đường. Kẻ khao khát tìm được cuốn kinh sách như Nam cuối cùng đã đạt được ước vọng của mình. Hắn đã có được một trong bẩy cuốn kinh sách. Không biết rồi sau này hắn sẽ ra sao? Liệu hắn có bị mù đường lạc lối hay không?