Sóng Ngầm

Chương 30: " Đi trốn "

-- Vậy là mọi người biết nhau à..? Chán thế, đang định giới thiệu để mọi người bất ngờ. - Diễm xị mặt nói.

Vượng mỉm cười, anh ta đưa tay ra với ý muốn bắt tay Nam rồi nói :

-- Cũng không hẳn là quen biết, lần trước tớ có gặp cậu ấy ở phố đi bộ, trong một vụ ẩu đả. Chào cậu, tôi tên Vượng, rất vui được biết cậu.

Nam cũng đưa tay ra bắt lại, nhưng ánh mắt Nam không chú ý đến Vượng, bắt tay xong đột nhiên cả Trang và Nam cùng đồng thanh hỏi :

-- Sao cậu lại ở đây..?

Vượng tròn mắt nhìn bạn gái :

-- Em với cậu ta có quen nhau phải không..?

Trang trả lời :

-- Dạ vâng, chúng em là bạn học cấp 3, nhưng đã nhiều năm không gặp rồi. Hôm nay thấy cậu ấy xuất hiện ở đây em hơi bất ngờ. Bởi cậu ta không...có nhiều..bạn cho lắm.

Trang vẫn chú ý đến cử chỉ của Diễm, và cô cảm thấy khó chịu khi hai người họ dường như rất tình cảm. Diễm vốn thông minh, không khó để cô nhận ra giữa Nam và Trang có vấn đề, bởi từ khi hai người gặp nhau cả hai đều lộ rõ vẻ lúng túng, Diễm mỉm cười, cô khẽ nói :

-- Đúng là hữu duyên, hai người là bạn học từ thời cấp 3, hôm nay gặp lại nhau trong bữa tiệc này chẳng phải rất tuyệt vời hay sao....Thôi thì cứ để mình giới thiệu lại, đây là Nam một người rất quan trọng đối với mình. Còn đây là Vượng, một trong những người bạn học cùng đại học với tôi, kế bên là.....

Vượng tiếp :

-- À, chắc Diễm quên, đây là Trang bạn gái của tớ, trong lần họp lớp năm ngoái tớ cũng đưa Trang đi cùng nhưng hôm ấy đến sau nên chưa kịp giới thiệu với mọi người.

Diễm nhìn Trang cười :

-- Chào Trang, mình là Diễm....Cảm ơn Trang đã đến đây ngày hôm nay.

Trang vẫn còn đơ khi ban nãy cô tiểu thư xinh đẹp này nói " Nam là người rất quan trọng " với cô ta....Có chút gì đó ghen tị nơi Trang, nhưng lúc này cô lấy lý do gì để mà ghen khi mà cô cũng đang đứng cạnh một người đàn ông khác. Chưa kể đến, nếu so tất cả mọi mặt ngay tại thời điểm này đây cô không thể bì được với đại tiểu thư quyền quý, sang trọng, cũng vô cùng xinh đẹp.

Trang có phần bối rối :

-- Chào...chào...chị.

Nhận thấy ánh mắt của Trang vẫn đang nhìn Nam, Diễm khẽ quàng tay vào tay của Nam rồi nói :

-- Đi thôi, bên kia vợ chồng bác Thái đang đợi chúng ta. Chắc hẳn hai vợ chồng bác ấy rất tò mò về cậu. Họ đều là người tốt...

Quay lại Diễm nói với Vượng :

-- Hai bạn cứ tự nhiên nhé, bọn mình ra đây một chút.

Nói xong Diễm đưa Nam quay trở lại bàn của mình, Trang cũng lập tức quay đi, Vượng hỏi :

-- Kìa, em làm sao đấy. Mới đây còn vui vẻ cơ mà..?

Trang đáp :

-- Em thấy hơi mệt, chắc có lẽ do gió biển khiến em cảm thấy lạnh....Anh đưa em về được không..?

Vượng thấy có phần khó xử, bởi lẽ bữa tiệc bây giờ mới chính thức bắt đầu. Bỏ về ngang chừng thế này là không phải đối với Diễm. Nhưng cũng không còn cách nào, Vượng tiến lại gần bàn Diễm, anh nói :

-- Xin lỗi Diễm, nhưng có lẽ mình phải về thôi. Bạn gái mình không được khỏe, gần đây sức khỏe cô ấy hơi yếu. Có lẽ cảm lạnh mất rồi.....Chúc Diễm ngày càng xinh đẹp và thành công nhé, hi vọng sẽ sớm có mặt tại một bữa tiệc của Diễm nhưng không phải là tiệc sinh nhật nữa....

Bắt tay Nam lần nữa, Vượng vội rảo bước ra ngoài sảnh, nơi Trang đang đứng đó đợi. Nam khẽ nói :

-- Một người đàn ông thông minh.

Diễm mỉm cười :

-- Đúng vậy, cậu quả có con mắt nhìn người....Vượng tốt nghiệp đại học với số điểm cao nhất đó. Một người đàn ông lịch sự, thông minh và rất " ngoan ". Gia đình Vượng cũng có cơ sở, tuy không đến mức là một thiếu gia nhưng cũng thuộc hàng khá giả. Cô bạn của cậu không chọn nhầm người đâu. Bỏ cả tiệc của bạn thân để đưa người yêu về, không phải ai cũng làm được.

Nam đáp :

-- Cô vừa nói những điều mà nếu tôi là một cô gái có lẽ sẽ dễ nghe hơn đấy.

Nhìn đồng hồ mới chỉ gần 8h tối, bữa tiệc long trọng, tráng lệ, đông vui, đồ ăn thức uống tuyệt hảo, nhưng Nam cảm thấy không thoải mái, Nam nói với Diễm :

-- Tôi cũng đã đến đây rồi, cũng đã nhận lời cảm ơn của cô cùng mọi người. Giờ tôi phải đi đây.

Diễm kéo tay Nam lại hỏi :

-- Nhưng anh chưa tặng quà cho tôi mà..?

Điều này đúng, Nam quên khuất mất chuyện tặng quà. Mà dúng hơn Nam không biết phải tặng gì, cũng không nghĩ đến sẽ bị đòi quà như thế này, Nam ấp úng :

-- Xin, xin lỗi....Nhưng tôi sẽ gửi quà cho cô sau được không..?

Diễm ma mãnh trả lời :

-- Cơ mà tôi sinh ra trong ngày hôm nay.

Nhìn Nam chưa biết phải làm sao thì Diễm đã nói tiếp :

-- Nếu không có quà thì anh phải làm cho tôi một việc..? Được không..? Coi như đây chính là món quà mà anh tặng cho tôi.

Nam bị đưa vào thế khó, Nam hỏi :

-- Việc gì, nếu không phải chuyện gì quá đáng tôi sẽ làm cho cô, nói đi.

Diễm bước lại gần Nam rồi khẽ nhón chân lên, cô thì thầm vào tai Nam :

-- Yên tâm đi, chuyện này tôi chắc chắn cậu làm được. Hì.

Hơi thở ấm áp của Diễm đang khẽ phà nhẹ vào vành tai khiến Nam bồi hồi, Nam chưa thể nghĩ ra cô ta sẽ yêu cầu điều gì, nhưng rõ ràng cô gái này khác hẳn với những người con gái mà Nam được gặp trước đây.

Cô ta bí hiểm, nhẹ nhàng nhưng lại khó hiểu một cách khiến cho người khác tò mò, Diễm khẽ nói :

-- Hãy đưa tôi rời khỏi bữa tiệc này, cũng như cậu, tôi đang phải cố gồng mình để vui vẻ. Đưa tôi rời khỏi đây, đó chính là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất ngày hôm nay.

Nam đứng hình trước yêu cầu của cô tiểu thư lắm chiêu này. Bữa tiệc sang trọng, đông đủ những người giàu trong giới thượng lưu, vậy mà khi tiệc mới chỉ bắt đầu được 20 phút, chủ nhân của bữa tiệc đã muốn " bỏ trốn ". Nhưng đây là việc mà Nam có thể làm thay cho chuyện " quên " quà sinh nhật, Nam trả lời ;

-- Được, tôi sẽ đưa cô đi.

Diễm cười rạng rỡ, cô không giấu nổi sự vui mừng, nắm tay Nam, Diễm ra bộ làm dấu im lặng. Đúng lúc này ánh đèn thay đổi để thực khách có thể khiêu vũ, Diễm kéo Nam đi theo lối cửa sau, cô nói :

-- Hi hi, đi đường này để tránh bị phát hiện.

Nam hỏi :

-- Vậy còn bữa tiệc..?

Diễm cười :

-- Họ đến đây là vì bố tôi chứ không phải vì tôi đâu....Kệ họ đi, bác Thái sẽ biết cách giải quyết. Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn được tự do.

" Cộp "

Tiếng guốc của Diễm vừa bị gãy do cô bước mạnh xuống bậc thềm, nhưng rồi Diễm quẳng cả đôi guốc đi, cô còn xé luôn cả phần váy lòe xòe vướng víu rồi buộc chúng lên cao hơn cho dễ đi. Nam nhìn Diễm phì cười, bởi chẳng có cô tiểu thư đài các nào lại làm như vậy. Nhưng lúc này nhìn Diễm dễ thương vô cùng, Nam gật đầu nói :

-- Chúc mừng sinh nhật, chúng ta đi nào.

" Ngừm...ngừm....ngừm..."

Tiếng động cơ của chiếc xe phân khối lớn nổ vang cả một khoảng sân, bác Thái chạy ra ngoài nhìn nhưng cách đó một đoạn chiếc xe đã phóng đi mất dạng, chỉ còn thấy bóng của một cô gái mặc váy trắng ngồi sau mà thôi.

Nam hỏi Diễm :

-- Bây giờ cô muốn đi đâu..?

Diễm ôm chặt lấy Nam rồi hét lớn :

-- Đến một nơi thật yên lặng....Được chứ..?

Chụp mũ bảo hiểm xuống che kín khuôn mặt, Nam khẽ cúi người, chiếc xe lao với một vận tốc lớn như đang xé tan sự trầm lắng của bãi biển đêm trải dài vô tận.......

Cô tiểu thư đang khẽ nở một nụ cười hạnh phúc trong ngày sinh nhật.