Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 28: Uy hiếp

Tại bệnh viện Đa Khoa Quốc Tế Hải Phòng....Lúc này đang là 8h tối, trên hành lang đến phòng bệnh 803, những tiếng bước chân cồm cộp đang vang lên từ đế của những đôi giày tây đen bóng, sáng loáng. Một nhóm người mặc vest đen, sơ mi trắng, cổ tay đeo những chiếc đồng hồ mang thương hiệu đắt tiền bước qua khiến cho cả bệnh nhân lẫn bác sỹ có mặt tại hành lang hay vừa bước ra khỏi phòng khám bệnh lập tức e dè. Họ tản sang hai bên nhường đường cho nhóm người lạ mặt nhưng toát ra phong thái áp đảo người đối diện.

Đi chính giữa là một tên đầu trọc, hắn vừa cởi áo khoác rồi từ từ xắn tay áo sơ mi trắng lên cao, để lộ ra hai cánh tay xăm trổ kín mít, hắn hỏi :

-- Sắp đến nơi chưa...?

Một tên đi ngay bên cạnh lễ phép đáp :

-- Thưa anh, hai phòng nữa là đến.

Gã đầu trọc có dáng người nhỏ bé ấy nói tiếp :

-- Đứng hết ở bên ngoài, tao sẽ vào một mình.

" Cộc...cộc...cộc."

Đứng trước cửa phòng 803, gã đầu trọc gõ cửa. Bên trong có giọng phụ nữ vang lên :

-- Cửa không khóa, cứ đẩy mà vào.

Gã đầu trọc đưa áo cho đàn em cầm rồi khẽ đẩy cửa bước vào bên trong. Đây là phòng yêu cầu dành cho những kẻ có tiền, bên trong tiện nghi vô cùng đầy đủ, có hai giường nhưng chỉ có 1 bệnh nhân đang nằm đó. Vừa nhìn thấy người lạ bước vào phòng, người phụ nữ cất tiếng nói ban nãy nhìn sang bên người đàn ông được băng bó toàn thân. Người này bị thương khá nặng, nhưng đã được cứu qua cơn nguy hiểm. Bây giờ hắn đã có thể ngồi dậy, hắn đang ăn hoa quả mà người phụ nữ ( có lẽ là vợ hắn ) gọt cho.

Hai vợ chồng nhìn nhau đều tỏ ra hốt hoảng bởi không ai biết gã đầu trọc này là ai. Người phụ nữ nói ấp úng :

-- Anh....anh là ai....? Hình như anh nhầm...phòng rồi...?

Gã đầu trọc thản nhiên đáp :

-- Đặng Hữu Linh, nhập viện vì bị truy sát, một mắt bị đâm mù, lẽ ra nhát dao sau cùng phải đâm xuyên qua tim thì thật không may lại chỉ trúng vào phổi. Tôi nói đúng chứ thưa ông Linh......Một người may mắn trở về từ địa ngục...?

Hai vợ chồng Linh mặt tái xanh không còn một hột máu, ngay khi gã đầu trọc vừa nói xong, vết thương ở phần ngực trước của Linh bỗng trở nên đau đớn. Linh ôm vào chỗ băng bó như sợ rằng hắn sẽ bị giết lần thứ 2. Trong khi hai vợ chồng Linh chưa biết phải nói gì thì gã đầu trọc từ từ tiến lại phía ghế sofa, hắn ngồi vắt chân chữ ngũ, hai tay đan vào nhau, vừa chống cằm, hắn vừa liếc mắt nhìn về phía Linh, và lần này hắn mỉm cười :

-- Đừng sợ, tôi đến đây có ý tốt......Trước tiên tôi mừng vì ông đã sống, thưa ông Linh....Nhưng nói thật, chỉ có phần người trong tôi là thấy mừng, còn có vẻ như phần con của tôi lại đang thúc giục tôi hoàn thành nốt việc mà anh trai tôi chưa làm được. Nói như vậy chắc có lẽ hai người cũng hiểu rồi chứ...?

Linh sợ hãi nói :

-- Anh trai.....Cậu....cậu là....em trai...của tay Tuấn.....Không thể nào, tên đó hắn là út, làm gì có em trai hay em gái nào....? Mục....mục...đích...của cậu...đến đây là gì...?

Gã đầu trọc lúc này mới tự giới thiệu :

-- Quên chưa nói, tôi tên là Đại.....Ông nói đúng, tôi chỉ là anh em kết nghĩa với Tuấn. Là người đã gây ra toàn bộ những vết thương trên người ông. Hiện giờ anh ấy đang phải chịu án 6 năm tù giam vì tội cố ý gây thương tích. Tôi cũng chỉ mới quan tâm đến việc này gần đây thôi. Và hôm nay tôi đến đây là để xin sự giúp đỡ từ phía ông...? Không biết ông có chịu hay không...?

Linh đáp :

-- Đi ra, tôi không có gì để nói với cậu cả.....Đây là bệnh viện, đừng nghĩ các người muốn làm gì thì làm. Chỉ cần các người gây ra việc gì đó, đừng mong thoát khỏi nơi đây.

Đại hạ chân xuống rồi khẽ cười :

-- Ông lo xa quá rồi, chẳng ai lại bắt người chi vì tôi đến đây thăm bệnh cả. Nhưng ông nên nhớ một điều, tuy là lần đầu gặp nhau, nhưng mọi thứ về ông tôi đều biết, còn ông lại chẳng biết gì về tôi cả. 40A, La Thành - Giảng Võ.......

Khi chú Đại chưa nói hết câu thì tay Linh đã toát mồ hôi lạnh, hắn nói vội :

-- Dừng lại....

Quay sang bên vợ, Linh tiếp :

-- Em có thể để cho anh nói chuyện riêng với người này một chút được chứ.

Vợ Linh gật đầu rồi khẽ bước ra ngoài, ra đến cửa bà ta còn hoảng hơn khi đứng bên ngoài là những tên mặc vest đen đang canh chừng một cách vô cùng nghiêm túc, ánh mắt của bọn chúng, tên nào tên đấy lạnh như băng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến bà ta cảm thấy rùng mình.

Bên trong phòng, Đại cười :

-- Thì ra là ông không muốn vợ mình biết tổ ấm yêu thương của mình ở một nơi khác. Đàn bà đúng là tội nghiệp, những lúc như này cô bồ siêu mẫu của ông không thấy đến nhỉ...? Ha ha ha...

Linh giận tím mặt, nhưng địa chỉ mà gã trọc này vừa đọc ra chính là ngôi nhà mà ông ta mua cho bồ nhí ở trên Hà Nội. Đó cũng là nơi mà ông ta thường xuyên lui tới mỗi khi lấy cớ đi công tác. Đây là một điều bí mật, Linh có thể khẳng định ngoài Linh và bồ nhí ra, không ai có thể biết được cả. Vậy tại sao, tại sao gã đầu trọc nhìn như xã hội đen này lại biết.

Linh cố nén giận, hắn hiểu rõ hơn ai hết, gã đang đứng trước mặt hắn, không phải loại tầm thường. Linh nói :

-- Rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi....?

Đại đáp :

-- Tôi muốn ông viết một lá đơn xin ân xá cho ông anh của tôi. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Tay Linh nắm chặt hai bàn tay lại, hắn không tin những gì mà mình vừa nghe. Trên đời này làm gì có ai lại đi xin giảm án, xin ân xá cho kẻ muốn lấy mạng của mình cơ chứ. Linh đáp chầm chậm :

-- Không....được, anh cậu....hắn chưa giết được tôi.....hắn sẽ không dừng lại. Đúng ra tôi còn muốn hắn tù mọt gông, hoặc phải chịu mức án cao nhất mới đúng. Viết đơn xin ân xá cho hắn sao...? Đừng đùa như vậy chứ...?

Đại im lặng, hắn không nói nữa, hắn đứng dậy rồi bước về phía giường bệnh trong sự cảnh giác của Linh. Dí 2 ngón tay vào ngực của Linh, Đại trừng mắt rồi lạnh lùng nói :

-- Trong khi tôi vẫn còn đang cầu xin ông làm cái chuyện mà lẽ ra ông phải làm thì ông lại từ chối. Anh Tuấn không phải kẻ giết người bừa bãi. Cái chết của vợ anh ấy là do ông gây ra, ông biết đấy, đến bây giờ thì phần người trong tôi cũng dang khẽ thì thầm " giết hắn đi "....Liệu tôi có nên nghe theo nó hay không....?

Tay còn lại Đại khẽ rút trong túi ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng nòng súng vào trán của Linh, Đại từ từ bóp cò. Mồ hôi mồ kê của Linh vã ra như tắm, khi ngón chỏ của Đại đang kéo gần về cuối cò súng thì Linh hét lớn :

-- TÔI VIẾT.....TÔI VIẾT.....ĐỪNG BẮN.

Nhưng không, Đại vẫn không dừng lại, hắn vẫn im lặng như một vị thần chết đứng bên đầu giường chuẩn bị đưa linh hồn lão già tội nghiệp xuống địa ngục. Toàn thân Linh tê cóng vì sợ, Linh không còn cử động được nữa, có lẽ lúc này Linh đã nghĩ đến cái chết.....Nhưng...

" Cạch "

Đại đã bóp cò nhưng súng không nổ, nhe răng ra cười nham nhở, Đại đặt khẩu súng vào tay Linh rồi nói :

-- Súng giả thôi mà....Khì khì khì, tôi đâu có điên mà đem súng đến bệnh viện. Sợ quá ha.....Mà ban nãy ông nói gì nhỉ, ông sẽ viết có phải không...? Cảm ơn ông nhé....Hì hì hì.

Ngay lập tức, Đại lấy giấy bút, mặc cho Linh đang tỏ ra đau đớn, nhưng cuối cùng thì tờ đơn xin ân xá cho ông Tuấn cũng được chính tay Linh viết xong. Linh không những ký mà còn điểm chỉ vào đó nữa. Kiểm tra lại tờ đơn 1 lần nữa, lúc này Đại mới nhìn Linh mỉm cười, Đại cho tay vào túi quần định lấy ra cái gì đó. Thấy vậy, Linh sợ hãi :

-- Tôi....tôi đã làm theo những gì...mà cậu yêu cầu....Cậu còn định làm gì tôi...?

Đại phì cười :

-- Khục khục, chỉ là cái điện thoại thôi mà.....Ông có muốn xem phim người lớn không...? Hay lắm đó, để tôi cho ông xem.

Linh xua tay từ chối :

-- Không...tôi không muốn xem....Nếu đã...xong...phiền cậu đi cho....Sau này đừng....gặp tôi nữa.

Đại vẫn cố tình bắt Linh xem, Đại mở lên một video, nhưng đó giống như là hình ảnh đang được thu trực tiếp từ một chiếc camera. Hình ảnh vô cùng sắc nét, vừa ngó qua, Linh đã giật mình nhận ra, căn phòng trong màn hình điện thoại chính là phòng trong ngôi nhà mà Linh mua cho bồ nhí ở Hà Nội. Nhưng trên giường, cô bồ siêu mẫu của Linh đang ve vuốt, mơn trớn một gã đàn ông khác. Có vẻ như chiếc camera này được đặt tại một địa điểm kín đáo trong phòng.

Những hình ảnh sống động cứ thế được phát trên điện thoại của Đại, kèm theo cả tiếng nữa. Trong video, cô bồ của Linh vừa rên vừa nói :

" Ư...ah....ah....Đúng rồi...chỗ đó....Anh thật mạnh mẽ......khắc hẳn với lão già kia....Mới chạm nhẹ thôi mà em....đã không chịu...nổi rồi...Ahh....ah..."

" Đừng so sánh anh với lão già sắp chết đó chứ...Hi hi hi."

" Anh...yên tâm.....Chỉ một thời gian nữa thôi....Lão có mua bảo hiểm....và hợp đồng đó đứng tên em....Đợt rồi, lão bị một thằng nào đó sát hại.....Em cứ tưởng rằng lão sẽ chết chứ.......Ahhhh....Ah....Nhưng....không sao.....em cũng...có kế hoạch hết rồi...Chỉ cần anh phục vụ em...thật tốt...Sau này, anh muốn gì cũng được.....ư...ư..."

Đại tắt điện thoại đi, nhìn Linh đại mỉm cười rồi lắc đầu nói :

-- Tôi chưa bao giờ nhận không của ai một cái gì cả.....Coi như trả công cho ông về lá đơn. Còn về anh tôi, sau này anh ấy sẽ không tìm ông nữa. Tôi đi đây.

Linh ôm mặt bật khóc, có lẽ đây mới chính là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời của ông ta. Linh noi thành tiếng :

-- Cảm ơn.

Nhưng Đại đã ra khỏi phòng, người vừa bước vào là người vợ của Linh, thấy chồng vẫn bình an vô sự, bà vợ chạy đến ôm lấy chồng rồi khóc lóc :

-- Bọn chúng....đi rồi.