Nợ Âm Khó Thoát

Chương 62: Một tia hy vọng sống sót

Một gương mặt chằng chịt nếp nhăn cứ như vậy mà đối diện với camera, mặc dù lộ ra một nụ cười, nhưng lại khiến lông mao toàn thân tôi dựng đứng.

Bị phát hiện rồi, trái tim của tôi bỗng như bị ai đó bóp nghẹn, cả người tôi trong nháy mắt nhảy từ trên giường xuống dưới đất.

Chạy!

Đây là suy nghĩ duy nhất nảy ra trong đầu tôi, nhưng tôi không biết có còn kịp nữa hay không, thời khắc xuống khỏi giường, tôi trực tiếp ôm chặt lấy điện thoại, gọi cho Mễ Trần.

Không kịp mặc cả áo khoác, trực tiếp chạy ra phía cửa, khi tôi vừa mở cửa, một bóng người thẳng tắp đứng sừng sững giữa lối ra.

Gương mặt nở rộ nụ cười, không chút báo trước xuất hiện ngay trước mắt tôi.

- Tiểu Lý à, muộn thế này rồi, chuẩn bị đi đâu đấy?

Tiếng nói khàn khàn của ông già Tôn vang lên, trong đôi tròng mắt hõm sâu vào trong hốc mắt kia, tôi không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng đối diện với ánh mắt ấy, cả người tôi dâng lên một dự cảm vô cùng bất an.

Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình bình ổn trở lại, tiếp đó nặn ra một nụ cười:

- Cháu chuẩn bị ra ngoài đi vệ sinh, tiện thể cũng đang định đi xem xem ông có cần cháu thay ca giúp không ạ.

Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng tự bản thân tôi cũng cảm giác được, nụ cười trên mặt mình không phải cứng đơ bình thường.

Nụ cười trên mặt ông già Tôn càng thêm sâu, thân người tôi đã bắt đầu không tự chủ được mà run lên bần bật, càng nhìn thấy ông già Tôn cười như vậy, trong lòng tôi lại càng thêm sợ hãi.

Ông già Tôn nhấc chân bước về phía tôi một bước, tôi kinh hãi lùi ra sau một bước, lúc này ông già Tôn nhàn nhạt lên tiếng:

- Không cần sợ, tôi cũng không ăn thịt người.

Khi tiếng nói của ông ta vang lên, trái tim tôi đồng thời cũng nghẹn thắt lại, đúng rồi, con mẹ nhà ông ông không ăn thịt người, nhưng lại làm những trò kinh tởm hơn cả ăn thịt người.

Tôi không dám mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông già Tôn, hiện tại, tôi biết tôi nói gì cũng đều vô ích, ngược lại còn khiến tình thế của mình trở lên càng thêm bị động, cứ là không nói gì vẫn hơn.

Nhưng nụ cười trên mặt ông già Tôn vẫn chưa thu lại, tiếp đó nói với tôi:

- Mua camera ở đâu thế? Hình ảnh chắc nét lắm hả? Nhìn có rõ không?

Cả người tôi run lên bần bật, tiếp đó còn giả vờ tỏ vẻ ngơ ngốc nhìn ông già Tôn, lí nhí nói:

- Ông Tôn, cháu không hiểu ông đang nói gì ạ?

Ông già Tôn chẳng hề để ý, mà hỏi tôi:

- Nhìn thấy những hình ảnh đó rất kinh ngạc hả? Tiếp theo đây, sẽ khiến mày càng kinh ngạc hơn.

Ông già Tôn gần như chẳng chút để tâm đến lời nói của tôi, mà tiếp tục lên tiếng, nhưng, trong tiếng nói lần này, tôi lại cảm thấy có một luồng sát ý lạnh lẽo như băng.

Mà ngay lúc này, nụ cười trên mặt ông già Tôn cũng hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt hõm sâu vào trong kia, ánh lên một tia nhìn lạnh giá thấu xương.

- Đợi đã, trước khi ra tay, có thể giải đáp cho tôi vài câu hỏi trong lòng không? Dù sau bây giờ tôi cũng đã là vật ở trong túi của ông rồi.

Trên mặt tôi, nộ ra một ánh nhìn tuyệt vọng, tiếp đó cất lời, gặt hỏi ông già Tôn.

Ông già Tôn khẽ nhăn mày, hoặc cũng có thể ông ta không ngờ rằng, tôi còn có thể hoàn toàn từ bỏ phản kháng cuối cùng.

- Một phút, thỏa mãn nguyện vọng trước khi chết của mày.

Tiếp đó, ông già Tôn lên tiếng, nói với tôi, nghe vậy, lòng tôi trùng xuống, ông già khốn kiếp, xem ra ông ta cũng biết, tôi muốn kéo dài thời gian.

Nhưng chỉ có thời gian một phút, cho dù có viện trợ, cũng không có cách nào đến kịp.

Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ một phút này, tôi lập tức lên tiếng hỏi ông ta:

- Ông có biết Đàm Bằng không? Có phải do ông gϊếŧ không?

Ông già Tôn hơi ngây ra, tiếp đó gật đầu, nói chính xác là ông ta gϊếŧ, mà hiện tại tôi vừa hay đi vào vết xe đổ của cậu ta.

Lúc đầu tôi vẫn còn định hỏi ông ta những tình tiết nhỏ nhặt liên quan đến Đàm Bằng, nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian một phút này.

- Ông làm thế nào phát hiện ra tôi?

Tôi hỏi ông già Tôn, nhưng ông ta lại cười cười, nói tôi bị chủ của mình bán rẻ rồi, lòng tôi giật thót lại, chủ? Mẹ nó chứ ai là chủ của tôi?

Tiếp đó, tôi bèn hỏi câu cuối cùng:

- Ông và Lương Triều Sinh có quan hệ với nhau?

Nếu như nói hai câu hỏi trước phản ứng của ông già Tôn vẫn bình thường, nhưng thời khắc khi tôi hỏi câu hỏi này, sắc mặt của ông già Tôn đã hoàn toàn thay đổi.

Một luồng khí khủng bố toát ra từ trên thân người ông ta, ông ta tiến lên phía trước, đưa tay bóp chặt lấy cổ của tôi.

- Mày quen biết Lương Triều Sinh?

Trong tiếng nói của ông ta, đem theo một cảm xúc hưng phấn khó diễn tả.

Mà tôi nhìn thấy biểu hiện của ông ta như vậy, trong lòng cũng ý thức được gì đó.

Tôi cảm giác bản thân đã đi đến bên rìa vực thẳm, bỗng tìm thấy một ngọn cỏ cứu mạng, mà tôi thì lại nắm chặt lấy ngọn cỏ ấy.

- Làm sao? Kích động rồi? Thế ông có thể bỏ tôi ra hay không? Như thế này tôi không thở được, rất khó nói chuyện.

Tôi thấp giọng nói với ông già Tôn, hiện tại, trong lòng tôi vô cùng bình tĩnh, bởi vì tôi từ trong ánh mắt của ông ta, nhìn thấy vẻ nóng vội, thậm chí là mất kiểm soát.

Tôi không biết vì sao ông ta lại lộ ra biểu hiện như thế, nhưng tôi biết, ông ta đối với tin tức của Lương Triều Sinh, rất xem trọng.

Mà khi tiếng của tôi vừa thốt ra khỏi miệng, ông già Tôn nghiến nghiến răng, cuối cùng cũng từ từ gỡ bỏ đôi tay ở trên cổ tôi xuống.

Tôi phủi phủi cổ áo mình, tiếp đó ngồi xuống giường, nhìn ông già Tôn trước mặt, lúc này, sát ý trong đôi mắt của ông già nồng nặc đến đáng sợ.

- Sao vậy? Muốn gϊếŧ tôi à?

Tôi nhìn thấy bộ dạng đó của ông già Tôn, cũng nhàn nhạt lên tiếng hỏi ông ta.

Lúc này, ánh mắt của ông già Tôn vô cùng u ám, tiếp đó trầm giọng nói:

- Thằng ranh, tao khuyên mày tốt nhất thức thời một chút, bằng không tao có một trăm phương pháp, để cho mày sống không bằng chết.

Ánh mắt của tôi ngưng lại, bởi vì tôi biết, lời nói này của ông ta không đơn giản chỉ là nói đùa, chính xác là, tôi tin lời ông ta nói là thật.

Loại người này, thủ đoạn hành hạ người khác nhất định không ít, nhưng cũng may, tôi đoán chừng ông ta tạm thời không động tay với tôi.

- Tôi làm sao mà không thích nghe ông nói chứ? Đầu tiên mau nói cho tôi biết, ông và Lương Triều Sinh có quan hệ gì?

Ông già Tôn đột nhiên quay đầu, tròng mắt âm u nhìn thẳng vào tôi:

- Mày đã biết tao và Lương Triều Sinh quen biết nhau, thế mà lại không biết chúng tao có quan hệ gì sao?

- Muốn biết tin tức của Lương Triều Sinh, thì mau thành thật nói cho tôi biết.

Tôi không hề để ý tới lời của ông ta, mà trực tiếp lên tiếng.

Khóe miệng ông già Tôn hơi co giật, trầm mặc giây lát, mở miệng:

- Đồng môn.

Tôi kinh ngạc, xem ra quả nhiên tôi đoán không sai, Lương Triều Sinh và ông già Tôn thực sự có quan hệ đồng môn với nhau, tôi nhíu mày, tiếp tục lên tiếng hỏi ông già Tôn.

- Rốt cuộc là ai báo tin cho ông? Tại sao phải gϊếŧ Đàm Bằng?

Tôi trừng mắt nhìn ông già Tôn, tôi biết, ông ta sẽ nói cho tôi biết điều tôi muốn, bởi vì tôi bên này có tin tức mà ông ta cần biết.

- Cũng là đồng môn, thằng nhãi con kia là do gã đó phái đến đây làm loạn, tao đương nhiên phải gϊếŧ, mày không phải cũng là do Phó Sinh Hạo phái đến sao?

Nói xong, ông già Tôn ngờ vực nhìn tôi, mà tôi bỗng dưng tỉnh ngộ, thì ra lúc trước Phó Sinh Hạo mà ông già Tôn lầm bầm trong miệng chính là gã này, cũng chính là người đứng sau khống chế Đàm Bằng, đồng môn của ông già Tôn.

- Thằng ranh, bây giờ đã đến lúc mày nói cho tao biết rồi chứ? Lương Triều Sinh rốt cuộc đang ở đâu? Chỉ cần mày nói với tao, tao đảm bảo sẽ không gϊếŧ mày.

Tiếng nói khàn khàn của ông già Tôn vang lên, giọng nói của ông ta cực kỳ gấp gáp, mà trong lòng tôi lại càng thêm nghi hoặc, Lương Triều Sinh lẽ nào còn có một thân phận đặc biệt nào đó?

Nhìn ông già Tôn, tôi lên tiếng nói cứ thả tôi ra trước, sau đó tôi sẽ nói với ông ta. Nhưng ánh mắt của ông ta lại càng thêm u ám:

- Mày đây là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ lòng nhẫn nại của tao à?

- Tôi không có ý đó, nếu như tôi nói cho ông biết rồi, sao đó ông lại đổi ý muốn gϊếŧ tôi, vậy thì tôi phải làm sao?

Khi tiếng nói của tôi vừa thốt ra khỏi miệng, tôi liền cảm nhận được trong đáy mắt của ông già Tôn lóe lên một tia sáng.

- Mày vốn dĩ không hề biết Lương Triều Sinh đang ở đâu, mày lừa tao!

Tiếng nói u ám truyền ra từ trong miệng ông già Tôn, giây tiếp theo, một cánh tay của ông ta trực tiếp giơ về phía tôi, đồng tử tôi co lại, muốn tránh cũng không tránh được.