Lúc này, tôi và Hạ Mạch cùng nhau tiến vào nhà, phát hiện bà nội không ngờ vẫn đang ngồi trong nhà chính, tôi khựng lại, hỏi bà nội tại sao vẫn chưa đi nghỉ ngơi?
Sắc mặt bà nội có chút khó coi, bà nhìn tôi một cái, nói trong nhà không có một ai, bà ngủ không an tâm.
Lòng tôi khẽ run lên, trong lời nói của bà nội có xen lẫn một chút lo âu và thê lương, tiếp đó tôi hỏi bà nội bố tôi có phải vẫn chưa về hay không?
Khi tôi vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói của bố, bố gọi tôi mau ra ngoài giúp một tay.
Tôi vội vàng chạy ra, phát hiện sau lưng bố đang cõng một bó vỏ cây lớn cũng không biết là vỏ cây gì, mà bố cởi trần, khắp người đều là mồ hôi.
Bố tôi từ sáng đã không thấy mặt, bây giờ mới trở về, hóa ra là đi lấy những thứ này? Tôi đem những thứ trên người bố đỡ xuống, hỏi bố đây là gì?
- Vỏ cây đào!
Bố trực tiếp lên tiếng nói với tôi.
Tôi nhíu mày, không hiểu bố lấy ở đâu ra nhiều vỏ cây đào như vậy, bố sai tôi đi lấy một chậu gỗ lớn đem lại đây.
Sau khi đem chậu gỗ tới, tôi thấy bố đem toàn bộ vỏ cây ngâm vào trong chậu gỗ đầy nước, làm xong bố mới đi vào nhà.
Tôi cũng vội vàng theo sau lưng bố, hỏi bố buổi chiều hôm nay đi đâu vậy? Bố nhìn tôi một cái, nói buổi chiều chạy tới rất nhiều thôn khác xung quanh, mới tìm được những vỏ cây đào này.
Khi tôi hỏi bố lấy những vỏ cây đào này về để làm gì, sắc mặt của bố đột nhiên trở nên có chút u ám, trầm mặc giây lát, bố tôi trực tiếp hướng về phía tôi nôn ra hai chữ:
- Hữu dụng!
Cụ thể thể nào, bố hình như không nguyện ý tiết lộ quá nhiều với tôi, mà Hạ Mạch không biết có phải bởi vì linh hồn Lý Lại Tử bị người ta đánh tan, cho nên tâm trạng cũng có chút buồn rầu.
Tôi gõ cửa, tiếng Hạ Mạch truyền ra, cô ấy bảo tôi vào đi.
Sau khi đẩy cửa đi vào phòng, phát hiện Hạ Mạch ngồi đờ đẫn trên giường, tôi bước tới, chỉ có thể an ủi cô ấy:
- Thôi được rồi! Cô không cần tự trách mình nữa, chuyện này không liên quan đến cô, chỉ trách đối phương quá đỗi sảo quyệt.
Nghe thấy vậy Hạ Mạch nhíu mày, lên tiếng nói với tôi:
- Lý Nhất Lượng, anh có biết không, chúng ta sắp sửa biết được chân tướng rồi, tại tôi, đều tại tôi quá sơ ý.
Tôi vội vàng nói với Hạ Mạch, chuyện này thực sự không liên quan đến cô ấy, lại nói, chúng tôi không phải đều đã đạt được rất nhiều tin tức hữu ích hay sao?
Ví dụ như Lý Lại Tử thế mà lại chưa hề gặp qua mẹ tôi, cho nên ngay cả người hắn làm nhục liệu có phải mẹ tôi hay không hắn đều không biết? Những thứ này đều là manh mối.
An ủi một lúc, Hạ Mạch cũng coi như tốt hơn một chút, sau đó tôi dặn cô ấy phải nghỉ ngơi cho tốt, nói ngày mai tôi muốn đi vào trong thôn hỏi thăm một vài chuyện liên quan đến mẹ tôi.
Nhìn thấy Hạ Mạch gật đầu, tôi mới đi ra khỏi phòng, nhưng sau khi trở về phòng mình, tôi lại có chút khó ngủ, thực sự khó mà tưởng tượng, một thôn làng nhỏ bé bình thường như thôn chúng tôi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện kỳ dị như vậy.
Tôi đem miếng vải hôm nay nhặt được móc ra khỏi túi quần, nhíu chặt lông mày quan sát, kẻ đứng đằng sau chỉ thị Lý Lại Tử, rốt cuộc là ai cơ chứ?
Hơn nữa hiện tại trong lòng tôi, lại lần nữa nghĩ đến một câu nói lúc trước của Lý Lại Tử, lúc Hạ Mạch hỏi hắn, không ngờ hắn lại nói đã nói qua rồi?
Trong lòng tôi mạnh dạn dâng lên một suy nghĩ, đó chính là trước tôi và Hạ Mạch, liệu có phải đã có người gọi qua linh hồn của Lý Lại Tử? Nếu không phải, thì tôi cũng tìm không ra lý do nào khác để giải thích câu nói đó của Lý Lại Tử.
Nếu như thật sự muốn tôi phải phán đoán một người, trong lòng tôi đầu tiên sẽ nghĩ đến bố, hiện tại tôi có thể cảm nhận được bố tôi có chút thâm sâu khó lường.
Hạ Mạch biết gọi hồn, nói không chừng bố tôi cũng biết, hơn nữa khả năng là cực kỳ lớn, nếu như đúng thật là bố đã gọi qua linh hồn của Lý Lại Tử, vậy nói không chừng bố đã biết được chân tướng từ trong miệng của Lý Lại Tử.
Tôi liệu có thể tìm thời gian để hỏi bố hay không? Dù sao hiện tại Lý Lại Tử cũng đã hồn siêu phách lạc, manh mối này hoàn toàn bị chặt đứt.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, một cơn buồn ngủ bỗng ập đến, tôi cũng tạm thời đặt những thứ ở trong lòng xuống, lòng tôi chất chứa quá nhiều hoài nghi.
Trong một khoảng thời gian ngắn không thể tìm được tất cả lời giải, cho nên chỉ có thể từ từ, hiện tại tôi gần như có thể khẳng định người Lý Lại Tử làm nhục là mẹ tôi, nhưng hắn ta lại nói từ trước đến nay chưa hề gặp qua?
Về điểm này tôi muốn sáng mai đi tìm chứng cứ, cho nên phải đi ngủ sớm, nghỉ ngơi tốt ngày mai mới có sức tiếp tục hành sự.
Mà lúc tôi chìm vào trong giấc ngủ, tôi lại lần nữa mơ thấy một giấc mơ, lần này không ngờ tôi mơ thấy ông nội, ông nội mất đã rất nhiều ngày, đây cũng không phải là lần đầu tiên mơ thấy ông.
Trong mơ, gương mặt của ông nội vẫn dữ tợn hệt như bộ dạng lúc ông mất, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào tôi, hình như rất phẫn nộ.
Trong lòng tôi rất khó hiểu mà hỏi ông nội sao vậy? Ông nội nhìn tôi, khàn khàn lên tiếng:
- Ông không phải đã bảo con chạy hay sao? Tại sao con không nghe lời, tại sao không nghe? Con có biết không, con như thế này sẽ mất mạng.
Nghe ông nội nói, tôi hỏi ông rốt cuộc tất cả chuyện này là như thế nào? Tại sao tôi phải chạy? Ai sẽ hại tôi?
Ông nội không ngừng lắc đầu, sắc mặt không vui nhìn tôi chằm chằm, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại, bảo tôi chạy, chạy càng xa càng tốt.
Cuối cùng, mãi cho đến lúc ông nội biến mất, cả người tôi giật mạnh tỉnh dậy, từ trên giường trở người ngồi dậy, thở hổn hển.
Lúc này, tôi thế mà lại phát hiện trên người mình, đã chảy đầy mồ hôi lạnh, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi.
Hiện tại tôi làm thế nào cũng không ngủ được nữa, dứt khoát trực tiếp trèo xuống giường, tôi nghe thấy bên ngoài truyền tới từng tràng tiếng trầm đυ.c.
Vội vàng ra ngoài, tôi nhìn thấy trong tay bố cầm một cái búa gỗ, đang không ngừng đập lên trên những vỏ cây đào đã ngâm qua nước mà tối qua bố đem về.
Tôi đi đến trước mặt bố, sau khi nhìn bố một cái, bố vẫn đang tiếp tục bận rộn, tôi hỏi bố có cần tôi giúp không, bố nói bố tự làm là được rồi.
Tôi chỉ có thể gật đầu, đi rửa ráy, không lâu sau, Hạ Mạch cũng dậy, tôi đi tới nói với Hạ Mạch, chốc nữa hai đứa chúng tôi cùng đi vào thôn.
Lúc này bà nội bảo bọn tôi mau đi rửa ráy xong còn ăn sáng. Sau khi tôi và Hạ Mạch ăn xong, liền nói chúng tôi ra ngoài đi lòng vòng một chút, vào đến trong thôn, hầu hết mọi người đều đang ngồi ở bên ngoài phơi nắng.
Bởi vì bây giờ là tiết trời tháng sáu, ánh nắng mặt trời buổi sáng rất dễ chịu, nhưng đến buổi trưa thì nắng lại có chút gắt, nóng đến phát sợ.
Chuyện mười tám năm về trước, đáng lẽ phải tìm người trẻ một chút để hỏi, bởi vì trí nhớ của người trẻ tốt hơn, nhưng có điều, thích tán ngẫu thì luôn luôn là người già.
Tôi nhìn thấy một ông chú trong họ nhà mình đang hút tẩu, tôi liền tiến tới, móc điếu thuốc lá đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đây đều là ông nội để lại.
- Ông ơi, ông thử cái này đi ạ!
Tôi đưa điếu thuốc lá cho ông chú, tùy ý châm lên cho ông ấy.
Ông chú rất vui vẻ tiếp nhận, sau khi rít một hơi thuốc lá, còn gật gật đầu, nói thứ này cũng không tồi, có điều hơi nhẹ chút.
- Chớp mắt, đứa trẻ nhà Lý Trăn đã lớn thế này rồi, sắp lấy vợ chưa? Nghe mọi người nói thằng bé này còn thi được lên đại học, thật tài giỏi, cả thôn chúng ta vẫn chưa xuất hiện qua sinh viên đại học đấy.
Lúc này, ông chú nhìn tôi, cười cười nói, sau đó lại cảm thán ông nội ra đi hơi sớm, còn nói ông nội tôi làm người không tồi blah blah.
Nói chuyện phiếm một lúc, tôi liền trực tiếp lên tiếng, gặt hỏi ông chú:
- Ông ơi, ông có thể nói cho cháu biết mẹ cháu là người thế nào không ạ?
Sau đó, khiến tôi không ngờ tới là, khi tôi hỏi câu hỏi này, lông mày ông chú hơi nhíu lại, trong ánh mắt nhìn tôi đem theo một ý vị khó hiểu.
- Cháu lớn thế này rồi? Bố cháu bọn họ cũng chưa nhắc qua bao giờ?
Nhìn ông chú trước mặt, tôi lắc đầu, nói tôi chỉ biết mẹ tôi khó sinh mà chết.
Ông chú thở dài, nói mẹ tôi đích thực là khó sinh mà chết, có điều người trong thôn đều chưa có ai gặp qua mẹ tôi, bởi vì mẹ tôi chết ở nơi khác.
Thời khắc nghe thấy tin tức này, cả người tôi chấn động nói không lên lời, mẹ chết ở nơi khác? Tại sao có thể chứ? Mai táng ở ngọn núi sau nhà tôi là ai? Không phải chính là mẹ đó sao?
Lúc này, ông chú lại lên tiếng, nói mẹ tôi và bố tôi đi làm ở nơi khác rồi quen nhau, có điều khi bố trở về chỉ bế theo tôi, nghe nói mẹ tôi lúc sinh tôi khó sinh mà ra đi.
Hơn nữa bởi vì mẹ tôi chết ở bệnh viện, cho nên còn bị hỏa thiêu rồi.
Bố tôi lúc trước cũng chưa từng đưa mẹ tôi về qua bao giờ, cho nên người trong thôn đều không biết mẹ tôi trông như thế nào, nghe ông chú nói, về sau ông nội và bố tôi còn đi đến từng nhà một.
Nói trong giai đoạn tôi lớn lên, phiền mọi người đừng nhắc đến chuyện của mẹ tôi, tránh gây ra ảnh hưởng cho tôi trong giai đoạn đang trưởng thành.
Nghe ông chú nói xong những điều này, trong lòng tôi cực kỳ chấn kinh, đến ngay cả Hạ Mạch bên cạnh cũng nhíu chặt lông mày, đối mắt với tôi một cái, tôi đoán lúc này suy nghĩ trong lòng chúng tôi đều giống nhau.
Mẹ tôi chôn ở sau núi, nhưng hiện tại ông chú lại nói với tôi, cả thôn đều chưa ai gặp qua mẹ? Nếu như mẹ tôi bị hỏa thiêu rồi, vậy vị ở sau núi là ai?
Trong lòng chấn động nhưng đồng thời, tôi vẫn còn kỳ vọng, tuổi của ông chú cũng lớn rồi, nói không chừng trí nhớ không tốt, còn nhớ sai.
Tôi chào tạm biệt ông chú, tìm thêm hai thím nữa để hỏi, nhưng khiến tôi hoàn toàn không tin nổi được là, đáp án nhận được không ngờ lại trùng khớp hoàn toàn với ông chú.
Sau khi xác nhận được đáp án, trong lòng tôi khó mà bình phục, tôi trước nay chưa bao giờ ngờ tới chuyện này lại xuất hiện bước ngoặt lớn như vậy.
Bọn họ chưa gặp qua mẹ tôi bao giờ, mẹ ở nơi khác sinh tôi mà chết, còn bị hỏa thiêu rồi.
Thậm chí người trong thôn đến tên họ của mẹ cũng không biết, ngôi mộ ở ngọn núi sau nhà, đến ngay cả bia mộ cũng không có, tôi đến bây giờ cũng không biết mẹ tên là gì.
Vả lại, ngôi mộ được tôi cúng bái hơn mười năm, chôn cất bên trong là ai? Trong nhà tôi rốt cuộc có bao nhiêu bí mật không người nào biết?
Lúc này tôi không thể chờ đợi được nữa mà đi thẳng về nhà, tôi muốn hỏi bố, muốn hỏi bố tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tôi muốn hỏi bố, rốt cuộc còn muốn giấu giếm tôi bao lâu? Ít nhất cũng phải cho tôi biết, mẹ tôi rốt cuộc là ai? Cho dù là mẹ đã chết bởi vì khó sinh, nhưng tôi muốn biết, mẹ tôi là ai?