Nợ Âm Khó Thoát

Chương 21: Mẹ tôi tới qua?

Trong tiếng nói của bố, mang theo một tia đau khổ không biết phải làm thế nào, mà lời nói của bố, lại mạnh mẽ đâm vào trái tim tôi.

Khóa mười tám năm? Tại sao phải dùng khóa? Đây là mộ phần của mẹ, Hạ Mạch lại nói cái gì mà "hồng quan tỏa sát", đó lại là cái gì?

- Đi thôi, về nhà rồi nói.

Lúc này, tiếng nói của bố tôi truyền đến, nhưng tôi từ trong thanh âm của bố, nghe thấy một loại bất lực, khi tiếng nói của bố vang lên, tôi cảm giác cả người bố tôi dường như già đi rất nhiều.

Nói xong, bố nhấc chân đi về phía trước, mà tôi và Hạ Mạch cũng theo sát phía sau, bởi vì bố đi đằng trước, tôi cũng vội vàng lên tiếng hỏi Hạ Mạch, "hồng quan tỏa sát" là gì?

Sắc mặt Hạ Mạch có chút nặng nề, sau đó cô ấy nói với tôi, cái thứ"hồng quan tỏa sát"này, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy, lúc trước chỉ đọc qua trong sách cổ.

"Sát" thường là chỉ người chết oan, hơn nữa người có nộ khí cực lớn, thì mới sản sinh ra được thứ này, ngưng tụ trong thi thể của người chết.

Đối với tình huống này, nếu như không xử lý cẩn thận, khả năng trá thi* là một trăm phần trăm.

Mà đỏ đại diện cho hỉ, thứ này cũng là một con dao hai lưỡi, có lúc có thể dùng để gột rửa "sát", sát khí càng lúc càng trở lên nặng hơn, nhưng vẫn có một loại hiệu lực, chính là lấy hỉ khóa sát.

Kết hợp với phù văn đặt biệt, đem sát khí khóa chặt lại, thi thể này cũng không gây ra được bất kỳ chuyện nguy hiểm nào.

Hạ Mạch nói xong, tôi cũng nghĩ tới những phù văn tôi nhìn thấy trên nắp quan tài, xem ra những phù văn đó là phù văn dùng để khóa sát lại.

Chỉ là trong lòng tôi, vẫn lấp đầy vô số những nghi hoặc, những phù văn đó nhìn rất mới, cảm giác như vừa được vẽ lên.

Lại nói, sát khí của mẹ tôi từ đâu mà tới? Mẹ cũng không chết oan? Hơn nữa lúc trước tôi nhìn qua, bộ dạng khi chết của mẹ không phải đáng sợ bình thường, bộ dạng trước khi chết kinh khủng như vậy, phải là như thế nào mới có thể biến thành hình dạng như thế?

Chính vào lúc này, bên cạnh lại truyền đến tiếng nói khe khẽ của Hạ Mạch:

- Dựa vào những gì tôi biết, người khó sinh mà chết, tuyệt đối không thể có oán khí nặng như vậy.

Tiếng nói của Hạ Mạch rơi vào tai tôi, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, đây cũng chính là nghi hoặc vừa lóe lên trong lòng tôi, như vậy, gần như có thế khẳng định, cái chết của mẹ, thực sự có chút kỳ quái.

Lúc này, tôi hỏi Hạ Mạch lúc trước đã đi đâu? Hạ Mạch nói với tôi, cô ấy đi theo sau lưng bố, cứ đuổi về phía trước.

Cuối cùng đuổi được một tên mặc áo dài màu đen, toàn thân đều bao quanh bởi áo dài đen, nhìn không rõ tướng mạo, nhưng Hạ Mạch nói phải đến chín mươi phần trăm là Lão Thi Tượng.

Hạ Mạch và bố cùng nhau đối phó người mặc áo dài đen, dường như cảm thấy bản thân không địch lại được, gã liền bỏ chạy, sau đó bọn họ mới phát hiện tôi không đi cùng, nên quay lại tìm tôi.

Tôi gật đầu, không lâu sau, chúng tôi đã về đến nhà, mà Hạ Mạch liền trực tiếp trở về phòng.

Trong nhà chỉ còn lại bố và tôi, sắc mặt của bố cực kỳ nặng nề, cho dù là lúc ông nội mất, tôi cũng không nhìn thấy bố như vậy.

Một mảng trầm mặc, bố không nói gì, rất lâu sau, tôi mới trực tiếp lên tiếng, nói với bố:

- Bố, lúc trước con nhìn thấy mẹ con rồi?

Tiếng nói của tôi vừa dứt, bố đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn tôi phát ra một ánh hào quang.

- Con nói cái gì? Cô ta làm gì con rồi?

Bố vội vàng kéo tôi, lên tiếng hỏi, trong giọng nói mang đầy vẻ sốt ruột, nhìn thấy bố như vậy, tôi lắc lắc đầu.

Sau đó nói cho bố biết, là mẹ đã cứu tôi, tiếp theo liền đem hết toàn bộ chuyện xảy ra tối nay nói cho bố nghe.

Lúc đó nếu như không phải mẹ kịp thời xuất hiện, sợ rằng tôi đã bị Lương tiên sinh kia gϊếŧ chết, nghe vậy bố vội vàng bảo tôi cho bố xem vết thương bị Lương tiên sinh cào.

Trong lòng tôi nhói một cái, cởϊ áσ ra, lập tức trước ngực lộ ra ba vết cào nhàn nhạt, nhưng lúc này miệng ba vết thương đã có chút chuyển sang màu đen.

- Không hay rồi, thi độc!

Thời khắc nhìn thấy ba vết thương trên ngực tôi, bố thấp giọng kêu lên một tiếng, lập tức cả người bố tôi trực tiếp đứng dậy, chạy về phía nhà bếp.

Không lâu sau, bố tôi đi từ trong bếp ra, lúc này tôi nhìn thấy trong tay bố nhiều thêm một bát gạo trắng.

Mà tôi nhìn qua đã biết, đây không phải gạo trắng bình thường mà là gạo nếp, lúc bố tôi đem bát gạo nếp này tới, bố bảo tôi cởϊ qυầи áo ra.

Tôi mặt mũi khó hiểu nhìn bố, hỏi bố muốn làm gì? Có điều nhìn biểu cảm nghiêm túc của bố, tôi vẫn cởi đồ ra.

Bố tìm đến một tấm vải trắng lớn, sau đó đem gạo nếp đổ lên trên tấm vải, tiếp đó tôi thấy bố đi đến sau lưng tôi, tiếng nói âm u truyền tới:

- Chịu đựng!

Khi tiếng nói của bố vang lên, tấm vải trên tay bố trực tiếp đắp lên bên trên miệng vết thương của tôi, chính vào lúc gạo nếp tiếp xúc với vết thương, một cơn đau đớn dữ dội khó nói thành lời truyền đi khắp cơ thể.

Tiếp theo đó tôi không khống chế được há to miệng chuẩn bị thét lên, nhưng giây phút vừa há miệng, bố ở bên cạnh đã chuẩn bị xong một chiếc khăn tay trực tiếp nhét vào trong miệng tôi.

Tất cả mọi đau đớn đều biến thành từng tràng tiếng rên nặng nề trong cổ họng, mà cơn đau này khiến cả cơ thể tôi bắt đầu run lên bần bật.

Bố trực tiếp buộc miếng vải trắng đó lên người tôi, cảm giác đau đớn kịch liệt vẫn đang tiếp tục, chỉ có điều tôi thấy cảm giác đau đớn này đang từ từ giảm đi.

Một lát sau, bố đi đến trước mặt tôi, lên tiếng nói:

- Được rồi, vết thương này của con không nhẹ, mau đi nghỉ ngơi, ngày mai xem tình hình thế nào rồi nói tiếp.

Lúc đầu tôi còn đang chuẩn bị hỏi bố chuyện liên quan đến mẹ, vậy mà tình hình hiện tại lại thành ra thế này, vẫn còn điều gì còn có thể giấu giếm tôi??

Nhưng bố rõ ràng không định cho tôi cơ hội này, trực tiếp kéo tôi vào trong phòng, dặn tôi nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi đẩy tôi vào trong phòng, bố cũng tự mình đi khỏi, đóng cửa lại, tôi chỉ có thể nằm trên giường, sau đó yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm, vết thương trước ngực không ngừng truyền tới từng cơn đau nhức, cho nên tôi ngủ cũng không được ngon, sáng sớm ngày thứ hai, tôi bị một tràng tiếng pháo làm tỉnh giấc, tiếng pháo cũng không lớn, nhưng vốn dĩ tôi ngủ cũng không được sâu.

Sau khi tỉnh lại, tôi nhấc mình, đi ra khỏi phòng, lúc này, tôi phát hiện đau đớn trước ngực dường như đã giảm đi rất nhiều, bố tôi bọn họ đều đã tỉnh dậy, nhìn về phía phát ra tiếng pháo.

- Hình như là nhà của Lại Tử?

Bố thấp giọng nói, Lý Lại Tử là một tên lưu manh trong thôn chúng tôi, hơn năm mươi tuổi rồi vẫn chưa lấy vợ, có điều đang yên đang lành sao lại đốt pháo chứ?

Lúc này, bố cũng không để ý, mà nhìn tôi, hỏi tôi cảm thấy thế nào? Tôi nói tốt hơn nhiều rồi, bố bảo tôi ngồi xuống, giúp tôi mở ra xem xem.

Khi bố gỡ miếng vải xuống, cả người tôi đều kinh ngạc ngơ ngẩn cả ra, bởi vì đống gạo nếp trong đó, lúc này đều đã biến thành màu đen sì.

Hơn nữa bên trên còn phát ra một mùi hôi thối, tôi nhìn trước ngực mình, mặc dù vết thương vẫn chưa lành, nhưng đã trở lại màu sắc bình thường, không còn đen như lúc trước nữa.

Hạ Mạch đứng bên cạnh nhìn thấy, lông mày nhíu chặt, cô ấy hỏi tôi bị trúng thi độc từ lúc nào? Tôi cười khổ, nói là buổi tối hôm qua. Hạ Mạch nhíu mày, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Lúc này, lại là một tràng tiếng pháo nữa truyền đến, vẫn là từ phương hướng lúc trước, lông mày của bố hơi nhíu lại.

- Xảy ra chuyện rồi? Bố phải đi xem xem.

bố nói xong liền dặn dò tôi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau đó mới rời khỏi, nhưng lúc này tôi làm sao còn có thể nghỉ ngơi cho tốt nữa, chính vào lúc sau khi bố rời đi, tôi và Hạ Mạch cũng lập tức ra khỏi nhà.

Bà nội thì ở nhà làm cơm, chúng tôi chạy về phía có tiếng pháo truyền đến, sau khi tới nơi, đúng thật là nhà của Lý Lại Tử.

Chỉ có điều lúc này trước cửa nhà Lý Lại Tử chật kín người, mọi người đều đang bàn tán sôi nổi chỉ vào trong nhà.

Tôi nhìn thấy bố đứng sừng sừng trước cửa, tôi và Hạ Mạch tiến tới từ đằng sau, đến cửa, tôi lập tức nhìn thấy xác của Lý Lại Tử đang nằm trong nhà.

Lý Lại Tử, không ngờ lại chết rồi.

Khoảng khắc nhìn thấy cái xác, tôi cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Lúc này, lưỡi của Lý Lại Tử thè ra rất dài, đôi mắt trợn trừng lồi ra ngoài, toàn bộ đều là lòng trắng, hơn nữa trên cổ cũng có một vết tích khá đậm, nhìn sợi dây thừng bên cạnh, đại khái cũng đoán ra được Lý Lại Tử treo cổ chết.

Chỉ có điều kỳ dị là, tôi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Lý Lại Tử méo mó, đến ngay cả hai cánh tay đều cong vẹo, kỳ quái nhất chính là đũng quần của Lý Lại Tử.

Lúc này chỗ đũng quần của Lý Lại Tử đẫm vết máu khô, đặt bên cạnh là một đoạn đứt của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, không cần đoán cũng biết là của Lý Lại Tử.

Cách chết này cũng quá kỳ dị rồi, Lý Lại Tử đang yên đang lành, tại sao đột nhiên treo cổ chết chứ? Mà cách chết này cũng quá đỗi kỳ dị đi.

Trong lòng tôi lâm râm có chút bất an, giây tiếp theo, mắt tôi đột nhiên mở lớn, tôi vậy mà lại nhìn thấy cửa nhà Lý Lại Tử, có mấy dấu chân.

Mà những dấu chân này giống hệt với những dấu chân lúc trước nhìn thấy trong sân nhà tôi, lúc này tôi gần như có thể khẳng định, những dấu chân này là mẹ tôi để lại, mà lúc trước tôi có thể phát hiện những dấu chân này có chút cổ quái, là bởi vì những dấu chân này chỉ có mũi chân, không có gót chân.

Lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, bởi vì tất cả mọi thứ trước mắt nói cho tôi biết, đêm hôm qua, mẹ tôi tới qua nơi này.

Mà Lý Lại Tử lại chết một cách kỳ quặc như vậy, lẽ nào là có liên quan tới mẹ hay sao? Trong lòng tôi thực sự khó mà chấp nhận, nhưng tất cả mọi chuyện là vì sao? Mẹ tại sao muốn gϊếŧ Lý Lại Tử?

Nhìn sắc mặt của bố, e rằng bố cũng nhìn thấy những dấu chân này rồi, Hạ Mạch bên cạnh cũng thế. Lúc này, Hạ Mạch trực tiếp kéo tôi sang một nơi không người, lên tiếng nói với tôi:

- Mẹ anh tối qua đã đến đây, cái chết của người này có liên quan đến bà ấy.

Hạ Mạch nói xong, tôi trầm mặc không nói gì, sau đó hỏi cô ấy nhìn nhận chuyện này thế nào? Mà khi tôi nói xong, khuôn miệng của Hạ Mạch lại nhếch lên thành nụ cười nhạt, tiếp đó lên tiếng:

- Chuyện này tôi có biện pháp biết được chân tướng!