Lê Sóc vò vò tóc hắn: “Em nghĩ nhiều rồi, tình cảm là thứ phức tạp, nếu tình cảm có trọng lượng, lớn hay nhỏ, ở đời sẽ không có nhiều thăng trầm như vậy, không ai có thể chải vuốt tình cảm rõ một rõ hai, cho nên em cảm thấy mê man là rất bình thường.”
Ôn Tiểu Huy miễn cưỡng cười cười: “Anh thật giỏi an ủi người khác.”
Lê Sóc tự giễu nói: “Lúc này anh cũng chỉ có thể an ủi em.”
Ôn Tiểu Huy nâng cốc rượu: “Kính anh một ly, vì những lời vừa nói.”
Lê Sóc nâng cốc chạm cốc với hắn.
“Có hát không?” Ôn Tiểu Huy uống ít rượu, người cũng lâng lâng hơn.
Lê Sóc cười nói: “Em đi đi.”
Ôn Tiểu Huy xắn tay áo ra hát, đi ra rồi nhìn lại, thấy chỗ mình vừa ngồi đã có một bé trai chiếm mất, đang thân mật bắt chuyện với Lê Sóc, người như Lê Sóc, đi đến chỗ nào đều là trung tâm vạn người chú ý, lực hấp dẫn của anh ta phóng chẳng cần phân biệt nam nữ già trẻ đều bị hút. Ngẫm lại cũng thấy thần kỳ, sao hắn lại từ chối người đàn ông như này. . . . . .
Ôn Tiểu Huy hát bài tiếng Anh, thọ tinh (*) đề nghị mọi người cùng nhảy múa, vì thế Ôn Tiểu Huy chỉnh âm thanh to hơn, vừa nhảy vừa hát, hơn mười người đang ngồi bao sươngcũng đứng lên, điên cuồng uốn éo thân thể.
(*) thọ tinh: người được chúc mừng sinh nhật
Xung quanh Lê Sóc tụ tập vài bạn gay, thọ tinh hôm nay cũng trong số đó, có lẽ đều đã uống nhiều, bộ dáng tranh giành tình nhân cũng không buồn che giấu.
Lúc này, Hạo Tử đi tới, tiến đến đứng cạnh hắn, cướp microphone của hắn hát vài câu, hai người nhìn nhau cười, hát tới đoạn điệp khúc, cơ hồ tất cả mọi người đều rống theo, không khí đạt tới độ nóng trước đó chưa từng có.
Bài hát kết thúc, mọi người đang nhảy cũng thoát lực, đều đã uống rượu, mệt đến ngã trái ngã phải, như đám thần kinh nhìn nhau rồi cười to.
Ôn Tiểu Huy cũng cười theo, cười đến mắt say lờ đờ mông lung. Hôm nay là sinh nhật của Lạc Nghệ, nhưng hắn lại tham gia tiệc sinh nhật của một người xa lạ, sao lại phát sinh chuyện nực cười thế này? Đúng là hoang đường đến cực điểm!
Lúc này Lạc Nghệ đang làm cái gì nhỉ? Trời đã tối rồi, người kia trông chẳng có ý tốt, sẽ cùng chúc sinh nhật với nó sao? Lúc này Lạc Nghệ có thể đang rất cô đơn hay đang phẫn nộ không? Hắn không nên đi, hắn đáng lẽ nên chờ ở ngoài biệt thự, chờ người kia rời đi, hắn lại trở vào, hắn chạy tới chỗ kỳ quái này làm gì.
Lúc này, một bàn tay ôm lấy eo hắn.
Ôn Tiểu Huy mờ mịt quay đầu lại, mặt Hạo Tử dí sát, ghé vào tai hắn nói: “Hình như cậu đứng không vững rồi, cần tôi đưa về không?”
Ôn Tiểu Huy cười khoát tay: “Cảm ơn, tôi không sao.” Hắn định quay về sô pha ngồi.
Hạo Tử lại không buông tay, chóp mũi chạm vào tóc hắn, nói: “Trên người cậu thơm quá.”
Ôn Tiểu Huy thấy ngứa mắt rồi, ấn tượng đầu tiên của hắn với tên này là một kẻ lỗ mạng, bây giờ vẫn là cái đức hạnh đấy, thật may lúc trước không phí thời gian đồng ý gặp gã. Hắn không khách khí nữa, đẩy Hạo Tử ra, loạng choạng đi về phía Lê Sóc.
Đi đến gần Lê Sóc, vấp vào chai rượu trên mặt đất, hắn nhào thẳng vào người Lê Sóc.
Lê Sóc đưa tay đỡ được hắn.
Ôn Tiểu Huy cười ha ha, Lê Sóc cười theo: “Xem ra em không uống nữa được rồi.”
“Không có việc gì, tửu lượng em không vừa đâu, mới có tí chưa là gì.” Ôn Tiểu Huy ngồi thẳng người, đang tính lấy chai rượu mới.
Lê Sóc bắt được tay hắn: “Tiểu Huy, uống rượu là để giúp vui, anh không tán thành mượn rượu giải sầu, bởi vì không chỉ không giải quyết được việc gì, còn dễ làm ra chuyện ngu xuẩn.”
“Nhưng muốn uống tiếp với anh.” Ôn Tiểu Huy vô tội nhìn y.
Lê Sóc kéo hắn đứng lên, dắt ra khỏi phòng, Ôn Tiểu Huy còn cảm giác được vèo vèo mấy ánh mắt ghen tị đâm sau lưng hắn.
Hai người đi tới bên ngoài, Bắc Kinh mùa thu, buổi tối đã lạnh lắm rồi, một trận gió kéo tới, Ôn Tiểu Huy tức khắc rùng mình, tỉnh rượu không ít.
Lê Sóc nhìn hắn: “Nếu trong lòng em không thoải mái thì tâm sự với anh này, khỏi làm chuyện ngu xuẩn.”
Ôn Tiểu Huy thở dài: “Lê đại ca, không phải ai cũng rành mạch được như anh, hơn nữa em cũng không vấn đề gì, chỉ là bị người ta bỏ bom thôi, cũng không phải lỗi của hắn, là em tự thấy tịch mịch thôi, thật đấy.”
“Nhưng anh thấy không đơn giản như vậy.”
Ôn Tiểu Huy đặt mông ngồi xuống bồn hoa, chân trái đá chân phải, chân phải đá chân trái, cứ thế tự chơi một mình.
Sự tình đương nhiên không đơn giản như vậy, nhưng hắn không thể nói hết với Lê Sóc, thậm chí rất nhiều chuyện về Lạc Nghệ, hắn cũng không thể tâm sự với La Duệ, trong lòng hắn nghẹn rõ lắm bí mật, càng ngày càng trầm trọng, đến tận hôm nay gặp được ‘người kia’, hắn thấy đống bí mật này đúng là muốn hắn hít thở không thông. Hắn từng nghĩ, hợp đồng là ngăn cách giữa hắn và Lạc Nghệ, là cản trở lớn nhất giữa họ rồi, nhưng giờ xem ra, không hẳn vậy.
Lê Sóc ngồi bên cạnh hắn, ôn nhu nói: “Tiểu Huy, anh không thay đổi được quyết định của em, nhưng anh muốn nói lý một câu, nếu một mối quan hệ khiến em cảm thấy không vui, thì đó là sai rồi.”
Ôn Tiểu Huy cười khổ một tiếng, hắn lại không nói được với Lê Sóc, hắn và Lạc Nghệ chưa tính là cái gì cả. Hắn nói: “Lê đại ca, điểm này em biết, cảm ơn anh.”
Lê Sóc cười cười: “Có phải thật sự rất muốn uống rượu không?”
Ôn Tiểu Huy gật gật đầu.
“Được rồi, thế thì hôm nay để em uống sảng khoái luôn.”
“Anh không chê em làm chuyện ngu xuẩn à?”
“Em làm chuyện ngu xuẩn, anh tới giải quyết hậu quả cho, anh sẽ đưa em tới khách sạn an toàn.” Lê Sóc đứng lên, cũng kéo hắn đứng lên, “Đi nào.”
Nhìn Lê Sóc tươi cười ôn nhu tuấn lãng, trong lòng Ôn Tiểu Huy như được rót từng dòng nước ấm. Tình cảm của Lê Sóc giống như nước ấm một mức nhiệt độ mãi chẳng đổi, không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ của suối nước lạnh hay tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, Lê Sóc luôn lãnh tĩnh, lý trí, thỏa đáng, cũng hiểu ý người, anh ta cho người khác cảm giác được tôn trọng và tự do, tận lực loại trừ ham muốn nên sinh ra cố chấp và ích kỷ, đấy là cách mà Lê Sóc trao đi tình cảm, không có nóng như lửa, vĩnh viễn khiến người ta thoải mái, đáng tiếc, con người ta luôn là sau khi trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ của theo đuổi mãnh liệt, mới lại hướng tới ôn hòa bình thản, ở bên một người như Lê Sóc, nói thẳng ra là, anh ta có thể đối xử với đối phương tốt lắm, kiếm chẳng ra khuyết điểm nào, nhưng đối phương cũng nhìn không ra anh ta có điểm nào yêu mình.
Nhớ tới chuyện phát sinh lúc ở Mĩ Quốc, có lẽ cũng nhờ có Lê Sóc làm thước đo, Ôn Tiểu Huy mới có thể động tâm với lời thổ lộ của Lạc Nghệ.
Hai người quay về bao sương, có ánh mắt nhìn hai người họ đầy vẻ mờ ám, có ánh mắt lại tràn ngập ghen tị.
Ôn Tiểu Huy làm bộ không phát hiện, lúc này ai dám trêu hắn, tuyệt đối là tìm chết.
Lê Sóc đưa cốc rượu tới trước mặt hắn: “Nào, anh uống với em.”
Ôn Tiểu Huy chạm cốc với y, bắt đầu uống cho hả hê.
Uống được một lúc, thọ tinh gọi Lê Sóc, Ôn Tiểu Huy cũng không nghe cậu ta gọi Lê Sóc đi làm gì, hắn cũng lười quản, giờ trong đầu hắn chỉ toàn rượu, như uống nước lã rót hết ly này tới ly khác.
Trong lúc lơ mơ, có người ngồi xuống cạnh hắn, hắn híp mắt nhìn nhìn, hình như không phải Lê Sóc, là Hạo Tử, sao mà gã này phiền thế.
Hạo Tử say khướt dí mặt tới gần: “Tôi uống với cậu nha.”
Ôn Tiểu Huy không để ý đến gã, tự rót tự uống.
“Tên Lê Sóc kia thì có gì tốt đâu, tất cả đều xoanh vòng quanh anh ta. . . . . .” Hạo tử khinh miệt nói, “Ra vẻ. . . . . . quá ra vẻ rồi, “
Ôn Tiểu Huy thật sự là không còn sức xoáy lại, bằng không thể nào cũng cho tên Hạo Tử này ôm đuôi chạy mất.
Hạo Tử thấy hắn không nói lời nào, thế là được một tấc lại muốn tiến một thước, hai tay ôm lấy eo Ôn Tiểu Huy, cười hì hì nói: “Eo cậu mềm quá, đã từng thử tư thế đặc biệt nào chưa?”
Ôn Tiểu Huy liếc xéo gã: “Chưa từng thử, cậu sẽ dạy tôi?”
Hạo Tử tùy tiện gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Trước tiên cởϊ qυầи ra cho tôi nhìn đã, kiểm tra xem đủ tư cách không rồi tính tiếp.”
Hạo Tử cười ha ha, cười một hồi, rồi hình như mới hiểu ra Ôn Tiểu Huy đang trêu tức gã, ánh mắt liền thay đổi.
Ôn Tiểu Huy đẩy gã ra: “Đại ca, để tôi yên tĩnh uống rượu được không.”
Hạo Tử đảo đầu lưỡi rồi nói: “Cần gì phải đuổi chứ. Quanh cậu mà chọn được người như tôi đã tốt lắm rồi? Hẹn cậu vài lần không thành, ăn mặc lẳиɠ ɭơ thế này, ra vẻ đứng đắn cái gì.”
Bụng Ôn Tiểu Huy bùng lên ngọn lửa rồi: “Tao lẳиɠ ɭơ cho mày xem à, mẹ nó mày có ăn được không mà gào lên?”
Tiếng Ôn Tiểu Huy chẳng nhỏ, cho dù trong bao sương đang ầm ỹ, người bên cạnh hắn vẫn nghe được, còn có người ồn ào muốn hóng hớt náo nhiệt, sắc mặt Hạo Tử rất khó coi, mặt gã đỏ ửng, ngực kịch liệt phập phồng, gã cười lạnh nói: “Thế mày chổng mông lẳиɠ ɭơ cho ai xem? Lê Sóc? Mày đồ con đ*ếm. . . . . .”
Đột nhiên, bả vai Hạo Tử bị nắm, gã đau đến co rụt lại, nhìn lại, thấy Lê Sóc đang đứng ở sau lưng, vẻ mặt lạnh tanh: “Tránh ra đi, cậu ngồi chỗ của tôi.”
Hạo Tử hất tay y ra, đứng thẳng người. Hai người vóc dáng không sai biệt lắm, nhất thời không khí đầy mùi thuốc súng.
Thọ tinh vội chạy tới hoà giải: “Hạo Tử, Hạo Tử, cậu uống nhiều rồi, lại đây ăn khuya nào.” Cậu ta kéo Hạo Tử ý định kéo người ra góc khác.
Hạo Tử hất tay cậu ta, chỉ vào Lê Sóc, lèm bèm nói: “Anh muốn làm gì.”
“Tôi muốn ngồi về chỗ của mình.” Ánh mắt Lê Sóc sắc như đao, nhìn Hạo Tử chằm chằm.
Hạo Tử đang nghĩ xem phải tìm bậc thang đi xuống như nào, Ôn Tiểu Huy đã đứng lên, kéo Lê Sóc: “Lê đại ca, chúng ta. . . . . . Đi thôi.”
Lê Sóc nói câu thất lễ với thọ tinh, rời đi với Ôn Tiểu Huy.
Ôn Tiểu Huy vừa ra khỏi quán bar, chân mềm nhũn ngồi xổm trên đất.
“Tiểu Huy, anh đưa em tới khách sạn nhé.”
Ôn Tiểu Huy hì hì cười vài tiếng, từ sau lưng lôi ra một chai rượu: “Em tiện tay lấy một chai, để em uống hết đã.”
Lê Sóc nhíu mày nói: “Tiểu Huy, em không thể uống nữa, ngày mai em sẽ đau người.”
“Đau người thì. . . . . . cứ đau, dù sao. . . . . . cũng không phải làm theo ca.” Ôn Tiểu Huy tu miệng chai, ùng ục uống mấy ngụm lớn.
Lê Sóc đoạt mất chai rượu, uống hết phần còn lại: “Nhìn này, giờ hết rồi, em phải đi ngủ thôi.”
Ôn Tiểu Huy cướp lại cái chai rỗng, tay lắc tới lắc lui, đúng là hết rồi, mới căm tức ném chai xuống mặt đất: “Phắc, cả một lũ, đều muốn trêu ngươi ông.”
Lê Sóc thở dài.
“Thằng ngu kia nói cái gì hả, nói lão tử lẳиɠ ɭơ á, lão tử ngại gì hắn à? Mẹ nó lão tử là xử nam mà!”
Lê Sóc bật cười ha ha.
Ôn Tiểu Huy hít hít mũi, ai oán nói: “Mẹ nó chứ, cái tuổi này rồi. . . . . . Vẫn là xử nam, sao em túng quẫn thế. . . . . .” Hắn ra sức ợ một cái, cảm giác trời đất quay cuồng.
“Được rồi, trở về nghỉ ngơi nào, em uống rượu xong thì hăng máu, bây giờ còn đi được vài bước, tí nữa lại than mệt, xin em thương xót, tiết kiệm chút sức vác người cho anh, được không?”
Ôn Tiểu Huy mơ mơ màng màng gật gù.
Lê Sóc đỡ hắn lên taxi, đưa hắn tới khách sạn ở phụ cận.
Lê Sóc nói rất đúng, Ôn Tiểu Huy tới khách sạn, cơ hồ không lết nổi nữa, bụng dưới cứ quặn đau, được Lê Sóc và bảo an dìu lên tầng.
Ôn Tiểu Huy ngã vào giường lớn, cảm giác trần nhà quay rồi lại quay quay, tiếng của Lê Sóc như từ trên trời truyền tới: “Chúc em ngon giấc, anh đi mua thuốc giải rượu cho em.”
“Mấy giờ. . . . . .” Ôn Tiểu Huy khàn khàn nói.
“Cái gì?”
“Mấy giờ rồi.”
“12 rưỡi.”
“. . . . . . Qua.” Ôn Tiểu Huy thấy mất mát nói.
“Cái gì qua.”
“Sinh nhật của hắn. . . . . . Qua rồi. . . . . .” Tiếng Ôn Tiểu Huy cơ hồ thấp đến nghe không rõ.
Lê Sóc nghe không rõ, tưởng hắn nói mớ, y đang định rời đi, chợt nghe tiếng điện thoại Ôn Tiểu Huy vang, giờ này còn gọi điện, hơn phân nửa là người thân cận, y lấy điện thoại Ôn Tiểu Huy ra, thấy người gọi là Lạc Nghệ. Không nghĩ gì đã nghe máy: “Alo?”
Đầu kia điện thoại im lặng vài giây rồi nói: “Lê Sóc.”
“Là tôi, thì ra cậu còn nhớ à.”
“Anh vẫn ở cùng với anh ấy à. . . . . . các người ở đâu?”
“Vẫn?” Lê Sóc cảm thấy từ này có phần không thích hợp, bất quá y cũng không nghĩ nhiều: “Ở khách sạn xx, Tiểu Huy say rồi, tôi đang trông cậu ấy.”
“Tôi tới đón anh ấy.” Lạc Nghệ nói nhanh.
Lê Sóc ngẩn người: “À, được.” Không biết có phải nghĩ nhiều rồi không, y cứ cảm thấy giọng điệu của Lạc Nghệ có gì kỳ quái.
“Nhắn số phòng anh ấy cho tôi, phiếu ở quầy lễ tân để tên tôi, anh cứ về nghỉ ngơi đi, khỏi phải phiền tới anh.” Lạc Nghệ nói vô cùng lạnh nhạt.
Lê Sóc chau mày, y xoa xoa ấn đường, y cho rằng mình uống nhiều rồi, mức độ suy xét giảm đáng kể, thôi khỏi phân tích giọng điệu kỳ quái của Lạc Nghệ nữa, y nói: “Tôi sẽ ở trong này trông cậu ấy, chờ cậu tới, còn nữa, tôi định mua thuốc giải rượu cho cậu ấy, cậu đi thì tiện mua luôn.”
Lạc Nghệ ngắt máy.
Lê Sóc ngẩn người nhìn điện thoại một lát, lắc lắc đầu, sự mệt mỏi ăn mòn ý thức của y, y thuê một phòng cho mình ở cùng tầng, y quyết định chờ Lạc Nghệ tới thì qua đấy ngủ.
Đặt điện thoại ở đầu giường, y nằm xuống bên cạnh Ôn Tiểu Huy, giường này vốn dĩ rất lớn, nhưng trong lúc ngủ Ôn Tiểu Huy không ngừng lăn lê, vừa vặn lăn tới bên cạnh y. Ngón tay y gạt đi tóc trên trán Ôn Tiểu Huy, nhìn cái mặt đang ngủ trông rõ trẻ con, không khỏi cong môi cười. Y cúi xuống hôn nhẹ lên trán đối phương: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Mơ màng chợp mắt được một lát, chuông cửa vang lên. Lê Sóc miễn cưỡng rời giường, đi mở cửa.
Lạc Nghệ một thân sương gió, không chớp mắt nhìn thẳng y.
“Ồ, chào cậu.” Lê Sóc vừa định nghiêng người để Lạc Nghệ vào phòng, Lạc Nghệ đã sải bước tiến vào, cũng không biết cố ý hay vô tình còn đυ.ng vào vai Lê Sóc.
Lê Sóc tựa vào tủ gần cửa, ngẩng cổ, xoa ấn huyệt thái dương đau nhức.
Lạc Nghệ đi vào phòng ngủ, nhìn Ôn Tiểu Huy đang cuộn tròn nằm ngủ, trên ga trải giường màu trắng còn dấu vết lộn xộn, rõ ràng như là hai người đã nằm, y nheo mắt lại.
Lê Sóc ngáp một cái: “Vậy cậu trông cậu ấy nhé, tôi ở phòng 1805, có việc có thể tìm tôi.”
Lạc Nghệ không quay đầu lại, nếu không Lê Sóc sẽ nhìn được cặp mắt ác độc của đối phương.
Lê Sóc mở cửa rời đi.
Lạc Nghệ cởϊ áσ khoác, ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Ôn Tiểu Huy.
Ôn Tiểu Huy chép miệng, lẩm bẩm vài tiếng nói mớ, ngủ thôi cũng không yên.
Lạc Nghệ ôn nhu sờ sờ má hắn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Huy ca, dậy uống thuốc giải rượu.”
Ôn Tiểu Huy lầm bầm một tiếng, xoay người, ôm lấy eo Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ cúi đầu, hôn lên má hắn: “Dậy nào, uống xong ngủ tiếp.”
Ôn Tiểu Huy mơ hồ mở mắt, thật ra hắn chẳng thấy rõ cái gì cả, dưới ánh đèn treo tường mờ nhạt chiếu ra một bóng đen, hắn mở miệng thở gấp, giọng khản đặc: “Lê đại ca. . . . . .”
Người Lạc Nghệ tức khắc cứng ngắc, y trầm giọng nói: “Anh. . . . . . Nói cái gì?”
“Lê đại ca.” Tiếng Ôn Tiểu Huy lí nhí nói, “Vẫn uống à?”
Lạc Nghệ nắm chặt nắm tay, biểu tình hung dữ, y cúi xuống ra sức hôn môi Ôn Tiểu Huy, thô bạo liếʍ mυ'ŧ.
Ôn Tiểu Huy đầu óc vốn đã lơ mơ, lúc này càng bị nụ hôn chặt chẽ này làm cho hít thở không thông, hắn theo bản năng vịn bả vai Lạc Nghệ, hàm hồ nói: “Lê đại ca. . . . . . Đừng. . . . . .”
Lạc Nghệ giận dữ, cắn môi Ôn Tiểu Huy một cái, gầm nhẹ nói: “Anh nhìn rõ xem em là ai!”
Cắn tuy không mạnh, nhưng cũng khiến Ôn Tiểu Huy run run, hắn cố sức mở mắt, sau bốn năm giây đờ đẫn, hắn mới không rõ mà lên tiếng: “. . . . . . Lạc Nghệ?”
Lạc Nghệ trầm giọng nói: “Là em, không phải của Lê đại ca của anh.”
“Lạc Nghệ. . . . . .” Ôn Tiểu Huy gắng gượng vươn tay, ôm cổ y, nhỏ giọng nói: “Em không sao chứ.”
Lạc Nghệ nhịn không được ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Ôn Tiểu Huy vào lòng, thật ấm áp, thân thể này đúng là chọc người mơ màng,
“Lạc Nghệ, Lạc Nghệ.” Ôn Tiểu Huy gọi liên tiếp vài tiếng, giọng nói mang theo phần nghẹn ngào, “Em không sao chứ.”
Lạc Nghệ trong lòng đau xót, dịu dàng vuốt ve lưng hắn: “Em không sao.”
“Lạc Nghệ, em không sao chứ, Lạc Nghệ.” Ôn Tiểu Huy lặp lại, rồi lại khẽ nức nở.
Lạc Nghệ hôn xuống khóe mắt ẩm ướt cùng gò má nóng hầm hập của hắn, rồi đến đôi môi mềm mại: “Em không sao, em không sao.”
Ôn Tiểu Huy chủ động hé miệng, tiếp nhận hơi thở nóng rực và đầu lưỡi của Lạc Nghệ xâm lấn, Lạc Nghệ cảm giác thân thể càng lúc càng nóng, giống như máu đang sôi trào, y vừa vội vàng hút lấy cánh môi Ôn Tiểu Huy, vừa cởi nút áo sơ mi của hắn.
Ôn Tiểu Huy ôm cổ Lạc Nghệ, năm ngón tay xuyên qua tóc đen của y, cái hôn dày đặc như muốn đoạt đi lý trí của hắn, mà tay Lạc Nghệ vuốt ve cơ thể hắn lại như châm lửa cho hắn.
“Lạc Nghệ. . . . . . a. . . . . .”
Lạc Nghệ cấp bách lột sạch quần áo Ôn Tiểu Huy, tựa như tâm nguyện ban ngày y đã nói, món quà y muốn có được nhất, đang ngay tại trước mắt, nằm ngay trong lòng y.
Dục hỏa giữa hai người không thể vãn hồi, dễ dàng thổi sạch lý trí cả hai.
Lạc Nghệ hôn môi, vuốt ve Ôn Tiểu Huy, lưu lại dấu vết thuộc về mình trên người hắn, mà Ôn Tiểu Huy giữa cơn mê và tỉnh táo vẫn không ngừng giãy dụa, cuối cùng thì hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy.
Ngay lúc Lạc Nghệ mạnh mẽ xâm lấm, Ôn Tiểu Huy cảm giác mình như cá bị ném lên bờ, thân thể không do mình làm chủ nữa, toàn bộ đều dựa vào Lạc Nghệ xoay chuyển.
Lạc Nghệ tuổi trẻ, thể trạng cường tráng, sức lực khiến người khác sợ hãi, y không biết mệt mỏi điên cuồng tấn công trên thân thể hắn, cho đến khi Ôn Tiểu Huy ý loạn tình mê, giọng đã khàn đến không thể rêи ɾỉ một câu trọn vẹn.
Đó là một đêm thật dài, dường như vì ngày này, Lạc Nghệ đã chờ đợi rất lâu rồi, cho nên không thể dễ dàng kết thúc.
Cuối cùng, Ôn Tiểu Huy còn phải khóc than cầu xin, hắn vốn đã thần trí mơ hồ, chỉ có thể thuận theo động tác của Lạc Nghệ đang chìm trong bể dục. . . . . .
Mà Lạc Nghệ đáp lại hắn, là từng cái va chạm sau so với trước còn kịch liệt hơn.
Hai người cứ thế quấn lấy nhau rồi ngủ, mãi cho đến hừng đông.
Lạc Nghệ bị tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức, y tiếp điện thoại, cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn: “Nói.”
Lặng im nghe xong, Lạc Nghệ nói: “Bây giờ tôi qua.”
Buông di động, Lạc Nghệ định xê dịch tay kia, lại phát hiện cánh tay bị Ôn Tiểu Huy gối nửa buổi rồi, tay đã tê rần. Y nhẹ nhàng nâng đầu Ôn Tiểu Huy, rút cánh tay về, sau đó lẳng lặng thưởng thức vẻ mặt yên lặng của Ôn Tiểu Huy.
Mắt hơi sưng rồi, do tối hôm qua đã khóc, mũi cũng phiếm hồng, môi thì bị y hôn đến sưng đỏ, nửa đầu vai lộ ra khỏi chăn, mượt mà trắng nõn, tóc hỗn độn tùy ý rơi trên mặt, trông lười biếng mà gợi cảm.
Ánh mắt Lạc Nghệ dịu dàng tới mức chính y cũng không biết, y nhẹ nhàng vuốt ve trán Ôn Tiểu Huy, rồi đến má, xương quai xanh, vừa nghĩ đến người này đã là của mình rồi, trong lòng liền tràn ngập thỏa mãn khó nói thành lời.
Y hôn xuống mấy cái lên vai Ôn Tiểu Huy, tưởng chừng muốn hôn như vậy toàn thân hắn.
Tối hôm qua uống nhiều rượu, thể lực lại tiêu hao quá độ, Ôn Tiểu Huy ngủ thẳng một mạch, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Lạc Nghệ cứ thế nhìn hắn thật lâu, mới rời ổ chân ấm áp, mặc xong quần áo, lặng lẽ rời đi.
Khi Lê Sóc mở cửa phòng Ôn Tiểu Huy, vẫn thấy hắn cuộn tròn trong chăn. Không có ý đánh thức hắn, Lê Sóc lặng lẽ đặt bữa sáng trên bàn, sau đó đun nước nóng.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, Ôn Tiểu Huy mở mắt. Trong nháy mắt khi ý thức đã khôi phục, hắn cảm nhận được ngoại trừ đau ra vẫn là đau, đau đầu, nhức mắt, rát họng, mỏi eo, còn có. . . . . . Còn có chỗ khó nói bên dưới cũng. . . . . .
Ôn Tiểu Huy mạnh mẽ mở to mắt, tức khắc như tỉnh từ cơn mộng, không biết mình đang ở phương nào.
“Tiểu Huy, em tỉnh à.” Giọng Lê Sóc sang sảng truyền đến, y đang bưng cà phê đi tới.
Ôn Tiểu Huy giật mình nhìn chăm chăm Lê Sóc, đầu óc vẫn loạn như quết hồ.
Lê Sóc kiểm tra trán hắn: “Hình như người em hơi nóng, chắc không sao nhỉ.”
“Em. . . . . . em sao lại. . . . . .” Ôn Tiểu Huy tuy rằng đã làm xử nam 22 năm nay, nhưng cũng nắm giữ kiến thức không ít, hắn cũng từng dụng tâm tìm hiểu từ trước, tự nhiên bên dưới có đau đớn không bình thường, tuyệt đối không phải táo bón này nọ, hơn nữa, trong đầu hắn mơ hồ có rất nhiều hình ảnh xuân phấp phới, hình ảnh này rất chân thật, hẳn là không phải từ da^ʍ ý của hắn mà ra.
Hắn và Lê Sóc, lên giường? !
_Hết chương 47_