Phụ Gia Di Sản

Chương 31

Cả một ngày phỏng vấn , Ôn Tiểu Huy cùng La Duệ mệt đến nằm bò ra bàn hai mắt trắng dã.

“Vì sao vẫn không có soái ca!” Ôn Tiểu Huy một húp sữa chua, một bên đập cái bàn.

La Duệ trợn mắt nhìn: “Mi tuyển bồ nhí sao, lại còn muốn soái ca.”

Ôn Tiểu Huy buồn rười rượi: “Mi là lão bản mà, lão bản không phải là người có quyền lựa chọn sao, vì cái gì tới phần lớn đều là nữ hài tử, thật không giống như ta mong đợi.”

“Bởi vì nam bánh kem sư ít thôi, ai. . . . . .” La Duệ sắp xếp một chút chồng lý lịch, “Tối nay ta trở về chọn một chút.”

“Mời ta ăn cơm.” Ôn Tiểu Huy than thở nói.

“Được, mi muốn ăn cái gì?”

“Ăn đắt tiền.”

“Tùy mi chọn lựa.”

“Phú nhị đại đáng ghét.” Ôn Tiểu Huy hừ một tiếng, “Tìm thứ làm ấm giường cho ta.”

“Được. . . . . . cả nhà ngươi ý!” La Duệ đấm hắn một quyền, cười mắng, “Thèm khát đàn ông thèm đến điên rồi à.”

“Đúng vậy, ta đói khát khó nhịn.” Ôn Tiểu Huy nâng vạt áo, hướng La Duệ ra vẻ quyến rũ.

Hai người ở trong tiệm trống không cười ha hả.

Bọn họ thu thập xong xuôi vừa muốn đi, Ôn Tiểu Huy liền nhận được cuộc gọi, lấy ra vừa thấy, là Thiệu Quần, hắn hướng La Duệ làm động tác im lặng: “Alo, Thiệu thiếu gia.”

Thiệu Quần thanh âm có chút lười biếng: “Ừm, qua đây ăn một bữa cơm đi.”

“Tôi đã có hẹn với bạn.”

“Vậy đưa cả bạn cậu lại đây đi.” Thiệu Quần nói, “Mỗi lần mời cậu, cậu đều phải từ chối vài câu trước, là muốn trêu ngươi tôi à.”

“Tôi đâu có, chỉ là tôi ăn cơm với ngài thì có phần căng thẳng thôi.”

Thiệu Quần cười nhạo: “Tôi có thể làm gì cậu chứ, địa chỉ tôi nhắn tin, mau qua đây đi.”

“Được.”

Treo điện thoại, La Duệ ở bên cạnh nói: “Là Thiệu Quần mi từng nói qua?”

“Ừm.” Ôn Tiểu Huy vô cùng bất đắc dĩ, “Mẹ nó rất bá đạo, nói một không hai, ra lệnh cái rắm ý, chẳng qua không phải chỉ là đầu thai tốt một chút sao.”

La Duệ phụ họa gật gật đầu.

Ôn Tiểu Huy nheo lại ánh mắt, đột nhiên nhéo mặt La Duệ.

La Duệ kêu một tiếng, ôm mặt đau, ủy khuất nói: “Mi làm gì hả, ra tay như ta thiếu nợ mi.”

“Mi còn dám gật đầu, các mi đều đầu thai tốt như nhau, được rồi, tối nay tiết kiệm cho mi bữa cơm, chúng ta đi càn quét của Thiệu thiếu gia.”

La Duệ xoa xoa mặt: “Hắn thật sự có đẹp trai như mi nói à.”

“Có, nói không chừng mi vừa thấy hắn thì cứng tại chỗ luôn.”

La Duệ trợn mắt, tự kỷ nói: “Ai nha, nếu hắn coi trọng người ta thì sao đây.”

Ôn Tiểu Huy biểu tình lập tức trở lên nghiêm túc: “Mi ngàn vạn lần không thể cùng hắn có quan hệ gì, Thiệu Quần không phải thứ tốt đẹp gì.”

La Duệ hoảng sợ: “Đột nhiên nghiêm túc thế làm gì, ta nói đùa thôi.”

“Ta không đùa với mi, Thiệu Quần không phải người dễ chọc, hay là không đưa mi theo.”

“Mi dẫn ta đi đi, ta sẽ nghe lời, ta chỉ ngồi nhìn thôi, chẳng lẽ Mi để ta đi ăn một mình à.” La Duệ đáng thương hề hề nhìn hắn.

“Rồi rồi, nhưng Mi tận lực ít mở mồm.”

“Không thành vấn đề.”

Hai người bắt xe, rất nhanh liền tới nhà hàng kiểu Quảng Đông.

Lần này bọn họ tới trước, ngồi trong bao sương đợi hơn nửa tiếng, Thiệu Quần mới thong dong rề rà tới.

“Thiệu thiếu gia.” Ôn Tiểu Huy quy củ gật gật đầu.

“Ừm, đợi lâu.” Thiệu Quần ánh mắt dừng ở trên người La Duệ, hắn cười cười, “Bạn cậu?”

“A, tôi là La Duệ.”

Thiệu Quần cười khẽ: “Bạn cậu quả nhiên thật giống cậu.” Hắn ngồi vào chủ vị, “Ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống, Thiệu Quần đẩy menu qua: “Muốn ăn gì tự mình gọi.”

La Duệ nhìn Thiệu Quần, mặt có điểm đỏ lên, không dám tiếp menu.

Thiệu Quần chống cằm, cười khanh khách nhìn hắn.

Ôn Tiểu Huy đã nhận ra mùi khác thường giữa hai người, vội nhướn người lên trước, chắn ngang hai người, trở tay bắt đầu mở menu.

“Adi, phòng làm việc gần đây thế nào?”

“Lưu Tinh cơ hồ mỗi ngày đều ở, trừ bỏ nhân viên đã rời đi, so với trước không có gì khác biệt.”

“Hiện tại đang tuyển người?”

“Phải”

Thiệu Quần không chút để ý nói: “Chuyện của cậu, tôi với Lưu Tinh đã nói qua, cho cậu làm phụ tá quầy mỹ phẩm của Tụ Tinh.”

Ôn Tiểu Huy hung hăng vỗ cái bàn, mắt trợn tròn.

Thiệu Quần nhíu nhíu mày, bật cười một tiếng: “Dọa choáng váng?”

Phụ tá! Thực tế người phụ trách quầy mỹ phẩm Tụ Tinh chính là Lưu Tinh, hiện tại dưới tình huống nhân lực khan hiếm, Lưu Tinh không có khả năng quản, đây khác gì đưa quầy mỹ phẩm cho hắn quản đâu! Hắn nói lắp : “Này, này không thích hợp. . . . . . lắm.” Hắn chỉ mới chính thức trở thành trợ lý tạo hình sư không bao lâu, thấy thế nào cũng không thể đảm nhiệm vị trí nặng như vậy.

“Đừng cao hứng quá sớm, Lưu Tinh đang đăng thông báo tuyển chuyên viên trang điểm, đám người mới được đưa tới, sẽ không do cậu định đoạt, bất quá trước lúc đấy, cậu có thể tận dụng ưu thế mà mở rộng một chút nhân mạch cho mình ở Tụ Tinh.” Thiệu Quần liếc hắn, “Vừa lòng chứ.”

Ôn Tiểu Huy hưng phấn rạng rỡ đến đỏ mặt: “Cám ơn Thiệu thiếu gia.”

Thiệu Quần cong môi cười cười: “Đây là phần thưởng của cậu, chỉ cần cậu nghe lời, cậu sẽ có thứ mình muốn.”

Ôn Tiểu Huy cảm giác nụ cười kia không được lương thiện cho lắm, chỉ có thể cười gượng đáp lại. Hiện giờ Raven đi rồi, Tụ Tinh cũng bị thu mua, Thiệu Quần hẳn là không cần hắn làm gì đâu.

Thiệu Quần từ cặp tài liệu lấy ra một bao lì xì: “Này, tiền lì xì năm mới, còn chưa cho cậu.”

Ôn Tiểu Huy vừa thấy độ dày kia, chỉ biết không phải một món tiền nhỏ, hắn nhớ tới lời Lạc Nghệ nói, tuyệt đối không thể nhận tiền của Thiệu Quần, vội khoát tay: “Thiệu thiếu gia, tiền lì xì này quá dầy, vô công bất thụ lộc.”

“Sao lại vô công, cậu rất có công lao.” Thiệu Quần nói, “Cầm đi.”

Ôn Tiểu Huy lí nhí nói, nhưng thái độ thực kiên quyết: “Cám ơn tâm ý của Thiệu thiếu gia, nhưng tôi thật sự không thể nhận.”

Thiệu Quần nheo mắt, rõ ràng có chút mất hứng .

La Duệ căng thẳng theo.

Ôn Tiểu Huy trộm nhìn Thiệu Quần, tâm run rẩy, đành nói thẳng: “Thiệu thiếu gia, anh còn muốn tôi làm gì?”

Thiệu Quần cười nhẹ hai tiếng: “Cũng không ngốc lắm.”

Ôn Tiểu Huy trong lòng có dự cảm bất hảo.

“Nhớ rõ lần trước chúng ta đã nói qua trong điện thoại không?”

“Về cái gì.”

“Về chuyện La Chí Cao xem trọng cậu.”

“Hả. . . . . . có sao.” Ôn Tiểu Huy giả ngu.

“Có.” Thiệu Quần cao thấp đánh giá hắn một phen, “Giờ tôi muốn thu mua tất cả cổ phần của Tụ TInh, La Chí Cao cũng có ý định bán, nhưng tôi không rõ giá cả bọn họ muốn, nếu cậu có thể giúp tôi hỏi ra. . . . . .”

Ôn Tiểu Huy liên tục lắc đầu: “Tôi không quen La tổng, ông ta sẽ không nói cho tôi biết.”

“Cậu ngốc thế, hẹn ông ta ăn một bữa cơm, uống chút rượu, qua vài chén, nói bóng nói gió một chút.”

Ôn Tiểu Huy nhịn không được ở trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông Thiệu Quần, Thiệu Quần từng bước từng bước, đều tính nọ tính kia, coi hắn là gì chứ? ! Hắn lắc đầu nói: “Thiệu thiếu gia, tôi với La tổng thật sự không quen, tôi cũng sẽ không nói bóng nói gió, ngài tìm người khác đi.”

Thiệu Quần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài: “Cậu sao ngu vậy, cậu nếu có một chút thông minh, gặp cơ hội tốt thế này, còn không biết leo lên cao.”

Ôn Tiểu Huy cúi đầu: “Tôi không muốn.”

La Duệ ở dưới bàn lặng lẽ nắm tay Ôn Tiểu Huy, hắn nhìn ánh mắt Thiệu Quần đã biết đối phương đang không vừa lòng.

“Quên đi, cậu không muốn, tôi cũng không thể bức cậu, về sau học thông minh chút, nếu không sớm muộn gì bị người gặm đến xương cốt chẳng còn.”

Ôn Tiểu Huy cứng cổ nói: “Cám ơn Thiệu thiếu gia dạy bảo.”

“Ái chà, rất cá tính.” Thiệu Quần nhẹ bắt lấy cằm Ôn Tiểu Huy, buộc hắn ngẩng mặt, ám muội nói: “Càng tiếp xúc càng phát ra hiện ra trêu cậu rất vui, công phu trên giường thế nào?”

Ôn Tiểu Huy lãnh đạm nói: “Nát lắm.”

“Có bao nhiêu nát?”

“Chỉ biết kêu, không động đậy.”

“Thế thì thôi, tôi không rảnh dạy.” Thiệu Quần buông lỏng tay ra.

Ôn Tiểu Huy trong lòng lời lẽ thô tục tuôn trào, có thể nhấn chìm nghỉm Thiệu Quần luôn. Hắn tuy rằng không có khả năng giúp Thiệu Quần đi câu dẫn La tổng, nhưng rất muốn biết rốt cuộc Tụ Tinh có thể   thoát khỏi khống chế của La tổng không, dù sao cũng liên quan đến công việc sau này của hắn, vì thế hắn hỏi, “Thiệu thiếu gia, La tổng tốn nhiều công sức như vậy, không tiếc đi đường sáng đường tối, mới thu được Tụ Tinh vào tay, hiện tại có thể dễ dàng bán cho anh sao.”

Thiệu Quần kéo khóe miệng cười: “Chuyện tới giờ, cũng không sợ cậu biết, La Chí Cao vốn không có ý bán, là tôi nắm giữ một món thú vị của hắn, nên mới thế.”

Ôn Tiểu Huy cảm thấy trong lòng một trận rét run, thời điểm Thiệu Quần nói lời này, một chút cũng không thẹn vi mình làm chuyện mờ ám, ngược lại là dương dương tự đắc, Thiệu Quần thậm chí không kiêng kị nói cho hắn, là chắc chắc hắn cho dù có biết, cũng không thể làm gì, không dám làm gì. Hắn run giọng nói: “Cái gì vậy. . . . . .”

“Đương nhiên không thể nói cho cậu, tóm lại, là một ít thứ hắn không muốn cho người khác nhìn thấy.”

Ôn Tiểu Huy cảm giác chính mình bắt được cái gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra: “Anh đã có nhược điểm của hắn, trực tiếp định giá với hắn giá không phải được rồi sao.”

Thiệu Quần lắc đầu: “Chuyện đe dọa là âm thầm làm, hắn không biết đằng sau là tôi, hoặc cho dù đoán được, cũng không có chứng cớ, dù sao hắn xui xẻo, người thu được lợi có rất nhiều, nhưng chuyện này tính chất rất mạnh, cho nên nhược điểm không thể tái sử dụng.”

Ôn Tiểu Huy đối Thiệu Quần càng phát ra sợ hãi, việc này hắn thật sự là một chút cũng không muốn biết, Thiệu Quần để làm chi muốn nói cho hắn, là cảm thấy bản thân làm “chuyện tốt” không chỗ khoe khoang à, nói cho hắn là an toàn nhất? Quả thực là quá đáng sợ.

Thiệu Quần lắc lắc cái chén: “Adi, kế hoạch của tôi chỉ thiếu bước cuối này, nếu cậu đã muốn tham dự, sao không theo giúp tôi cho chót, quả mùa thu hoạch còn ngọt hơn cậu tưởng nhiều.”

Ôn Tiểu Huy đầu không dám ngẩng, cũng không dám nhìn vào mắt Thiệu Quần: “Thiệu thiếu gia, anh tha cho tôi đi.”

Thiệu Quần cười nhạo một tiếng: “Có thể nói cậu rất cẩn thận, đáng tiếc, thành công thường đến với người dám mạo hiểm.”

Ôn Tiểu Huy nghĩ thầm ai thèm theo anh chơi mấy chiêu nham hiểm này, hắn có điểm đồng tình với La tổng, hai người đều bị Thiệu Quần hung hăng đâm một phen, còn bị Lạc Nghệ. . . . . .

Lạc Nghệ!

Ôn Tiểu Huy trong đầu mạnh hiện lên một đạo bạch quang, vừa rồi chi tiết bị hắn quên đột nhiên hiện ra ở trước mặt.  Cái Thiệu Quần gọi là ‘món thú vị’ của La tổng, ‘ Không muốn cho người khác nhìn thấy ‘ , đến tột cùng là chỉ cái gì? Kết hợp tươi cười khinh miệt của Thiệu Quần, xâu chuỗi với thời gian, tựa hồ rất nhiều manh mối đều chỉ. . . . . .

Ôn Tiểu Huy tự bấu mình một cái, hắn đang nghĩ gì vậy!

Hắn tại hoài nghi nhược điểm của La tổng trong tay Thiệu Quần, là ảnh trần trụi Lạc Nghệ chụp được sao? Điều này sao có thể, Lạc Nghệ cùng Thiệu Quần căn bản chẳng liên quan!

Bên trong lại có thanh âm rất nhỏ đang nói, thật vậy chăng, thật sự chẳng liên quan sao? Hai người không chỉ từng ăn cơm, Lạc Nghệ còn từ hắn biết được rất nhiều tin tức thu mua Tụ TInh, thậm chí từng điều tra Thiệu Quần.

Nhưng Lạc Nghệ vì sao phải làm vậy? Nó làm mấy thứ này thì có gì tốt đâu? ! Ôn Tiểu Huy ở trong lòng phản bác.

Thanh âm rất nhỏ kia lại nói, có thể là vì mi đấy. . . . . .

Ôn Tiểu Huy cảm thấy da đầu muốn nứt.

Hắn ở trong lòng liều mạng phủ nhận, nhưng một khi mầm mống đã nổi lên, gặp gió sẽ càng lớn dần. . . . . .

“Adi, Adi, Tiểu Huy!”

Ôn Tiểu Huy mạnh quay sang, nhìn La Duệ: “Sao, làm sao vậy?”

“Mi muốn đổi đĩa đựng xương khác không?”

Ôn Tiểu Huy lúc này mới phát hiện, người phục vụ không biết từ lúc nào đã đứng chờ sau lưng: “À, đổi.”

Thiệu Quần thấy Ôn Tiểu Huy tâm thần không yên: “Làm sao vậy? Khẩn trương thế, lạnh à?”

Ôn Tiểu Huy lắc đầu: “Tàm tạm. . . . . .” Nếu hỏi, Thiệu Quần chưa chắc sẽ trả lời hắn, nhưng có hỏi thì có lẽ còn biết đáp án. Nhưng hắn biết đáp án để làm gì, hắn thật sự muốn biết đáp án sao.

Thiệu Quần quơ quơ tay trước mặt Ôn Tiểu Huy: “Này, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

Ôn Tiểu Huy nắm chặt nắm tay, ngay trước lúc mình kịp hối hận, thốt ra: “Là khỏa thân à.”

Thiệu Quần con ngươi cấp tốc co rút một chút, hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn Ôn Tiểu Huy, mặt không chút thay đổi nói: “Cái gì khỏa thân.”

Ôn Tiểu Huy trái tim căng thẳng, ánh mắt Thiệu Quần không hề phòng bị, trong nháy mắt đó hắn đã biết mình đoán đúng rồi, nhưng sau khi bình tĩnh lại làm hắn dao động không thôi, hắn rốt cuộc đoán đúng rồi à?

Thiệu Quần truy vấn nói: “Ôn Tiểu Huy, cậu đang nói cái gì, cái gì khỏa thân.”

“À. . . . . . chính là. . . . . .” Ôn Tiểu Huy đột nhiên cảm giác được thế nào là đâm lao phải theo lao, hắn vi xúc động ngu xuẩn nhất thời của mình mà ảo não không thôi, hắn hỏi ra một câu, đến tột cùng sẽ sinh ra hậu quả thế nào, ngay cả chính hắn cũng không dám tưởng tượng.

Thiệu Quần lạnh lùng nói: “Nói chuyện.”

Ôn Tiểu Huy sợ tới mức run run: “Tôi, tôi tùy tiện đoán thôi, chính là, cái kia. . . . . .”

Thiệu Quần nheo mắt: “Cậu biết cái gì? Cái gì khỏa thân, ai khỏa thân, nói rõ ràng cho tôi.”

Ôn Tiểu Huy ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, ở trước cái nhìn nguy hiểm của Thiệu Quần, nháy mắt bị đánh tơi bời, hắn hiện tại rất muốn chạy trốn, hắn thậm chí hy vọng Lạc Nghệ ở đây thì thật tốt, Lạc Nghệ nhất định có thể cứu hắn, có thể giải vây cho hắn. Đáng tiếc hiện tại không ai cứu được hắn, La Duệ nhất định cũng như hắn bị dọa choáng váng, hắn chỉ có thể tự cứu, hắn cố tự trấn định nói: “Bởi vì anh nói là thứ La tổng không muốn người khác thấy, cho nên tôi mới đoán mò một chút, chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi? Ha ha.”

Thiệu Quần chống cằm, lạnh lùng nhìn hắn: “Ấy thế mà cậu đoán chuẩn lắm.”

Ôn Tiểu Huy lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, hận không thể một giây biến mất ở trước mặt Thiệu Quần.

La Duệ đột nhiên “A”  một tiếng.

“Làm sao vậy?”

La Duệ nháy mắt với Ôn Tiểu Huy:”Phỏng đầu lưỡi rồi, Tiểu Huy, mi lấy ta cốc nước đá được không.”

“Được, mi chờ.” Ôn Tiểu Huy luống cuống đứng dậy, bước nhanh đi ra bao sương.

Cửa bao sương vừa đóng, hắn thở một hơi dài, cảm giác đi đứng như nhũn ra, cả người đều thoát một tầng nước. Hắn hung hăng đấm mình hai cái, hận không thể đập chết chính mình.

Ôn Tiểu Huy mày đồ ngu si, cực kỳ ngu si!

Chuyện này có rất nhiều khả năng, nếu cái gọi nhược điểm đúng là ảnh khỏa thân, như vậy phải đề cập đến Thiệu Quần có biết là Lạc Nghệ gửi không, nếu không biết, vừa rồi hắn hỏi đã làm Lạc Nghệ bại lộ; nếu cái gọi nhược điểm không phải ảnh khỏa thân, lấy lanh trí cùng khả năng suy đoán của Thiệu Quần, hắn đã làm bại lộ chuyện mình có ảnh khỏa thân của La tổng, vô luận như thế nào, hắn đã hoàn toàn lâm vào bị động, tiếp theo chỉ sợ phải tùy Thiệu Quần mặc ý xâm lược.

Hắn hung hăng đυ.ng đầu vào tường, hận không thể đυ.ng ngỏm luôn.

Ở bên ngoài bình tĩnh chừng năm phút đồng hồ, hắn mới trở về bao sương, giúp La Duệ mang về một cốc nước đá.

La Duệ ngồi ở đối diện Thiệu Quần, cẩn trọng lui bả vai, lưng cứng ngắc, cúi đầu, rõ ràng phi thường khẩn trương.

Thiệu Quần thì vẻ rất hưng thú nhìn hắn.

Ôn Tiểu Huy ôm suy nghĩ lui là một đao tiến là một đao, đành ngồi trở về: “Nào, nước đây.”

La Duệ tiếp nhận nước, uống một hơi cạn sạch, thời điểm hắn ngẩng đầu, Ôn Tiểu Huy nhìn đến lổ tai hắn đều ửng hồng.

Ôn Tiểu Huy cố lấy dũng khí nhìn về phía Thiệu Quần, không nghĩ tới chính là, Thiệu Quần không tiếp tục làm khó hắn vấn đề ảnh khỏa thân, mà đang hỏi vấn đề khác: “Cậu mở tiệm bánh ngọt à, không tồi, tiệm ở đâu thế? Khai trương tôi tới chút.”

“Còn chưa sửa sang xong, chờ khai trương nhất định sẽ tặng Thiệu thiếu gia cái bánh thật bự.”

“Được thôi.” Thiệu Quần lấy di động, thực tùy ý nói: “Lưu số điện thoại đi, tôi chờ bánh kem.”

La Duệ còn chưa kịp nói, Ôn Tiểu Huy lập tức nói: “Cậu ấy vừa từ nước ngoài trở về, còn chưa đổi số mới, đổi số xong tôi nói cho anh sau.”

Tay Thiệu Quần khựng lại, hắn bật cười nói: “Ôn Tiểu Huy, cậu đang đề phòng tôi? Thằng nhóc này đầu óc cậu có bệnh à, luôn làm vài chuyện tôi không thể hiểu nổi. Lẽ nào cậu ta là bạn trai cậu.”

Ôn Tiểu Huy quẫn bách nói: “Không phải.”

“Vậy cậu đây là ý gì, cậu cảm thấy tôi gặp ai sẽ thượng người đấy? Trông tôi rảnh việc đến thế?”

“. . . . . . Không phải.”

Thiệu Quần trắng mắt: “Tôi chỉ là cảm thấy, cậu có điểm giống một. . . . . . người quen.”

“A?”

Thiệu Quần ánh mắt hiện ra một tia mờ mịt, giây lát lướt qua: “Một bạn học ngày trước.”

Ôn Tiểu Huy mới không rảnh bồi hắn hoài niệm chuyện xưa đâu, hắn chỉ biết là phải bảo vệ tốt La Duệ, nhiều năm qua hắn vẫn giống gà mái che chở La Duệ, hắn là tuyệt đối sẽ không để Thiệu Quần bạc tình này nhúng chàm gà con.

Thiệu Quần cũng tự biết mất hứng, sẽ không hỏi lại.

Mỗi người ôm tâm tư riêng cơm nước xong, Ôn Tiểu Huy lôi kéo La Duệ vội vã rời đi, chính là trước khi đi, nhìn ánh mắt Thiệu Quần, đủ cho hắn biết chuyện ảnh khỏa thân còn chưa yên đâu.

Từ nhà hàng đi ra, La Duệ làm cái hít sâu, giọng bi thương nói: “Cục Cưng, người kia thật đáng sợ!”

Ôn Tiểu Huy ôm hắn, ở trên gáy hắn chụt một cái: “Đừng sợ đừng sợ, không có việc gì.”

La Duệ vẫn là vẻ mặt kinh hách quá độ: “Ta đáng lẽ nên nghe lời mi, không nên tới, hắn cho ta cảm giác. . . . . . giống như thú khoác da người, mắt hắn nhìn người khác như nhìn đồ ăn ý.”

“Ta đã sớm nói qua với mi, cho nên ta không muốn gặp hắn.” Ôn Tiểu Huy thở dài, “Kỳ thật chỉ là hắn không thèm giả bộ trước mặt chúng ta thôi, ta đã thấy bộ dáng hắn lúc xã giao, phong độ có thừa. Dù sao người này, có thể ít tiếp xúc thì ít tiếp xúc, ai biết khi nào sẽ lên cơn cắn người.”

La Duệ thuận theo: “Đúng vậy, nhất định phải cách hắn xa một chút. . . . . . đúng rồi, chuyện La tổng kia, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ảnh khỏa thân không phải là Lạc Nghệ chụp sao? Chẳng lẽ Lạc Nghệ đem ảnh chụp cho Thiệu Quần?”

Ôn Tiểu Huy cau mày thật sâu: “Ta không biết, thái độ của Thiệu Quần làm ta xác định không được nhược điểm kia có phải ảnh chụp không, mà mặc kệ có phải hay không, ta đã để lộ, mẹ nó làm sao bây giờ, ta sao lại ngu thế.” Hắn lại mạnh đấm mình vài cái.

La Duệ giữ chặt tay hắn: “Quên đi, mi tự trách mình cũng không tác dụng, nói đã nói rồi.”

Ôn Tiểu Huy vẻ mặt đưa đám: “Ta nên làm cái gì bây giờ a.”

“Mi trao đổi với Lạc Nghệ một chút? Lạc Nghệ thông minh như vậy . . . . . .”

“Điều này sao có thể dễ dàng nói với hắn a, vạn nhất thật là ảnh chụp Lạc Nghệ chia Thiệu Quần, vậy. . . . . .”

La Duệ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, đáng tiếc hắn giống Ôn Tiểu Huy, dung lượng não chẳng dồi dào, nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Hai tiểu nương pháo ngồi xổm góc đường, đều là sầu mi khổ kiểm, như chó nhỏ bị vứt bỏ.

Cuối cùng, La Duệ nói: “Nếu không, mi đừng nói cho Lạc Nghệ .”

Ôn Tiểu Huy buồn thanh nói: “Vì cái gì.”

“Cho dù là Lạc Nghệ làm, hắn cũng là vì mi mà, mi đi chất vấn hắn, quá đả thương người rồi.”

“Đầu mi lắp cái gì thế, Lạc Nghệ làm chuyện này, cho dù là vì ta, cũng quá. . . . . . thật là đáng sợ mà.”

La Duệ nhỏ giọng nói: “Là cực đáng sợ.”

“Hơn nữa, lấy ảnh chụp đó đi uy hϊếp La tổng, Thiệu Quần lại không ra mặt, La tổng chắc chắn tưởng ta làm, nhỡ về sau hắn tìm cơ hội trả thù chúng ta?”

“Hắn hẳn là không dám đâu.”

Ôn Tiểu Huy ôm đầu, hung hăng chà xát tóc: “Không ổn, đầu ta muốn nổ tung, Mẹ Nhỏ, mi vốn biết con người của ta giấu không được chuyện gì, ta phải tìm Lạc Nghệ hỏi rõ ràng. Nếu Thiệu Quần không biết chia ảnh là Lạc Nghệ, vậy hiện tại phỏng chừng đã đoán được, ta phải nhắc nhở Lạc Nghệ nghĩ đối sách, vạn nhất Lạc Nghệ chưa phòng bị, ta đã đem chuyện mình có ảnh khỏa thân của La tổng nói cho  Thiệu Quần, ta cũng phải tìm Lạc Nghệ thương lượng kế tiếp nên làm gì. Tóm lại, ta phải nói cho Lạc Nghệ.”

La Duệ nhỏ giọng nói: “Tiểu Huy, ta có cảm giác mi sẽ hối hận.”

“Ta đã thực hối hận, ta hối hận rất hận không thể đem chính mình tan thành không khí.”

La Duệ sờ sờ đầu của hắn: “Tiểu Huy, ta nhìn mi như vậy quá vất vả, hoàn cảnh xung quanh quá phức tạp. Không thì mi từ chức đi, mi tới tiệm của ta, Mẹ Nhỏ sẽ nuôi mi được không.”

Ôn Tiểu Huy cảm thấy một trận uất ức, hắn ôm bả vai La Duệ: “Chờ có một ngày ta lăn không nổi nữa, nhất định đi tìm mi nuôi ta.”

“Bây giờ luôn này, cuộc sống đơn giản không tốt sao, có ăn có uống, mỗi ngày tâm trạng do mình định đoạt.”

Ôn Tiểu Huy thở dài: “Nào có đơn giản như vậy.”

La Duệ khó chịu nhìn hắn.

Ôn Tiểu Huy dùng trán cụng trán của hắn: “Mẹ Nhỏ mi thật tốt.”

Lăn không nổi nữa ta nuôi mi, này nhất định là lời nói ấm áp nhất trên đời.

_Hết chương 31_