Phụ Gia Di Sản

Chương 25

Từ khi lên đại học, Lạc Nghệ bận rộn hơn hẳn, đợt nghỉ hè Ôn Tiểu Huy với hắn luôn cùng một chỗ, ban đầu còn có chút không quen, nhưng sau cũng dần thích ứng, hiện tại số lần Ôn Tiểu Huy tới nhà Lạc Nghệ giảm đáng kể, dù sao công tác của hắn cũng ngày càng gấp rút, nhưng hai người mỗi ngày vẫn duy trì liên lạc.

Có hôm buổi tối, hai người đang nằm ở trên giường, trước khi ngủ thì nói chuyện phiếm, điện thoại Ôn Tiểu Huy đột nhiên vang. Hắn lấy qua xem, là Tiểu Ngải gọi, phải 12 giờ hơn rồi, hắn tưởng có việc gấp, vội bắt máy: “Alo, thân ái à, làm sao vậy?”

“Tiểu Huy Tiểu Huy, đã xảy ra chuyện đã xảy ra chuyện!” Tiểu Ngải khẩu khí vô cùng cấp bách.

Ôn Tiểu Huy trong lòng căng thẳng: “Làm sao vậy, chậm rãi nói, cô không sao chứ?”

Tiểu Ngải hít sâu một hơi: “Có đại bát quái!”

Ôn Tiểu Huy tỏ vẻ xem thường: “Cô có biết bây giờ mấy giờ không mập mạp? !”

“Sao cậu dám gọi tôi mập mạp hả!”

“Cô nói trọng điểm đi!”

“Đã xảy ra chuyện!”

Ôn Tiểu Huy một cái giật mình: “Xảy ra chuyện gì?”

“A Khải về nước, tầm tám giờ hơn có đăng một bài ở diễn đàn. Nói trong lúc hắn làm trợ lý, từng bị sao chép tác phẩm, ăn bớt thù lao, luôn bị sai bảo mắng mỏ, bị lấy thiết kế làm của riêng, để A Khải chịu tiếng xấu thay cho người khác, bắt A Khải đi khách, rất đặc sắc!”

Ôn Tiểu Huy mạnh ngồi dậy: “Đâu đâu? Chia sẻ bài viết cho tôi.”

Lạc Nghệ cũng đi theo ngồi dậy, tay chống đầu nhìn hắn.

“Đã gửi QQ cho cậu từ nãy. A khải còn bóc rất nhiều nội tình của Raven, ở sau lưng từng chơi đểu ai, từng ngủ với ai, nhưng mà A Khải là trợ lý của hắn, làm to chuyện thì cả hai cùng chịu thiệt.”

Ôn Tiểu Huy mạnh gật đầu: “Cũng không phải trò hay ho gì, trước kia ở phòng làm việc, hai người luôn miệng gọi nhau ‘thân ái’, A Khải vẫn luôn nịnh bợ Raven, kết quả hiện tại. . . . . . không nói nữa, tôi đi đọc bài kia, hứ, đều tại cô, khiến đêm nay tôi mất ngủ.”

Ngắt điện thoại, Ôn Tiểu Huy vội mở tin Tiểu Ngải gửi, tiêu đề bài viết thật táo báo, kéo xuống đủ loại lên án gay gắt, thoáng nhìn đã biết là một hồi đại chiến.

Lạc Nghệ dán lại gần, một trận mùi hương dầu gội đầu bay vào mũi Ôn Tiểu Huy, hắn thầm nghĩ, thật dễ ngửi a.

Lạc Nghệ nói: “Làm sao vậy?”

“Raven bị trợ lý xuất ngoại trở về lật tẩy.” Ôn Tiểu Huy đưa hắn xem bài viết, “Nói thật, người tên A Khải này ngày thường khá hiền lành, thậm chí có điểm yếu đuối, bằng không đã không chịu đủ loại áp bức, loại sự tình này thực không giống hắn có thể làm ra.”

“Con thỏ bị bức nóng nảy sẽ cắn người.”

“Cũng không phải là. . . . . .” Ôn Tiểu Huy thoáng nghĩ, liền thấy cả người phát lạnh. Hai người từng gắn bó chặt chẽ, một khi trở mặt, trong tay đã nắm chứng cớ có thể giẫm chết đối phương, phía dưới cả đống bình luận, Raven chỉ trích A Khải bôi đen hắn, nhưng mà A Khải có rất nhiều chứng cứ, giấy tờ, hóa đơn, thậm chí bản ghi âm cũng có, hiển nhiên đã ủ mưu từ lâu. Raven thành danh trong giới nhiều năm, Tụ Tinh còn là nơi tạo hình có tiếng trong nước, làm rùm beng thế này, đương nhiên truyền thông sẽ để ý, ngày mai lại chiếm vài trang báo, cú này quá hiểm.

Đang mải đọc, hắn liền cảm giác vai trầm xuống, nghiêng đầu nhìn, thì ra là Lạc Nghệ đặt cằm lên vai hắn, cũng chăm chú nhìn màn hình di động, tư thế này cơ hồ khiến lưng hắn dán sát ngực Lạc Nghệ, hai người còn đang nằm chung một giường, này. . . . . . Ôn Tiểu Huy theo bản năng dựng thẳng lưng: “Hay là chúng ta ra máy tính xem đi, màn hình di động quá nhỏ.”

“Xem thế thôi, muộn lắm rồi anh ngủ đi, chúng ta ngày mai còn phải dậy sớm.”

Ôn Tiểu Huy có chút luyến tiếc: “Nhỡ lát nữa A Khải lại bình luận tiếp.”

Lạc Nghệ đoạt di động trong tay hắn: “Ngủ đi.”

Ôn Tiểu Huy bĩu môi, tủi thân nhìn Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ nhéo nhéo mặt hắn: “Nghe lời, ngủ đi.”

Ôn Tiểu Huy phịch cái ngã vào trên giường, đăm đăm nhìn trần nhà: “Kỳ quái a.”

Lạc Nghệ đắp chăn cho hắn: “Cái gì kỳ quái.”

“A Khải a. A khải trước tiên xuất ngoại, sau đó lại từ chức , nếu hắn muốn lật mặt, hoặc là trả thù như lời hắn nói, sao không làm từ nửa năm trước, sao lại chờ tới giờ, càng ngẫm càng thấy A Khải không phải người như vậy, hắn vẫn luôn ôn hòa thành thật, không nghĩ tới hắn lại làm thế này.”

“Có thể là nuốt không trôi cơn tức đi.”

“Kỳ thật hắn làm như vậy, người khác cũng sẽ bàn tán hắn, Raven dù sao cũng từng là lão bản của hắn, hắn vừa rời khỏi đã đem chuyện động trời của lão bản vạch trần, về sau ai dám mướn hắn a.”

“Có lẽ hắn muốn ra ngoài tự lập môn hộ, hắn thực lực cũng không tệ lắm đi.”

“Ừm, rất lợi hại, tự lập môn hộ cũng có lý, chẳng lẽ hắn làm như vậy là vì bản thân?”

“Chắc thế.”

“Ầy, thật phức tạp.” Ôn Tiểu Huy trở mình một cái, hai mắt to tròn phát sáng trong bóng đêm nhìn Lạc Nghệ, ra vẻ thâm trầm nói: “Thấy chưa, đây là thế giới của người lớn, trường học vẫn là đơn thuần a.”

Lạc Nghệ cười cười: “Chính xác.”

“Không biết chuyện lần này có gây ảnh hưởng gì Tụ Tinh không.”

“Yên lặng quan sát biến đi.”

Ôn Tiểu Huy trầm mặc trong chốc lát: “Còn có chuyện kỳ quái nữa, là Mẹ Nhỏ nhắc nhở anh mới nghĩ đến.”

“Cái gì?”

“Em có để ý không năm nay sát tinh bám vào anh?”

Lạc Nghệ bật cười: “Có ý gì?”

“Kẻ nào động đến anh đều xui xẻo, em xem, Luca, chồng trước chị Tuyết Lê, La tổng, bây giờ là . . . . . Nghĩ đến thật dọa người.”

Lạc Nghệ đạm cười: “Có lẽ trong bóng tối có thần ngầm bảo hộ anh.”

Ôn Tiểu Huy gật gật đầu: “Nhất định là mệnh anh rất mạnh, chuyên khắc tiện nhân.”

“Đi ngủ sớm một chút đi, giữ sức ngày mai đi làm hóng bát quái.”

Ôn Tiểu Huy nở nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Tiểu Huy nôn nóng phóng tới phòng làm việc, lâu lắm rồi hắn không tích cực đi làm thế này.

Quả nhiên, bát quái truyền với tốc độ kinh người, tất cả mọi người đã biết, mọi người vừa gặp nhau, đều là vẻ mặt trong lòng hiểu rõ.

Lúc Ôn Tiểu Huy đang cắt tóc cho một người nam trẻ tuổi, người ta liền hỏi đến chuyện Raven, Ôn Tiểu Huy tuy rằng một bụng cuộn sóng, cũng không dám nhiều lời, đành phải đùa cợt đánh trống lảng.

Giữa trưa lúc ăn cơm, mấy người trẻ tuổi mới có thời gian tụ cùng một chỗ bù đắp tò mò.

“Thế nào đã thấy thêm bình luận chưa?”

“Hai người chính thức đăng bài thanh minh riêng biệt ở trang cá nhân, kết quả bị mắng té tát.” Tiểu Ngải giơ màn hình di động.

“Phốt này quá lớn, A Khải bày ra cả đống chứng cứ, cư nhiên ngay cả ghi âm cũng có.”

“Cho nên đây là đã tính kế từ lâu, thực đáng sợ, cũng có rất nhiều người mắng a khải mưu mô bất lương, quanh đi quẩn lại, chuyện này không ai chiếm được lợi.”

Một đồng sự cười lạnh một tiếng: “A Khải sao lại không chiếm được lợi, trước kia ai biết hắn là ai, hiện tại nổi như cồn.”

“Cũng đúng, trước kia thực nhìn không ra A Khải là người như vậy. . . . . .”

“Các người đang làm gì.” Lộ tỷ đi tới, tức giận nói: “Ăn cơm thì ăn cơm, nói nhiều không sợ cắn trúng lưỡi hả, đám người trẻ tuổi thiếu hiểu biết, không tự hiểu bản thân còn đứng dưới mái hiên (*), tản ra.”

(*) đứng dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, ở đây là đã làm thuê còn không an phận.

Mọi người nhất thời như chim xẻ đàn.

Ôn Tiểu Huy ban đầu nghĩ, đây là lùm xùm bình thường trên mạng, hắn chỉ là nổi tiếng kiểu nhỏ nhoi, cũng từng bị không ít người bôi đen, ban đầu nóng rồi sẽ giảm nhiệt dần, lại không ngờ chuyện Raven, A Khải gây lên ảnh hưởng lớn hơn hắn tưởng.

Bát quái này trước tiên là đứng đầu vài trang mạng, sau đó hai nhà truyền thông lớn cũng đưa tin, bởi vì trong lời A Khải còn đề cập chuyện liên quan đến vài sao lớn, cho nên biến thành cả giới giải trí đều biết.

Raven đã vài ngày không xuất đầu lộ diện, ngay cả nhân viên phòng làm việc cũng không thấy hắn đi làm. Ban đầu mọi người ôm tâm tình xem náo nhiệt, nhưng đều là thành viên của Tụ Tinh, càng về sau cũng có chút cảm giác bấp bênh.

Có hôm buổi tối, Ôn Tiểu Huy nhận được điện thoại Thiệu Quần gọi tới, hắn linh cảm Thiệu Quần gọi điện đảm bảo là có liên quan tới Raven, quả nhiên, vừa bắt máy, Thiệu Quần liền hỏi: “Dạo này Tụ Tinh bị ảnh hưởng không?”

“Có, mọi người ban đầu chỉ ôm tâm lý xem náo nhiệt, sau phát hiện sự tình không ổn, đều thấy khẩn trương.”

“Không cần khẩn trương, không có liên quan gì tới các cậu, Tụ Tinh cũng sẽ không chịu ảnh hưởng lớn, ngược lại càng thêm nổi tiếng.”

“Nhưng là nổi tiếng theo hướng tiêu cực à.”

“Đấy là vấn đề của một cá nhân, không phải vấn đề của Tụ Tinh, chỉ cần gạt cá nhân gây ảnh hưởng ra là xong.”

Ôn Tiểu Huy cả kinh: “Anh là nói. . . . . .”

“Ừm, tôi với phía đầu tư xx đã thương lượng giá xong, chúng tôi quyết định nên hợp tác với Lưu Tinh.”

“Lưu Tinh? Lưu Tinh không muốn mở rộng kinh doanh mà.”

“Sau khi ký hợp đồng, làm thế nào là do bọn tôi quyết định.”

Ôn Tiểu Huy nuốt nuốt nước miếng, trong lòng mắng gian thương, hắn nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Trước lúc có bát quái, Raven đã có ý ngả bài với hai đối tác, muốn tách ra ở riêng, nhưng chưa bàn bạc ổn thỏa, ba người còn đang tranh giành cái nhãn ‘Tụ Tinh’ này. Hiện tại chuyện xảy ra, danh dự Raven mất sạch, đã không xứng đáng đại biểu cho Tụ Tinh, cho nên hết quyền tranh đoạt, hơn nữa hắn hiện tại sứt đầu mẻ trán, phỏng chừng chẳng còn tinh lực đoạt, ả Hiểu Nghiên thì càng dễ thu phục. Lưu Tinh vốn là thủ lĩnh của Tụ Tinh, cuối cùng cái nhãn ‘Tụ Tinh’ cũng nên đặt vào tay hắn, nhưng bọn tôi mới là người nắm cổ phần chỉ huy người khác.”

Ôn Tiểu Huy nghĩ thầm, cái này khác nào tước sạch của cải nhà người ta, bảo toàn được danh tiếng của Tụ Tinh, lại hướng Lưu Tinh ép giá, một mũi tên trúng hai con chim, hắn nhịn không được hạ giọng, hỏi: “Thiệu thiếu gia, chuyện A Khải vạch trần, anh. . . . . . hẳn là sẽ biết nội tình.”

Thiệu Quần cười cười: “Chuyện này đúng là tôi có biết, bất quá, không phải tôi làm, là La Chí Cao làm, La Chí Cao với A Khải cũng có một chân, chi tiết còn lại chắc tôi không cần nhiều lời.”

Ôn Tiểu Huy lạnh gáy, đám người này sao đều thiếu đạo đức như vậy? Tuy rằng là xứng đáng, nhưng ngoài mặt xưng huynh gọi đệ, thậm chí từng có quan hệ thể xác, nháy mắt sau lưng lại đâm một đao, đây phải thối nát mức nào a. Hắn nhỏ giọng nói: “La tổng vì cái gì làm vậy, bọn họ không phải quan hệ rất tốt sao.”

“Hai chữ, lợi ích.”

Ôn Tiểu Huy cạn lời, hắn cảm thấy thật ghê tởm, đặc biệt ghê tởm.

“Hiện tại tôi cần cậu giúp tôi làm chuyện thứ hai.”

“Thiệu thiếu gia, tôi. . . . . .”

“Tình thế đã rõ ràng, nếu cậu cự tuyệt tôi, chính là ngu ngốc.”

Ôn Tiểu Huy thở dài: “Anh nói đi.”

“Đem tin tức Raven bị loại trừ khỏi Tụ Tinh, tung ra phòng làm việc.”

“. . . . . .”

“Nghe lời, đây là sự thật, không phải là cậu bịa đặt.”

“. . . . . . Ừm.”

Ngắt máy, Ôn Tiểu Huy tâm tình âu sầu, tựa như tối hôm qua hắn nói, đây là thế giới của người lớn, vừa phức tạp vừa ghê tởm, nhưng hắn lại vô năng, bởi vì hắn phải học được ‘thức thời’, mà thức thời lúc này, chính là hắn phải ôm chân Thiệu Quân.

Trong lòng bị đè nén, hắn gọi điện thoại cho La Duệ để phun tào, La Duệ nghe xong lúc sau, tấm tắc nói: “Thật đáng sợ, vẫn là như ta thì tốt hơn, ta tự mở tiệm, không nhiều thứ loạn thất bát tao như vậy xảy ra.”

“Ta nếu giống mi có tiền ba ba cho, ta đã sớm tự mở tiệm.”

“Đừng buồn bực Cục Cưng, dù sao cũng không ảnh hưởng tới mi, mi làm tốt chuyện bản thân là được.”

“Ừm, ta biết.”

“Bất quá, mi quả nhiên là có võ thần bảo hộ, à không, phải nói là ôn thần bám vào người.”

“Fuck, mi nói thật khó nghe.”

“Mi ngẫm lại, Luca, Tuyết Lê. . . . . .”

“Ta biết ta biết! Ta ngày hôm qua còn cùng Lạc Nghệ nói, nếu không phải mi đề cập, ta cũng chưa phát hiện, hiện tại Raven cũng xui xẻo. Này, cảnh cáo mi đừng chọc ta, nếu chọc ta, nói không chừng kẻ xui xẻo tiếp theo là mi.”

La Duệ ở đầu kia điện thoại cười khanh khách không ngừng: “Người ta sợ quá đi.”

“Gì mà võ thần, ôn thần, phải học tập Lạc Nghệ người ta nói rất lọt tai, hắn nói, đây là trong bóng tối có thần ngầm bảo hộ ta.”

“Học bá đương nhiên có thể nói . . . . . . ấy, nhắc mới nghĩ tới, mi hồi trước làm gì có tố chất đặc biệt này, lúc còn đi học, đầy tiện nhân xung quanh, sao mi không tỏa hào quang khiến bọn họ xui xẻo đi, hiện tại đột nhiên. . . . . . Hình như là từ sau khi nhận thức Lạc Nghệ mới như vậy.”

Ôn Tiểu Huy trái tim run rẩy: “Hình như đúng thế.”

“Oa, nói như vậy Lạc Nghệ mới là thần bảo hộ của mi.”

“Mi thôi đi, thiếu nữ.”

La Duệ không tiết tháo nổi lên ý chọc ghẹo, Ôn Tiểu Huy lúc này đã có chút không yên lòng.

Là thật sao? Từ sau khi hắn nhận thức Lạc Nghệ, tất cả người cản trở hắn, đều đen đủi. . . . . .

Hắn không tính là quá nhạy bén, nhưng không ngu ngốc, ít nhất là có trực giác sắc bén, lúc La Duệ mải chọc ghẹo, hắn nhớ tới vài việc lúc trước, tỷ như Lạc Nghệ nói Luca không phải người địa phương, Lạc Nghệ lần đầu tiên đến phòng làm việc, vừa lúc đυ.ng phải Luca xấu mặt, hắn bị chồng trước Tuyết Lê gây thương tích, cũng là Lạc Nghệ tới rồi cứu hắn, còn cầm thẻ căn cước kia, sau, biểu hiện của Tuyết Lê rất kỳ quái, La tổng thì khỏi nói, đã ăn lo đòn rồi. Từng chi tiết nhỏ, nếu xâu chuỗi lại, vẫn khiến người ta thấy có chút vi diệu a. . . . . .

Ôn Tiểu Huy cào cấu tóc, nhịn không được cười nhạo mình rườm rà, suy nghĩ quá nhiều. Hắn cảm thấy La Duệ nói đúng, Lạc Nghệ là thần bảo hộ của hắn, sau khi đυ.ng Lạc Nghệ, hắn vô luận là sinh hoạt hay sự nghiệp đều ngày càng thông thuận, còn chuyên khắc tiện nhân, hắn vốn kính sợ thần minh, giờ lại có một cảm giác mãnh liệt, trong sâu thẳm hắn cùng Lạc Nghệ dần hình thành ràng buộc sâu sắc.

_Hết chương 25_