La Duệ về nước, hai người hẹn nhau chiều thứ sáu ăn cơm, Ôn Tiểu Huy siêu vui vẻ, từ phòng làm việc về đến nhà Lạc Nghệ, bắt đầu rửa mặt ăn diện.
Lạc Nghệ hỏi hắn: “Làm sao vậy, buổi tối có hoạt động?”
“Mẹ Nhỏ đã trở về, anh lần trước có nói với em, vợ bé của anh.”
“Anh gặp vợ bé của anh, ăn mặc tỉ mỉ như vậy làm gì?”
Ôn Tiểu Huy tà liếc mắt một cái: “Phải chụp ảnh mà, Mẹ Nhỏ đẹp lắm, anh phải khiến mình vào ảnh đẹp không kém chứ.”
Lạc Nghệ bật cười, hứng thú nhìn Ôn Tiểu Huy cong mông chải lông mi, trường kỳ rèn luyện, mông thực vểnh, thật hợp với eo mảnh gầy, xuống dưới là chân dài thẳng tắp, tuyệt đối là vóc dáng khiến người muốn ngắm nhìn.
Ôn Tiểu Huy nghĩ đến cái gì, đột nhiên xoay qua: “Tuy rằng anh thích trang điểm, nhưng đây là anh thích, em đừng học theo anh.”
“Làm sao vậy? Không được sao?”
“Không phải vấn đề được hay không, anh là gay, em không phải, con gái bình thường chẳng mấy ai thích nam nhân trang điểm.” Ôn Tiểu Huy bắt đầu đánh son, “Kỳ thật rất nhiều nương pháo cũng không thích trang điểm.”
“Vậy anh vì sao lại làm?”
“Anh cao hứng là được, quản làm gì người khác nghĩ thế nào.” Ôn Tiểu Huy nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh tế trong gương, lộ ra một nụ cười, “Anh cực thích bộ dáng xinh đẹp của chính mình.”
Lạc Nghệ tay chống cằm nhìn hắn, ảm đạm cười: “Em cũng thích bộ dáng tự tin của anh.”
Ôn Tiểu Huy cho hắn cái hôn gió, nhấc túi lên ra ngoài: “Bái bai.”
Tới quán cà phê đã hẹn, Ôn Tiểu Huy vừa vào cửa, liền thấy được chỗ gần cửa sổ, tiểu nương pháo đang soi gương: “Mẹ Nhỏ!” Ôn Tiểu Huy kích động kêu một tiếng.
La Duệ vừa ngẩng đầu, thần tình kinh hỉ: “Cục Cưng!” Hai người nhào tới ôm nhau, phát ra một chuỗi tiếng thét chói tai, đưa tới chung quanh một mảnh ánh mắt khinh bỉ.
Ôn Tiểu Huy nâng mặt La Duệ, ở trên trán mãnh liệt chụt một cái, giọng hấp tấp nói: “Ta nhớ mi chết mất.”
La Duệ xoa đầu hắn:”Ta cũng siêu nhớ mi, ta ở nước Pháp cô đơn lắm.”
“Mi có chỗ nào giống cô đơn, cả ngày la cà lêu lổng.”
“Ai bảo thế, ta thật sự rất chịu khó học tập mà.” La Duệ hưng phấn mà nói, “Ta định mở một tiệm bánh ngọt kiểu Pháp, đến lúc đó mi tới giúp ta thiết kế nhé.”
“Ồ, không thành vấn đề!”
La Duệ từ dưới bàn xách lên một túi giấy lớn: “Đến, tặng mi.”
Ôn Tiểu Huy hai mắt tỏa ánh sáng, mở ra vừa thấy, là một cái ba lô da: “A a a Mẹ Nhỏ, yêu mi chết mất!” Hắn thổi vài cái hôn gió tới La Duệ.
La Duệ cười hì hì nói: “Ta mua hai cái giống nhau đấy, chúng ta cùng đeo đi chơi.”
“Được, ta đảm bảo chụp ảnh cho mi nhìn như mỹ nam tử một mét tám.”
“Lượn, ta chỉ kém một mét tám vài centimet thôi.”
Ôn Tiểu Huy vui vẻ nói: “Không có mi ta thật nhàm chán, về rồi chắc mi không đi nữa nhỉ.”
“Sẽ không, ta đi Pháp học làm bánh ga-tô, chính vì trở về mở tiệm thôi, ta tuyệt không thích nước ngoài, đi chơi du lịch còn đi, định cư ta chịu không nổi.” La Duệ rót trà, tay phải đẩy chén trà về phía Ôn Tiểu Huy, tay trái đưa giấy ăn, còn thuận tiện cắt sandwich thành miếng nhỏ cho hắn dễ ăn.”
“Có phải ở Pháp gặp rất nhiều trai đẹp không.” Ôn Tiểu Huy nháy nháy mắt.
La Duệ ngượng ngùng nói: “Có một người ta rất thích, là bạn học cùng, nhưng ta phải về nước không thể cùng hắn hứa hẹn gì, nên là thôi đi, hơn nữa người ngoại quốc, ngôn ngữ văn hóa khác biệt.”
“Thiếu nữ à, mi ra nước ngoài sao vẫn lạc hậu thế, chúng ta không phải vẫn tranh đấu xem ai sẽ thoát thân xử nam trước sao.”
La Duệ cười nói: “Mi chỉ giỏi to mồm. Tính ta mi cũng biết, ta muốn yêu nghiêm túc, không muốn đùa giỡn qua loa, nếu không xuất hiện nam nhân ta muốn bên trọn đời, ta liền cứ ở vậy tới già.”
Ôn Tiểu Huy nhéo nhéo mặt hắn: “Mi chính là sinh sai giới tính rồi, bằng không tuyệt đối là vợ hiền vạn gia tranh đoạt.” Hai người từ nhỏ học cùng trung học, không cùng lớp nhưng cùng trường, tính cách hợp, cùng sở thích, lại đều là gay, cả hai giúp đỡ nhau trưởng thành qua đoạn thời kì mê mang, La Duệ là nam sinh điềm đạm tỉ mỉ nhất hắn từng gặp, hơn nữa bộ dạng lại đẹp, gia cảnh lại khá, nếu có thể hắn sẽ liều mạng theo đuổi. Bất quá nội tâm La Duệ còn bảo thủ hơn nữ hài tử, ánh mắt cũng cao, cho nên tới giờ vẫn chưa yêu ai, hắn tuy rằng luôn chê cười La Duệ, nhưng cũng thật sự rất bội phục.
“Mi nói tí đi, một năm nay thế nào, công việc thuận lợi không?”
“Vẫn ổn, ta ở Tụ Tinh học được không ít thứ.” Ôn Tiểu Huy nắm cằm hắn, “Ngày mai đến phòng làm việc, ta đổi kiểu tóc cho mi.”
“Được. Mi cũng chưa gặp ai thuận mắt à.”
“Không có, nếu không ta ở chat nhóm la hét làm gì, mi định giới thiệu ai cho ta nha.”
“Bạn của bạn, đúng rồi, mi lần trước đăng weibo, thân thích của mi vào đại học X, ta với mi nhận thức lâu như vậy, sao không biết mi có họ hàng là học bá?”
Ôn Tiểu Huy thần bí nói: “Đây là biến cố lớn nhất ta trải qua trong năm nay.”
La Duệ trừng lớn mắt: “Như nào?”
“Nhã Nhã, mi còn nhớ không?” La Duệ cơ hồ biết mọi chuyện của hắn, cho nên đối với Nhã Nhã hẳn là cũng có ấn tượng.
“Chị mi, nhớ rõ a.” La Duệ thật cẩn thận nói, “Các mi không phải không liên hệ sao.”
Ôn Tiểu Huy mím môi: “Đoạn thời gian trước nàng qua đời.”
“A, sao lại thế này.”
“Cụ thể ta không muốn nói, tóm lại, nàng lưu lại một đứa con. . . . . .” Ôn Tiểu Huy tránh nặng tìm nhẹ đem mọi chuyện nói một lần.
La Duệ kinh ngạc nói: “Mười lăm tuổi a, lớn như vậy .”
“Đúng vậy, chị của ta cũng không lớn hơn ta bao nhiêu.”
“Cô ấy để cho mi ba trăm vạn cùng một ngôi nhà, thật có lòng.”
Ôn Tiểu Huy thở dài một hơi: “Sớm biết có ngày này, ta trước kia. . . . . .”
La Duệ sờ sờ đầu của hắn: “Đừng khổ sở, đây cũng không phải chuyện mi có thể đoán trước.”
“Dù sao, ta cùng Lạc Nghệ ở chung lâu như vậy, nó thật sự là đứa trẻ hoàn mỹ, cảm giác tựa như hơn cả thân nhân, hôm nào giới thiệu các mi làm quen.”
“Đi a. Bất quá. . . . . .” La Duệ chớp chớp mắt nói, “Nghe mi miêu tả, đứa nhỏ này vừa cao lại suất, mi không sợ chính mình kiềm chế không được à.”
Ôn Tiểu Huy ảo não chà xát tóc: “Ta nói với mi, có mấy lần ta. . . . . . cũng không biết nó cố tình hay vô ý, ta là gay, nó có vài hành động thực làm cho ta chịu không nổi. Ví dụ tập thể dục, mỗi ngày sáng sớm nó đều đi chạy bộ, người khác chạy đều mặc quần thể thao phổ thông, đây á không đâu, đây mặc hẳn quần điền kinh chuyên nghiệp, cái loại quần bó sát người ý!
La Duệ “Đệt” một tiếng.
Ôn Tiểu Huy mạnh gật đầu: “Đúng vậy, chính là cái loại quần bó sát người, đường cong đùi mông toàn bộ nhìn rõ hết, có đôi khi nơi đó. . . . . . cũng, cũng có thể nhìn ra, nó một chút tự giác cũng không có, ta lại ngại bảo hắn, xấu hổ muốn chết.”
La Duệ lắc lắc đầu: “Mi chịu khổ rồi Cục Cưng.”
Những lời này Ôn Tiểu Huy không người trải lòng, lúc này mới được trào dâng, muốn ngừng không được, đành chua xót nói: “Tuy rằng ta sẽ không có ý gì với một tiểu hài nhi, nhưng thử hỏi với một kẻ trời sinh đã cong, một mỹ thiếu niên vừa cao vừa suất cả ngày lắc tới lắc lui trước mặt, ta. . . . . . lòng ta thật cay đắng.”
“Mau mau mau, cho ta xem ảnh chụp.”
Ôn Tiểu Huy mở di động, tìm tới ảnh hai người chụp chung, có chút đắc ý nói: “Đây.”
“Uầy, hảo soái!” La Duệ mũi cơ hồ dí sát vào màn hình.
“Mi đã hiểu đi.”
La Duệ ý vị thâm trường gật đầu lia lịa: “Đã hiểu, đổi lại là ta, cũng muốn tâm viên ý mã.”
“Phù. . . . . . nói với mi xong ta dễ chịu hơn, bằng không nghẹn chết ta.”
“Bất quá. . . . . .” La Duệ nheo mắt, “Các mi dù sao không có quan hệ huyết thống, nó đối tốt với mi như vậy, người lại hoàn mỹ, tuy rằng hắn hiện tại vị thành niên, nhưng chỉ kém bốn tuổi. . . . . .”
“Fuck!” Ôn Tiểu Huy một phen che cái miệng của hắn, kinh hách nói, “Mẹ nó mi còn nói lung tung, ta cưỡиɠ ɠiαи mi.”
La Duệ kéo tay hắn ra: “Chột dạ hả, ta không tin mi cho tới bây giờ chưa nghĩ tới.”
Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi, biểu tình trở nên nghiêm túc, “Nói không có ý da^ʍ là ta giả đứng đắn, nhưng là chúng ta tuyệt đối không có khả năng. Hắn là huyết mạch duy nhất của Nhã Nhã trên đời này, Nhã Nhã phó thác hắn cho ta, ta coi như là cậu của hắn, ta muốn nhìn hắn trưởng thành, cưới vợ sinh con, có cuộc sống bình an, một đời hoàn mỹ, tuyệt đối không thể cong.”
“Cong hay không mi nói là được à, người nếu có thể tự định đoạt, ta liền hy vọng mình là nữ.”
“Tóm lại mi đừng nói bừa, nó xem ta là thân nhân, ta cũng coi nó thân nhân, không hơn.”
La Duệ cười cười: “Mặc kệ thế nào, vẫn chúc mừng mi, nhiều thân nhân cũng không phải chuyện xấu.”
“Đương nhiên. Đúng rồi Mẹ Nhỏ, mi dạy ta làm bánh ngọt đi.”
“Mi? Mi nghĩ muốn đập phòng bếp nhà ta à.”
“Nói linh tinh, tay chân ta rất khéo léo. Sắp sinh nhật 16 tuổi của Lạc Nghệ, ta muốn tự tay làm bánh gatô cho nó.”
“Mi keo kiệt thế, sao không mua quà sinh nhật như bao người khác.”
“Ai nha mua rồi! Mua một đôi giày thể thao, mẹ nó bằng cả tháng tiền lương đấy. Ta phí hết tâm huyết nghĩ muốn tặng gì đó đặc biệt, nhưng không nghĩ ra được nó cần cái gì, giày có thể sử dụng hàng ngày, hẳn là không thành vấn đề, ta còn muốn tự tay làm quà tặng, vừa lúc mi về, dạy ta làm bánh đi.”
“Thôi cứ để ta làm, rồi mi nói chính mi làm là được.”
“Không được, không có thành ý, ta phải tự làm.”
La Duệ trợn trắng mắt lườm hắn: “Già mồm cãi cố.”
“Mi dạy hay không, không dạy ta cưỡиɠ ɠiαи mi.”
“Dạ dạ có dạy.” La Duệ nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, mi lần trước trong điện thoại có oán giận với ta về tiện nhân đồng sự, mi thu phục được không đấy.”
“Ta không thu phục, chính hắn tự tìm đường chết, đem chính mình thu phục .” Ôn Tiểu Huy kể chuyện Luca cho La Duệ.
“Thực xứng đáng, thống khoái.”
Ôn Tiểu Huy cười nói: “Đúng vậy. Đúng rồi, ta gần đây còn trải qua hai chuyện kỳ quái, nhưng đều đặc sắc, mi nghe xong nhất thiết không được nói với ai.”
“Yên tâm đi, mi cho là ta cũng bát quát như mi hả.”
Ôn Tiểu Huy vẻ mặt thần bí mà đem chuyện chồng cũ Tuyết Lê cùng La tổng đều nói cho La Duệ. Việc này hắn không thể nói lung tung, nhưng tính hắn là kiểu không nín được, chỉ có La Duệ là đối tượng hắn có thể toàn tâm tín nhiệm.
La Duệ nghe xong lúc sau, nửa ngày cười toe tóe, hắn cảm thán nói: “Tiểu Huy, mi thật sự là sát tinh.”
“Đệt, mi có ý gì.”
“Ta là nói giữa mi với bọn họ, mi không phát hiện sao, người khiến mi không thoải mái, trong khoảng thời gian này đều xui xẻo, vậy mi được xem là gì, có võ thần hộ thể?”
Ôn Tiểu Huy ngây ngẩn cả người.
Cái La Duệ nói, sao hắn lại chưa nghĩ tới nhỉ?
_Hết chương 22_
Tiểu Huy với La Duệ thường gọi nhau Mẹ Nhỏ – Cục Cưng, có đôi khi sẽ tráo đổi 2 cách gọi này cho nhau, nên mình sẽ viết hoa cả 2 cụm này.