Phụ Gia Di Sản

Chương 20

Ôn Tiểu Huy cảm động quá rồi, anh hùng cứu mỹ nhân à, anh hùng mau tới đi, gϊếŧ chết lão mập mạp này.

La tổng là ông chủ lớn, dù uống say, cũng không muốn gây ồn ào để người nhòm ngó, nhưng bị một đứa nhỏ uy hϊếp, nếu gã để yên thì thật mất mặt, hung dữ nói: “Tao chỉ muốn đưa Adi về nhà, mày có hiểu lễ phép là gì không.”

Lời này ông chủ La nói ra vô cùng chính nghĩa, nhưng mà tay da^ʍ dật vẫn đặt trên lưng Ôn Tiểu Huy.

Lạc Nghệ lạnh nhạt nói: “Không hiểu.” Sau đó sải chân vọt tới, vung nắm đấm thẳng mặt La tổng.

La tổng phản ứng chậm chạp, ăn trọn một đấm.

Ôn Tiểu Huy ngay bên cạnh, hình ảnh trước mắt hắn như pha quay chậm trong phim truyền hình (*), hắn trơ mắt chứng kiến nắm tay Lạc Nghệ bụp cho mặt thịt mỡ La tổng vặn vẹo tứ tung. Hốc mắt La tổng sung huyết, mũi lệch ra, mồ hôi trên trán vì một đấm này mà như hoa tóe giữa trời.

(*) pha quay chậm trong phim truyền hình: slow motion cô dâu 8 tuổi =))

Thể trọng sáu bảy mươi cân, chỉ ăn một đấm cả người đã nghiêng ngả.

Ôn Tiểu Huy trợn mắt há miệng, chưa kịp thích ứng, chưa kịp kinh ngạc, phịch một tiếng, La tổng đập mạnh lên xe chính mình, ngã bẹp ra đất.

Chân dài của Lạc Nghệ dẫm đạp bụng bia của La tổng, La tổng mới đầu còn gào thét giãy dụa, sau chỉ có thể nằm thẳng cẳng, mặc người xâm lược đá lăn qua lăn lại.

Ôn Tiểu Huy nhìn sườn mặt của Lạc Nghệ, nét mặt không cảm xúc, không có vẻ hung dữ khi đánh người, cũng không có vẻ hăng chí hả giận, vẻ mặt của hắn thực bình tĩnh, ngay cả lông mày cũng không nhăn, thật giống như đang đọc sách, viết chữ, ăn cơm, nhưng không hề giống đang đánh người!

La tổng theo bản năng vươn tay muốn bắt lấy chân Lạc Nghệ, Lạc Nghệ một cước đá văng tay hắn.

Bảo an KTV chạy tới: “Này, sao lại thế này!”

Lạc Nghệ một cước dẫm nát thắt lưng La tổng, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bảo an: “Muốn xen vào chuyện không quan hệ với anh sao.” Vài sợi tóc phủ trên trán, nửa che đậy đi cặp mắt thú tính.

Quai hàm bảo an cứng ngắc, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, hắn cúi đầu, nhìn trái phải không bóng người, quay đầu rời đi.

Lạc Nghệ một lần nữa cúi đầu nhìn La tổng, giống như đang hỏi Ôn Tiểu Huy, lại giống như độc thoại: “Tay nào của ông ta chạm anh? Tay trái sao?”

Ôn Tiểu Huy chưa kịp mở miệng ngăn cản, Lạc Nghệ đã nâng chân, hung hăng dẫm trên ngón tay La tổng.

Âm thanh răng rắc của ngón tay gãy xương vang lên, bãi đỗ xe nhất thời vang vọng tiếng La tổng kêu khóc như lợn kẹt rọ!

Ôn Tiểu Huy trợn tròn mắt, hắn nhìn thiếu niên trước mắt, thân thể khắc chế không được run rẩy. Người này là ai vậy? Là Lạc Nghệ hắn biết? Không, Lạc Nghệ là thiếu niên ôn nhu có nụ cười tỏa nắng, người trước mặt này sao đáng sợ, sao xa lạ. . . . . .

“Tay phải thì sao? Tay phải cũng chạm anh sao?”

Ôn Tiểu Huy cảm giác một luồng khí từ l*иg ngực vọt tới yết hầu, kéo ra thanh âm tựa như đóng băng của hắn: “Lạc Nghệ ——”

Cổ Lạc Nghệ cứng đờ.

“Lạc Nghệ! Đủ rồi!” Ôn Tiểu Huy loạng choạng xông lên đẩy hắn, trong giọng nói lộ ra đầy sợ hãi, “Được rồi Lạc Nghệ, anh không sao.”

Lạc Nghệ nhìn La tổng té trên mặt, lại nhìn nhìn Ôn Tiểu Huy mặt nhăn nhó, vẻ mặt hòa hoãn: “Anh đừng sợ, em sẽ không đánh chỗ yếu hại.”

Ôn Tiểu Huy thở hổn hển: “Được rồi, thật sự được rồi, ông ta, ông ta là bạn của ông chủ, là người đầu tư.”

“Anh sợ ông ta làm khó dễ anh sao, sẽ không.” Lạc Nghệ ngồi xổm xuống, bình tĩnh cởi thắt lưng La tổng.

Ôn Tiểu Huy run giọng nói: “Em, em làm gì?”

“Thiến hắn?”

“Lạc Nghệ!”

Lạc Nghệ cười nhẹ hai tiếng: “Nói đùa mà.”

La tổng bưng ngón tay, mặt đầy nước mắt nước mũi, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng hoảng sợ nhìn Lạc Nghệ, miệng lầm bầm không rõ đang cầu xin tha thứ, một câu trọn vẹn cũng không nói ra được.

Lạc Nghệ lột sạch bên dưới La tổng, lấy điện thoại khởi động máy ảnh, Ôn Tiểu Huy thấy làm vậy hơi quá mứ, nhưng không ngăn cản, một là hắn bị Lạc Nghệ dọa sợ, hai là, nếu không lưu lại nhược điểm, bọn họ liền xong đời, hắn lo lắng không chỉ là công việc bản thân, còn lo cho tiền đồ Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ chụp xong, một cước giẫm trên đùi La tổng, giọng nói dễ nghe vang vọng, khiến người không rét mà run: “Ông biết phải làm thế chưa.”

La tổng nén nước mặt dùng sức gật đầu.

Lạc Nghệ cất điện thoại, lôi kéo tay Ôn Tiểu Huy, không quay đầu đi ra ngoài.

Hai người đi đến tận đường cái, lòng bàn tay Ôn Tiểu Huy đầy mồ hôi lạnh, nắm cũng nắm không được.

Lạc Nghệ quay đầu nhìn hắn: “Làm anh sợ sao?”

Ôn Tiểu Huy mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Anh lần đầu tiên thấy em như vậy.” Lần trước hắn thiếu chút nữa bị chồng trước Tuyết Lê bóp chết, Lạc Nghệ cũng không đáng sợ như vậy, chắc do tên xui xẻo kia bị đập bình hoa đã hôn mê, không có cơ hội cho Lạc Nghệ thi triển? Tóm lại, Lạc Nghệ hôm nay hắn chưa từng thấy, hắn bắt đầu hoài nghi hiểu biết của mình với Lạc Nghệ có phải quá phiến diện rồi không.

Lạc Nghệ nói: “Em vừa rồi có điểm nóng nảy, em từng học thái quyền, xuống tay sẽ mạnh, nhưng anh yên tâm đi, ông ta không bị thương nặng.”

“Giáo huấn hắn một chút là đúng, nhưng xuống tay như vậy…” Hắn tuyệt không muốn vì một lão sắc lang mà gặp phiền toái, Lạc Nghệ mới lên đại học, vạn nhất vì chuyện này mà bị xử phạt, hoặc đưa tới hậu quả nghiêm trọng hơn, thì làm sao giờ.

“Nếu đã quyết định giải quyết vấn đề bằng bạo lực, phải làm một lần cho chuẩn, nếu không dập tắt được dũng khí báo thù của đối phương, ngược lại là lưu họa cho bản thân.” Lạc Nghệ nhìn Ôn Tiểu Huy, “Em sẽ không để hắn có cơ hội làm phiền anh.”

Ôn Tiểu Huy thở dài: “Mẹ nó, tối nay đáng nhẽ không nên tới, thứ đê tiện Raven, nếu không phải hắn dẫn mối, sẽ không xảy ra chuyện ghê tởm này.”

Ánh mắt Lạc Nghệ trầm xuống: “Là Raven giới thiệu người này cho anh?”

Ôn Tiểu Huy gật gật đầu, tức tối nói: “Người nọ họ La, đang bàn chuyện đầu tư với Raven, ông ta là chủ hoặc cấp trên của công ty muốn lôi kéo Thiệu Quần cùng hợp tác. Lần trước ở tiệc tối có gặp qua ông ta, mẹ nó kết quả lại nhắm trúng anh, Raven thối không biết xấu hổ dám bán đứng anh.”

Lạc Nghệ trầm giọng nói: “Loại sự tình này anh nên sớm nói cho em biết.”

“Anh không phải. . . . . .” Ôn Tiểu Huy đột nhiên nhớ ra cái gì, một phen che hai tai Lạc Nghệ, nhỏ giọng nói, “Em nghe thấy anh nói tục?”

Lạc Nghệ bật cười, nhẹ nhàng cầm tay Ôn Tiểu Huy: “Em không nghe thấy.”

Ôn Tiểu Huy chán nản nói: “Loại sự tình này không thích hợp nói với em, chuyện đáng khinh như vậy. . . . . .”

“Vậy anh phải nói với ai.”

Ôn Tiểu Huy giật mình.

Lạc Nghệ kéo tay hắn áp lên gò má chính mình: “Anh không thể nói với mẹ, cũng ngại nói với bạn bè, nếu không nói với em, anh sẽ phải chịu đựng một mình, em không muốn anh phải một mình chịu đựng cái gì, nhất là chuyện đáng khinh thế này.”

Môi Ôn Tiểu Huy run rẩy, mũi cay cay. Đôi khi hắn cũng muốn gào khóc trút hết bực bội trong lòng, nhưng hắn không làm, bởi làm vậy giống như đã chịu khuất phục. Lạc Nghệ luôn có thể chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn, làm cho hắn trong chua xót lại cảm động, ở trước mặt Lạc Nghệ, hắn tựa như có thể khóc mà không phải vì yếu thế.

Lạc Nghệ để đầu hắn đặt lên vai chính mình, ôn nhu nói: “Ngoan, em ở đây.”

Ôn Tiểu Huy ôm lấy cổ Lạc Nghệ, khóc nức nở, miệng hàm hồ mắng chửi.

Lạc Nghệ nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, vỗ về lưng hắn, động tác ôn nhu trấn an, nhưng mặt lại không chút biểu tình, chỉ là Ôn Tiểu Huy không trông thấy.

Ôn Tiểu Huy hít hít mũi, nói: “Chắc anh phải chuyển mục tiêu đời này thành tìm người bao dưỡng thôi, công việc thật gian nan, mẹ nó còn có quấy rối tìиɧ ɖu͙©, chỉ với nhan sắc này cũng có thể kiếm được cơm, thì sao phải vất vả.”

Lạc Nghệ cười nói: “Em đây bao dưỡng anh?”

Ôn Tiểu Huy bật cười: “Đồng ý.”

Lạc Nghệ bắt taxi, hai người lên xe, Ôn Tiểu Huy xoa xoa mắt, trải qua kinh hách cộng gió đêm thổi, hắn đã tỉnh rượu hơn phân nửa, tâm trạng ổn định hơn, nhớ tới La tổng bị đánh đến gào khóc, hắn vẫn có điểm lo lắng: “Vạn nhất hắn báo cảnh sát thì sao.”

“Hắn sẽ không làm vậy.”

“Vạn nhất hắn âm thầm gây phiền toái cho chúng ta thì sao.”

“Em có ảnh chụp của ông ta, hẳn là ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này anh đừng quản.”

“Ừ. . . . . .” Ôn Tiểu Huy chà xát tay, “Chắc ông ta cũng không còn mặt mũi kể chuyện này với Raven.”

“Ừm, đừng lo lắng.” Lạc Nghệ dặn hắn, “Về sau đừng tham gia hoạt động gì Raven mời, không phải sợ sẽ đắc tội hắn, nhanh thôi hắn sẽ không thể làm chủ Tụ Tinh nữa.”

“Ừm.” Ôn Tiểu Huy rầu rĩ nói, “Anh còn mua quà cho hắn, tốn một tháng tiền lương, nhớ tới là muốn tắc thở, mẹ nó.”

Lạc Nghệ dỗ dành nói: “Đừng nghĩ nữa, ác giả ác báo.”

Về đến nhà, Ôn Tiểu Huy rửa mặt xong gục trên giường, có hơi rượu trong người, hắn rất nhanh say giấc.

Lạc Nghệ khoanh chân ngồi dưới sàn, dựa lưng vào giường, đặt laptop trên đầu gối, hắn chuyển ảnh từ di động vào, nhìn ảnh chụp, khóe miệng cong lên dáng cười băng lãnh. Hắn ôm laptop ra ngoài cửa, mở phần mềm, gọi tới một số điện thoại.

“Alo, ai đấy.”

“Thiệu thiếu gia, chào anh.” Thông qua công cụ biến đổi giọng, giọng nói của Lạc Nghệ được ngụy trang thành bất nam bất nữ, âm nhu quỷ dị.

Điện thoại đầu kia trầm mặc một chút: “Trong một câu nói rõ mục đích của mi.”

“Trong tay tôi có nhược điểm của La Chí Cao, tôi muốn hợp tác với anh.”

“Nhược điểm gì, mi muốn hợp tác thế nào.”

“Ảnh chụp hắn tuyệt đối không muốn người khác trông thấy. Ngày mai tôi chuyển tới công ty anh, đương nhiên sẽ che đi, bản gốc ở trong tay tôi, anh xem xong thì quyết định, giờ này ngày kia, tôi gọi lại cho anh.”

Thiệu Quần lạnh lùng nói: “Mặc kệ mi là ai, nếu mi dám giở trò với ta, ta tuyệt đối không tha cho mi.”

“Thiệu thiếu gia, anh nôn nóng muốn thoát khỏi bóng râm của cha và chị của anh, muốn làm được việc khẳng định sự hiện diện của thái tử đảng, sẽ thích hợp tác với người thông minh.” Nói xong, Lạc Nghệ cúp máy.

Hắn sửa qua ảnh La tổng, phần lớn trọng yếu đều bị bôi đen, nhưng người quen La tổng vẫn sẽ nhận ra dáng người.

Làm xong hết thảy, hắn mới lên giường, cùng lúc đệm nún xuống, Ôn Tiểu Huy lầu bầu một tiếng, mơ màng nói: “Em sao còn chưa ngủ.”

“Ngủ đây.” Lạc Nghệ nhìn Ôn Tiểu Huy đầu xù, hai má đạm màu, nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng lướt theo đường cong cằm hắn.

Ôn Tiểu Huy nửa híp mắt: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, anh ngủ đi.”

Ôn Tiểu Huy một lần nữa nhắm mắt lại, ngáp mạnh một cái, chép chép miệng, ôm chăn cuộn tròn, như sóc nhỏ tìm hơi ấm.

Lạc Nghệ dùng âm lượng thấp cơ hồ chỉ đủ chính mình nghe thấy: “Đồ ngốc.”

_Hết chương 20_