Phụ Gia Di Sản

Chương 13

Thiệu Quần nhìn nhìn bốn phía, hiện tại ít người, bọn họ ngồi ở góc, hẳn là không ai nghe được lời bọn họ, hắn thấp giọng nói: “Tôi nói với cậu, miệng cậu phải kín.”

Ôn Tiểu Huy chịu không nổi loại khẩn trương này: “Hay là ngài đừng nói.” Hắn không biết mình có thể giúp Thiệu Quần cái gì, với lại hắn cũng chẳng muốn giúp.

Thiệu Quần ở trong gương lườm hắn.

Ôn Tiểu Huy nhỏ giọng nói: “Anh nói đi, tôi cam đoan kín miệng.”

“Tụ TInh gần đây đang bàn việc đầu tư, cậu có biết nhỉ?”

Ôn Tiểu Huy gật gật đầu.

“Ở tiệc tối lần trước, ông chủ công ty đầu tư kia có trò chuyện với tôi một lúc, hỏi tôi có hứng thú không, có thể góp cổ phần.”

“Ồ.” Ôn Tiểu Huy chờ hắn nói tiếp,

“Tôi thấy hạng mục này khá khả quan, nhưng ông chủ các cậu rao giá cao quá.” Thiệu Quần mặt không cảm xúc nói, “Hơn nữa ba ngày lại đổi hai chủ ý, ý kiến giữa bọn họ cũng không thống nhất.”

“Vâng, chúng tôi có ba người chủ, chắc chắn ý kiến không đồng nhất rồi.”

“Cái gọi là không đồng nhất, là còn đường mà thương lượng, hay ngược lại, hoàn toàn không thể nhất trí?

“Hả. . . . . . chuyện này, tôi không rõ lắm.” Hắn tuy rằng biết một chút, nhưng không dám nói lung tung với Thiệu Quần, giờ hắn rất tò mò rốt cuộc Thiệu Quần tìm hắn làm gì.

Thiệu Quần cười cười: “Tôi nói thẳng, ta đối với nơi này khá ưng ý, tôi cần một người giúp tôi hiểu nó, hiện tại Tụ Tinh có ba chủ, nhưng chúng tôi chỉ có thể tiếp nhận ý kiến của một người, chỉ biết ký hợp đồng với một người, cậu có nguyện ý giúp tôi chọn lựa một chút?”

Ôn Tiểu Huy cuối cùng đã nghe hiểu, Thiệu Quần là muốn tìm hắn làm nội gián nhỉ, gì mà chọn lựa một chút, nói cho cùng, là muốn hắn theo dõi ba người kia, rồi báo cáo tình huống cần thiết nhỉ.

Ôn Tiểu Huy vừa muốn nói, Thiệu Quần giành trước, nói: “Thù lao của cậu là hai mươi vạn, trả trước mười vạn, ngoài ra, cam đoan cậu có chỗ đứng ở Tụ Tinh mới.”

Ôn Tiểu Huy chần chờ nói: “Thiệu thiếu gia, tôi có thể hỏi ngươi vì sao chọn tôi không.”

“Cậu có dã tâm, cũng có cơ hội tiếp cận ông chủ.”

“Nhưng không có can đảm.” Tay Ôn Tiểu Huy luồn vào tóc Thiệu Quần, nhìn tóc đen xoát xoát lướt qua kẽ tay, mắt hắn không dám nhìn Thiệu Quần, “Thiệu thiếu gia, tôi vừa không biết làm, cũng không dám làm, Tụ Tinh tương lai ra sao, tôi cứ theo đà chảy thôi, đoạn đối thoại này tôi coi như chưa từng nghe qua, thế nhé.”

Thiệu Quần cong môi cười: “Rất cẩn thận nhỉ.”

Ôn Tiểu Huy cười gượng hai tiếng. Hắn thầm nghĩ muốn tống cổ tên ôn thần này. Lời Thiệu Quần nói, khiến hắn có dự cảm không tốt, nơi đặt chân đầu tiên sau khi hắn ra trường, thật sự phải sụp đổ ? Raven vì lợi ích mà bất chấp, nhưng dù thế nào cũng có ơn tri ngộ với hắn, Tụ Tinh giúp hắn học được rất nhiều điều, hắn với nơi này có cảm tình, tuy hắn không biết Thiệu Quần đến tột cùng muốn hắn làm gì, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt, hắn cũng không muốn dính vào mấy thứ loạn thất bát tao.

Thiệu Quần lấy điện thoại ra đưa cho hắn: “Số của cậu.”

Ôn Tiểu Huy do dự.

“Ấn đi.”

Ôn Tiểu Huy vẫn không dám cự tuyệt Thiệu Quần, thái tử gia này từ trong ra ngoài đã toát ra một vẻ bá đạo không cho người cự tuyệt, hắn đành phải ấn xuống số điện thoại của mình.

Thiệu Quần lấy điện thoại về, thấp giọng nói: “Liệu mà cân nhắc lại đi.” Nói xong nhắm hai mắt lại, đúng là bắt đầu dưỡng thần.

Khỏi cần phải nhìn thấy ánh mắt hắn, Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh cắt xong tóc cho Thiệu Quần, sau đó khách khách khí khí mà tiễn người ra về.

Thiệu Quần vừa đi, Raven liền tới, khẩn trương hỏi: “Thiệu Quần nói cái gì ? Cậu có nói bậy gì khôngi?”

“Không có gì.”

“Vậy vừa rồi các cậu tán gẫu cái gì?”

Ôn Tiểu Huy thần sắc như thường: “Anh ta hỏi tôi mọi khi giữ tóc thế nào, anh ta ngủ dậy tóc tóc cứ dựng đứng.”

Raven nheo mắt: “Cậu ta muốn gặp lại cậu, mới lấy số điện thoại.”

Ôn Tiểu Huy cười cười: “Chắc thế.”

“Đừng bảo là tôi chưa cảnh cáo cậu nhé, Thiệu Quần không phải cậu muốn là được đâu, người như cậu ta không chung thủy. Tự ngươi cân nhắc thỏa đáng, sau này khiến hắn mời thêm bạn bè tới đây.”

“Đã biết.”

Tan ca trên đường về nhà, Ôn Tiểu Huy ở trên xe bus nhắn tin cho Lạc Nghệ. Vì hắn muốn có thêm thời gian nói chuyện phiếm với Lạc Nghệ, cố ý không ngồi tàu điện ngầm, đổi sang ngồi xe bus. Hắn mỗi ngày đều phải than vãn kể lể với Lạc Nghệ, oán giận, lải nhải chuyện công việc, rất nhiều chuyện hắn không thể nói với bạn bè, cũng không thể nói với mẹ, đều nói hết với Lạc Nghệ. Nói chuyện phiếm với Lạc Nghệ rất thoải mái, trong số bạn bè, Lạc Nghệ là người thấu hiểu tâm lý hắn nhất, có năng lực đúng thời điểm nói ra lời hắn muốn nghe nhất, ngày nào không lèo nhèo với Lạc Nghệ, giống như ngày đó thiếu vắng thứ gì đó.

Mới vừa nhắn tin nói việc Thiệu Quần, điện thoại của Lạc Nghệ đã gọi tới.

“Alo, làm sao vậy?”

Lạc Nghệ nói: “Thiệu Quần là cái tên thiệu gia đấy à?”

“Đúng vậy, em cũng biết à.”

“Vâng, nghe qua, cụ thể việc anh ta nói như thế nào.”

Ôn Tiểu Huy dựa theo trí nhớ thuật lại một lần.

Lạc Nghệ sau khi nghe xong, trầm mặc một chút nói: “Đúng là anh cần từ chối anh ta, nhưng phương thức từ chối chưa ổn.”

“Anh lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ không làm được việc anh ta nói.”

“Ba ông chủ kia của anh, làm tạo hình sư thì giỏi, nhưng không giỏi việc kinh doanh, vì thế tới giờ còn chưa phát triển được chi nhánh, bọn họ tìm đến nhà đầu tư, hoàn toàn là không còn cách nào khác. Theo em thấy, Thiệu Quần này muốn chính là cái tên ‘Tụ Tinh’, mà không phải phòng làm việc kia. Lời hôm nay hắn nói, hơn phân nửa là qua loa, theo lời anh nói hắn muốn chọn ra một trong ba ông chủ, thực chất hắn càng muốn Tụ Tinh chia rẽ, hắn càng tiết kiệm được tiền.”

Ôn Tiểu Huy nghe xong sửng sốt, nghĩ đến Thiệu Quần tươi cười, liền cảm thấy da đầu có chút run lên. Thiệu Quần bất quá chỉ hai mấy tuổi, không lớn hơn hắn là bao, là hắn quá ngu, hay là trên thế giới quá nhiều người thông minh?

“Tiểu Huy ca, anh có đang nghe không?”

“À, đang đây, em nói tiếp đi.”

“Căn cứ theo anh nói, Raven có phần khôn vặt, Hiểu Nghiên tự đại lại vụng, kỳ thật Lưu Tinh mới là người sáng suốt nhất, hắn sáng suốt ở điểm hắn hiểu rõ tình thế, hắn kiên trì không mở chi nhánh, không ra chiêu bài, mới là cách tốt nhất bảo vệ Tụ Tinh và bản thân, đáng tiếc bây giờ là thời đại thị trường hóa, hắn không làm chủ được. Anh xem La tổng vì cái gì âm thầm lui tới với Raven, bởi vì Raven có dã tâm nhất, cũng không kiên định nhất, rất dễ đả động, Thiệu Quần cũng là nhìn trúng điểm ấy, mới xuống tay từ anh, bởi vì Raven dẫn theo anh đi tiệc tối, anh ta đương nhiên cho rằng anh với Raven quan hệ không tồi.”

“Vậy. . . . . . vậy rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”

“Nếu anh thu tiền của hắn, sẽ phải làm theo lời hắn, hắn thông qua anh, tìm cách triệt để ly gián ba phía đối tác, khiến họ tụ tán đều không xong, trực tiếp đạp đổ, khiến Tụ Tinh chướng khí mù mịt, lúc này Thiệu Quần có thể hung hăng ép giá, đây là điều hắn muốn.”

Ôn Tiểu Huy nghe xong lưng phát lạnh, hắn run run nói: “Thật may anh không đáp ứng. . . . . .”

“Ừm, anh không đáp ứng là đúng, bởi vì nếu cần thiết, Thiệu Quần sẽ kéo anh ra gánh tội thay, vậy là vẫn có quan hệ tốt đẹp với đối tác cùng ký hợp đồng, đến lúc đó anh bị vây ở trong muốn chối cũng không được.”

“Mẹ nó có cái trứng ý, quá thâm, anh với hắn không oán không thù. . . . . .”

Lạc Nghệ nhàn nhạt nói: “Chuyện làm ăn thôi, chính là như vậy, anh không mắc mưu là được, về sau việc này nhất định phải nói cho em biết, đừng tự quyết định.”

“Được, anh tuyệt đối bàn trước với em. À, nãy em nói cách anh từ chối chưa ổn, là ý gì.”

“Anh vốn có cơ hội lợi dụng ngược lại hắn, vì bản thân nhắm một vị trí tốt ở Tụ Tinh sau này, hiện tại có điểm chậm, bất quá cũng không hẳn, hắn đã lấy số của anh, cứ chờ bước kế tiếp của hắn rồi tính. Tóm lại, cái danh Tụ Tinh trong giới này, đối với nghề của anh khá trọng yếu, chỉ cần còn hy vọng, tận lực đừng rời khỏi nơi này, Thiệu Quần nếu liên lạc, anh nói cho em biết, em chỉ anh cách đối đáp.”

“Được được được.” Ôn Tiểu Huy quả thực nghĩ muốn cúi lạy cấp Lạc Nghệ ba cái, đầu óc đức nhỏ này thật sự nhạy bén đến dọa người, nếu là người trưởng thành còn đỡ, cố tình lại là một thiếu niên, không thể không làm cho người ta bội phục.

Lạc Nghệ cười nói: “Anh đừng khẩn trương, cho dù anh cự tuyệt Thiệu Quần, hắn cũng không làm gì quá mức với một thực tập sinh nhỏ bé.”

“Em không biết, hắn người kia, cảm giác đặc biệt bá đạo, nhất định là bối cảnh quá khủng, nói một không hai, anh nói chuyện với hắn chỉ muốn run.”

“Anh càng là như vậy, hắn càng thấy anh là người dễ khống chế, sẽ tiếp tục quấy rầy anh, lần sau thấy hắn, có khí phách một chút.”

“Được, anh cố gắng.” Ôn Tiểu Huy cười nói, “Ầy, anh nói với em chưa? Thiệu Quần bộ dạng đặc biệt suất, dáng người tuyệt, em nói, hắn có phải kết anh, cố ý tìm cớ tiếp cận anh a.”

Lạc Nghệ bật cười.

Ôn Tiểu Huy hơi xấu hổ buồn bực nói: “Em cười cái rắm, anh tốt xấu gì nhan sắc cũng gần đạt điểm tuyệt đối.”

Lạc Nghệ cười nhẹ hai tiếng: “Nếu hắn thật là coi trọng anh, anh định thế nào?”

“Ều, anh thật sự còn chưa nghĩ tới.” Ôn Tiểu Huy nghiêm túc nói “Thiệu Quần rất hợp khiếu thẩm mỹ của anh. . . . . .” Hắn không phải người câu nệ tiểu tiết, nếu thoát thân xử nam bởi cực phẩm Thiệu Quần, hắn cũng không thiệt thòi.

Khẩu khí Lạc Nghệ có chút trầm trọng: “Anh tuyệt đối không thể dây dưa gì với hắn.”

Ôn Tiểu Huy hoảng sợ: “Anh, anh đã nghĩ rồi, sẽ không.”

“Em là nói thật, anh nhất định sẽ bị hắn lợi dụng, để an toàn đừng liên quan gì với hắn.”

“Đã biết.”

Lạc Nghệ mềm giọng: “Tiểu Huy ca, anh một chút kinh nghiệm xử sự đều không có, còn rất dễ tin tưởng người khác, em thật sự rất không yên tâm anh, anh đáp ứng em một việc được không?”

“Em nói.”

“Mặc kệ anh tiếp xúc bạn bè mới nào, có hảo cảm với nam nhân nào, tên nào muốn theo đuổi anh, trước tiên đều nói cho em biết, em sợ anh gặp người không tốt.”

Ôn Tiểu Huy ha ha cười nói: “Em cho anh là trẻ con sao, không có việc gì.”

“Ngẫm lại tên bạn trai đầu tiên của anh.”

“À. . . . . .” Ôn Tiểu Huy nhất thời nghẹn lời.

“Đáp ứng em đi.”

“Được rồi, anh đáp ứng em.”

Lạc Nghệ vừa lòng nói: “Thế mới đúng.”

Ôn Tiểu Huy thở dài: “Anh như thế nào cảm thấy được hai ta như đổi vị trí, em so với anh càng giống trưởng bối, càng giống người giám hộ, mọi mặt của em đều chu đáo, anh. . . . . . Anh dường như chẳng làm được gì cho em.”

Tiếng Lạc Nghệ ôn nhu như lông vũ: “Có anh bên cạnh em là đủ rồi.”

Ôn Tiểu Huy nhịn không được nhếch khóe miệng.

Về đến nhà, hai mẹ con vừa ăn cơm vừa cãi lộn, bất diệc nhạc hồ, rửa bát cho mẹ xong, bọn họ dựa sô pha xem TV.

Phùng Nguyệt Hoa mắt nhìn chằm chằm TV, đột nhiên hỏi: “Tiểu huy, con dạo này tâm tình tốt lắm a, nói thật đi, có phải đang yêu rồi không.”

“Không có.” Âm cuối kéo thật dài.

“Hừ, luôn luôn không trở về nhà, mỗi ngày lơ mơ lâng lâng, còn nói không phải đang yêu?”

“Mẹ, con là con trai mẹ sao? Sao nỡ nói con thế.”

“Nói thật.” Phùng Nguyệt Hoa một phen nhéo lên đùi Ôn Tiểu Huy.

“Úi!” Ôn Tiểu Huy ôm đùi trốn ra góc sô pha: “Ai nha thực không có mà, con đã nói nếu con yêu ai sẽ nói với mẹ, mẹ nghĩ là mãnh nam tám khối cơ bụng lại còn 18cm dễ tìm lắm sao!”

“Cũng đúng, mà tìm được rồi người ta chắc gì đã để ý con.”

Ôn Tiểu Huy bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Con chắc chắn sẽ tìm được.”

“Di động con kêu kìa.”

Ôn Tiểu Huy nhảy xuống sô pha, vào phòng mở máy, mở ra vừa thấy, là nhắc nhở đã đặt từ mấy tháng trước —— sinh nhật chị Tuyết Lê.

Ôn Tiểu Huy vỗ gáy, hắn cư nhiên lại quên. Tắt nhắc nhở, hắn ở trong phòng đi qua đi lại, nghĩ xem có nên gọi điện cho Tuyết Lê không.

Tuyết Lê là thật sự giận hắn, dường như không định tha lỗi, hắn cũng thực hối hận, nhưng không biết có thể làm cái gì. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định gọi điện thoại chúc mừng một chút, nếu Tuyết Lê vẫn không bắt máy, thì cũng hết cách.

Hít sâu một hơi, điện thoại kết nối.

Điện thoại vang vài tiếng, cư nhiên được bắt máy, Ôn Tiểu Huy kích động rồi, vừa định lớn tiếng nói “Sinh nhật khoái hoạt”, đột nhiên cảm thấy đầu bên kia điện thoại thanh âm không đúng lắm.

Rất im lặng, lúc này hẳn là đúng thời điểm tổ chức sinh nhật, sao lại im lặng vậy, tiếp theo, hắn chợt nghe đến một tiếng run rẩy, âm thanh nghẹn ngào.

Tim Ôn Tiểu Huy đã muốn nhảy ra, thật cẩn thận nói: “Chị Tuyết Lê?”

Đầu kia truyền đến âm thanh khàn khàn phát run: “Tiểu Huy. . . . . .”

“Chị Tuyết Lê? Chị làm sao vậy?”

“Tiểu Huy, em giúp giúp chị, chị. . . . . .” Tuyết Lê khóc không thành tiếng.

“Chị làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Chị, chồng trước của chị đến đây, đang ngay tại phòng khách, chị không dám ra ngoài, chị cũng không dám báo cảnh sát, báo cảnh sát thì hỏng hết, chị làm sao bây giờ. . . . . .” Nàng phát ra tiếng khóc sợ hãi.

Ôn Tiểu Huy nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: “Chị chờ em, giờ em qua ngay, nhất định không được mở cửa.”

Hắn bỏ máy xuống, đi ra ngoài.

“Này, con ra ngoài à?”

“Mẹ, một người bạn của con say rượu, con phải tới lái xe giúp cậu ấy, lát nữa con về nhé.”

“Đã trễ thế này, sao không gọi xe giúp nó.”

“Hắn đã say ngất ngưởng rồi, có thể bấm đúng số con đã siêu lắm rồi, mẹ ngủ trước đi, con đi tí về ngay.” Ôn Tiểu Huy xỏ giày, kéo cửa.

_Hết chương 13_