Phụ Gia Di Sản

Chương 11

Ôn Tiểu Huy đổi ca với đồng sự, tìm cớ nghỉ được một ngày. Ngày nghỉ hắn không ra ngoài, cùng Lạc Nghệ ở nhà chơi game, xem phim, ăn uống tùm lum. Bạn bè lúc trước của hắn đều ở lại trường đại học, có vài người thì ở nơi khác, rất khó tụ lại một chỗ để quẩy, cho nên không kiêng nể gì quẩy cùng Lạc Nghệ, đốt thời gian, khiến hắn nhớ hồi còn là học sinh, không có nhiều lắm phiền não, cũng không phải đơn độc đối mặt khó khăn.

Ôn Tiểu Huy nằm trên sàn nhà, tạm nghĩ cho đỡ cay mắt, Lạc Nghệ nhét một quả nho vào miệng hắn: “Tiểu Huy ca, anh ngày mai làm ca sáng hay tối?”

“Ca sáng.”

“Vậy anh ngày mai phải về nhà ngủ a.”

“Đúng vậy.”

Lạc Nghệ thất vọng, nói: “Ngày mai cuối tuần, em còn muốn cùng anh ra ngoài chơi.”

“Chiều em có thể tới tìm anh, bất quá buổi tối anh phải về.”

“Tốt, em còn chưa nhìn qua chỗ anh làm, lần trước chỉ tới dưới lầu.”

Ôn Tiểu Huy trở mình nhìn hắn: “Nhớ kỹ a, ở phòng làm việc không được gọi Tiểu Huy ca.”

“Vì cái gì?”

“Tên này quê muốn chớt.” Ôn Tiểu Huy bĩu môi, “Em gọi Adrian hoặc là Adi, nhớ kỹ a.”

Lạc Nghệ cười nói: “Yên tâm đi, em trí nhớ tốt lắm.”

“Ngày mai tiểu tiện nhân ở đấy, mặc kệ hắn nói gì làm gì, đừng phản ứng hắn.”

Lạc Nghệ “Nga” một tiếng thật dài, hắn chống cằm, mỉm cười nhìn Ôn Tiểu Huy: “Hắn có thể làm cái gì nha.”

“Ai biết, yên tâm, anh sẽ không làm cho hắn bắt nạt em.”

“Được.”

Lúc Lạc Nghệ nói, nhắc nhở Ôn Tiểu Huy, mặc kệ hắn trốn tránh thế nào, ngày mai vẫn phải tiếp tục đi làm, trừ phi Raven đuổi hắn, nhưng hắn nghĩ Raven sẽ không làm vậy, nếu thật sự phải rời khỏi chỗ làm, hơn phân nửa hẳn là hắn ghê tởm không chịu được, không cần Raven đuổi, bất quá nếu chưa tới mức đó, hắn vẫn là đi nhìn chút.

Hắn ngồi dậy, lấy điện thoại cầm tay nghịch.

Lạc Nghệ nói: “Anh làm gì?”

“Đăng ảnh. . . . . . chọn tấm nào đây? Ảnh tự sướиɠ.” Ôn Tiểu Huy chỉ vào ảnh tự sướиɠ hôm qua của mình, đưa Lạc Nghệ xem.

“Không tồi, anh thử lại Lomo phong (app sửa màu ảnh) đi?”

“Chậc, được, anh muốn để ảnh chụp cùng Lý Hoa ở đầu trang.” Ôn Tiểu Huy trộm cười nói, “Luca kéo đến weibo, tuyệt đối tức giận đến cả đêm ngủ không được.” Ôn Tiểu Huy viết xong mô tả ảnh, đột nhiên nhớ tới cái gì đến, ôm lấy cổ Lạc Nghệ nói, “Ầy, hai chúng ta còn chưa chụp ảnh. . . . . .”

Lạc Nghệ vươn ngón tay, nhẹ nhàng đè lại màn hình.

Ôn Tiểu Huy sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Lạc Nghệ nói: “Em không thích đem ảnh chụp đặt ở trên mạng.”

Ôn Tiểu Huy ngạc nhiên nói: “Vì cái gì nha? Em lớn lên dễ nhìn vậy, anh muốn khoe một chút.”

Lạc Nghệ cười cười: “Chỉ là không thích.”

“Chẳng lẽ trong trường học chưa ai chụp ảnh em?”

“Biết đâu được, nhưng không ai dám đăng lên mạng.”

Ôn Tiểu Huy cảm thấy không lý giải nổi, hắn có thể đoán tâm lý, nhưng hắn chưa gặp ai bộ dáng đẹp mà lại muốn cất giấu, nếu hắn lớn lên đẹp như Lạc Nghệ, tuyệt đối không chút do dự thẳng tiến giới nghệ sĩ. Hắn đá xoáy nói: “Anh không đăng lên mạng, chúng ta chỉ chụp một ít thôi.”

“Được rồi, nhưng ảnh chỉ có thể để trong điện thoại.”

“Yên tâm đi, thật không hiểu nổi sao em phải ý kiến.” Ôn Tiểu Huy một lần nữa đè cổ hắn, hướng về phía màn ảnh nghiêng đầu, bày ra góc chụp ổn nhất của mình, Lạc Nghệ mỉm cười nhìn màn hình, rõ ràng không cố tạo dáng, nhưng lại xinh đẹp không góc chết. Ôn Tiểu Huy nhìn màn hình điện thoại, nghĩ thầm, này là lần đầu tiên trong đời chụp ảnh tự sướиɠ mà hắn lại nhịn không được nhìn người chụp cùng.

Chụp vài tấm, Ôn Tiểu Huy chọn ra tấm ưng nhất gửi Lạc Nghệ: “Giữ đi, em dùng làm hình nền cũng được.”

Lạc Nghệ mở di động, ngắm ảnh chụp chung Ôn Tiểu Huy gửi, trên ảnh là hai cái thiếu niên, mặt kề mặt, cười đến thanh xuân sáng lạn, di động chiếu rọi lại ánh mắt hắn, mắt đặc biệt phát sáng.

Ôn Tiểu Huy cười đùa nói: “Làm sao vậy, thấy mình mỹ miều quá đơ luôn rồi?”

Lạc Nghệ quơ quơ di động: “Trừ mẹ ra, anh là người đầu tiên chụp ảnh với em.”

“Thật hay giả? Em lớn như vậy chưa từng chụp ảnh với bạn bè sao?”

“Thật, em không thích chụp ảnh, lại càng không thích chụp cùng người khác.”

Ôn Tiểu Huy sờ sờ cái mũi: “Anh bắt em chụp cùng, em giận sao?”

Lạc Nghệ cười nói: “Đâu có, anh với mẹ giống nhau là người thân của em mà.”

Ôn Tiểu Huy tươi cười rạng rỡ.

Sáng sớm hôm sau đi làm, Ôn Tiểu Huy không ngoài dự đoán thấy được Luca mặt đen thui, hắn đắc ý ưỡn ngực hất cằm, ngầm trêu ngươi.

Tiểu Ngải đi tới: “Adi bảo bối, tôi thấy weibo cậu mới đăng, thế nào, Lý Hoa ở ngoài đẹp không? Uông Vũ Đông là nam thần của tôi, anh ấy có đúng là cao 1m8 không?

“Lý Hoa quá đẹp, làn da siêu cấp mịn, Uông Vũ Đông cao lắm, chắc chắn đủ 1m8.”

Tiểu Ngải hưng phấn mà nói: “Thật hâm mộ nga, nếu sớm biết cậu có đi, tôi đã nhờ cậu xin giúp chữ ký.”

“Gì mà chữ ký, ở đấy xin chữ ký là tự hạ giá đấy biết không, tôi cũng là khách quý mà.” Ôn Tiểu Huy cố ý nâng giọng.

Quả nhiên, Luca ‘hứ’ một tiếng ngứa đòn.

Tiểu Ngải bĩu môi, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Cay đắng quá.”

Hai người cười trộm đứng lên.

Luca cười lạnh một tiếng: “Cười ngu cái rắm a, mày muốn làm A Khải thứ hai hả?”

Ôn Tiểu Huy trợn mắt: “A Khải thứ hai thì sao, A Khải giờ hoành tráng lắm đấy.”

“Vậy sao?” Luca nhìn quanh bốn phía, xác định phòng làm việc chỉ có ba người bọn họ, “Hồi trước Lý Hoa được lên trang bìa Vogue, một thời làm ‘gương mặt nóng sốt’ , là chính A Khải thiết kế, bị Raven chiếm làm của riêng, bọn mày đều không biết. Mày cho là A Khải vì sao lại ra nước ngoài, nói là đi học tập, thật ra bị Raven tính kế, đi nơi khác nén đau thương thôi.”

Ôn Tiểu Huy kinh ngạc: “Luca, mặc kệ thật hay giả, gan mày không nhỏ nhỉ, dám hóng bát quái của Raven.”

“Ta dám nói, sẽ không sợ bị mách lẻo, dù sao Tụ TInh cũng phải tách rồi, ta sẽ không theo Raven. Tưởng Raven tốt sao, chỉ bố thí cái tiệc tối đã bám gã rồi, ta hết lòng chúc cho mày sớm thành trợ thủ đắc lực kế tiếp nhé.”

Ôn Tiểu Huy trầm mặc vài giây, bên ngoài còn cố giữ thể diện nói: “Raven thế nào, ta tự biết, vẫn sống sung túc hơn mày bám Hiểu Nghiên, anh ta không mang mày ra ngoài, vì mày không đáng được coi trọng, không đáng được coi trọng nha.”

Luca cười nham hiểm: “Mày cứ ra ngoài lâu sẽ được nhiều người coi trọng, Raven chắc chắn sẽ đàm phán được giá tốt giúp mày.”

Ôn Tiểu Huy nắm chặt nắm tay, thật muốn tọng vào mồm Luca. Câu này Luca nói trực tiếp chọc vào điểm phẫn nộ của hắn, từ ngày đầu tiên đến đây làm đã luôn bị Luca bắt nạt, hận ý bao lâu nay nhất thời bùng lên: “Tiện nhân, cả ngày miệng phun phân, lão tử phải giáo huấn mày, miệng chó phải nói chuyện với người thế nào!” Hắn một đạp bay ghế, phi lên phía trước.

Luca trong mắt hiện hiện tia sợ hãi, hắn không nghĩ tới Ôn Tiểu Huy nổi giận thì dọa người như thế.

Tiểu Ngải ôm eo Ôn Tiểu Huy: “Tiểu Huy đừng mà, cậu bình tỉnh một chút bình tỉnh một chút, Trương Hùng, cậu bớt lời chút được không!”

Luca hừ một tiếng, xoay người chạy vào phòng để đồ.

Ôn Tiểu Huy hổn hển thở vài hơi mạnh, cảm xúc mới dần chậm xuống.

Tiểu Ngải ai oán, nói: “Cũng lâu rồi mà, cậu hẳn đã quen chứ, hôm nay cậu làm sao vậy? Lại đi chấp nhặt với cậu ta.”

Ôn Tiểu Huy xấu hổ, không thể kể Raven hôm qua có ý dẫn mối cho hắn, chỉ nghiêm mặt nói: “Tính ta mẹ chồng được chưa.”

Tiểu Ngải xì cười một tiếng.

Ôn Tiểu Huy lại cười không nổi, hắn cảm thấy được Raven không khác lời Luca nói, hắn nhất thời thấy lo âu vì tiền đồ sau này.

Bận rộn đến trưa, lúc giao ban, Lạc Nghệ tới.

Tiểu Ngải vừa thấy là Lạc Nghệ tới liền hưng phấn hú hét: “Oa, em trai nhỏ, em tìm Adi à.”

Lạc Nghệ cười cười: “Dạ, anh ấy đâu ạ?”

“Adi, bé đẹp trai nhà cậu tới này.”

Ôn Tiểu Huy đang giúp khách sấy tóc, nghe vậy nhìn lại đây: “Lạc Nghệ, em ngồi chờ tí, anh sắp xong.”

Lạc Nghệ ngồi yên ở sô pha gần cửa, mắt đảo qua phòng làm việc, nhìn thấy Ôn Tiểu Huy thành thạo đùa nghịch tóc khách, cái vẻ chuyên nghiệp kia thật chẳng giống bộ dạng hi hi ha ha mọi khi.

“Soái ca, uống nước.”

Lạc Nghệ ngẩng đầu, cư nhiên là Luca cầm cốc nước tới.

Lạc Nghệ gật gật đầu: “Cám ơn.”

“Cậu là họ hàng của Adrian thật sao?”

“Ừm?”

Luca vẻ mặt khó tin: “Họ hàng gì chứ, hai người mặt mũi chẳng nét nào giống nhau cả.” Hắn hạ giọng nói, “Cậu với cậu ta chắc là một đôi nhỉ.”

Lạc Nghệ ảm đạm cười: “Tôi là ngoại sanh của Adi.”

Luca nhìn Lạc Nghệ từ trên xuống dưới: “Cậu bao tuổi?”

“Mười lăm.”

Luca còn muốn nói gì nữa, Ôn Tiểu Huy đã chạy tới, một phen che ở trước mặt Luca, không khách khí mà nói: “Mày nói cái gì với nó.”

“Mày quản làm gì.” Luca trợn mắt, “Khách số 7, mày tới tiếp đi.”

“Ta đã hết ca làm.”

“Có thể tăng ca nha, ta có việc phải đi trước, mày là người mới nhất, phải làm.” Luca lấy gương vuốt lại tóc.

Ôn Tiểu Huy hung hăng lườm gã.

“Anh bỏ ca như thế không được.” Lạc Nghệ cười nói.

Luca liếc Lạc Nghệ: “Ái chà, cậu muốn buộc tôi ở đây sao?”

“Tôi thấy quầy lễ tân có lịch làm việc, là ghi chép giờ làm của các anh.” Lạc Nghệ bình tĩnh mà nói, “Nếu anh đi trước, tôi sẽ xóa sạch một nửa khách hôm nay anh tiếp.”

Luca trừng lớn mắt: “Cậu, cậu nói cái gì? Cậu dám!”

Ôn Tiểu Huy cũng đứng hình, bị Luca đá xoáy lâu như vậy, sao hắn không nghĩ tới dùng cách này chơi lại nhỉ?

Lạc Nghệ đứng lên, hắn cao hơn Luca non nửa đầu: “Tôi dám. Làm việc phải nghiêm túc, thành thật chút đi.”

Luca lùi về sau vài bước, hầu kết trượt trượt.

Ôn Tiểu Huy thật muốn vỗ tay khen tặng Lạc Nghệ, trong lòng hét một tiếng sảng khoái.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở, Raven xách cặp đi tới.

Ôn Tiểu Huy hơi khẩn trương, đi theo những người khác cùng chào hỏi.

Raven thần sắc như thường: “Hôm nay mọi người thay ca trễ hơn nhé, có nhà đầu tư muốn tới phòng làm việc xem.”

“Dạ.” Mọi người đành phải thành thật trở về làm việc.

Không nghĩ đi sau là hai người nữa, hai đối tác còn lại của Tụ Tinh, Hiểu Nghiên và Lưu Tinh.

Rất nhiều người ở Tụ Tinh lâu như vậy, cũng chưa thấy ba người này cùng lúc xuất hiện, bọn họ nhất thời cảm giác hôm nay sẽ phát sinh việc không tầm thường.

Hiểu Nghiên đối Luca nói: “Lát nữa nhà đầu tư tới, thì báo cho bọn chị nhé, chị vào trong nghỉ một lát.”

Luca cười nói: “Dạ, chị Hiểu Nghiên.”

Ôn Tiểu Huy nghĩ đến lát nữa La tổng tới, chỉ muốn tìm chỗ trốn luôn, nhưng xem ra muốn đi cũng không được.

Lạc Nghệ thấy hắn kỳ quái, hỏi: “Làm sao vậy?”

“À, có một nhà đầu tư, không biết hôm nay có đến không, không muốn thấy mặt ông ta.”

Lạc Nghệ sâu xa cười nói: “Nói không chừng sẽ rất thú vị đấy.”

“Cái gì?”

“Em là nói việc đàm phán.”

“Chúng ta không thấy được đâu, họ sẽ nói trong văn phòng.”

Không lâu sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra thô bạo, một phụ nữ trung niên cao lớn phúc hậu hùng hổ lao tới, hai vệ sĩ theo sau.

Luca trên mặt nở nụ cười: “Xin hỏi ngài. . . . . .”

Nữ nhân quát: “Ai là Luca.”

Luca ngẩn người: “Hả, là tôi, ngài tìm tôi?”

Người phụ nữ chậm rãi xoay qua, trừng mắt nhìn như muốn khoét lỗ lên người gã, dưới tình huống tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, bàvung tay, cho Luca một cái tát nặng nề lên má.

Mọi người đứng hình.

Lạc Nghệ đứng ở phía sau Ôn Tiểu Huy, hai tay khoanh trước ngực, lộ một nụ cười nhẹ khó phát giác.

Luca bị tát thiếu chút nữa té trên mặt đất, không đợi gã kịp phản ứng, người phụ nữ đã cao giọng mắng: “Thằng chó không biết xấu hỏ, dám câu dẫn chồng bà, mẹ nó mày không mở mắt chó ra xem bà là ai, muốn chết phải không!”

Cửa văn phòng mở, ba người Raven trước sau đi ra, đều bị tình cảnh trước mắt dọa.

Lưu Tinh phản ứng đầu tiên: “Bà. . . . . . bà là Trần tổng sao?”

Người phụ nữ nói: “Đúng, chính là tôi gọi điện thoại cho các cậu, tôi muốn cho mấy ông chủ các người nhìn cho rõ nhân viên của mình, một tên đàn ông đi câu dẫn chồng người khác, phi, đáng khinh muốn chết!”

Luca sắc mặt tái nhợt, càng nổi bật vết bàn tay đỏ ửng trên mặt, cả người gã đều run rẩy.

Phòng làm việc một mảnh im lặng.

Hiểu Nghiên xấu hổ nói: “Trần tổng, có phải hiểu lầm hay không. . . . . .”

“Hiểu lầm cái rắm! Xe nó mua đứng tên chồng tôi, nhà nó ở đứng tên mẹ tôi! Từng xu nó moi từ chồng tôi, đều là tài sản trong thời kỳ hôn nhân của tôi, giờ tôi phải kiện nó tội lừa đảo!”

“Việc này. . . . . . chúng ta vào trong rồi nói. . . . . .”

Trần tổng lạnh lùng nói: “Chuyện này không có gì để nói, giờ tôi muốn xử lý gọn nhẹ, hoặc là các người nhượng (*) lại nơi này, bù đắp tài sản đã mất cho tôi, hoặc là để yên tôi giáo huấn tiện nhân này.”

(*) nhượng ở đây có nghĩa là chuyển nhượng, sang tên tài sản.

Luca lui về phía sau từng bước, ánh mắt cầu cứu hướng phía Hiểu Nghiên.

Hiểu Nghiên nhíu mày, cũng chẳng biết làm sao.

Trần tổng dẫn đến hai vệ sĩ, đi tới xách hai cánh tay Luca, giẫm lên chân gã, gã thét lên một tiếng, liều mạng giãy dụa, Trần tổng cùng lúc đi tới, vừa đạp vừa tát, mỗi tát đều vang vọng khắp phòng.

Hiểu Nghiên nghe tiếng vang mà mặt nóng lên, vừa thẹn vừa phẫn nộ.

Ôn Tiểu Huy và các đồng sự giống nhau, bị một màn này làm chấn động, tuy rằng hắn nghĩ Luca đáng đời, nhưng cũng không có cảm giác vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, ngược lại vẻ lạnh nhạt thờ ơ của ba người Hiểu Nghiên, còn khiến đám nhân viên cảm khái hơn.

Trần tổng đánh mỏi tay, mới dừng lại nghỉ, hai má Luca đã ứ máu, sưng phù khiến lớp trang điểm che không nổi, hai mắt lờ đờ, hai vệ sĩ buông lỏng tay, liền ngã co quắp trên mặt đất, muốn khóc cũng không có sức.

Trần tổng hung dữ nói: “Các người thuê loại nhân viên đồi phong bại tục này, tổn hại hình tượng công ty lắm, chỉ cần nó còn ở lại đây một ngày, tôi mà còn bắt gặp, thì không xong đâu.”

Trần tổng đi rồi, phòng làm việc vẫn như cũ im lặng đến châm rơi có thể nghe thấy.

Hơn nửa ngày, Lưu Tinh nói chuyện : “Hôm nay không mở cửa nữa, mọi người đều trở về đi.”

Ôn Tiểu Huy xách túi của mình lên, lôi kéo Lạc Nghệ chạy đi.

Một hơi xuống đến dưới lầu, Ôn Tiểu Huy hổn hển thở: “Đệt, thật khủng bố.”

Lạc Nghệ cười nói: “Anh sợ cái gì, đâu phải đánh anh.”

“Đúng vậy, nhưng là vẫn dọa người quá, bác gái kia quá hung, còn bá hơn mẹ anh, mẹ anh còn chưa có kiểu hùng hổ vác vệ sĩ.”

“Đi thôi, ăn một bữa ngon, chúc mừng.”

“Hả? Chúc mừng cái gì?”

“Luca không tiếp tục làm ở Tụ Tinh được nữa, anh không cao hứng sao?”

Ôn Tiểu Huy nhíu nhíu mày: “Anh cũng hy vọng gã phải đi, bất quá. . . . . .”

“Cái gì?”

“Trong tưởng tượng của anh, là anh trở thành tạo hình sư nổi tiếng, để gã ở trước mặt anh không dám ngo ngoe, từ đó chỉ muốn quỳ rạp ôm chân anh, chứ không phải rời đi kiểu này. . . . . . Tuy cũng xứng đáng với việc gã làm.”

“Gã quả thật xứng đáng lắm.” Lạc Nghệ quơ quơ di động, “Vừa rồi em đã lén thu hình lại, anh muốn nhìn lúc nào cũng có thể xem.”

Ôn Tiểu Huy kinh ngạc nói: “Em, em thu làm gì chứ?”

“Không phải rất thú vị sao.” Lạc Nghệ cười đến vô tội, “Anh muốn đăng lên mạng không? Em đưa cho anh IP giả, đảm bảo không ai tra ra anh.”

Ôn Tiểu Huy tim run rẩy, trong nháy mắt, hắn cảm thấy nụ cười của Lạc Nghệ làm hắn sợ hãi, mọi người trong phòng lúc ấy đều bị dọa choáng váng, đều là người đã lớn, ai cũng chưa trải qua tình huống như vậy, Lạc Nghệ cư nhiên còn quay được? Hắn vội hỏi: “Không không, không cần, xóa đi, anh không muốn xem.”

Lạc Nghệ nhún vai: “Em còn tưởng anh sẽ cao hứng. Bất quá, từ nay về sau gã cũng không làm phiền anh nữa.”

“Đúng vậy.” Ôn Tiểu Huy thở dài: “Bỗng nhớ đến lời em nói.”

“Nói gì?”

“Người xấu dễ phân biệt với người xấu khó nhìn ra. Luca là người xấu dễ phân biệt, cho nên anh phòng bị gã, gã cùng lắm chỉ đáng ghét thôi, nhưng không gây tổn hại gì, mà người xấu khó nhìn ra, như lời em nói ‘ chỉ khi động đến quyền lợi của hắn, hắn mới trở thành người xấu ’, anh thấy ông chủ của anh chính là người như vậy.”

Lạc Nghệ híp mắt: “Anh ta làm gì anh sao?”

“Trước mắt thì chưa, chỉ là nghe xong một ít bát quái của anh ta. Mà thôi, mong là tại anh nghĩ nhiều, chúng ta đi ăn, mặc kệ chuyện người khác.”

“Nếu anh thấy anh ta làm gì kỳ quái với anh, nhớ nói cho em biết.”

Ôn Tiểu Huy cười nói: “Thế giới của người lớn rất phức tạp, nói cho em, em cũng không giúp được gì.”

“Ít nhất có thể giúp anh ra chủ ý, so với việc một mình anh chịu đựng vẫn hơn, đúng không.”

“Có lý.” Ôn Tiểu Huy duỗi eo “Không nói mấy thứ phiền phức này, đi, ăn cơm đi.”

_Hết chương 11_