Việt quốc, Gia Lai.
Là một thành phố vùng cao, Gia Lai là một nơi có khí hậu mát mẻ suốt năm, ngay cả những ngày thời tiết khắc nghiệt nhất, vẫn chiếu về mặt đất một cái nắng dịu hơn so với vùng khác. Với hơn bảy phần là rừng rậm, cao nguyên và đồi núi, thiên nhiên ở đây chưa bao giờ làm con người cảm thấy khó chịu.
Chỉ là ở tỉnh thành mật độ dân cư thưa thớt này, luôn tạo cho chúng ta một cảm giác gì đó khá tịch liêu bằng sự yên tĩnh của nó, nhất là những sáng sớm sương mù, đặt biệt vào những ngày mưa rả rích kéo dài, càng làm cho người ta cảm nhận được một nỗi buồn man mác.
Ở một vùng ven hẻo lánh cách xa những thành thị, có một thôn trấn nhỏ, gọi là thôn Đôn.
Cảnh vật thôn Đôn rất nên thơ, địa thế được xây dựng trên một ốc đảo của một con sông, uốn lượn chạy qua hai dãy núi. Nếu đứng từ đỉnh núi nhìn xuống, có thể thấy ở dưới kia hai đầu Nam Bắc của thôn làng như hai hòn đảo ẩn khuất giữa biển sương trắng và mây mờ.
Xung quanh thôn là nhiều nơi với phong cảnh tuyệt đẹp như thác Bảy Nhánh, khu cầu treo, mộ Vua Voi, vườn cảnh...
Đặc biệt ở vùng đất cao nguyên này trồng rất nhiều hoa Pơ-Lang, loài hoa này là loài hoa của nhớ thương đằng đẵng, là loài hoa của lời thề thủy chung và của cả những chuyện tình buồn. Những người yêu nhau, nhớ nhau vẫn hay nhặt những cánh hoa này về, ấp ủ như gửi gắm lời thề với người mình yêu.
Sương trắng, rừng xanh, những mảng hoa đỏ rực, hòa quyện vào nhau tạo nên một bức tranh hoàn hảo.
Có điều dù cảnh vật nên thơ, do không nằm trên đường giao thông trọng yếu, nên nơi đây vẫn rất ít người lai vãng.
Người dân thôn Đôn trước nay đều sống bằng nghề săn bắn và trồng trọt, huấn luyện voi rừng, cũng đã lâu đời. Tuy cuộc sống thiếu thốn, mọi thứ nhu yếu phẩm đều phải vận chuyển rất xa xôi, nhưng phong cảnh hữu tình, cuộc sống lại yên bình, nên cư dân ở đây đều rất vui vẻ và chân chất.
Đến khi triều đình Việt quốc phát hiện trong dãy núi gần đó có một mỏ Huyền Tinh nhỏ, người dân trong thôn mới kéo nhau đi khai thác, cuộc sống ổn định hơn đôi chút.
Huyền Tinh là vật phẩm không thể thiếu của Tân Giới đại lục, được dùng làm tiền tệ và là năng lượng cho mọi hoạt động như tu luyện, bày trận, tăng cấp trang bị...
Huyền tinh có từ cấp một đến mười hai, có thể dung hợp từ cấp nhỏ để thăng cấp, khác biệt về trữ lượng Huyền Khí và độ tinh thuần. Nó là vật phẩm không thể thay thế, vì Huyền Khí đã qua luyện hóa không còn công dụng biến đổi và cải tạo một cách nhanh chóng.
..........
Trần Nghị đưa tay quệt đi mồ hôi còn vương trên trán, nở nụ cười ngây ngô, hôm nay tiến vào sơn động này hắn thu hoạch được không ít, chốc nữa trao đổi với quan binh, là có thể mua cho mẹ hắn chút gì đó tẩm bổ.
Trần Nghị cất dụng cụ, khoác giỏ trúc lên vai, trở về giao nộp Huyền Tinh.
Mỗi ngày vào một thời gian cố định thôn dân đều phải mang số Huyền Tinh mình khai thác được giao nộp cho quan binh, sau đó từ sản lượng mà được chia phần tùy theo.
"Không biết hôm nay mẹ cho mình ăn món gì."
Đang suy tư bỗng từ xa Trần Nghị nghe tiếng cãi nhau và la hét, hắn vội đặt giỏ trúc trên vai xuống chạy nhanh tới.
Ở khúc ngoặt phía trước, hai đám thanh niên đang tụ tập với nhau, một nhóm người Bắc thôn đang quây chặt một người, ra sức hò hét, bên còn lại đang cố gắng can ngăn.
Nhìn tên ốm yếu đang bị ngồi đè lên trên đất, Trần Nghị liền tức giận hét lên:
- Mau dừng tay!
Vừa nói vừa phóng nhanh tới co chân đá thẳng vào giữa mặt tên đầu trọc đang nằm đè lên trên gã ốm yếu ấy.
Mũi chân vòng từ dưới lên trúng ngay giữa mặt tên trọc làm hắn văng đi như một quả bóng.
Trần Nghị không ra tay thì thôi, một khi ra tay, tất ra đòn hiểm ác.
Ổn định cước bộ, hắn vội vàng tiến lại, cúi xuống quan tâm hỏi:
- Bảo, có sao không?
Dùng ánh mắt ác liệt nhìn vào đám người hiện đang quay quanh tên trọc. Trần Bảo nói:
- Đệ không sao.
Trần Nghị hơi an tâm, lúc này mới quay sang liếc nhìn đám người kia:
- Chuyện gì xảy ra?
Tên đầu trọc quệt đi vết máu trên khóe miệng, cười dữ tợn:
- Nhánh hang động này rõ ràng chúng ta phát hiện ra trước. Trần Nghị, tốt nhất ngươi đừng nhiều chuyện, nếu không lát nữa Cường ca tới, sẽ ko có kết quả tốt đâu. Hắc hắc…
Trần Bảo như đã quá quen với việc xảo trá của đối phương, hờ hững nói:
- Hắn nói dối, vừa thấy nhánh hang này xuất hiện nhiều Huyền Tinh, lại có một mình đệ, hắn liền muốn chiếm lấy.
- Hừ, ngươi mới nói láo, tên đần như ngươi làm sao phát hiện được nhánh động tốt như vậy?
Nói xong cả đám liền phá lên cười.
Nghe đến đây, sắc mặt Trần Nghị liền trở nên lạnh lùng.
Chuyện tranh giành thế này là chuyện thường xảy ra của thanh niên hai đầu Nam Bắc thôn.
Mỏ Huyền Tinh, miễn là không động tới phá hư Huyền Mạch, Huyền Khí tinh thuần tự nhiên tẩy luyện sẽ làm cho vật chất xung quanh biến chuyển thành Huyền Tinh, nhờ vậy dù việc khai thác của đại lục đã diễn ra cả vạn năm, vẫn chưa bị cạn kiệt.
Nhưng do mật độ của vật chất ảnh hưởng, sự xuất hiện của Huyền Tinh cũng không cố định nên việc tìm thấy những nơi trữ lượng nhiều cũng cần có một chút may mắn, từ đó dẫn đến tranh giành.
- Mẹ nó không cần nói nhiều, đánh! Hôm nay không tin đông người như vậy vẫn đánh không lại.
Cảm thấy sự khác lạ của Trần Nghị, gã trọc hét lên dành thế chủ động, cả đám thanh niên thôn Đoài liền xắn tay áo ùa vào.
- Các huynh đệ, lên!
Trần Nghị cũng không chịu thua kém, ngoắc tay ra hiệu.
"Phía sau sao im lặng quá vậy."
Thấy sự kỳ lạ Trần Nghị liền quay đầu lại nhìn thì hỡi ơi, bọn thanh niên Nam thôn vẫn đang đứng yên bất động. Vài tên rụt rè nói:
- Học võ là để cường thân kiện thể, không phải để đánh nhau.
- Sao phải động tay chân làm gì, dĩ hòa vi quý, có gì từ từ nói.
"Mẹ nó."
Trần Nghị trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cả bọn ăn hại. Hắn chửi thầm rồi mặc kệ quay đi, đuổi theo tên trọc.
Dù bên kia đông hơn và quây chặt xung quanh hắn, tung những cú đánh liên tiếp vào lưng, nhưng Trần Nghị mặc kệ, một mực nắm cổ áo tên trọc, nhè vào mặt hắn mà đánh, chỉ sau mấy hơi thở, mặt gã trọc đã sưng phù lên.
Trần Bảo lúc này cũng đang quấn chặt lấy một tên khá cao to, đánh đấm điên cuồng, không hề chùn bước.
Tất cả đang loạn thành một đoàn, bỗng nghe tiếng hét vang:
- Đừng có làm càn!
Rồii một bóng người nhảy vụt qua trên đầu chúng nhân, hô lớn:
- Thần Long Bài Vĩ.
Chân trái của cái bóng đồng thời quét ngang đá vào mặt Trần Nghị khiến hắn loạng choạng lùi lại liên tiếp.
Vừa tiếp đất, gã mới đến liền sấn tới, vung 2 tay, trên mặt dưới ngực nghiêng người đấm thẳng vào Trần Nghị:
- Song Long Xuất Hải.
Lần này Trần Nghị không thể đứng vững, bật người té xuống đất.
Tuy võ vẽ tên mới đến động tác nhìn qua có chút mèo quào, nhưng chung quy vẫn là có tập luyện, vẫn tốt hơn bọn họ đánh bậy đánh bạ.
Trần Nghị năm nay 16, từ nhỏ chăm chỉ làm việc nên to khỏe, rất có sức lực. Nhưng vẫn không bằng được Mạnh Tự Cường nghiêng cứu võ thuật bài bản, có chút không tệ.
Hai thôn có tam kiệt, Trần Nghị mạnh khỏe nhất, Trần Bảo lỳ lợm nhất, Mạnh Tự Cường lại là ham học nhất.
Từ nhỏ không hiểu sao hắn đã rất đam mê võ thuật, mua rất nhiều sách vở, rồi tự mình mày mò luyện ra một thân công phu như hôm nay.
- Cường ca!
Trông thấy Mạnh Tự Cường xuất hiện ra tay, cả đám thanh niên Bắc thôn mừng rỡ nhao nhao.
Mạnh Tự Cường liếc mắt nhìn Trần Nghị cùng Trần Bảo lúc này đều đã nằm dưới đất:
- Trần Nghị, ngươi đừng có ỷ to con có sức khỏe mà ức hϊếp thôn Bắc chúng ta, khinh chúng ta không người sao?
Trần Bảo như nghe được một câu chuyện cười, tức giận chửi lớn:
- Mẹ nó, nực cười. Ngươi có thể nói tiếng người một chút có được không, rõ ràng tụi đầu trọc nó làm sai.
Mạnh Tự Cường quay lại nhìn tên trọc, gã trọc không dám đối nhãn cùng hắn, quay đi lãng tránh. Hắn sa sầm nét mặt, nhìn Trần Bảo nói:
- Đã tới giờ nộp Huyền Tinh, chuyện lần này chấm dứt tại đây. Các ngươi cũng an phận một chút, ra tay nặng như vậy? - Đoạn liếc tên trọc khẽ gắt - Đi!
Nói rồi cả đám kéo nhau rời khỏi.
.......
Trần Nghị và Trần Bảo vừa đi vừa xoa vết bầm trên mặt.
Trần Nghị da ngăm, có gương mặt chữ điền, hai gò má hơi hóp tạo nên góc cạnh. Mũi hắn cao, đôi mày rậm giao nhau dính chặt, đôi mi hắn cong dài khiến đôi mắt sâu thêm phần thu hút. Gương mặt có hồn khiến dù hắn không phải gọi là quá tuấn tú, nhưng có một nét gì đó rất nam tính.
Trần Bảo nhìn gương mặt Trần Nghị giờ sưng tấy vì vết bầm, áy náy nói:
- Xin lỗi huynh, đệ thật yếu đuối, lần nào cũng là huynh ra mặt bênh vực cho đệ, mới khiến huynh bị như vậy.
- Có làm sao, huynh đệ ta lớn lên với nhau từ nhỏ tới lớn, việc của đệ huynh sao ko ngó tới, cũng chỉ tại đám người thôn Bắc quá đáng ghét. - ngẫm nghĩ một chút hắn ngao ngán nói - Mà đám người thôn chúng ta cũng thật hết nói nổi.
Trần Bảo ngáp dài:
- Không cần để ý mấy tên hèn nhát đó. Thôn này Nam Bắc cộng lại cũng chỉ có ba người đàn ông. - Dừng lại một chút hắn chợt quay sang hăng hái nói - Huynh đệ ta cũng không thể sống mãi ở đây, chỉ cần tích cóp đủ, chúng ta cùng đi ra thành thị, thậm chí xa hơn nữa, qua những nước khác, đó mới là chỗ cho chúng ta vùng vẫy.
Trần Bảo từ khi hiểu chuyện đã có mong muốn được đi xa, nhìn ngắm thế giới bên ngoài mà thưở bé vẫn thường được Trần Nghị kể lên trong sách, vì mục đích đó, một thanh niên mười sáu tuổi thậm chí không cần có bạn bè, làm việc suốt từ sáng đến mịt tối.
Hắn từ nhỏ đã là cô nhi, cha hắn đi làm ăn xa biệt tích không về, mẹ hắn đau buồn mất đi khi sinh khó, từ khi ra đời hắn đã sống cùng gia đình Trần Nghị. Nhưng lớn lên, biết nhà Trần Nghị cũng khó khăn với một người mẹ quanh năm đau ốm, hắn kiên quyết dọn riêng ra ngoài không muốn trở thành gánh nặng. Nhưng hễ có thời gian rảnh rỗi hắn cùng Trần Nghị đều đi chung với nhau, tình cảm khắn khít còn hơn ruột thịt.
Trần Nghị trầm ngâm nói:
- Huynh ko dám hứa là có đi được với đệ hay không.
Đây không phải lần đầu Trần Nghị mở miệng từ chối hắn, Trần Bảo nhớ lại mẹ của chúng hiện giờ vẫn còn triền miên đau ốm, sao anh có thể bỏ mặc mà ra đi. Vỗ trán tự trách sao lại cứ nhắc tới vấn đề này, hắn giả vờ chỉ vào mặt Trần Nghị cười nói:
- Không đi thì không đi, không nói chuyện này nữa. Ha ha, huynh nhìn coi, mặt của huynh y như gấu mèo.
- Thằng nhóc này bữa nay dám chọc ta, mặt ngươi mới là gấu mèo.
Nói rồi vung tay đánh tới, hai anh em cười đùa đuổi nhau chạy về phía thôn.
Từ bên ngoài muốn tiến vào thôn Đôn chỉ có một con đường, hai bên đường là hai hàng rào được trồng từ đủ mọi loại hoa kéo dài mãi từ đường lớn đến tận cổng. Trần Nghị, Trần Bảo chạy nhanh trên đường hoa vượt qua cổng thôn bước vào quảng trường trung tâm.
Chính giữa quảng trường là một hồ nước nhân tạo, được thông thẳng ra con sông bên ngoài. Giữa hồ là đài phun nước hoạt động quanh năm, thả xuống toàn bộ quảng trường từng tia nước nhỏ li ti, vào những ngày nắng gắt là nơi mà mọi thôn dân tìm đến tránh nóng. Nghe nói hồ nước và đài phun này là ngày xưa thôn dân phải bỏ một cái giá rất lớn thuê Kiến Tạo Sư từ thành thị đến dựng nên, là kiến trúc duy nhất trong thôn hoạt động bằng năng lượng Huyền Tinh, nên được coi như trân bảo của thôn, diệu dụng cũng không cần phải bàn cãi.
Phía Bắc quảng trường là nơi họp chợ, nơi mọi thôn dân bày gian hàng buôn bán những thứ mình trồng ra hay săn được, cũng có thương nhân bán những sản vật đem đến từ thành thị, đối với nơi đây cũng xem như phong phú. Phía Nam là những công trình thiết yếu khác như Binh Doanh, nơi mộ binh cũng như thu gom Huyền Tinh, Sở Thuế Vụ, Đình Quán, nơi thôn dân tụ họp đề ra những quyết sách quan trọng....
Chính Tây. Tọa lạc ở vị trí đẹp nhất là một Võ Quán thập phần khang trang. Toàn thể kiến trúc được sơn đen bóng khiến nó trông rất nổi bật, tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, thập phần uy phong. Trào lưu võ học ở Tân Giới Đại Lục rất phát triển, nên võ quán ở bất cứ nơi đâu cũng được đặc biệt chú trọng.
Võ quán thời gian đầu mới mở, cư dân trong thôn theo học rất đông. Nhưng Võ Sư nơi đây tính tình quái dị, lại vì suốt ngày rượu chè, nên cũng ít thân cận với ai, không được lòng người. Võ công truyền dạy cũng chỉ có vài bộ xem ra không mấy tác dụng, nên dần dần người theo học chỉ còn thanh niên trai tráng và những người rảnh rỗi, rồi ngày càng thưa thớt dần.
Lúc này Trần Nghị, Trần Bảo đã vào tới quảng trường, đuổi nhau men theo hồ nước chạy ngang qua cổng võ quán. Thấy quán chủ đang ôm bầu rượu tựa vào cổng ngồi ngủ gật. Trần Bảo gọi lớn:
- Này Giang lão! Võ thuật lão dạy sao lại không dùng được như vậy, cái gì Thiên Hạ Tam Quyền, chả được tích sự gì.
Giang lão không thèm mở mắt, lạnh nhạt khẽ nói:
- Hức, bản tính chúng hèn nhát thì dù có học được Thái Cực Quyền hay Huyết Ma Thủ, cũng phải nằm dưới chân thiên hạ.
Nói xong mở nắp bầu rượu vĩnh viễn treo bên hông, uống một ngụm rồi lại khà khà lăn ra ngủ tiếp.
Trần Nghị nghi hoặc nghĩ:
"Chúng ta bàn về chuyện này từ nãy cách xa như vậy, không lẽ Giang lão vẫn nghe được."
Hắn cười cười lắc đầu, chia tay Trần Bảo đi về cuối Nam thôn.
.........
Cuối Nam thôn, tọa lạc một căn nhà nho nhỏ, bốn phía là nhiều gốc hoa Pơ-Lang nở đỏ rực một góc trời. Xa xa là một ngọn đồi với từng hàng thông xanh thẳm đâm vυ't lên mây. Ở giữa là một dòng suối khi đêm về róc rách tiếng nhạc rừng, hòa lẫn tiếng côn trùng kêu rả rích, đã làm bạn với Trần Nghị theo năm tháng từ lúc mới chào đời.
Rón rén trước cửa, Trần Nghị cẩn thận nhìn trước ngó sau, len lén bước vào nhà.
- Đứa con này, lén lút gì đó.
Tiếng nói từ sau lưng làm hắn giật mình quay phắt lại. Bỗng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của mẹ mình, hắn bối rối gãi đầu cười cười nói:
- Ha ha. Mẹ, hôm nay mẹ thật đẹp.
Đối diện Trần Nghị là một mỹ phụ trung niên với thần sắc nghiêm nghị đang nhìn hắn, đó chính là mẹ hắn, Tôn Tiểu Kiều.
Tôn Tiểu Kiều dáng người dong dỏng cao, thân hình đầy đặn. Bà có gương mặt trái xoan, mày phượng, môi thắm, ánh mắt trong veo như chưa nhiễm bụi trần. Ngũ quan cân đối, kết hợp hài hòa khiến bà trông trẻ trung hơn so với tuổi, dịu dàng nhưng không kém phần quyến rũ, đặc biệt là mái tóc dài quá lưng càng tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ, ắt hẳn thời trẻ bà là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
- Hừ, nói xàm. - Nhìn Trần Nghị với vết bầm trên má, bà tức giận nói - Lại đi đánh nhau, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, vẫn chứng nào tật nấy.
Nói rồi bà bất chợt liên tục ho lên, sắc mặt từ lúc bước vào nhà luôn trắng bệch.
Thấy Tôn Tiểu Kiều liên tục ôm ngực ho, Trần Nghị sợ hãi nắm tay mẹ, run giọng:
- Mẹ, là con bất hiếu, xin mẹ đừng giận, phải chú ý bảo trọng sức khỏe.
Trần Nghị nhìn mẹ, rươm rướm nước mắt. Tuổi thơ hắn từ khi nhận biết đã luôn thấy Kiều thị sống trong bệnh tật.
- Hừ, như cũ, chép phạt năm mươi lần mới được ăn cơm.
Tôn Tiểu Kiều nói xong quay bước lên lầu.
Trần Nghị cười khổ:
"Lại là chép phạt." - Hắn lắc đầu - "Mặc kệ đi, hiếu thảo thì hiếu thảo, huynh đệ gặp nạn sao có thể ngó lơ."
...........
Thôn Đôn trước giờ không có truyền thống học chữ, cũng không có thầy đồ, đa số cư dân từ lúc sinh ra cho đến khi mất đi, đều quanh quẩn ở vùng đất hẻo lánh này. Nhưng với Tôn Tiểu Kiều, nó lại là một điều rất quan trọng, chữ viết Trần Nghị biết đều là do bà dạy. Thậm chí bà còn dạy hắn những chú ngữ mà hắn chưa từng thấy qua, không biết xuất xứ từ đâu, những ngày vùi đầu vào học đó hắn có cảm giác cuộc đời mình thật vô cùng bi thương.
- Sao mẹ cứ bắt ta chép mãi những thứ khó hiểu này, cái gì mà cách khắc chế Phân Hồn Luyện Thi, cái gì Thi Vương... Thật chán chết.
Điều hắn cảm thấy có ích duy nhất trong việc học chữ đó là đọc được sách. Trong đó có cả một thế giới bao la, nơi thiên hạ phân tranh, nơi những anh hùng cái thế, những hiệp khách với những chiến kỹ siêu quần bạt tụy, uy chấn bát phương. Cùng với phong trào võ học ngày càng phát triển mạnh mẽ, cũng xuất hiện không ít những giai thoại trên giang hồ, lâu dần chúng trở thành truyền thuyết được in thành sách lưu hành khắp chốn.
Chép phạt xong, cầm trên tay quyển Lịch Sử Đại Lục và Thiên Hạ Ngay Nay, hắn vừa đọc vừa lim dim đi vào giấc ngủ.
Nơi hắn sinh sống gọi là Địa Cầu trong một vũ trụ bao la, ở đây, rất lâu về trước có một nền văn minh khác,, gọi là khoa học kỹ thuật, thời điểm của những cỗ máy vận hành tự động, mọi thứ đều tiện nghi con người hầu như chẳng phải động tay thứ gì. Khi đó con người tranh đấu với nhau bằng những thứ vũ khí có sức hủy diệt khủng bố chỉ bằng một nút nhấn.
Rồi một cơn đại dịch kéo đến đã gϊếŧ đi rất nhiều sinh mạng, kéo theo là thiên tai liên hoàn, động đất, sóng thần, bề mặt tinh cầu đứt gãy di chuyển liên tục, vũ khí của nhân loại thi nhau phát nổ. Các lục địa chìm, nổi, hoặc xích lại gần nhau, từ 5 đại lục nay chỉ còn đại lục duy nhất được biết: Tân Giới Đại Lục.
Văn minh trở về nguyên thủy.
Sau khi kinh hoàng qua đi, thiên địa thay đổi, đại dương trở nên rộng lớn, quanh năm dậy sóng. Sinh vật biến dị trở nên to hơn, hung tàn hơn, cơ thể con người cũng biến đổi, đã có thể câu thông với thiên địa. Cũng xuất hiện Huyền Khí và Huyền Tinh, từ những truyền thuyết, ý tưởng lưu hành từ xa xưa ở nhân gian, nhân loại bắt đầu mày mò tìm cách tu luyện, hướng tới Đăng Tiên, từng bước đi trên con đường siêu thoát phàm tục.
Tân Giới đại lục những ngày đầu sau tận thế, vì để có được sự đoàn kết, nhân loại thống nhất dùng chung một ngôn ngữ, thế nhưng do vẫn giữ những ký ức cũ về dân tộc cũng như mâu thuẫn trong đường lối tu luyện, con người về sau đã chia rẽ thành nhiều đất nước và tông môn. Do thế giới biến đổi, Tân Giới đại lục địa hình đã thay đổi khá nhiều, người ta chỉ dùng những cái tên cũ như một loại hoài niệm.
Thiên lịch 9 vạn 9 ngàn 8 trăm 20 năm.
Mười lăm đại phái hắc bạch phân tranh, sáu nước cũng chinh chiến liên miên.
Biên giới đại lục có Đông Lĩnh, Tây Vực, Nam Lâm, Bắc Hải, bốn tổ chức bản địa cùng tứ đại thế gia kiềm chế lẫn nhau.
Còn có những thế lực tà ác mưu loạn đại địa.
Quả là một thời thế có thể tạo nên những anh hùng.
Trần Nghị là một người đơn giản, có phần ngây ngô. Hắn yêu thích cuộc sống yên bình bên mẹ hiền và những trang sách. Nhưng liệu cuộc sống có mãi trôi qua êm đềm như vậy?
- ----------
Trong truyện vì thiên địa biến đổi nên địa lý đã không còn như cũ, nhưng khi nói đến một nơi nào đó có thật mình vẫn sẽ giới thiệu những nét đặc trưng của nó, chỉ khi giới thiệu thôi. Mong các bạn không thấy khó hiểu khi sau này có những điểm không tương đồng.