Túi của Lâm Miên bán được hơn 20 vạn(1), cậu vốn không vội bán sớm như vậy, nhưng tình huống trước mắt khiến ý định rời đi của cậu càng ngày càng trở nên mãnh liệt, bởi vậy nên dù giá có rẻ thì cậu cũng phải cắn răng bán đi.
(1) 20 vạn NDT = 68 triệu VND
Tiếp theo cậu bắt đầu xem nơi mở cửa hàng, cậu định mở một cửa hàng đồ ngọt. 20 năm trước cậu đã phải chịu khổ quá nhiều nên nửa đời sau cậu mong rằng mình có thể sống trong sự ngọt ngào, mà đồ ngọt có hàm lượng đường cao chính là sự lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên, Lâm Miên chẳng có kỹ năng gì về việc chế biến đồ ngọt, vậy nên cậu định khi nào sửa sang cửa hàng xong thì sẽ thông báo tuyển mộ một vài chuyên gia về đồ ngọt, mỗi ngày cậu chỉ cần trông cửa hàng, giống như một thần tài là được rồi.
Lâm Miên là dạng người thuộc phái hành động, chưa tới ba ngày sau khi dự định hình thành, cậu đã đi xem nhà với người ở bên môi giới. Cửa hàng nằm trên một ngã tư sầm uất, cách đây vài con phố là làng Đại học(2), không lo không có khách hàng, có lẽ vì đã sống rất lâu cùng một thương gia tên Tạ Đình nên ngay cả đầu gỗ như Lâm Miên cũng có chút đầu óc kinh doanh, nào là thăm dò con phố, rồi là tìm thông tin về đối thủ cạnh tranh, có vẻ rất ra dáng.
(2) Làng Đại học là nơi tập trung nhiều trường đại học.
Cậu bận làm những việc này trước khi Tạ Đình biết, ngoài việc yêu cầu cậu giữ mình trong sạch thì Tạ Đình vốn không can thiệp vào sinh hoạt của cậu, chính xác là vậy. Buổi tối thì bị Tạ Đình thịt, ban ngày còn phải ra cửa hàng đồ ngọt, Lâm Miên bận đến tối mày tối mặt.
Theo lời giới thiệu của người ở bên môi giới, cậu chọn một công ty lắp đặt thiết bị, chuẩn bị cho sự nghiệp của mình. Tuy rất mệt nhưng lại rất vui, ngày nào Lâm Miên cũng tới giám sát công việc, chỉ lo công nhân lắp đặt ăn bớt nguyên vật liệu nên cứ chạy đi chạy lại hai nơi như vậy suốt cả một tuần, cuối cùng Tạ Đình cũng đã phát hiện ra sự kì lạ của cậu.
Lâm Miên trở về với bụi bẩn đầy người bị Tạ Đình bắt gọn, rõ ràng cậu không làm việc gì có lỗi với Tạ Đình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn thì cậu cảm thấy có hơi chột dạ.
Tạ Đình lười biếng ngồi trong phòng khách chẳng nói gì, chỉ xụ mặt nhìn Lâm Miên, Lâm Miên bị hắn nhìn phát sợ, nở nụ cười lấy lòng: “Hôm nay công ty không có việc gì à, sao anh về sớm thế?”
Nhìn đồng hồ mới có tám giờ, bình thường vào giờ này ngay cả cái bóng của Tạ Đình cậu cũng không thấy.
“Em lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi em.” Tạ Đình nói như đang bỡn cợt, nghe có hơi áp lực.
Lâm Miên căng thẳng một cách khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn lại gần, cậu đang định dựa vào người Tạ Đình như bình thường, nhưng cậu lại để ý thấy trên người mình toàn bụi, cậu chuẩn bị ngồi xổm bên chân Tạ Đình thì hắn đã nhịn không được cầm cổ tay cậu để cậu ngồi lên chân mình. Lâm Miên nghĩ thầm, Tạ Đình mà không sợ bẩn thì cậu còn nhăn nhó làm gì, vậy nên cậu vô cùng tự nhiên để bụi bẩn dính hết lên chiếc áo sơ mi trắng của Tạ Đình, cậu mềm giọng hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Tạ Đình nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu, mấy lần hắn đều cố gắng hạ xuống cơn giận ở trong lòng nhưng ánh mắt vẫn làm lộ bất mãn trong lòng: “Em lừa tôi mở cửa hàng ở ngoài?”
Quả nhiên là chuyện này. Lâm Miên không hiểu sao Tạ Đình lại giận, mặc dù tiền mở cửa hàng là Tạ Đình cho cậu, nhưng đồ Tạ Đình cho cậu thì đã trở thành của cậu, cậu có quyền sử dụng tiền của mình, hắn không vui cái gì chứ. Dù trong lòng thì nghĩ vậy nhưng Lâm Miên cũng sẽ không nói ra ngoài miệng, cậu vô tội nháy nháy mắt: “Không được ạ?”
Có lẽ vì vẻ mặt của cậu rất chân thành nên Tạ Đình đã bị ba chữ này chặn họng tới mức im lặng vài giây, một lúc sau hắn mới nói: “Tại sao em không báo cho tôi một tiếng?”
Phí lời, đấy là cửa hàng của tôi, tại sao phải báo cho anh biết?
“Em tưởng anh rất bận nên sẽ không quan tâm chút việc nhỏ này của em.” Lâm Miên lại nháy mắt mấy cái.
Tạ Đình không quen với việc Lâm Miên làm như vậy, thật ra hắn cũng muốn tự hỏi bản thân mình rằng lúc biết Lâm Miên giấu hắn mở cửa hàng thì tại sao hắn lại cảm thấy tức giận? Có lẽ là do hắn cho rằng Lâm Miên mà mình nắm trọn trong tay cũng có bí mật riêng nên cảm thấy không vui.
Hắn bao dưỡng Lâm Miên hai năm, rất nhiều lần đầu của Lâm Miên đều làm cùng hắn, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể hiểu rõ Lâm Miên như lòng bàn tay, nhưng từ trước tới nay hắn không làm như thế, lý do là vì Lâm Miên rất nghe lời, dù chỉ là một chút chút việc nhỏ thì cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn thông báo. Nhưng lần này lại khác, ngay cả cửa hàng cũng đã sắp trang hoàng xong mà cậu vẫn không nói cho hắn, giống như có gì đó đang lặng lẽ thay đổi mà Tạ Đình không nắm giữ nổi.
“Lần sau đừng tự mình làm, em muốn mở cửa hàng thì chỉ nói với tôi một tiếng, công ty tôi có rất nhiều cửa hàng, em thích cái nào thì chọn cái đó, không cần bỏ nhiều sức như vậy làm gì.”
Lâm Miên ngẩn ra, lời này của Tạ Đình làm cậu có hơi cảm động. Thật sự thì ở trên mọi phương diện, Tạ Đình đều đối xử rất tốt với cậu, nhiều khi nghĩ đến chuyện phải rời khỏi Tạ Đình, cậu còn hơi không nỡ, nhưng cũng chỉ là chút chút thôi, cậu cũng không thể làm người yêu Tạ Đình. Kết cục của Trương Diên cậu cũng đã thấy, cho nên cậu tuyệt đối không thể động tâm với bất kỳ ai, không thì người khó chịu cũng chỉ có mỗi bản thân cậu.
Đúng, bây giờ Tạ Đình đối xử rất tốt với cậu, nhưng mấy năm nữa tới khi cậu không còn trẻ, cũng không còn thanh tú dễ nhìn, thậm chí không còn giống Lý Viên tý nào thì Tạ Đình có lẽ sẽ còn đuổi cậu đi nữa cơ.
Lâm Miên hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn rất biết ơn tấm lòng của Tạ Đình, cậu nâng mặt Tạ Đình, hôn lên đôi môi mỏng của hắn như làm nũng, còn mυ'ŧ mạnh một cái rồi cười ngọt ngào: “Tạ tổng thật hào phóng.”
Kết quả của việc trêu chọc Tạ Đình chính là bị hắn ôm đến phòng tắm dội nước từ đầu tới chân, rồi bị làm từ phòng tắm lên giường. Trông mặt Tạ Đình thì có vẻ lãnh đạm, nhưng chỉ có người đã cảm nhận được công phu trên giường của hắn như Lâm Miên mới biết độ hung ác của hắn. Bình thường Lâm Miên đều bị làm đến mức không chịu được, xin Tạ Đình dừng lại, xin tới mức cậu vừa khóc vừa rêи ɾỉ thì Tạ Đình mới hơi kiềm chế một chút.
Tới lúc Lâm Miên mệt đến mức không khép chân lại được thì bỗng nhiên cậu lại có một ý nghĩ. Nếu như sau này Lý Viên ở chung với Tạ Đình thì có chịu nổi Tạ Đình không?
Nhưng mà Lý Viên có vóc dáng ngang ngang Tạ Đình... Vậy thì vì tình yêu Tạ Đình có thể chấp nhận làm 0 không? Suy nghĩ này làm Lâm Miên hết hồn mà bắn ra.
Tạ Đình đang đắc ý lấy vật của hắn ra cho Lâm Miên xem tuyệt đối sẽ không đoán được trong đầu Lâm Miên đang tưởng tượng cảnh hắn giao bản thân cho người khác...
Tới lúc cửa hàng trang trí gần xong thì Lâm Miên bắt đầu tuyển dụng người, chuyên gia đồ ngọt và nhân viên phục vụ chắc chắn không thể thiếu, nhưng việc làm Lâm Miên đau đầu nhất vẫn là chuyện cậu có nên thuê một kế toán hay không, nhớ đến điểm thi Toán đại học của cậu, cậu chỉ muốn tránh càng xa mấy con số càng tốt chứ còn nói gì đến việc bảo cậu tính sổ.
Trong lúc Lâm Miên đang đau đầu vì chuyện này, đột nhiên cậu nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú ở trước cửa kính lớn, cậu hơi trì độn, mấy giây sau mới sợ tới run người một lúc, Lý Viên đang đứng ngoài cửa không nhịn được mà cười rộ lên.
Lý Viên tới đây để thị sát, sau khi anh về nước thì cha mẹ giao cho anh xử lý khu phố này, không ngờ là lại gặp được Lâm Miên ở đây.
Lâm Miên đã từng gặp Lý Viên nên không tiện lơ hắn, vậy nên cậu đành phải đi ra chào anh, cậu thấy anh đứng cạnh một người đàn ông mặc âu phục. Lý Viên nói với người đàn ông mặc âu phục vài câu, ông ta lập tức rời đi.
Dù sao Lâm Miên cũng không quen Lý Viên lắm nên cậu vốn không biết nói gì, ngược lại Lý Viên thì rất tự nhiên, vừa đánh giá cửa hàng vừa hỏi: “Em thuê ở đây?”
Lâm Miên gật đầu: “Anh cũng tới để thuê cửa hàng à?”
Lý Viên lắc đầu cười cười: “Tất cả cửa hàng ở đây đều là của nhà anh, nói đúng ra, anh là chủ thuê của em.”
Lâm Miên tự chửi mình mắt sáng không nhìn được ngọc trai, lúng túng cười. Đúng là không phải oan gia không gặp mặt, thành phố A nhiều cửa hàng mặt tiền như vậy, sao cậu lại thuê phải cửa hàng của nhà Lý Viên chứ: