Tạ Đình phải nói thì Lâm Miên mới biết rằng lần này Lý Viên về nước là để phát triển lâu dài, nói cách khác là anh ở lại luôn. Trong chốc lát cậu hơi bùi ngùi, tuy rằng quan hệ giữa cậu và Tạ Đình là quan hệ bao dưỡng, nhưng dù sao cũng đã bên nhau được hai năm. Tạ Đình ngoại hình đẹp, tính cách tốt, phương diện kia cũng tốt, cái gì cũng tốt, Lâm Miên cũng không nghĩ là cậu còn có thể chó ngáp phải ruồi gặp được vị kim chủ nào tốt như vậy nữa.
Đường sai chỉ đi một lần là đủ rồi, cậu dự định sẽ rửa tay chậu vàng(1), Tạ Đình là kim chủ đầu tiên và cũng sẽ là kim chủ cuối cùng của cậu, Lâm Miên đã nhận được số tiền đủ để làm vốn buôn bán rồi, chỉ cần không tiêu xài phung phí, nửa đời sau của cậu sẽ rất an nhàn, lúc đó cậu sẽ lại tìm một người, nam cũng được, nữ cũng được, người nguyện ý sống chung với cậu.
(1) Rửa
tay
chậu
vàng
là
cắt đứt ân oán, không xen vào việc "đó" nữa, thường dùng trong giang hồ. Đồng nghĩa với câu rửa tay gác kiếm á:3
Cậu đang mơ về cuộc sống sau này, càng nghĩ càng thấy việc bỏ ra hai năm thanh xuân để đổi lấy cuộc sống mơ ước là chuyện rất có lời, tuy rằng quá trình cũng không vẻ vang như bên ngoài.
Lúc Lâm Miên tỉnh dậy thì Tạ Đình đã đi mất, hắn rất bận, bình thường đều đi sớm về muộn, mà cậu cũng vui vẻ đến thoải mái. Vừa tỉnh chưa được bao lâu thì điện thoại của cậu đã phát ra tiếng tin nhắn được gửi đến, tất cả đều là khách của website second-hand hỏi giá cả.
Cậu có rất nhiều túi và đồng hồ hàng hiệu, một số là Tạ Đình tặng, một số là cậu làm nũng để Tạ Đình mua, Tạ Đình vẫn luôn cho rằng cậu thích mấy cái này, nhưng thật ra không phải, mỗi lần vật đến tay thì Lâm Miên lại bán lên website second-hand, Cậu không cần mấy thứ đồ dùng để giữ thể diện đó, chỉ có tiền tới tay mới là thật.
Cậu lãnh khốc nhắn bốn chữ cho vị khách hàng đang nỗ lực giảm giá: “Không được mặc cả.”
Sau đó cậu xuống giường rửa mặt.
Lâm Miên chưa từng học đại học, trước khi gặp Tạ Đình thì cậu vẫn đi làm công nên cậu
vốn không có đầu óc buôn bán. Năm ngoái số dư tài khoản của cậu đã lên gần trăm vạn(2), vì vậy cậu nhờ Tạ Đình giới thiệu vài quỹ cho mình, hắn ném cậu cho giám đốc ngân hàng. Cách một khoảng thời gian Lâm Miên lại xem số tiền trong tay mình như thế nào, bị lỗ hay lãi. Không thể không nói rằng người được Tạ Đình giới thiệu cũng có chút thủ đoạn, ít nhất là trước mắt Lâm Miên không bị hao tổn quá nhiều tiền, thậm chí còn được thêm hơn mười vạn(3). Cậu vốn không dám mua gì nhiều vì việc này cũng hơi mạo hiểm, cậu cũng không phải người trong giới tư bản như Tạ Đình, cậu chỉ dám làm mấy trò đùa của trẻ con, Tạ Đình cười bảo cậu nhát gan thì cậu cũng rất thẳng thắn thừa nhận.
(2) 100 vạn = 1,000,000 NDT = 3,309,635,000 VND.
(3) 10 vạn = 100,000 NDT = 330,963,500 VND.
Cậu đã nghèo rất nhiều năm rồi, chắc chắn cậu sẽ không để mình trở về cuộc sống như trước kia nữa, vậy nên cậu càng không có lá gan mạo hiểm.
Tối hôm qua Tạ Đình rất ác, làm cho cả người Lâm Miên đều đau nhức, giờ vẫn còn sớm nên cậu đến club xoa bóp, tận khi đã cảm thấy buồn ngủ thì cậu mới nhận được điện thoại của Tạ Đình.
Cậu hơi mơ màng, lầm bầm lầu bầu hỏi có chuyện gì sao.
Giọng nói Tạ Đình như mang theo ý cười, bảo cậu bảy giờ tối đến Shikoku ăn tối. Shikoku là một quán rượu rất nổi tiếng ở thành phố A, khách tới đây không giàu thì cũng quý, nhờ phúc của Tạ Đình mà Lâm Miên mới may mắn được đến đó mấy lần.
Vậy nên khi vừa nghe thấy Tạ Đình nói muốn đưa cậu tới đó ăn cơm thì cơn buồn ngủ trong cậu thoánh chốc bay sạch sành sanh: “Được, chỉ có hai chúng ta thôi à?”
“Còn có mấy người bạn của tôi.”
Bạn của Tạ Đình cũng biết đến sự tồn tại của Lâm Miên, thái độ đối với cậu cũng khá ôn hòa, Lâm Miên cũng không ghét họ.
Cậu nhiều chuyện hỏi một câu: “Lý Viên cũng đi à?”
Bên kia Tạ Đình trầm mặc trong giây lát: “Có.”
Lâm Miên càng thêm phấn khởi, cậu mới chỉ nhìn Lý Viên qua ảnh chụp, chưa gặp trực tiếp bao giờ, cũng không biết mình giống anh ta tới mức nào, cậu đang rất hưng phấn, cũng không cảm thấy thân phận thế thân của mình lúng túng chỗ nào, cất giọng nói: “Vậy em cũng muốn đi!”
Bên kia Tạ Đình khẽ nhíu lông mày, biểu hiện vui vẻ của Lâm Miên trái lại làm cho hắn nghĩ cậu đang giấu đầu hở đuôi, hắn suy tư nói: “Nếu như em không muốn--”
“Em muốn, em muốn.” Lâm Miên cắt ngang câu nói của Tạ Đình, ngồi bật dậy từ trên giường: “Anh yên tâm, trước mặt Lý Viên em tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt.”
“Ý của tôi không phải là như vậy.”
Lâm Miên cũng chẳng quan tâm hắn có ý gì, nhưng cậu đã chắc chắn, nhất định lần này cậu sẽ đi, chỉ là phong cách dông dài này không giống tính cách của Tạ Đình lắm. Cậu lắc lắc đầu, quả nhiên tình yêu thay đổi con người, ngay cả Tạ Đình luôn thẳng thắn quyết đoán cũng như biến thành người khác.
Tạ Đình cúp máy, cả mặt ngẩn ra, đến tận khi trợ lý gọi hắn thì hắn mới tỉnh táo lại, vứt hết suy nghĩ vớ vẩn ra sau đầu rồi khẽ thở dài.
Sau khi Lý Viên về nước, Tạ Đình mới nhận ra sự rung động năm đó của mình đã dần phai nhạt theo thời gian. Cảm giác của hắn đối với Lý Viên thật ra hơn nửa là bắt nguồn từ cảm xúc muốn mà không có được, vậy nên lúc Lý Viên ra nước ngoài hắn mới có thể kích động bao dưỡng Lâm Miên giống Lý Viên tới mấy phần. Sau khi sống cùng nhau hắn mới biết, thật ra ngoài đôi mắt thì Lâm Miên chẳng giống Lý Viên một chút nào.
Lúc đầu hắn có hơi xem thường Lâm Miên. Xuất thân của Lâm Miên không tốt, còn trẻ không lo học mà lại tới club làm vịt(4), niềm yêu thích đối với tiền lúc nào cũng được phô bày rạng rỡ, muốn hắn không có cái nhìn phiến diện đối với cậu cũng khó. Chỉ là sau khi hắn nhờ người ta đi điều tra thân thế của Lâm Miên, hắn mới biết được cuộc đời nhấp nhô của cậu.
(4) Vịt: mại da^ʍ nam/ trai mại da^ʍ.
Cha của Lâm Miên mất từ khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu vất vả cần cù nuôi nấng cậu và em gái, cố gắng lắm mới thi lên đại học nhưng lại vì sợ tăng thêm gánh nặng cho gia đình nên cậu không đi học nữa, đi làm sớm để kiếm tiền cho em gái ăn học, rồi vì mưu sinh mà cậu được đồng hương giới thiệu, đưa tới làm việc ở club, lâu sau mới gặp được hắn.
Hơn hai mươi năm trưởng thành của Tạ Đình vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, hắn không tài nào hiểu được làm sao Lâm Miên lại có thể vượt qua cuộc sống khổ cực như vậy, nên hắn càng bao dung và thương tiếc Lâm Miên hơn. Hơi tự đại một chút mà nói, Tạ Đình cảm thấy hắn chính là người thay đổi quỹ đạo cuộc sống của Lâm Miên.
Tạ Đình đoán đúng hầu hết, chỉ là có một điều hắn không biết. Lúc đó Lâm Miên lựa chọn không học tiếp đại học là vì điểm thi toán của cậu chỉ được 39 điểm, kéo toàn bộ tổng điểm xuống, chỉ thi ba kỳ thi, Lâm Miên không muốn học lại, thế nên cậu mới đi làm sớm.
Chuyện này dẫn đến việc có một khoảng thời gian rất dài sau đó, lúc nào cậu cũng cầu khẩn trong lòng: Mong rằng ở trên thiên đường không có môn toán.
Rất nhanh đã đến thời gian hẹn, Lâm Miên đến trước giờ hẹn hai mươi phút, Tạ Đình chưa đến nên cậu không dám vào, đành chờ ở đại sảnh đại chiến với khách hàng đang cố giảm giá trên website second-hand.
Một lúc sau, bỗng nhiên phía trên cậu bị bóng tối bao phủ, Lâm Miên còn tưởng là Tạ Đình đến, lúc ngẩng đầu lên nhìn cậu lại giật mình nhìn, một thanh niên mặc áo lông màu xám đứng chắn trước mặt cậu, cả người tuấn tú cao ngất, đôi mắt sáng trong, anh đang tủm tỉm cười nhìn cậu, dùng giọng nói trong trẻo dò hỏi: “Cậu là Lâm Miên có đúng không?”
Lâm Miên như bị một gậy đánh vào đầu, cậu tỉnh táo lại, người đứng trước mặt cậu nếu không phải Lý Viên thì còn là ai, cậu hơi hoang mang nhìn xung quanh một chút, không thấy Tạ Đình đâu, cậu đành phải đứng lên, cũng đánh giá Lý Viên, nói: “Phải.”
Hai người đều hiếu kỳ với đối phương, Lâm Miên không ngờ là cậu sẽ gặp Lý Viên trong tình huống như thế này, trong lòng cậu mắng Tạ Đình 180 lần, cố gắng làm vẻ mặt của mình trông tự nhiên hơn: “Tạ... Tạ tổng vẫn chưa vào à?”
“Cậu ta đi đỗ xe rồi.” Lý Viên trả lời: “Sao em lại ở đây một mình, cùng anh vào trong đi.”
“À, được.”
Lâm Miên không tiện từ chối, liên tục ngoái đầu lại nhìn, vẫn như lúc trước chẳng thấy Tạ Đình đâu.
Lòng cậu bồn chồn, ngược lại lúc này cậu hơi hoảng loạn, rụt rè đi bên người Lý Viên.
Trong lúc cậu không để ý thì khóe môi của Lý Viên hơi nhếch lên, nụ cười như mang ý cân nhắc.