Cuối cùng thì công việc cũng hoàn thành nhưng bây giờ đã là 1 giờ trưa, quá bữa ăn từ lâu nên giờ bụng nó đang đánh trống biểu tình. Nó lết chân xuống hết bậc cầu thang thì bất ngờ gặp Linh và Hoàng đang đứng chờ nó ở trước cửa lớp.
– Bồ xong việc rồi hả?, Linh hỏi han nó.
– Ừ!, nó đáp.
– Tụi mình định lẻn lên giúp bồ làm cho nhanh nhưng lại bị ông già bắt gặp nên bị lôi cổ xuống phạt dọn lớp, Hoàng nói.
– Nhưng đây là lỗi của mình mà, mấy bồ giúp mình làm gì để bây giờ bị phạt?, nó thắc mắc chả hiểu hai đứa bạn nghĩ gì.
– Ôi bồ quan tâm chuyện ấy làm gì. Đằng nào tụi mình cũng dọn xong rồi, Linh chen vô.
– Vậy bây giờ tụi mình đi ăn được chưa? Mình đói sắp xỉu rồi nè. Mình biết một quán gần trường ăn ngon lắm lại rẻ nữa, Hoàng nói mặt nhăn nhó tay xoa bụng.
Nó lại bất ngờ tập 2, ngây người ra hỏi:
– Hai bồ vẫn chưa ăn à? Quá trưa từ lâu rồi mà.
– Chưa, tụi mình muốn chờ bồ xong rồi cùng đi ăn luôn. Mình có bảo Linh nếu thấy đói thì cứ ra quán ngồi ăn trước đi, mình chờ bồ rồi ra sau nhưng…
– Nhưng mình không đồng ý, mình muốn cùng ở lại đợi bồ. Làm sao mình có thể ngồi ăn trước được nếu biết bạn mình vẫn còn đang bị phạt, Linh cắt lời Hoàng nói nhanh.
Nó thực sự cảm kích hai đứa bạn mình, một đứa thì thân từ nhỏ nhưng mới gặp lại nhau sau 3 năm, đứa kia thì mới quen hôm nay nhưng nó có cảm giác cả 3 đã là bạn thân của nhau rất lâu rồi và nó không thể thiếu hai đứa bạn này. Nó cảm động ôm lấy cả hai đứa bạn thân mà không biết nói lời nào để bày tỏ hết tấm lòng của nó. Hai người có thể chọn cách cứ về trước và đi ăn cùng nhau, nhưng không, họ hại chọn nhịn đói để chờ nó cùng về ăn chung. Linh và Hoàng cũng hiểu nên chỉ lấy tay vỗ nhẹ lên vai nó.
– Thôi tụi mình mau đi đi, Hoàng nói phá tan sự im lặng. Linh và Mạnh cũng dồng tình rồi cả 3 cùng bước về phía cổng trường.
Lúc này nó sực nhớ ra lon cà phê hồi sáng, nó bèn lấy ra định uống cầm hơi, vừa bật được nắp lon mới đưa lên miệng thì “Rầm”. Nó ngã xuống đất, bàn tọa tiếp đất một cách đau đớn, lon cà phê vừa đưa lên miệng thì bây giờ đổ hết ra cái áo sơ mi trắng của nó tạo thành một vệt loang lổ to tướng.
Nó ngước lên nhìn xem ai là kẻ đã đâm vào mình thì thấy trước mặt là một người đàn ông cao lớn, mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ vội vàng, tay cần một xấp giấy tờ đã bị rớt vài tờ xuống đất ngay chỗ chân nó, ông ta tầm 40-45 tuổi. Ông ta cúi xuống nhặt nhanh mấy tờ giấy rồi buông một câu: “Xin lỗi nhóc, ta đang vội” rồi đi nhanh ra ngoài cổng trường.
– Thứ người gì vậy, đâm người ta như vậy mà chỉ buông một câu xin lỗi xuông rồi bỏ đi như vậy à? Để mình lôi cổ ông ta lại bắt xin lỗi bồ cho tử tế, Hoàng phẫn nộ nói, dợm bước chạy theo ông ta nhưng bị Mạnh kéo tay lại:
– Thôi bỏ đi, dù sao người ta cũng xin lỗi rồi với lại trông ông ta có vẻ vội thật.
Linh tiến đến đỡ nó dậy còn Hoàng nhìn nó chán nản:
– Bồ hiền quá, nếu mình là bồ thì mình đã cho ổng biết thế nào là lễ độ rồi.
– Cũng may bồ không phải là mình, nó đáp di dỏm làm cả lũ cười phá lên. Nó nhìn cái áo của mình mà than: “Biết có giặt sạch được không đây, nghe nói vết cà phê khó trôi lắm”.
– Ôi không sao đâu mình có cách tẩy được vết cà phê mà. Nhưng mình chỉ cho bồ sau được không vì bây giờ mình thấy hơi đói rồi, Linh nói với nó.
– Được, nhưng hai bồ cứ ra quán ngồi gọi món trước đi, mình tạt qua phòng trọ thay áo rồi ra liền, chứ để thế này khó chịu quá.
– OK, vậy bồ đi nhanh rồi trở lại nhé, tụi mình chờ bồ ở quán cơn dì Bảy. Bồ biết quán đó không?
– Biết, chút gặp nha!, nó nói rồi chạy đi.