Chương 1: Giấc Mơ
Trời đã về khuya, bầu trời đang lấp lánh những ngôi sao nhỏ xíu, từng làn gió đêm mát rượi đang len lỏi qua từng dãy nhà, gió phả vào mặt những người đo đường ít ỏi còn lại đang đi trên vỉa hè: những người công nhân đã hết ca làm việc của mình, những cặp tình nhân đi chơi thâu đêm, những gã bợm nhậu say bét nhè,…Không gian xung quanh hoàn toàn im lặng. Tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió là âm thanh duy nhất nhưng vẫn chưa đủ lớn để phá vỡ sự im lặng đang ngự trị này.
Phía trên cao kia, mặt trăng tròn vành vạnh và tỏa sáng cả một khoảng trời rộng lớn, không hề quan tân những thứ bên dưới. Ánh trăng trắng bạc lan tỏa xuốmg phía dưới những con đường, rọi chiếu vào những ngôi nhà ở ven hai bên đường. Ánh trăng len lỏi qua các con hẻm nhỏ, chiếu sáng gương mặt của những người đi đường. Và rồi qua một ô cửa sổ kéo rèn che không kín của một ngôi nhà lớn, ánh trăng bạc đó soi sáng một góc của căn phòng phía sau ô cửa sổ.
Trong phòng mọi thứ đều tối thui, những thứ được soi sáng trong phòng chỉ có một chiếc bàn nhỏ được đặt bên cạnh một cái giường mà phần ánh sáng chỉ soi rọi được phần đầu giường. Căn phòng này tạo cho người ta một cái cảm giác có vẻ như hoàn toàn trống vắng và không hề có lấy một sinh vật sống nào đang tồn tại trong phòng. Nhưng kìa! Ở phía cái giường chỉ được soi sáng phần đầu đó, có một sinh vật đang nằm trên đó, phát ra những tiếng thở nhẹ và đều, có vẻ như nó đang ngủ. Sinh vật này đang nằm ngủ với tư thế khả thoải mái: đầu của nó nằm nghiêng hướng ra phía cửa sổ, hai tay chắp lại với nhau đặt lên phía trên đầu để gối, phần thân và chân được che kín dưới tầm mền mỏng. Phải, thưa các bạn! Sinh vật đó chính là một con người hay nói đúng hơn là một cậu thiếu niên.
Luồng gió mát từ chiếc điều hòa trong phòng đang lan tỏa khắp chung quanh, không khí trong phòng lúc này thật mát mẻ và dễ chịu. Rồi đột nhiên tấm rèm che cửa sổ khẽ đung đưa một chút (chắc là do gió điều hòa thổi). Chớp lấy cơ hội ấy, anh trăng nhanh nhảu luồn thêm vào phòng. Lúc này, khuôn mặt của cậu thiếu niên lia được soi rõ dưới ánh trăng. Nó có một gương mặt đẹp, da mặt trắng trẻo, sống mũi cao và thẳng, vầng trán rộng thông minh, hàng lông mày rậm và lông mi hơi dài, đôi môi đỏ hồng nhìn chỉ muốn cắn (tất nhiên không phải theo nghĩa đen) cho thỏa sức. Mái tóc dày màu xanh dương nhạt ôm sát lấy khuôn mặt baby của nó.
Trông nó ngủ rất say và trên gương mặt nó mỉm một nụ cười nhẹ khiến nó lúc này nom tựa như một thiên thần. Vào khoảnh khắc mà ánh trăng soi rõ gương mặt nó thì “Ôi!” gương mặt nó lúc này thiệt là đẹp. Gương mặt vốn đã không có gì để chê của nó nay được ánh trăng rộ thêm vào càng khiến nó rạng rỡ. Vẻ đẹp này không có từ ngữ trần tục nào có thể diễn tả hết được mà tôi chỉ có thể nói đó lag một vè đẹp khiến cho các thiên thần phải khóc thét lên vì ngưỡng mộ, khiến cho không một người nào kể cả nam lẫn nữ khi nhìn thấy lại không có chút xao xuyến trong lòng. Đúng vậy, vào lúc này đây nó đẹp hệt như một thiên thần, mà không, nó chính là thiên thần – một thiên thần ngủ say với vẻ đẹp tự nhiên, mộc mạc khiến ai cũnh phải ngưỡng mộ.
Các bạn có thắc mắc tại sao khi ngủ mà nó lại mỉm cười hạnh phúc thế kia không? Đơn giản thôi vì nó đang mơ, mơ một giấc mơ đẹp. Các bạn muốn biết nó mơ gì chứ? Shhh… Nếu các bạn thật sự muốn biết, tôi sẽ bật mí cho các bạn.
Trong giấc mơ của nó……
Khi chìm và giác ngủ, nó thấy xung quanh mình chỉ toàn là một màu đen, nó không hề biết đây là đâu. Nó quay ngang, quay dọc, đưa 2 cánh tay mình lên quờ quạng vào khoảng không trước mặt cốt chỉ để nhìn thấy hay chạm được vào một vật nào đó. Nhưng nó lại chẳng thấy hay sờ được gì. Nó bặt đầu cảm thấy sợ hãi, nó vốn đã sợ bóng tối mà giờ dây bóng tối lại đang vây quanh nó, nó sợ hãi sự cô độc chỉ có một mình nó trong khoảng không này, nó sợ hãi khi không biết phải làm gì để ra khỏi đây. Nó lúc này không khác gì một người mù mò mẫm trong bóng tối. Cứ thế nỗi sợ hãi len lỏi vào trong nó.
Nó có thể cảm nhận rất rõ sự sợ hãi bắt đầu từ 2 bàn chân khiến chân nó cứng đờ rồi dần dần lan tỏa đến trên bụng khiến bao tử nó đánh thót một cái và rồi đến 2 cánh tay khiến chúng cũng chịu chung số phận với cái chân, tiếp đến nó lan đến trên ngực khiến tim nó đập nhanh dữ dội còn buồng phởinnh bị ai bóp nghẹt và cuối cùng nỗi sợ lan đến trên đầu nó, nơi bộ não khiến cho nó tê liệt hoàn toàn. Lúc nàu đầu óc nó trống rỗng, không suy nghĩ được gì, nó chỉ có thể cảm nhận được duy nhất một điều đó là sự sợ hãi vẫn đang túc trược bên cạnh nó, đợi cho nó yếu dần rồi lao vào nuốt chửng con mồi của mình. Nó cảm nhận nỗi sợ hãi này rất thực, thực đến nỗi mà nó có thể sờ thấy được,có thể nhìn thấy được và có thể nghe được hơi thở của nó. Nó mở miệng định kêu cứu mhưng chẳng có lời nào được thốt ra, dường như tiếng nói đã bỏ nó mà đi mất rồi.
Nó thấy tuyệt vọng, bất lực. Chân nó run bần bật vì sợ và không còn đứng vững nữa. Nó ngồi sụp xuống, 2 tay ôm lấy đầu, run rẩy từ đầu đến chân. “Thế là hết”, nó nghĩ trong phút tuyệt vọng.
Thế nhưng vào cái phút đó, một tia sáng hi vọng nhỏ nhoi lóe lên trong đầu nó, nhỏ thôi nhưng cí sức mạnh to lớn. Tia sáng ấy cho nó biết rằng nó phải chạy đi, chạy thật xa khỏi cái bóng tối đang ngự trị nơi đây để đến với ánh sáng. Điều này giống như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, nó lấy hết sức lực thu gom những mảnh lí trí cuối cùng còn sót lại.
Bây giờ nó đã lấy lại được một chít bình tĩnh. Nó dượm đứng lên và dùng chút lí trí nhỏ nhoi mà buộc cho chân mình phải bước đi. Khi nó chậm chạp bước những bước đầu tiên thì điều kì diệu xảy ra. Trước mặt nó lúc này hiện ra một cánh cửa mở rộng mà từ đó phát ra ánh sáng màu lục sáng rực. Trong giây phút ngắn ngủi đó nó hiểu ra ngay mình phải đi qua cánh cửa đó. Thế là nó chạy, nhanh hết mức có thể về phía cánh cửa phát ra ánh sáng đó. Nó hơi thắc mắc là nỗi sợ đến điếng người ban nãy của nó biến đâu mất rồi? Nhưng mà điều đó nào có quan trọng gì dâu khi mà ngay lúc này nó đã gần cánh cửa lắm rồi. Chỉ còn cách cánh cửa vài bước chân nữa và thế là “A lê hấp”, nó lao vào cánh cửa và cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Khẽ nheo mắt lại vì mặt trời chói chang phía trên đầu nó, nó nhìn quanh thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ xanh rì, mềm mại. Xa xa phía trước mặt nó là những dãy núi cao vυ't mà trên đỉnh vẫn còn vương một chút mây. Xung quanh nó chẳng còn gì cả ngoài cỏ và núi, không gian tuyệt nhiên im lặng. Đột nhiên có tiếng động, nó bèn nhìn quanh để tìm nơi phát ra tiếng đó. Nó không cần phải tìm đâu xa vì ngay phía bên phải cách nó không xa có một cái bóng trắng di chuyển nhanh nhẹn đang lao về phía nó. Nó không chạy mà đứng im tại chỗ chờ cho cái bóng đến gần hơn. Khí cái bóng trắng đứng trước mặt nó rồi nó mới thấy rõ đó là một con bạch mã. Nhưng con ngựa này hơi khác biệt so với các con ngựa bình thường khác. Nó có một cái sừng trắng ngà trên đầu, bờm của nó có màu ngọc trai và mềm mại,chân dài thon thả, thân mình nó trắng muốt với cái đuôi mượt mà và đôi cánh cũng màu trắng gập lại hai bên thân. Đôi mắt của nó đượm một chút gì đó buồn đến nao lòng. Con ngựa là một sinh vật đẹp nhất trần gian, đẹp, nhưng buồn.
“Bạch Kì Mã”, nó lẩm nhẩm tên gọi của con ngựa với sự ngạc nhiên và hứng ghứ tột độ và nở một nụ cười rạng rỡ (ai từng đọc HP chắc cũng biết Bạch Kì Mã là con gì nhỉ?). Con Bạch Kì Mã hơi cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt nó như thể thăm dò đối phương. Sau một lúc con ngựa khụy chân xuống ý muốn nói nó hay leo lên đi. Mhư mở cờ trong bụng, nó bèn hấp tấp leo lên lưng con Bạch Kì Mã rồi con ngựa từ từ đứng lên. Con vật bắt đầu di chuyển về phía trước, ban đầu là chầm chậm sau đó từ từ tăng tốc, khi đạt được tốc độ cần thiết, con ngựa dang đôi cánh của mình ra rồi bay vυ't lên trời. Vì con vật bay lên quá đột ngột khiến nó theo quán tính mà phần thân trên bật nửa ra sau. Nó hốt hoảng ôm lấy cổ con Bạch Kì Mã để khỏi rớt xuống, mắt nó nhăm tịt lại.